Chim Sẻ Ban Mai

Quyển 1 - Chương 39: Vị khách không mời mà đến




Tôi vừa hưởng thụ ánh sáng mặt trời ấm áp của một ngày mùa thu, vừa mang theo giấy vệ sinh của Bắc Nguyên Ái tỷ vô điều kiện quyên tặng , một mình hướng Hồng Kiều Động Thiên đi

“Loảng xoảng………loảng xoảng…………”

Tôi mạnh mẽ quay đầu lại, phía sau không có một bóng người…………….chỉ có một cái lon nhẹ nhàng lăn trên mặt đất………..Không……………….

………………không phải chứ? Câu chuyện ma của Bắc Nguyên Ái tỷ ngày hôm qua lại hiện về thật sinh động , nữ nhân vật chính kia cũng bị nó bám lấy từ phía sau…………..

Tim càng đập càng mạnh, tôi một đường hướng về Hồng Kiều Động Thiên chạy như điên . Tôi bị dọa đến mất hồn mất vía , thất kinh xốc cả lều trại lên

“Đánh chết ngươi!!!………ta đánh chết ngươi, tên biến thái này!……………..”

“Tốt tốt……………….đánh a………………..”

Tôi vừa tiến vào lều trại, từ trên trời đã giáng xuống 1 cái chổi , cây lau nhà, cần câu cá, cũng không chút nào ………..lưu tình hướng lên người tôi đánh tới

“Tôi………..là tôi…………..”Tôi bị chuyện hiện tại dọa làm cho phát sợ , chỉ có thể ôm đầu bị đánh cho đầy đất lăn lộn

“Ngươi cái gì?!ta đánh chết ngươi đồ biến thái này…………..dám theo dõi ta!!……………” Giọng nói Bắc Nguyên Ái tỷ đầy vẻ giận dũ

“Ngừng…………ngừng ngừng!! Mau dừng tay!”

Mộc tiên sinh đột nhiên kêu to, tách Bắc Nguyên Ái tỷ và Bính thúc còn đang dập lên người tôi tới tấp

“Thu Thu…………sao lại là em?” Bắc Nguyên Ái tỷ ngạc nhiên hô lên một tiếng

Ô ô ô ô………….sao không phải là tôi? Xong rồi xong rồi , tôi có thể nghe được tiếng gãy nát của xương cốt mình

Bắc Nguyên Ái tỷ thấy tôi ko nói lời nào, xấu hổ, cười khan vài tiếng, ánh mắt đánh về phía Mộc tiên sinh

“Lúc Bắc Nguyên Ái vừa trở về có nói bên ngoài có tên biến thái theo dõi …………cho nên…………..” Mộc tiên sinh ko biết xấu hổ gãi gãi đầu

“Tôi cũng……………..cũng thấy…………….thấy được một cái bóng đêm…………..” Tôi nhìn Bính thúc còn cười lăn lộn trên mặt đất rồi cười khổ

“Cái gì?! Dám theo dõi Ma Thu Thu của chúng ta! Xem tôi làm sao xử hắn!”

Bắc Nguyên Ái tỷ tóm được cơ hội chuộc tội , liền túm lấy cần câu trong tay Bính thúc lao ra . Ai ngờ Bính thúc đột nhiên nghịch ngợm , một tay đẩy ngã Bắc Nguyên Ái , Mộc tiên sinh đỡ Bắc Nguyên Ái tỷ , nhưng lại trượt chân té về phía Bắc Nguyên Ái và Bính thúc , tôi vội vàng chạy tới kéo Bắc Nguyên Ái tỷ , nhưng lại bị Mộc tiên sinh chân không vững , làm cho nặng nề ngã xuống, té lên người Bắc Nguyên Ái tỷ………….

“Các người………..đang làm gì vậy?!”

Giọng nói này nghe thật quen tai! Tôi không khỏi ngẩng đầu nhìn

Mông Thái Nhất!!!!

Hắn chỉ mở to hai mắt nhìn đống “Kỳ quan” trước mặt!! Sao lại là hắn?! Hắn sao lại có thể tới nơi này?!!

“Sẻ con, đúng là cô…………….” Mông Thái Nhất vừa thấy , lập tức xông lên đem tôi ôm vào ngực

“Các người từ từ nói chuyện! Chúng tôi đi ra ngoài tản bộ trước”

Mộc tiên sinh lôi kéo Bắc Nguyên Ái còn chưa hiểu rõ chuyện cùng Bính thúc, rời khỏi lều

Mông Thái Nhất gặp tôi vẫn cúi đầu không nói lời nào , liền nổi lửa la lớn ” Cô muốn chết a Ma Thu Thu! Tự dưng ko nói ko rằng biến mất!!”

“………………”

“Nói chuyện a !! Cô có biết tôi luôn đi tìm cô hay không!! Nhìn xem cô……….không ở bên cạnh tôi đã trở nên càng ngày càng xấu………….”

Tại sao………………tại sao………………..

Tại sao lại xuất hiện……………..để tôi nhớ về cái thế giới đã bị vỡ nát kia…………..

Tại sao lại đi tìm tôi……………….một sẻ con không đáng cho mọi người phỉ nhổ…………..

Tại sao, kẻ rõ ràng bị tổn thương là tôi ……………….nhưng hắn tựa hồ so với tôi còn đau hơn……………..hắn là Mông Thái Nhất tùy tiện a………….

Tôi cảm thấy trong lòng ê ẩm, trống rỗng, tê dại , hoang mang, rối bời………………

“Theo tôi trở về!” Mông Thái Nhất kia trước sau như một quật cường nói tuy nhiên trong miệng vẫn lộ một tia là lạ khiến tôi hoài nghi đó là khẩn cầu

Trở về? Trở về đâu?

Trở về cái nhà không giống nhà? Hay là trở về cái trường đã đuổi học tôi?

Tôi lắc lắc đầu

“Trở về!” Mông Thái Nhất hướng tôi rống to

Tôi kiên định lắc đầu, nước mắt chảy xuống

Mông Thái Nhất túm lấy cánh tay tôi, dùng sức đem tôi kéo ra bên ngoài. Cơ hồ là đang gầm thét

“Trở về! Có nghe thấy không?! Tôi kêu cô trở về!!”

“Không……….không………….tôi không………..không trở về…………..” Tôi liều mạng tóm lấy bất cứ vật gì có thể tóm được bên cạnh, lớn tiếng thét chói tai

“Xin………..xin anh………….Mông Thái Nhấ………….tôi…………….sợ………………”

Không!! Tôi không muốn trở lại cái nơi đáng sợ kia

Luôn ra sức giãy dụa, đột nhiên tôi lại bị đẩy té ngã trên mặt đất

Mông Thái Nhất buông tay tôi ra, gắt gao nhìn chằm chằm tôi

Bi thương, phẫn nộ, chờ đợi , từ trong mắt hắn hướng tôi mãnh liệt ập tới , khiến tôi cảm thấy không thể kháng cự

Mông Thái Nhất môi run run , ánh mắt trở nên hồng hồng . Làm tôi cho rằng mắt của hắn khoảng một giây nữa , lệ sẽ mau rơi xuống , hắn không chút do dự rời khỏi tôi, chạy nhanh ra khỏi lều

Hắn đi rồi…………mất mát vô tận đánh úp vào lòng tôi, lòng lập tức trở thành trống rỗng

“Hắn là ai vậy? Đụng phải tôi cũng không nói 1 tiếng xin lỗi……………các người sao lại thế này?”

Bắc Nguyên Ái tỷ xoa mông đi vào lều, theo sau là Mộc Tiên sinh

Tôi khổ sở lắc lắc đầu. Bắc Nguyên Ái tỷ vốn muốn hỏi tiếp, nhưng lại bị Mộc tiên sinh ngăn cản

Tôi như người vừa trải qua đại nạn, cả người vô lực, nước mắt cũng hùng dũng tuôn ra

Bắc Nguyên Ái tỷ ở bên cạnh không ngừng cằn nhằn liên miên, bính thúc lại dị thường nghe lời nàng, giúp tôi đưa khăn tay

Lúc tôi nghĩ nước mắt vẫn sẽ tiếp tục rơi xuống không ngừng, trước cửa lại đột ngột xuất hiện 1 tiếng kêu to:

“Mở cửa! tôi tới rồi!! muốn chết a!!”

Là giọng nói của Mông Thái Nhất!! Làm sao có thể làm hắn? Làm sao có thể là hắn?!!

“Ở địa bàn của ta còn dám kiêu ngạo như vậy!”

Bác Nguyên Ái tỷ giầy chưa kịp mang, đã nổi trận lôi định vọt ra cửa giáo huấn cái tên xú tiểu tử không hiểu phép tắc kia, Mông Thái Nhất đường đường chính chính cõng theo một cái ba lô siêu cấp lớn tiến vào lều

“Ha! Sẻ con! Mới nửa ngày không thấy tôi , đã nhớ tôi như vậy! Không cần cô ở ban ngày ban mặt giả quỷ dọa người a!”

“Muốn chết! Xú tiểu tử này, sao lại chạy tới nơi này làm gì chứ?!” Bắc Nguyên Ái nhớn nhát túm lấy lỗ tai Mông Thái Nhất “Là muốn bắt nạt Ma Thu Thu của chúng ta phải không?”

“Buông tay ra bà già!! Rất đau…! Buông tay!!! Tôi muốn chuyển đến đây!”

“Chuyển đến đây?” Bắc Nguyên Ái tỷ kinh ngạc nhìn hắn, tôi thì kinh ngạc quên khóc

Mông Thái Nhất rốt cuộc cũng dứt khỏi “Ma trảo” của Bắc Nguyên Ái tỷ . Hắn vừa xoa xoa cái lỗ tai hồng hồng vừa bị xách , vừa lớn tiếng nói rõ từng chữ

“Đúng vậy a! Tôi . Muốn . Chuyển . Đến . Đây!”

Không thể…………..

“Không thể!!” Bắc Nguyên Ái tỷ hướng hắn gầm to

“Hừ! Tôi nói muốn ở lại thì sẽ ở lại!! Bà đừng có dài dòng!” Mông Thái Nhất ngã người lên giường bất động

“Ngươi………………ngươi cư nhiên dám nói ta dài dòng……………..xú tiểu tử, ngươi muốn chết…….A……………ngươi cư nhiên còn dám nằm trên giường của ta…………A……………Dra giường Pháp của ta……………….”

Bắc Nguyên Ái tỷ lấy một cái dép hướng về đầu Mông Thái Nhất mà ném, ai ngờ Mông Thái Nhất thân thể linh hoạt né tránh, dép lê lại vô tư nên vào đầu Mộc tiên sinh đang hướng về lều mở cửa

“Là ai?” Mộc tiên sinh thản nhiên tươi cười trên mặt ẩn chứa một trận cuồng phong thật lớn

“À……………..” Bắc Nguyên Ái tỷ đỏ cả mặt không dám thừa nhận

“Là tôi………….” Mông Thái Nhất lười biếng bất động mở miệng ” Không cẩn thận trượt tay một chút”

Ách? Tôi cùng Bắc Nguyên Ái tỷ vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn ngoan ngoãn quay về phía Mộc tiên sinh gánh tội, sau đó lại vụng trộm hướng về chúng tôi làm cái mặt quỷ

“Tôi__________muốn___________ở___________lại________!”