Chín Cây Số Tình Nhân

Chương 22




“Yêu cậu cũng không hơn một cuộc chạy đua, mà khi gặp lại sau bao nhiêu năm như vậy, một lần nữa yêu cậu của hiện tại.”

____________________

Nếu như nói lần trước Nhâm Viễn bị chuyện của Tôn Vũ Tân làm cho thẹn quá hóa giận, thì lần này hiển nhiên vẻ mặt đã ôn hòa hơn nhiều, hoặc nên nói là, lần này, mới chân chính là anh của thường ngày.

Ngoài ý muốn nhìn thấy Lạc Kiều Xuyên, kinh ngạc lóe lên trong mắt anh đại khái chỉ duy trì trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, sau đó dần biến mất.

“Hành lý không có nhiều chứ?” Thấy Lạc Kiều Xuyên lắc đầu, Nhâm Viễn cười nói, “Đưa cậu đi loanh quanh chút.”

Người ta bạn cũ gặp nhau, Ông Hiểu Thần đương nhiên hiểu rõ bản thân lúc này nên thức thời mà biến. Chỉ là hắn rất bất mãn đối với bảy tiếng đồng hồ chờ đợi công toi, mãi cho đến khi Nhâm Viễn chắp hai tay thành chữ thập xin lỗi, “Đại thiếu gia, coi như tôi nợ cậu một lần được không?” Lúc này mới định bỏ qua.

Nghe nói rằng tổng chiều dài của kênh đào Amsterdam là hơn 100 km, có hơn 90 hòn đảo nhỏ và hơn 1500 cây cầu, cho nên mới được gọi là Venice (*) của phương Bắc.

(*) Venice: thường gọi “thành phố của các kênh đào”, là thủ phủ của vùng Veneto và của tỉnh Venezia ở Ý.

Lạc Kiều Xuyên cũng không biết mình rốt cục là đã đi đến những đâu, chỉ nhớ rõ trời châu Âu còn chưa tối, cạnh đó là ánh sáng ấm áp từ đèn điện sáng trưng bên kênh đào, bên tai là âm thanh của Nhâm Viễn, ngón tay chỉ về một hướng nói đây là kênh đào Hoàng đế (*). Dừng lại trên một cây cầu, Lạc Kiều Xuyên tiếp nhận cốc café nóng mà người kia mua bên đường, dựa trên cầu uống một ngụm, không nói gì, nhưng mà đường nhìn lại vẫn luôn không thể rời khỏi người đàn ông này.

(*) Kênh đào hoàng đế (Keizersgracht): là kênh đào thứ hai trong ba kênh đào chính của Amsterdam cùng với hai kênh đào khác: Herengracht và Prinsengracht. Nó được đặt theo tên của Maximilian I, một hoàng đế của Đế quốc La Mã thần thánh.

Từ thời trung học đã cao hơn nam sinh bình thường, chỗ ngồi là dãy cuối cùng sát cửa sổ. Mỗi buổi trưa khi bước vào phòng học từ cửa sau, luôn có thể thấy anh trong ánh nắng mặt trời. Cũng chỉ có dưới tia sáng rực rỡ, mới có thể thấy rõ tóc người kia cũng không phải màu đen thuần túy, đường nét sống mũi cao thẳng mang theo sự rõ nét của người châu Âu, khuôn mặt cười cũng rất ôn hòa.

Cách xa chín năm, lại một lần nữa đứng cạnh anh thế này, tỉ mỉ ngắm nhìn tất cả những thay đổi của anh.

“Tại sao lại đột nhiên muốn đến đây?” Đi một vòng lớn, thế mà đến giờ mới mở miệng hỏi mục đích.

Lạc Kiều Xuyên cúi đầu cười cười, nghĩ thầm cậu đúng là ngoài mặt hồ đồ, trong lòng hiểu rõ. Có lẽ ngay giây đầu nhìn thấy đã đoán được có gì đó không bình thường, cho nên mới chu đáo vội vàng tìm bậc thang cho người ta bước xuống, tiêu tốn mất nửa giờ dẫn tôi đi dạo, tránh khỏi đám người chen chúc trong khu trung tâm đông đúc, cũng dành ra thời gian để tôi cẩn thận suy nghĩ lại lời muốn nói. Làm chuyện gì cũng cân nhắc kỹ càng, trên đời này có người nào lý trí cẩn thận hơn cậu không?

“Tôi sau đó còn bay sang Australia nữa, tham gia nhạc hội BBA. Cậu có hứng thú không?”

“Breaks Beat Arena? Mấy hôm trước còn thấy được giới thiệu trên chương trình TV, có người nói số lượng người tham gia năm nay là nhiều nhất, quy mô cũng lớn nhất, rất nhiều người muốn một vé cũng khó mua… Có thể đi BBA biểu diễn, thật không đơn giản.”

Mặt sông của kênh đào Hoàng Đế cực kỳ tĩnh lặng, Lạc Kiều Xuyên rất tự nhiên nói tiếp: “Vé… Chỗ tôi có, đợi đến Australia, có thể lập tức cho cậu một vé tham dự.” Cậu có muốn đến xem không?

“Mặc dù chưa kiểm tra lịch trình của hai tuần sau, nhưng hy vọng lúc đó tôi đã có thể ở Amsterdam.”

Đến châu Âu mấy năm, không ngờ cách thức nói chuyện cũng đã hoàn toàn Âu hóa. Câu đệm “Tôi hy vọng” của người dân châu Âu, xác suất có thể thực hiện như thế nào, Lạc Kiều Xuyên chí ít vẫn còn rất tỉnh táo.

Cũng là một cách từ chối khéo rất lịch sự, Nhâm Viễn hai tay để trên thành cầu cười cười cảm thán, “Trước đây vẫn không phát hiện thì ra cậu có hứng thú với âm nhạc như vậy, không ngờ sau khi tốt nghiệp thực sự lại làm một DJ.”

Trước đây… không biết là cố ý hay vô tình, người kia vậy mà lại chủ động gợi lại đề tài này.

Đường nhìn của Lạc Kiều Xuyên nhìn thẳng tắp chằm chằm vào kênh đào Hoàng đế đang xuôi về phía chân trời, im lặng không bao lâu sau liền cúi đầu mở miệng: “Cậu còn nhớ không, trước kia.” Vào thời khắc này, đến cả động tác chớp mắt cũng không có, thân thể lặng yên tựa một pho tượng điêu khắc, “Lúc đó, vẫn đang là mùa hè, là một buổi tối, cậu gửi cho tôi…”

“Tôi nhớ rõ.”

Y đang nỗ lực giữ vững tốc độ nói chuyện bình ổn thì lại bị Nhâm Viễn vẫn đang yên lặng cắt ngang. Người kia như là đã sớm đoán được tâm tư của y, trấn định nói, cậu ta còn nhớ rõ.

Thời khắc nên vui mừng ấy vậy lại cảm thấy chua xót trong lòng. Lạc Kiều Xuyên bất chợt không nhớ được, mẩu tin nhắn bị lấy danh nghĩa “vui đùa”chín năm trước kia, cười trừ một cái, còn tưởng rằng chỉ có bản thân mình lưu ý, nhưng lại không ngờ tới người kia lại đoạt lời y mở miệng trước. Nếu như cậu ta nhớ rõ, như vậy, sau nhiều năm xa cách như thế, cậu ta lấy tâm trạng gì mà nhắc lại, là áy náy, là buồn cười, hay là vô tâm thờ ơ?

Thời thiếu niên ngắn ngủi, khát cầu chỉ là thoáng qua, y thậm chí cũng không thể xác nhận đó có phải là yêu hay không.

Vẫn cho rằng tất cả có lẽ rồi sẽ cứ trôi qua như vậy, cuộc sống mới mẻ sẽ làm mình mau chóng lãng quên người kia. Nhưng khi Nhâm Viễn một lần nữa đứng trước mặt y, y mới phát hiện, thì ra cho tới nay, mình vẫn còn ôm một tia hy vọng, dừng lại trên con đường mà người nọ đến rồi lại đi.

Chín năm rồi.

Yêu cậu cũng không hơn một cuộc chạy đua, mà khi gặp lại sau bao nhiêu năm như vậy, một lần nữa yêu cậu của hiện tại.

Lúc này bên tai lại truyền đến thanh âm, người kia dùng ngữ khí ôn hòa như trước hỏi: “Khi đó, người gọi điện tới cho tôi, là cậu sao?”

Lạc Kiều Xuyên nhất thời kinh ngạc, chỉ thấy ngọn đèn bên kênh đào chiếu lên đường nét sườn mặt rõ ràng của Nhâm Viễn. Khuôn mặt y đã nhìn rất nhiều năm, lại đột nhiên biến mất rất nhiều năm, gần đến ngay cả lông mi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Ánh mắt bình thản chỉ nhìn ra xa, thâm thúy không một chút gợn sóng.

“Khi đó, người gọi điện thoại tới cho tôi, đến khi tôi tiếp máy lại lập tức ngắt máy, là cậu sao?”

Trái tim trong nháy mắt đập nhanh tưởng như không thể khống chế, y thậm chí còn quên mất mình đang cực độ kinh ngạc mà nhìn khuôn mặt này.

“Tôi chỉ đơn giản là muốn biết đáp án thôi, không cần để ý.” Nhưng giờ phút này biểu cảm trên mặt Lạc Kiều Xuyên, sớm đã vạch trần đáp án. Nhâm Viễn nhàn nhạt cười ra, khóe miệng cong lên hệt như bộ dáng thời học sinh, rõ ràng, mang theo chút đẹp trai.

Là cậu, thật tốt.

Như thế, thời trung học của anh cũng không còn tràn ngập tiếc nuối và chán nản. Chí ít, người này cũng không giống những người khác, khiến kỳ vọng của mình tiêu tan. Dấu chấm kết thúc còn khiếm khuyết thời niên thiếu, hiện giờ cũng có thể bổ sung vào rồi.