Chinh Chiến

Chương 124: Cuốn thẳng lên chín vạn dặm




Tạ Phù Diêu dùng động tác rất nhẹ và chậm giơ ngón tay lên chỉ về phía Trương Thế Nhân, một cái động tác cực kỳ đơn giản như vậy lại làm cho sắc mặt Trương Thế Nhân lập tức thay đổi. Là vì ngay lúc ngón tay của Tạ Phù Diêu duỗi ra, trong đầu Trương Thế Nhân đột nhiên xuất hiện bóng dáng của một người khác. Cái bóng dáng của một người đáng sợ, người mà khiến người khác mơ tưởng, người mà cũng có cử chỉ văn nhã và phong độ, cũng như có cả khuôn mặt điển trai.

Đó là một người của Phật tông.

Mặc dù Trương Thế Nhân chưa từng trực tiếp giao thủ với Trần Nhai, nhưng từ những miêu tả của bọn người Mộc Tiểu Yêu, hắn cũng có thể tưởng tượng ra sự đáng sợ của Trần Nhai.

Một ngón tay đánh thủng trường kiếm bằng tinh cương của Trầm Khuynh Phiến, lại suýt nữa đưa Đại Khuyển vào Quỷ Môn Quan. Hắn cũng có thể nhẹ nhõm bỏ chạy, thoát khỏi bàn tay của Chỉ huy sứ đại nội thị vệ La Úy Nhiên, thậm chí còn có thể thoát khỏi sự vây bắt của không biết bao nhiêu cao thủ đến từ Đại Lý Tự cùng Hình Bộ.

Người đó cũng chỉ dùng một ngón tay.

Lúc Tạ Phù Diêu duỗi ra một ngón tay, sự cảnh giác trong lòng Trương Thế Nhân bỗng nhiên tăng lên tới cực hạn. Sau khi hô lên một tiếng “lui”, hắn lấy tốc độ cực nhanh nhanh chóng lui về phía ngoài.

Nhưng… mặc dù hắn đã có đủ cảnh giác và thận trọng, hắn còn không có nghĩ tới tu vị của Tạ Phù Diêu đã đạt đến tình trạng làm người rung động.

Vừa thấy một ngón tay, Trương Thế Nhân nhanh chóng thối lui.

Song những đồng bạn bên cạnh hắn lại không có phản ứng kịp, cơ hồ là ở trong một khoảnh khắc, hai gã biên quân ở bên người Trương Thế Nhân đồng thời rên khẽ một tiếng, sau đó thân thể họ mềm oặt, ngã xuống. Không nhìn thấy cái vết thường gì trên người họ, chỉ nhìn thấy hai mắt họ đã nhắm nghiền, thân thể có chút run rẩy, xem bộ dáng của bọn họ thì có lẽ bọn họ đang thừa nhận nỗi thống khổ rất lớn.

Ngón trỏ của Tạ Phù Diêu lại chậm rãi di động, lần nữa chỉ về hướng Trương Thế Nhân. Trương Thế Nhân rùng mình, cả thân thể của hắn chợt chúi xuống. Vừa lúc đó, một đạo kình khí từ sau ót của hắn bay thẳng về ngoài trong tức thì.

Sau lưng Trương Thế Nhân truyền đến một tiếng rên rỉ đầy thống khổ, hiển nhiên lại có người bị trúng đòn của Tạ Phù Diêu mà mất đi chiến lực.

- Cùng nhau hành động, tách ra!

Ở sau lưng Trương Thế Nhân, Trương Cuồng hét lên một câu, sau đó cúi người về phía trước và xông ra phía ngoài. Còn bảy tên quân nhân hơi chút chần chờ, sau đó cũng không như hai người Trương Thế Nhân, mà tận lực tách ra, hơn nữa giữ vững sức chạy, và họ không có chạy theo đường thẳng. Họ không ngừng thay đổi tư thế cùng phương hướng, rồi tám người tạo thành hình quạt, đánh về phía Tạ Phù Diêu.

Khóe miệng Tạ Phù Diêu hơi nhếch lên, lên giương ra ngón giữa tay trái.

- Chỉ pháp của ta có bốn chiêu, dùng tên của bốn mùa đặt tên.

Tạ Phù Diêu duỗi mạnh ra ngón giữa của tay trái, giọng điệu bình thản nói ra:

- Ra hai ngón tay, đây là pháp tên Xuân, phẩy nhẹ như gió xuân, chỉ chế địch mà không đả thương người, các ngươi phải cẩn thận.

Hai ngón tay của hắn cứ để như vậy, không nhìn ra hắn có bất kỳ động tác gì.

Nhưng như lời nói mà Tạ Phù Diêu vừa nói, cái pháp mang tên Xuân ấy giống như đang điều khiển gió xuân phất qua…

Mà ai có thể trốn được gió xuân?

Những tiếng rên rỉ liên tiếp vang lên, có ba người biên quân đang cúi người về phía trước mà xông vội bỗng nhiên cứng đờ cùng lúc, thân thể trở nên cứng ngắc như là khúc gỗ, ngã thẳng xuống mặt đất, ngay cả động tác phòng vệ cũng không kịp làm ra. Trong đó, mặt của một người trực tiếp nện lên đá trên con đường chính cứng rắn, máu liền chảy ra khóe miệng và lỗ mũi.

Ánh mắt của Tạ Phù Diêu vẫn luôn bình thản, nó vẫn chăm chú nhìn tên thiếu niên biên quân bỗng nhiên nổi tiếng vào ngày hôm qua. Từ đầu đến cuối, tầm mắt của hắn không hề rời khỏi thân thể của cái tên thiếu niên kia. Thậm chí hắn còn không có dời mắt nhìn những tên quân nhân bị hắn đánh bại kia một cái.

Vừa ra tay, thực lực của hắn làm mọi người chấn kinh.

Đang đứng ở trên thành lầu với vẻ thản nhiên, sắc mặt của bốn tên giáo sư Kinh Võ Viện hơi đổi một chút, trong đó có cả người lớn tuổi nhất đứng đón khách ở cửa sân Kinh Võ Viện hôm qua là Ngôn Khanh.

Đứng ở bên trái Ngôn Khanh là một vị giáo sư cao cao lại gầy teo, khoảng chừng bốn mươi tuổi. Sau khi hắn nhìn thấy Tạ Phù Diêu xuất thủ, ánh mắt của hắn bỗng nhiên sáng ngời, nhịn không được thấp giọng thở dài:

- Đây là Tứ Tượng Chỉ của núi Võ Đang.

Ngôn Khanh gật đầu, nói:

- Một trong ba môn tuyệt kỹ của Tam Thanh Quan núi Võ Đang… Thái Cực Quyền, Lưỡng Nghi Kiếm, Tứ Tượng Chỉ. Tên Tạ Phù Diêu này là đệ tử nhập thất của Trương chân nhân, có thể thi triển ra Tứ Tượng Chỉ thì cũng không phải là cái gì kinh người. Nhưng… với cái tuổi này của hắn, vậy mà có thể đem Tướng Tự Chỉ phát huy ra uy thế như vậy, đó cũng không phải dễ dàng. Mực Vạn Vật, môn Tứ Tượng Chỉ này so với Tỉnh Thần Chỉ của Mặc Khê Uyển các ngươi thì thế nào?

Giáo sư có dáng người cao gầy xuất thân từ Mặc Khê Uyển, tuyệt kĩ thành danh cũng như bí mật bất truyền của Mặc Khê Uyển chính là Tỉnh Thần Chỉ.

- Lúc còn trẻ, ta không biết trời cao đất rộng, khi biết rõ núi Võ Đang có một môn chỉ pháp được xưng là thiên hạ vô song thì trong nội tâm liền không phục.

Hắn trầm mặc một hồi, nói ra:

- Sau này, khi tự mình rời khỏi Mặc Khê Uyển, ỷ vào Tỉnh Thần Chỉ cùng vài phần tu vị của mình mà liền tự cao tự đại. Ta cảm thấy võ học trong thiên hạ không có bất kỳ một môn công pháp nào có thể so sánh với Tỉnh Thần Chỉ. Lại bởi vì lòng không phục với Tứ Tượng Chỉ đã ấp ủ từ lâu, ta một thân một mình tiến lên núi Võ Đang, không biết ngượng mà mở miệng nói muốn khiêu chiến Trương chân nhân. Kết quả… Lúc ấy Trương chân nhân không có mặc kệ ta vì ta chỉ là một tên tiểu bối trong giang hồ, ngài để cho một tên đệ tử mười sáu tuổi thay mình xuất chiến. Ta dùng Tỉnh Thần Chỉ khiêu chiến, đối phương dùng Tứ Tượng Chỉ nghênh chiến.

Khóe miệng Mực Vạn Vật co giật một chút, hiển nhiên là lòng hắn còn sợ hãi khi nhớ tới trận chiến ấy.

- Chỉ có ba chiêu thì ta liền bị thua, lúc đó mới biết đạo lý “người giỏi còn có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên”. Nhưng!

Hắn nhìn Tạ Phù Diêu, nói:

- Ta lại không cho rằng Tứ Tượng Chỉ của núi Võ Đang thật sự mạnh hơn Tỉnh Thần Chỉ của Mặc Khê Uyển ta, đó chỉ là do tu vị của ta quá thấp mà thôi. Tu vị bất đồng cũng không có liên hệ quá lớn với công pháp, là do năm đó chính ta vô tri chứ không phải là công pháp của ta không bằng núi Võ Đang. Tên nhóc Tạ Phù Diêu này đã có ba phần tu vị của người đánh bại ta vào năm ấy, không có ai trong số những người này là đối thủ của hắn. Mặc dù là mười tên quân nhân kia cùng phối hợp cũng chưa chắc có thể thắng.

- Không phải là chưa chắc.

Ngôn Khanh cười cười, nói:

- Là khẳng định không thể thắng được.

Ngay lúc đó, con đường chính phía dưới bỗng nhiên lại phát sinh biến cố!

Mực Vạn Vật biến sắc, nhịn không được thấp giọng kinh hô một tiếng:

- Hắn làm sao có thể cao ngạo như thế? Mặc dù tu vị không tầm thường, nhưng cũng không thể đến mức không coi ai ra gì chứ!





Thôi Bình Châu nhìn thấy năm trong số mười người biên quân bị Tạ Phù Diêu đánh ngã chỏng gọng lên trên mặt đất trong một hai phút ngắn ngủn, trong nội tâm của hắn không khỏi cả kinh, nhưng rất nhanh thì hắn nở nụ cười:

- Chúng ta đi thôi, những tên thí sinh xuất thân quân nhân bị tên kia quấn lấy rồi, chúng ta khỏi cần tốn sức làm gì. Chốc nữa khi đến đích thì tùy tiện xử lý vài người, xem như là có động thủ.

Bùi Sơ Hành đứng bên cạnh hắn nhìn Tạ Phù Diêu có chút xuất thần, lắc đầu mà nói:

- Ngươi đi trước đi, ta còn muốn nhìn tiếp một hồi.

Thôi Bình Châu bất đắc dĩ cười cười, nói một tiếng:

- Vũ si.

Sau đó hắn lập tức cất bước đi về phía trước, hắn ôm quyền với Tạ Phù Diêu, nói:

- Tạ huynh, xin nhường đường.

Rồi hắn muốn đi vòng qua. Song hắn đã thấy Tạ Phù Diêu khẽ lắc đầu, sau đó đưa ra ngón áp út tay trái.

Trong nháy mắt, một cỗ kình khí bén nhọn đập vào mặt.

Thôi Bình Châu cả kinh, thân thể nghiêng về bên cạnh tránh khỏi một đạo nội kình lấy thế gió xuân đập tới.

Khi hắn còn chưa kịp hỏi Tạ Phù Diêu xem vì sao mà ra tay với mình, đạo nội kình mà hắn vừa tránh khỏi vậy mà như có sinh mệnh, đang ở phía sau hắn lại vòng lại, lần nữa công về phía hắn.

- Tự đại!

Thôi Bình Châu mắng một tiếng, đẩy đơn chưởng về phía trước, nội kình ở trong Khí Hải ở đan điền dũng mãnh tràn vào cánh tay trái của hắn, sau đó hung hăng mà phóng ra đụng vào đạo kình khí đang bắn về phía hắn.

Hắn vốn tưởng rằng Tạ Phù Diêu đột nhiên ra đòn thì đòn đánh này sẽ không có mạnh lắm, nhưng khi hai cái nội kình tiếp xúc thì hắn biết mình đã sai. Đòn đánh kia vậy mà mang theo một cỗ xoay tròn, như mũi tên bắn ra đang điên cuồng chui vào trong phòng tuyến nội kình mà hắn bố trí.

Nội kình do đơn chưởng của hắn phát ra thế mà đang phải cố hết sức để ngăn cản.

- Cách điều khiển thật cổ quái!

Thôi Bình Châu thấp giọng hô một tiếng, súc thế rút lui, thân thể hắn lóe lên lần nữa, tránh khỏi đòn đánh nọ. Chỉ là đòn chỉ pháp nọ linh động dị thường, lại một lần nữa vòng về, đánh úp tới phía hắn.

Thôi Bình Châu nhíu mày, hai chân xê dịch, thân thể ngã về phía sau, sau khi sắp áp lên mặt đất thì bỗng nhiên lại bật dậy, trở về tư thế cũ, tránh qua đòn đánh như một con lật đật.

Ngay lúc Thôi Bình Châu đang né tránh, Lô Phàm của Sâm Châu đang nhòm ngó cơ hội cười lạnh một tiếng. Hắn chịu đựng sự đau đớn bên trong ngực, hai chân chợt điểm một cái về phía trước, thân thể bay lướt tới.

Mắt thấy hắn sắp vọt qua người Tạ Phù Diêu, bỗng nhiên có một cỗ sức mạnh cực kỳ lăng lệ ác liệt có hình dạng như ngón tay đâm mạnh vào trên bụng hắn.

Lô Phàm bảo trì tư thế xông vội về phía trước mà ngã ầm ầm xuống đất. Khi cái mũi của hắn đụng vào mặt đất thì lập tức một vòi máu từ đó phun ra.

Nhưng chuyện này cũng không hề làm cho hắn sợ hãi. Chuyện làm hắn hoảng sợ vạn phần là cái ngón tay kia lấy tốc độ cực nhanh chui vào trong Khí Hải của hắn, sau đó nhanh chóng phong tỏa Khí Hải hắn, tất cả khí huyệt mà hắn đã mở cũng cơ hồ bị phong tỏa đồng thời. Toàn cơ thể hắn đã không còn sử dụng ra được một chút xíu khí lực.

Cái sức mạnh của ngón tay kia như một cái ổ khóa, vây khốn Khí Hải của hắn!

Cùng lúc hắn ngã xuống đất, năm người biên quân còn lại nhìn nhau, thoáng nhìn nhau rồi đồng thời phát lực, năm người chạy nhanh về phía trước, người này nối tiếp vị trí của người kia, giao thoa vị trí với nhau, giống như những con cá đang truy đuổi nhau. Bọn họ như đàn cá đang nhanh chóng bơi về phía cổng chính.

Ánh mắt Tạ Phù Diêu tạm thời cũng không thể không dời khỏi người Trương Thế Nhân, hắn nhìn nhìn năm người đang xông tới, rồi lại chậm rãi duỗi ra đầu ngón tay trái. Cũng ngay khi ngón tay của hắn thẳng ra, hai người xông lên trước nhất lập tức rên lên một tiếng, rồi ngã chổng vó. Họ cũng giống như Lô Phàm, khí huyệt và Khí Hải đều đã bị phong kín, không sử dụng được một chút khí lực.

Hơn nữa nội kình trong đòn chỉ pháp này cực kỳ linh hoạt, sau khi nó phong tỏa Khí Hải của người này thì nhanh chóng tìm tới người kế tiếp. Đó giống như là động tác nhanh chóng của một con rắn nhỏ vô hình, xoay quanh giữa không trung mà tập kích.

- Tu vị của người này…

Ngôn Khanh nhìn xem tràng diện chiến đấu ở dưới mà không nhịn được thở dài:

- Ở bên trong tất cả thí sinh của năm nay, chỉ sợ không có người nào có thể địch. Bằng chừng ấy tuổi nhưng đã tiến vào cảnh giới Thất Phẩm. Nếu hắn toàn lực mà nói, chỉ sợ chính ta và ngươi cũng phải đau đầu. Khó lòng mà phòng bị loại điều khiển quái dị như vậy.

Mực Vạn Vật cười cười, nói:

- Ngôn huynh cũng không phải phóng đại lời khen, kẻ này tuy rằng có tu vị không tầm thường, nhưng để có thể làm cho ta và ngươi đau đầu, e rằng hắn còn lâu mới có được thực lực này. Nhưng mà lại nói tiếp, ở thời điểm ta có cái tuổi như hắn, dùng tu vị Tỉnh Thần Chỉ lúc ấy thì cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.

- Ừ.

Ngôn Khanh “ừ” một tiếng, không có tiếp tục nói chuyện.

Vì hắn phát hiện Tạ Phù Diên còn không có ý ngừng tay lại. Lúc này Tạ Phù Diêu hắn đã đưa bốn ngón tay trái ra, ngăn cản không cho ít nhất hai mươi thí sinh vào cổng. Song hắn tựa hồ không thể nào thỏa mãn với chiến tích như vậy, ngón cái tay trái của hắn cũng chầm chậm duỗi thẳng, quấn luôn mười cái cá nhân còn lại của đội ngũ thứ nhất vào.

- Lấy một địch ba mươi.

Mực Vạn Vật thở dài:

- Nhìn hắn có vẻ ôn hòa, ăn nói văn nhã, không thể tưởng tượng được lại là thằng điên.

Hắn vừa nói xong câu đó thì liền thấy Tạ Phù Diêu bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía thành lầu này:

- Tiên sinh mới nói Tứ Tượng Chỉ không đảm đương nổi bốn chữ thiên hạ vô song, đệ tử cũng cho rằng như thế. Võ học thiên hạ bác đại tinh thâm, chỉ bằng một môn chỉ pháp thì làm sao có thể độc bá giang hồ? Cho nên đệ tử vẫn muốn biết rõ sơ hở của Tứ Tượng Chỉ là ở đâu. Mà để tìm được sơ hở của võ học bản thân, không chiến thì không thể. Xin hỏi tiên sinh, khảo hạch hôm nay có phải là cho phép hướng về bất kỳ ai mà khiêu chiến?

- Phải.

Mực Vạn Vật trả lời theo bản năng.

- Vậy thì tốt, thỉnh tiên sinh vui lòng chỉ giáo.

Tạ Phù Diêu bình thản nói xong câu đó, sau đó nâng tay phải lên, lấy ngón tay chỉ hướng Mực Vạn Vật ở phía xa xa:

- Hạ pháp, Lôi Chỉ!

Một tiếng “bịch” nhỏ vang lên, một cái tia chớp cực nhỏ bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, chỉ một cái hoảng hốt là đến trước người Mực Vạn Vật, sức mạnh chỉ pháp lấy loại ác liệt và nhanh chóng của điện chớp đánh tới. Nội kình trên đòn chỉ pháp kia cơ hồ biến thành thực chất, có chút hiện ra một loại ánh sáng như sấm sét.

- Cuồng vọng!

Mực Vạn Vật hừ lạnh một tiếng, đưa tay gảy nhẹ, dùng nội kình tỏa ra một đám ngón tay, nghênh đón đòn Lôi Chỉ. Hai luồng sức mạnh của hai đòn chỉ pháp đập vào nhau, không khí bốn phía cũng vì đó mà rung động!

Mực Vạn Vật biến sắc, thủ pháp cũng nhanh chóng biến đổi:

- Không thể tưởng tượng được Tứ Tượng Chỉ còn có biến hóa như vậy, xem ra người đánh bại ta năm đó còn lưu lại thực lực!

- Thay sư tôn của ta truyền thụ việc tu hành cho ta chính là người đánh bại ngài năm đó, Tam sư huynh.

Tạ Phù Diêu nhàn nhạt nói một câu, sau đó nhìn về phía Bùi Sơ Hành, người mà ánh mắt đang càng ngày càng sáng:

- Đã trong lòng huynh trưởng ngứa ngáy khó nhịn thì sao lại không ra tay.

Ngón giữa tay phải chỉ hướng Bùi Sơ Hành!

- Đã muốn đánh, vậy thì thử xem ta học được bao nhiêu bản lĩnh của sư huynh ta. Lại để cho thế nhân nhìn xem tuyệt kĩ của Võ Đang phải chăng là danh bất hư truyền.

Tạ công tử Tạ gia bình thản giương ra hai tay, như cơn gió đang cuốn thẳng lên chín vạn dặm. Ánh mắt hắn bình tĩnh, lại mang theo một cỗ ngạo nghễ, bễ nghễ thiên hạ.