Chinh Chiến

Chương 135: Hai đánh một




Ngu Khiếu đi từng bước một về phía Trương Thế Nhân, thế là Trương Thế Nhân có chút căm tức.

Mười cái danh ngạch ưu tú đều đã được phân chia xong, có tất yếu phải đánh tiếp?

Một vòng đối chiến cuối cùng chỉ còn lại hai mươi người, Trương Thế Nhân và Ngu Khiếu lần lượt là người thứ nhất và người thứ hai chấm dứt tỷ thí, cho nên hiển nhiên hai người họ không cần phải đánh thêm lần nữa. Những người còn lại phải phân ra thắng thua để đạt được cái danh ngạch kia, mà những người chấm dứt như hai người Trương Thế Nhân và Ngu Khiếu thì có đánh nữa cũng không có ý nghĩa.

Nhưng xem bộ dáng của Ngu Khiếu, hẳn là hắn muốn đánh một trận với Trương Thế Nhân.

- Ngươi là người thông minh.

Ngu Khiếu nói.

Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Trương Thế Nhân nghe được có người dùng những từ này khen hắn, tuy ngữ khí không có chút giả dối, nhưng Trương Thế Nhân vẫn thấy phản cảm. Loại giọng điệu nói chuyện này cứ như là một kẻ ở trên cao nhìn xuống, thật giống như trước khi cường giả tuyên chiến thì muốn khẳng định đối thủ là một cái không tầm thường, bằng không thì có vẻ hạ thấp bản thân mình.

Trương Thế Nhân quyết định không nói lời nào.

Ngu Khiếu cũng không để ý, hắn cười nói:

- Ta không phải tới tìm ngươi đánh một trận.

Trương Thế Nhân nhịn không được nhìn hắn một cái, nói:

- Cần ta nói cảm ơn?

Ngu Khiếu lắc đầu, giọng điệu bình thản mà nói:

- Sau khi tỷ thí ngươi rảnh lúc nào, ta muốn mời ngươi uống rượu. Đương nhiên ngươi có thể từ chối. Mặt khác… Thật ra ta muốn biết ngươi có thủ đoạn gì còn không có thi triển ra.

Trương Thế Nhân trầm mặc một hồi, đi tới một bên, nhặt lên cây côn bằng đất mà Thôi Bình Châu dùng Thổ Phù tạo nên. Tay phải của hắn nắm lấy nó, sau khi đứng thẳng người thì bỗng nhiên xuất thủ. Cánh tay phải của hắn uốn lượn theo một góc không tưởng, rạch ra một đạo quỹ tích quỷ dị. Đây là nhất thức đao pháp của lão già què, tuy không phải chính tông nhưng tuyệt đối hữu dụng.

Ngu Khiếu khẽ giật mình, sau đó nói thật với Trương Thế Nhân:

- Hiện tại ta lại muốn đánh với ngươi một trận.

Trương Thế Nhân ném cây côn qua một bên, phủi bụi đất trên cánh tay, nói:

- Đáng tiếc lần tỷ thí này không cho phép sử dụng binh khí.

Ngu Khiếu bỗng cười nói:

- Làm sao đến bây giờ ngươi mới nghĩ tới điểm này?

Trương Thế Nhân sửng sốt một chút, sau đó không khỏi cười lên:

- Đúng vậy… Thì ra ta đã sớm thắng.

Ngu Khiếu nói:

- Đúng rồi, thật ra ở ngay khi Thôi Bình Châu dùng Thổ Phù hóa đất thành côn, ngươi đã thắng. Tuy ta không biết vì sao các giáo sư của Kinh Võ Viện không có ngăn cản các ngươi tiếp tục đánh, nhưng ta có thể khẳng định dù ngươi bị Thôi Bình Châu đánh ngã xuống đất, ngươi vẫn là người thắng. Quy củ của Kinh Võ Viện là quy củ, dẫu cho bọn họ muốn nhìn xem ngươi đánh trả thế nào nên mới không xuất thủ ngăn cản, song họ vẫn phải dựa vào quy củ mà làm.

- Tốt cho một cái quy củ bị lãng quên.

Trương Thế Nhân không nhịn được trừng mắt liếc nhìn về phía Điểm Tướng Đài bên kia, trong lòng tự nhủ: “Thì ra lại có thể thắng nhẹ nhàng như vậy.”

- Ngươi tới là để nhắc ta cái này?

Trương Thế Nhân hỏi.

Ngu Khiếu trả lời:

- Vừa rồi ta đã nói rồi, ta muốn mời ngươi uống rượu.

- Lúc nào?

- Trưa mai có thể được chứ?

- Tại nơi nào?

- Phủ Đại tướng quân Tả Võ Vệ.

Trương Thế Nhân do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu, nói:

- Ngươi cũng biết ta là người nghèo rớt mồng tới, đến nhà bái phỏng cũng không thể đem theo cái lễ vật gì. Thế nên nếu ta đi tay không mà đến nhà ngươi, ngươi không nên trách ta thất lễ… Vả lại, ta thật ra còn muốn ăn nhờ ở đậu đây.

- Ngươi chấp nhận, ta thật cao hứng.

Ngu Khiếu gật nhẹ đầu, quay người rời đi.

Lúc Ngu Khiếu nói ra bảy chữ “Phủ Đại tướng quân Tả Võ Vệ”, Trương Thế Nhân đã hiểu dụng ý của Ngu Khiếu, vậy nên hắn mới do dự. Hiện tại cũng đã bắt đầu có người lấy lòng hắn rồi, hơn nữa còn là con trai của Đại tướng quân Tả Võ Vệ Ngu Mãn Lâu. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ lập tức vì được vinh hạnh mà gật đầu. Nhưng điều đầu tiên Trương Thế Nhân nghĩ tới là: “Nếu như mình đi vào phủ Đại tướng quân Tả Võ Vệ thì có phải sẽ đắc tội với nhiều người hay không?”.

Vào thời điểm này, những người muốn kéo gần quan hệ với hắn một chút chỉ sợ không chỉ có mỗi công tử của Đại tướng quân Tả Võ Vệ.

Thế thì khi hắn đi vào phủ của Ngu Mãn Lâu, tựa hồ chính là một cái thái độ khiến người khác không thể nào cao hứng nổi.

Vì thế Trương Thế Nhân mới sẽ do dự xem có nên từ chối lời mời của Ngu Khiếu hay không.

Hắn nói với Ngu Khiếu rằng mình không có tiền chuẩn bị quà tặng gì quý trọng nên sẽ đi tay không đến nhà. Ngu Khiếu cũng hiểu được ý tứ của Trương Thế Nhân.

Nếu Trương Thế Nhân sửa soạn hậu lễ, như vậy e rằng nội tâm của những… người ngắm nhìn kia sẽ không thoải mái.

Nhận lời mời của Ngu Khiếu là một thái độ, đi tay không đến cũng là một loại thái độ.

Trương Thế Nhân nhận ra từ sau khi hắn đến đế đô Thanh Long, mọi chuyện càng trở nên phức tạp. Nếu như những chuyện tình như vậy xảy ra ở thành Gia Trang, hắn căn bản không cần lo lắng. Thành Gia Trang chỉ có tám trăm biên quân và hai nghìn dân chúng, Trương Thế Nhân dùng ba năm là đã biết mặt tất cả mọi người. Nhưng đế đô quá lớn, một cái đầm nước sâu dài cả trăm dặm như thế này, ai biết được chỗ nào có trân châu, chỗ nào là vòng xoáy đang chuẩn bị dìm hắn cho đến chết?

Hắn quay người, đi về bên bãi cỏ hơi nghiêng, định nằm xuống nghỉ một lát.

Mặt trời đang ở đằng tây, không bao lâu nữa sẽ lặn mất. Lại là ban ngày sắp chấm dứt, lại là một buổi tối sắp tới. Ngày hôm nay rất không tầm thường, Trương Thế Nhân đã hoàn thành cuộc thi mà hắn chờ mong và chuẩn bị đã lâu. Vì vậy hắn cảm thấy nhẹ nhõm, như khi trút được gánh nặng, hắn thật sự muốn về nhà, nằm trên giường mà gáy o o…

- Trương Thế Nhân.

Hắn mới đi đến bên cạnh bãi cỏ thì đã nghe được có người gọi. Hắn đứng lại, quay lại nhìn thoáng qua thì thấy một tên công tử xuất thân danh môn khác: Bùi Sơ Hành.

Bùi Sơ Hành đi đến trước người Trương Thế Nhân, hơi chút dừng lại trong chốc lát, há miệng muốn nói chuyện nhưng Trương Thế Nhân đã mở miệng trước tiên. Hắn chỉ vào cái mũi của mình, cười nhỏ nhẹ, hỏi:

- Bùi công tử có phải muốn nói ta là người thông minh?

Bùi Sơ Hành ngơ ngẩn, sau đó mỉm cười, gật đầu:

- Ngươi đúng là người thông minh.

Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng, lại hỏi:

- Ngươi muốn mời ta uống rượu?

- Phải.

- Lúc nào?

- Trưa mai có thể được chứ?

- Tối mai đi.

Trương Thế Nhân cười cười:

- Buổi tối có thể tận hứng một chút, ở đâu?

- Nhà của ta.

Bùi Sơ Hành hỏi:

- Ngươi có biết không?

- Không biết, nhưng ta biết có rất nhiều người biết được phủ của Hoàng môn Thị Lang. Ta sẽ hỏi được, bất quá ta không có tiền mua lễ vật gì tốt. Nếu như Bùi công tử không chê ta keo kiệt, ta thật sự rất muốn đi bái phỏng.

- Không sao, ta phái xe tới đón ngươi.

Bùi Sơ Hành ôm quyền, quay người rời đi.

Khóe miệng Trương Thế Nhân chớp chớp, trong lòng tự nhủ: “Không biết bữa tiệc kế tiếp có thể xếp vào thời gian nào?”. Đối với một người đang xấu hổ vì trong túi tiền rỗng tuếch, có người mời uống rượu bữa bữa thì phải suy nghĩ.

Hắn nhìn thấy Tạ Phù Diêu đang ngồi cách đó không xa mà nghỉ ngơi, hắn ngẫm nghĩ một lát, sau đó đi về hướng ấy.

Ở dưới ánh mắt chú ý của Tạ Phù Diêu, Trương Thế Nhân ngồi xuống bên cạnh hắn, duỗi lưng ra một cái, sau đó hỏi rất tùy ý:

- Ta có thể mời ngươi uống rượu chứ?

Tạ Phù Diêu hơi sững sờ, sau đó gật đầu:

- Được, lúc nào?

- Ngay đêm nay đi.

- Tại nơi nào?

- Chỗ nào có thể mua rượu thì gặp ở chỗ đó.

- Đi ra khỏi cổng chính, quẹo trái, đi thẳng nửa dặm thì liền thấy một cái tửu điếm cũng không tệ, chỉ là cái tửu điếm quá nhỏ một chút. Song thịt chó hầm cách thủy cùng gà quay có hương vị không sai, còn mấy món ăn sáng nữa.

Trương Thế Nhân hỏi:

- Đắt không?

- Nếu mà ăn cho no… Ít nhất cũng phải một lượng bạc.

Tạ Phù Diêu trả lời.

Trương Thế Nhân không nhịn được xổ tục một câu:

- Con mẹ nó, rất đắt! Cái kia… Kêu dĩa trái cây thì sao?





Núi Thần Tuyền.

Nghe được lão tăng kia nói sẽ mang đệ tử trở về Đại Tuyết Sơn, sắc mặt Trác Bố Y và Hạc Lệ đạo nhân không khỏi biến đổi. Hai người bọn họ biết rõ đồng lõa của tăng nhân trẻ tuổi có tu vị kinh người, nhưng thật không ngờ tên đồng lõa này vậy mà có địa vị lớn như vậy.

Đệ nhị Thiên Tôn của Phật tông, được xưng là biết tất cả mọi chuyện trên thiên hạ: Trí Tuệ Thiên Tôn.

Đại Hộ Minh Vương của Phật tông có bốn người đệ tử.

Đại đệ tử là Đại Tự Tại Thiên Tôn, chấp chưởng mọi việc của Phật tông. Từ khi Đại Hộ Minh Vương bế quan vào mười năm về trước, mọi chuyện của Phật tông đều do Đại Tự Tại Thiên Tôn giải quyết.

Thậm chí ngôi vị Hoàng đế của Đế quốc Thiên Thuận đều là do Đại Hộ Minh Vương để cho Đại Tự Tại Thiên Tôn chỉ định. Nghe nói từ khi Đại Hộ Minh Vương bế quan, hắn chỉ gặp vẻn vẹn có mấy người mà thôi.

Nhị đệ tử Trí Tuệ Thiên Tôn giảng kinh trên Đại Tuyết Sơn vào mỗi sáng. Trong đám đệ tử cùng tín đồ Phật tông, có những người chạy từ nơi cách xa vạn dặm đến đây của nghe giảng Phật ý. Những người lên núi đều đi ba bước thì dập đầu một cái, bởi vậy có rất nhiều người chịu không được mà chết đi ở trên nửa đường đi lên.

Nghe nói Trí Tuệ Thiên Tôn biết tất cả chuyện thiên hạ, biết cả tương lai ba trăm năm sau.

Tam đệ tử Linh Bảo Thiên Tôn chỉ ở trong Tàng Thư Lâu, không ra khỏi cửa. Hắn chưởng quản kinh điển, mỗi ngày đều lấy việc chép kinh làm lẽ sống. Hắn không màng đến chuyện của Phật tông, cũng không tuyên dương Phật pháp. Hắn là một vị Thiên Tôn thần bí nhất, thậm chí có lời đồn đãi hắn là một người què nên không thể rời đi.

Tứ đệ tử Thích Nguyên Thiên Tôn chưởng quản giới luật. Theo tục truyền thì hắn là người duy nhất luyện thành Kim Cương Nộ, có đại thần uy. Đệ tử Phật tông trải rộng khắp thiên hạ, ngoại trừ Đại Nam thì đều đạt được tôn sùng và lễ ngộ. Vậy nên họ khó tránh khỏi kiêu ngạo, song tại Giới Luật Viện, bất kỳ một tên đệ tử Phật tông nào đều không thể không cúi đầu.

Ở trong mắt người bình thường, bốn vị Thiên Tôn này đều là thần linh trong thần thoại.

Chỉ cần không phải là ở Đại Nam, bốn vị Thiên Tôn xuất hiện ở bất cứ địa phương nào thì tất nhiên sẽ được hoan nghênh bằng lễ long trọng nhất. Khi đó hoa tươi sẽ được trải đầy đường, nước thánh sẽ được vung khắp phố, dù là vua của một nước thì cũng phải quỳ lạy ở ven đường.

Thế nhưng một vị đại nhân vật như vậy lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở ngoài thành Thanh Long, Đại Nam. Mà trước đó không lâu, hắn thậm chí còn ở trong thành Thanh Long. Trong đêm hôm đó, hắn lại tránh thoát sự truy tra của các cao thủ trong thành, đó cũng đã chứng minh tu vị của lão tăng này là cực cao.

- Dĩ nhiên là một vị Thiên Tôn.

Hạc Lệ đạo nhân chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Ngươi chính là con lừa trọc Trí Tuệ?

Lão tăng khẽ lắc đầu:

- Đại Thần Quan Đạo tông, ngươi nói ra lời nói thô tục như vậy không sợ làm mất đi thân phận của mình? Tuy Đạo tông bất quá là căn nhà nhỏ cắm rễ ở một góc nước Đại Nam, nhưng nó vẫn là một tông môn vô cùng có thanh danh. Ngươi mới mở miệng liền để lộ bản tính thô bỉ. Chẳng lẽ người của Đạo tông có tám, chín phần cũng là người có tính tình giống ngươi.

- Người có một cái lưỡi tốt thì quả nhiên nói ra đạo lý rõ ràng.

Hạc Lệ đạo nhân hừ lạnh một tiếng, nói:

- Đừng giả bộ ở chỗ này, có mệt hay không? Nghe nói ngươi được người xưng là biết tất cả chuyện trong thiên hạ, ta có chuyện muốn hỏi.

Hai tay lão tăng hợp thành hình chữ thập, nói:

- Xin cứ hỏi.

- Nếu ngươi biết tất cả chuyện của thiên hạ, vậy ngươi có biết hôm nay chính ngươi phải chết sao?

Hạc Lệ đạo nhân có chút ngẩng cằm lên.

Lão tăng thở dài:

- Man nhân thô bạo, dù có khoác một tầng da người thì vẫn là yêu ma. Đã như vậy, ta đây cũng không thể không trừ yêu diệt ma.

- Vô nghĩa!

Hạc Lệ đạo nhân lạnh lùng nói:

- Muốn giết người thì cần gì phải tìm một cái cớ dối trá, ngươi không cảm thấy việc này quá đáng xấu hổ sao? Đánh nhau thì đánh nhau, nói nhảm thật nhiều!

Thời điểm nói xong câu đó, hai cái ống tay rộng của Hạc Lệ đạo nhân vung về phía sau.

Bịch!

Mặt đất phía sau hắn bị đánh nổ thành hai cái hố to, bụi đất bay lên dữ dội. Cùng lúc, thân ảnh màu đỏ kia lóe lên một cái rồi biến mất. Lúc nhìn lại thì thấy nó đã đến trước người lão tăng kia.

Hắn xông về phía trước, Trác Bố Y lại khoanh chân ngồi xuống.

Hắn nhắm hai mắt lại, không nhìn tới.

Lão tăng đưa tay, áo cà sa bỗng nhiên nhúc nhích. Nó bay ra trước người lão tăng, giống như một tấm chắn óng ánh có màu vàng kim.

Hai luồng nội kình hùng hồn và bá đạo của Hạc Lệ đạo nhân đánh tới, hung hăng đụng vào áo cà sa. Áo cà sa một mực yên tĩnh, nội kình bá đạo của Hạc Lệ đạo nhân như đá ném vào biển rộng, ngoại trừ đè áo cà sa thành hai cái vết lõm thì khó có thể tiến thêm.

Lão tay dùng tay trái giơ áo cà sa ngăn cản thế công của Hạc Lệ đạo nhân, tay phải lắc nhé, tựa hồ làm động tác đuổi ruồi.

Khi động tác ấy vừa hoàn thành, Trác Bố Y vốn ngồi xếp bằng ở hai mươi thước bên ngoài một cách yên tĩnh lập tức nhíu chặt lông mày.

Tay trái lão tăng ngăn cản nội kình của Hạc Lệ đạo nhân, tay phải phá đòn tấn công tinh thần của Trác Bố Y.

Hai đánh một nhưng dường như không có chiếm thượng phong.