Chinh Chiến

Chương 173: Có quan hệ tới vấn đề tư thế




Đế quốc tập trung binh lực với quy mô lớn ở biên thùy tây bắc, trong nội viện của Kinh Võ Viện vẫn bình thường như trước. Mỗi ngày các học sinh đi học đúng giờ, tiếp thu những khóa học đời thường, bởi vậy nên mỗi ngày họ đều có một ít thu hoạch khác nhau. Có lẽ giáo sư của Kinh Võ Viện có phương thức giảng bài hơi đặc biệt, thường thường dùng một câu nói trúng bản chất, cho nên hai mắt đám học sinh cứ tỏa sáng. Các giáo sư chính là dùng kinh nghiệm đường đời của mình để mở ra cửa sổ mà đám học sinh chưa từng biết tới.

Trong số các giáo sư, có không ít người từng là phụ tá của Đại tướng quân, đã từng tham gia rất nhiều trận chiến. Sau khi về già, những người này được Kinh Võ Viện mời làm giáo sư, thế nên những vị giáo sư này đều dùng các ví dụ thực tế để diễn giải những trận chiến kinh tâm động phách lúc trước. Từ những kinh nghiệm của bản thân người đi trước, các học sinh nhận ra được sự khác nhau rất lớn với những gì họ nghe được trong quá khứ. Phải nói lời nói của các giáo sư càng thêm tỉ mỉ và tinh tế, càng thêm chân thật, vì thế làm cho bọn họ càng hiểu rõ về nghĩa gốc của “chiến tranh”.

Nghe các giáo sư miêu tả tình cảnh máu thịt bay tứ tung, có người thậm chí vì quá chú tâm mà sắc mặt trắng bệch. Thế hệ này của bọn họ chưa từng trải qua chiến tranh, nếu không có người giảng giải cho họ biết, họ chắc chắn sẽ không có cách nào tưởng tượng được toàn bộ cuộc chiến. Đó không phải chỉ có nhiệt huyết, có rung động, có đánh nhau, có vinh quang. Đó còn có tử vong, đau xót, nước mắt, cùng nhiều lần thất bại.

Thỉnh thoảng sẽ có người nhớ tới cái thiếu niên tên Trương Thế Nhân kia rất lâu rồi chưa từng xuất hiện trong phòng học Kinh Võ Viện. Song sinh hoạt vốn đặt chính mình ở trung tâm, nên mặc dù đã từng ghen ghét và hâm mộ, với một người biến mất khỏi tầm mắt họ trong một thời gian dài, ảnh hưởng của hắn ta đã trở thành cực kỳ bé nhỏ.

Thời điểm hắn không có ở đây, lúc ban đầu mọi người sẽ suy đoán xem đến cùng hắn đang làm cái gì.

Theo thời gian càng lâu, mọi người lại trở về với sinh hoạt mà bản thân là trung tâm, dẫu cái tâm lý ganh đua, so sánh vẫn còn. Bởi vậy đôi khi nhớ tới thiếu niên kia, mọi người cũng sẽ nhớ tới việc có phải hắn được hưởng cái đãi ngộ gì ở phía sau hậu sơn hay không? Là cách học một – một, vẫn là được đại tu hành giải tự mình chỉ điểm?

Nhưng những thứ này không phải là tâm điểm trong sinh hoạt của họ, bọn họ biết rõ chiến tranh sắp bắt đầu. Phần lớn mọi người cầu nguyện Đại Nam đừng nhanh chóng chấm dứt cuộc chinh phục tây bắc, có như vậy thì bọn họ mới có cơ hội đi “thực tế” nơi chiến trường. Họ cầu nguyện các tướng lĩnh biên quân đừng ôm hết công lao vào trong ngực mình, mà hãy lưu lại một ít vinh quang cho bọn họ.

Không ai hoài nghi rằng Đế quốc sẽ không đạt được thắng lợi huy hoàng, dẫu gì trận chiến này cũng… không khác những cuộc chiến tranh trước bao nhiêu. Ở trong nhận thức của tất cả mọi người, mỗi lần Đế quốc chiến đấu với nước khác là mỗi lần Đế quốc quật khởi. Bất cứ địch nhân nào của Đế quốc, đứng trước quân đội cường đại của Đế quốc thì ngoại trừ run rẩy lại có thể làm được gì? Dù rằng hôm nay địch nhân là Đế quốc Thiên Thuận được xưng mạnh nhất thế giới thì cũng giống vậy mà thôi.

Người Thiên Thuận có thiết kỵ trăm vạn, nhưng vậy thì sao? Quân đội Đại Nam đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Lúc trước Thương Quốc cũng có hùng binh trăm vạn nhưng vẫn không phải đã bị quân đội Đại Nam nghiền thành bột mịn?

Vinh quang chỉ thuộc về quân đội Đại Nam.

Từ trong phòng học đi ra, Mã Lệ Liên cùng một học sinh nữ nắm tay, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu. Xem bộ dáng của hai người họ, cảm tình của họ tốt như tường đồng, là mối quan hệ khó có thể xé rách.

Nhưng mà, ở trước khi các nàng bò lên tòa núi Bán Nguyệt, hai người bọn họ đều căm thù nhau, công kích lẫn nhau, không có gì hợp mắt nhau. Mặc dù là đệ tử cùng một lớp, nhưng hai người họ giống như lửa và nước, không thể nào hòa thuận. Chửi rửa sau lưng đã thành thói quen, gặp mặt châm chọc và khiêu khích nhau thật giống như việc chào hỏi tự nhiên.

Hiện tại mối quan hệ của các nàng lại tốt như vậy, nó làm người khác thậm chí cảm thấy trí nhớ trước kia của mình chỉ là giấc mộng.

Một người nữ sinh khác có tên Ngưu Miểu.

Nàng là con gái rượu của Đại học sĩ Văn Uyên Các Ngưu Tuệ Luân, tính tình kiêu căng, tùy hứng. Ở trong thành Thanh Long, nàng có tiếng phóng khoáng, người bước vào khuê phòng của nàng đều là các công tử áo gấm. Nàng xuất hiện nhiều lần ở các loại tụ hội, thậm chí dám rảo bước tiến vào thanh lâu để nâng cốc cười nói với đám công tử. Cho nên, nàng có một tên hiệu mang đầy tính trào phúng: Ngưu Hoa Hoa.

Hai cái nữ nhân tay nắm tay đi ra khỏi phòng học, bộ dáng không tính là đẹp mắt, nhưng không thể nghi ngờ đó lại là một ngọn gió mới. Nhất là ở trong cái lớp này chỉ có hai mươi tám học sinh, và đặc biệt ở chỗ… chỉ có hai nữ.

Lớp này đã từng có ba mươi hai học sinh.

Một lần tỷ thí ở núi Bán Nguyệt mà bọn họ nghĩ rằng rất bình thường lại trở thành một cơn ác mộng mà rất nhiều người không có cách nào yên giấc. Kể cả Mã Lệ Liên và Ngưu Miểu.

Về sau bọn người Viên Thành Sư thấy được tình cảnh Trương Thế Nhân cứu Mã Lệ Liên, cũng nhìn thấy thi thể mấy người Lưu Sảng ở trên mặt đất. Từ đó, không biết vì cái gì, giữa các học sinh có nhiều ra một thứ, khiến cho sự đối lập và cừu hận ở dĩ vãng đều bị giấu đi.

- Còn đang suy nghĩ tới hắn?

Ngưu Miểu nhìn xem ánh mắt có chút hoảng hốt của Mã Lệ Liên, hỏi.

Mặt Mã Lệ Liên bắt đầu ửng đỏ, nàng lắc đầu:

- Không phải… Hôm nay là bốn mươi chín ngày cúng mấy người Lưu Sảng.

Ngưu Miểu khẽ giật mình, lập tức gật đầu, nói:

- Chúng ta đi mua ít tiền giấy.

Mã Lệ Liên “ừ” một tiếng rồi nói:

- Các cụ đều nói sau khi người ta chết đi, quỷ hồn sẽ dừng lại trong nhân thế thất tuần, đó là vì bọn họ lưu luyến cái thế giới này, không nỡ rời xa thân nhân và bằng hữu của mình. Cho nên âm tào địa phủ đặc biệt khai ân, lại để cho quỷ hồn ở ngày bốn mươi chín được trở về liếc mắt nhìn những người họ lưu luyến lần cuối. Sau ngày cúng thất tuần, bọn họ sẽ chuyển thế đầu thai.

Con mắt Ngưu Miểu có chút đỏ lên:

- Lưu Sảng là tên ghê tởm… Hắn không chỉ một lần nhìn lén ta tắm rửa. Nếu không phải Viên Thành Sư lấy lòng ta trước, hắn nhất định sẽ không từ thủ đoạn chiếm hữu ta? Ta đã từng nói muốn giết hắn, nhưng mà đây chẳng qua là lời nói nhảm… Ta xem thường hắn, xem thường sự hèn hạ, bỉ ổi, âm hiểm của hắn. Nhưng hắn chết rất kiêu ngạo, hắn là đứng trước mặt tất cả mọi người mà chết trận.

Nghe được câu này, Mã Lệ Liên giật mình, nét ửng đỏ trên mặt càng nhiều hơn.

“Ngày đó, hắn cũng đứng trước người mình đấy.

- Cút!

- Ngươi có biết tên của ngươi rất khó nghe?

- Ngươi ngoại trừ làm ta phân tâm thì có thể làm cái gì, vì cái gì không chạy đi?

- Giết hắn đi, dùng đao đâm thẳng vào trái tim của hắn.

- Hiện tại bộ dáng của ngươi đã khá hơn nhiều.”

Ngưu Miểu kéo tay của nàng:

- Ngươi đang suy nghĩ gì? Vẻ động tình trên mặt cô gái nhỏ, vừa xem đã biết là đang mắc cỡ. Lại nói cái họ của hai người chúng ta cũng không tốt, một Ngưu một Mã… Đều là bị người cưỡi đấy.

- Chán ghét!

Mã Lệ Liên trợn mắt nhìn Ngưu Miểu, theo bản năng nhìn về phía hậu sơn.

- Ta đã nói ngươi động tình rồi.

Ngưu Miểu cười nói:

- Anh hùng cứu mỹ nhân a… Chuyện nhiều lãng mạn mà.

- Ta chỉ muốn biết rõ hiện tại hắn có tốt không.

Mã Lệ Liên lẩm bẩm một câu, ánh mắt bay về phương xa.





Phương Giải không tốt.

Phi thường không tốt.

Ngay tại lúc hai người Mã Lệ Liên cùng Ngưu Miểu dắt tay, hắn đang nằm thở hổn hển trên nền đất của thạch thất lạnh lẽo kia. Trên người hắn đã sớm bị mồ hôi thấm ướt, tất cả khí lực trong cơ thể tựa hồ cũng bị rút đi. Hắn muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng cánh tay chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ nửa người trên.

Ở trên trán, từng giọt mồ hôi như hạt đậu nành từ từ rơi xuống, rất nhanh chúng đã làm ướt một mảnh đá xanh.

- Như thế đã không được?

Nữ giáo sư Khâu Dư đứng đó không xa lạnh lùng nói một câu, trong giọng nói tràn đầy mỉa mai. Vì kiểm tra cực hạn thể lực của Trương Thế Nhân, nàng đã không cho Trương Thế Nhân nghỉ ngơi trong hai ngày hai đêm. Căn thạch thất rất rộng rãi này trở thành chốn tu luyện, trên đất có đầy đủ mọi loại binh khí. Đặc biệt là hình cụ trên vách tường đã được lấy xuống, thay vào đó là một bức địa đồ to lớn. Trên giường đá, trên mặt đất càng có rất nhiều binh thư chất đống.

Và để cho Trương Thế Nhân có thể nhìn kỹ, ngọn đèn mờ nhạt kia được thay thế bằng mấy chục bó đuốc.

Nàng cứ đứng như vậy suốt hai ngày hai đêm, nhìn xem thiếu niên kia dần dần trở nên suy yếu và vô lực.

- Lại đi nâng tảng đá nặng ba trăm cân.

Thanh âm ra lệnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, vô tình, cặp con mắt màu trắng kia chưa từng rời khỏi thân thể Trương Thế Nhân một khắc. Đôi mắt trắng dường như có thể nhìn xuyên qua làn da Trương Thế Nhân, chứng kiến cơ bắp cùng nội tạng của hắn biến hóa.

Dùng tinh thần nhìn chăm chú là một việc tiêu hao rất lớn tinh thần lực cùng nội kình, hai ngày hai đêm khiến Trương Thế Nhân mệt mỏi như chó chết, mà nàng thì làm sao có thể nhẹ nhõm? Mồ hôi đã sớm thấm đẫm y phục của nàng, thế nên cái đồng phục giáo sư rộng lớn đã dán sát thân thể nàng.

- Nam nhân không muốn nghe nhất là... nữ nhân nói chính mình không được!

Thiếu niên quật cường nhìn xem dáng người hấp dẫn của Khâu Dư, mím môi, trong ánh mắt thậm chí còn có một tia tham lam không thèm che giấu. Khâu Dư không tính là một mỹ nữ, nhưng thân thể của nàng lại đủ khiến người điên cuồng. Thân thể giấu trong đồng phục rộng thùng thình của nàng hiện tại cơ hồ không có chút giữ lại mà bày biện ra, ở dưới sự chiếu rọi của ánh lửa, lộ ra vẻ đặc biệt mê người.

Đối với ánh mắt chán ghét như vậy của Trương Thế Nhân, Khâu Dư căn bản không thèm để ý. Nàng dường như không thèm quan tâm đến việc con mắt của Trương Thế Nhân đang liếc ngang liếc dọc trên cơ thể mình. Có lẽ một nữ nhân cường đại như nàng đã sớm... không để ý tới sự khác biệt của giới tính.

Trương Thế Nhân hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy, lung la lung lai đi đến trước tảng đá nặng ba trăm cân. Hắn xoay người, thử nhấc khối đá ba trăm cân mà lúc trước hắn có thể nhẹ nhõm giơ lên. Song, sớm đã bị lấy hết khí lực, ngay cả bước đi đều cực kỳ khó khăn thì hắn làm sao có thể đơn giản nhấc lên.

- Quả nhiên vẫn chưa được đấy.

Khâu Dư lạnh lùng nói.

- Dùng thể lực bây giờ của ngươi, chớ nói so sánh với La Diệu, chính là ta cũng có thể đơn giản đánh ngươi thành thịt vụn. Chỉ chút bản lĩnh ấy thì có gì đáng giá kiêu ngạo?

Thiếu niên cách đó không xa trầm mặc một hồi, bỗng nhiên thấp giọng hô một tiếng, nhấc khối đá lên không trung.

- Sự khích tướng của nữ nhân quả nhiên là động lực lớn nhất của nam nhân.

Hắn cảm khái, sau đó cắn răng, chậm rãi giơ khối đá lên trước ngực. Bởi vì quá miễn cưỡng, biểu lộ trên mặt của hắn lộ ra đặc biệt dữ tợn. Bắp thịt trên cổ căng vô cùng, bờ môi đều cơ hồ bị cắn phá. Mà ở lúc hắn thoạt nhìn tuyệt đối không có khả năng nhấc tảng đá lên cao một tấc, trong mắt của hắn có một sợi màu đỏ thoáng hiện.

- Lên!

Thiếu niên nổi giận gầm lên một tiếng, chậm rãi nhấc khối đá lên đỉnh đầu!

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Khâu Dư, tuy đầy chật vật nhưng hắn lại đắc ý cười nói:

- Mỹ nữ, ngươi xem ta được hay không được?

Khóe miệng Khâu Dư nhếch lên, như là chẳng thèm ngó tới.

Ngay tại lúc này, khi thể lực tiêu hao quá độ, cánh tay Trương thế Nhân bủn rủn vô lực, tảng đá ba trăm cân từ đỉnh đầu hắn rơi xuống, thẳng tắp đánh xuống đầu hắn. Trương Thế Nhân thậm chí không có khí lực nhảy qua chỗ khác, chỉ là cố sức nghiêng đầu. Nhưng tránh né một chút như vậy căn bản là không làm nên chuyện gì.

Từ lúc khối đá rơi xuống, cho đến lúc nó đập thẳng vào đỉnh đầu của Trương Thế Nhân, đó tuyệt đối không tới một giây.

Nhưng mà ở một giây sau, sau một tiếng “bịch”, cái tảng đá kia đã bị đánh lún vào vách tường, mảnh vụn bay tán loạn. Vốn đang đứng ở nơi xa, Khâu Dư xuất hiện ở trước mặt Trương Thế Nhân, ống tay áo vung ra, đánh cái tảng đá nọ bay thẳng vào trong tường. Cánh tay còn lại của nàng ôm lấy hông Trương Thế Nhân, không để hắn ngã sấp xuống đất.

Nàng có chút cúi người nhìn xem thiếu niên sắp hôn mê, mà thiếu niên thì đang dựa vào cánh tay của nàng mới miễn cưỡng chèo chống thân thể.

- Không đúng.

Một lát sau, Trương Thế Nhân không kịp thở nói ra.

- Không đúng?

Khâu Dư hỏi:

- Cái gì không đúng?

Khóe miệng Trương Thế Nhân tà ác chớp chớp, hắn híp mắt nhìn xem đôi mắt màu trắng của Khâu Dư:

- Tư thế sai rồi... Có lẽ ngươi nằm ở trong khuỷu tay mạnh mẽ của ta mới đúng.

Khâu Dư buông tay.

Người nào đó trùng trùng điệp điệp ngã sấp xuống, đau đến mức nhe răng nhếc miệng.