Chinh Chiến

Chương 21: Tỷ tỷ xinh đẹp nhà ai




- Ngươi không nên lộ ra thủ đoạn phù thuật ở trước mặt ta.

Bà chủ Đỗ Hồng Tuyến ném thi thể của Mạc Tam ra bên ngoài một cách tùy ý, thi thể kia bay thẳng ra và đâm ngang vào một thân cây. Lưng của hắn đâm vào cành cây phía trên, cơ thể lập tức bị cong lại. Sau một tiếng “răng rắc”, vậy mà đầu đã đập vào bờ mông. Một chuyện tình khó khăn như vậy, ngoại trừ diễn viên xiếc hay những chuyên gia luyện tập nhu thuật mới làm được thì cũng chỉ có người chết là có thể làm được rồi.

Đỗ Hồng Tuyến làm như không thèm để ý, chỉ nhìn thoáng qua Nguyễn Văn Dũng, phủi phủi chút tuyết đọng trên lớp áo bông.

- Ta cũng không tin trong ba năm ở thành Gia Trang, ta có thể giấu giếm được ngươi.

Nguyễn Văn Dũng đứng thẳng, rất cẩn thận nhìn qua thi thể của Ngô Bồi Thắng, sau đó có chút nỗi niềm mà nói:

- Ngươi có biết hay không? Ngươi làm cho ta chọc vào bao nhiêu phiền toái? Người này thế nhưng mà là thái giám cầm bút ở Ngự thư phòng, là một tên hoạn quan mà Hoàng đế bệ hạ tin dùng. Mặc dù ở trong cung hay vẫn là ở ngoài cùng, đó cũng là một thứ có sức nặng trầm trọng. Nay hắn đã chết ở thành Gia Trang, nếu mà ta không nghĩ ra một cái cớ tốt, thì khó nói được ta có bị bắt về thành Thanh Long hỏi thăm hay không.

- Nếu như Hoàng đế cam lòng giết ngươi, thì đó mới là ngu ngốc.

Đỗ Hồng Tuyến trừng mắt nhìn hắn:

- Ngô Bồi Thắng đã chết là sự việc không thể thay đổi, chẳng lẽ bởi vì một người chết mà Hoàng đế Đại Nam sẽ xử tử một tên song tu phù – võ thiên tài, nhất là khi tu vị võ của hắn đã đến Thất phẩm? Nếu hắn thật có thể làm được việc này, vậy thì trước đó hắn làm sao có thể cạnh tranh được với sáu cái hoàng tử khác để leo lên ngôi vị Hoàng đế?

- Ngươi có vẻ hiểu rất rõ nhiều chuyện của triều đình.

Nguyễn Văn Dũng nhíu mày, hỏi.

- Không phải hiểu rất rõ, song cũng biết một vài chuyện tình mà những người khác không biết. Dù sao thời gian ta sinh sống ở đế đô sợ rằng còn dài hơn ngươi một chút.

Đỗ Hồng Tuyến nhìn về thi thể Ngô Bồi Thắng, hỏi:

- Bây giờ ngươi chỉ có thể sử dụng được một cây băng trùy?

- Ừ.

Nguyễn Văn Dũng gật nhẹ đầu.

- Thật ra có lẽ ta nên nhân dịp ngươi còn không có trưởng thành mà giết chết ngươi.

Đỗ Hồng Tuyến nói thật.

- Nhưng hình như ngươi thật sự không có ý định giết ta.

Nguyễn Văn Dũng có chút vô lại mà giang hai tay ra.

- Thiên tài tu luyện của Đại Nam thật sự quá ít. Ngươi mà chết thì thật đáng tiếc. Thôi, ta liền vì Hoàng đế Đại Nam mà làm một việc tốt, cũng vì người dân Đại Nam mà làm một việc tốt. Ngày sau có thể chứng kiến nhiều ra một cao thủ Cửu Phẩm thì có như thế nào cũng là một việc đáng giá phải vui mừng. Cho nên ngươi nên vì chính mình mà cảm thấy may mắn, may mắn vì ông trời đã ban cho ngươi một thiên phú tốt như vậy.

Đỗ Hồng Tuyến nghĩ nghĩ rồi nói ra:

- Nhưng mà… Ta hỏi một vài vấn đề, nếu như ngươi không trả lời trung thực, ta sẽ đánh ngươi thêm một lần, lần này tuyệt đối sẽ không nương tay.

- Ngươi hỏi đi.

Nguyễn Văn Dũng dùng tay làm dấu mời, sau đó lấy ra thuốc trị thương ở trên người, rồi bắt đầu vẩy thuốc bột nọ lên vết thương nặng nhất trên bờ vai, sau đó xé rách một cái vạt áo, băng vết thương lại.

Đỗ Hồng Tuyến hỏi:

- Nếu như hôm nay ta không hiện thân, Trương Thế Nhân đã chết rồi. Sau đó hắn còn có thể bị vu vào một tội danh, chết đều không thể chết trong yên bình. Thi thể của hắn hoặc là bị chôn tùy ý, hoặc là bị vứt bỏ ở ngoài thành cho sói hoang ở trên núi xuống ăn đúng không?

- Đúng, rất đúng.

Nguyễn Văn Dũng thật thà nói ra:

- Nếu như ngươi không hiện thân, ta làm sao có thể ngu ngốc đến mức vô duyên vô cớ đi giết một người đang là tâm phúc của Hoàng đế? Cộng thêm với ba mươi người bộ binh và quan sai của Đại Lý Tự? Ngươi cho rằng ta một tay che trời ở thành Gia Trang là có thể thích thì giết người mà không có gì kiêng kỵ sao? Nếu như ta có cái địa vị này thì ta còn chạy đến thành Gia Trang chịu khổ ba năm làm cái gì.

- Vì hãm hại Trương Thế Nhân, có phải trong đại doanh còn chết không ít người?

Đỗ Hồng Tuyến lại hỏi.

- Hai mươi lăm người.

Nguyễn Văn Dũng thành thật trả lời.

- Ngươi định làm thế nào?

Nàng hỏi lại.

- Đại Nam Thiên Hữu năm thứ năm, khâm sai thái giám cầm bút Ngự thư phòng Ngô Bồi Thắng dẫn theo ba mươi sáu người gồm bộ binh và quan sai của Đại Lý Tự tuần tra, tại bên ngoài thành Gia Trang hai mươi sáu dặm gặp phải kỵ binh của Đế quốc Thiên Thuận đánh lén vào khu vực lãnh thổ Đại Nam. Bản tướng quân nhận được tin tức, liền mang theo tám trăm tinh binh nhanh chóng cứu viện, khi đến nơi thì quan khâm sai đã chết trận. Giết quan khâm sai là một vị cao thủ có thực lực Bát Phẩm trở lên. Tuy rằng bản tướng quân biết không thể địch lại, nhưng vẫn mang binh truy kích. Sau đó bản tướng quân bị thương ba mươi hai chỗ, chết đi mấy chục tinh binh, nhưng vẫn không thể nào báo thù cho quan khâm sai.

Hắn dừng một chút, nói:

- Đương nhiên ra sẽ trình thêm một phần nội dung thỉnh tội, thỉnh cầu bệ hạ lại phái người tài đức hơn ta trấn giữ thành Gia Trang, ta sẽ tự nguyện lấy mạng đổi mạng để cho vị quan khâm sai đã chết thứ tội. Bất quá trước khi chết cũng không quên vì Đế quốc mà đề bạt nhân tài. Đội phó biên quân trinh sát thành Gia Trang của Đế quốc Trương Thế Nhân chiến đấu dũng cảm, lập chiến công hai mươi mốt lần, nhất là lúc truy sát kỵ binh của Đế quốc Thiên Thuận thì đã giết được sáu tên quân địch, bị thương vô số chỗ. Dựa theo luật lệ được Hoàng đế Đại Nam lập ra, bản tướng quân tiến cử Trương Thế Nhân tham gia cuộc thi tuyển sinh của Kinh Võ Viện.

Sau khi nói xong, hắn hỏi Đỗ Hồng Tuyến:

- Như thế có đủ hay không?

- Hoàng đế sẽ tin?

Đỗ Hồng Tuyến hỏi.

Nguyễn Văn Dũng cười cười, nói:

- Giống như ngươi vừa nói vậy, bệ hạ có không tin thì cũng sẽ lựa chọn đi tin. Vì một tên hoạn quan đã chết, lại dẫn theo một mạng của một tên tướng lĩnh có tiền đồ vô lượng, một việc mua bán lỗ nặng như thế thì Hoàng đế Đại Nam sẽ không làm. Trách phạt chắc chắn sẽ có, nhưng tuyệt đối sẽ không đến mức làm thương gân động cốt. Dù sao đi nữa ta cũng là người của Lý gia Thanh Long, nếu Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Viễn Sơn dâng lên một phần tấu chương, xác nhận những gì ta nói đều là sự thật, vậy thì ta có thể có chuyện gì?

- Ngươi không sợ dẫn ra chiến tranh của Đại Nam và Thiên Thuận?

Nguyễn Văn Dũng mỉm cười, hỏi lại:

- Không nói đến việc bệ hạ có phải đang đợi một cái cớ như vậy để có thể khai chiến với Thiên Thuận hay không, nhưng mà hai Đế quốc chắc chắn tranh cãi ít nhất cũng phải mất một năm. Đến lúc đó, những lão thần trong triều đình kia nhất định sẽ ngăn cản, cùng lắm là phái người đi tàn sát vài cái tiểu bộ lạc mà thôi. Còn Đế quốc Thiên Thuận… Nếu họ muốn đánh nhau thì làm gì phải đợi cho tới ngày hôm nay?

- Nếu như ngươi không phải là người của Đại Nam…

Đỗ Hồng Tuyến xoay người rời đi, thanh âm dần dần biến mất trong màn đêm:

- Thì ta đã sớm đem ngươi đạp thành thịt nát… Bồi tội cho những người binh sĩ đã chết oan kia. Ngươi phải trợ cấp thật cao cho những gia đình binh sĩ kia, nếu như làm không xong, ta sẽ quay lại giết ngươi.

- Việc này không thành vấn đề.

Nguyễn Văn Dũng nhìn bóng dưng dần khuất của Đỗ Hồng Tuyến, nói ra. Chỉ là ánh mắt mang theo lo lắng lóe lên tức thì.

...

...

Hải Dương Lâu.

Tiểu Đinh Điểm nhìn thoáng qua gã Trương Thế Nhân đang xụi lơ trên giường, có chút tức giận nói:

- Rõ ràng biết mình không thể đánh nhau, vậy mà hết lần này đến lần khác lại học người đi ra ngoài đánh nhau. Ta nghe nói ở cửa tây đã chết rất nhiều người, thì ra là do ngươi may mắn mới có thể được Lạc gia cứu về. Lê đại nương cũng thật là, tìm ai mà không được, có cần phải để cho ta tới bôi thướng trị thương cho ngươi không!

Trương Thế Nhân vừa cười, vừa cố sức đem quần áo trên người cởi bỏ:

- Còn không phải vì biết rõ ta đã sớm có cảm tình với ngươi? Đây là Lê đại nương đang thành toàn cho chúng ta, ngươi làm sao có thể không hiểu rõ tình thế?

- Đi tìm chết!

Tiểu Đinh Điểm hung hăng đập một quyền lên ngực Trương Thế Nhân. Trương Thế Nhân bị đau, sau một tiếng hô “Ai ôi!!!” thì thân thể đã mềm nhũn, ngã xuống giường và không thể động đậy rồi.

Mặt Tiểu Đinh Điểm không còn chút máu, nói:

- Đừng giả bộ chết, tưởng có thể gạt ta dễ như thế? Ngươi không thể đem mấy chuyện này ra đùa giỡn. Ta nhưng mà là cô gái đứng đắn. Trương Thế Nhân, nghe không!

Nàng thò tay kéo hắn, nhưng có thể nào làm cơ thể hắn di chuyển được. Sau một lúc nhìn kỹ, nàng xác nhận Trương Thế Nhân đã hôn mê thật rồi. Thế là Tiểu Đinh Điểm bị dọa đến sắc mặt đại biến, liền vội vàng đứng lên, chạy ra phía ngoài kêu người.





Căn phòng của Lê đại nương tại Hải Dương Lâu là căn phòng ở trong cùng trên tầng hai, đây là một căn phòng lớn gồm ba gian dính liền nhau. Trong phòng có đặt nhiều cửa kính, lò sưởi đang cháy rất mạnh, độ ấm cùng phía ngoài khác biệt rất lớn. Vì để cho không khí căn phòng không có nặng mùi khói cho nên căn phòng được làm từ gỗ đàn hương, loại gỗ mà gia đình bình thường không thể mua nổi.

Dù mùa đông nhưng trong phòng lại rất khô ráo, vì thế cứ cách mỗi nửa canh giờ thì lại phải đổi ba bồn nước ấm ở trong phòng. Hơi nước bay lên, khiến người ta không cảm thấy khó chịu ở mũi và cổ họng. Thứ làm người ta chú ý nhất ở trong phòng là cái giá sách thật to đặt ở tường chính. Sách lịch sử kinh điển, tập tranh, đàn phổ,… cái gì cũng đều có. Trên bàn sách có một bộ tranh Hoàng Châu được vẽ chìm bằng nghiên mực, giấy là giấy Đức Châu của Tuyên Thành.

Chỉ nhìn bố trí của căn phòng, cũng hiểu được nếu như đổi những thứ ở đây thành tiền thì đủ đề toàn bộ dân chúng thành Gia Trang sống an nhàn một quãng thời gian.

Mặc một thân váy dài màu tím nhạt đầy ung dung, Lê đại nương thoáng nhìn qua Mộc Tiểu Yêu – người ngồi đối diện ở bên cạnh, lại nhìn về lão già què đang ngồi cười ngây ngô.

- Lạc gia, chúc mừng.

Nàng khẽ cười nói.

Lão già què gật đầu thật mạnh, nói:

- Nếu như ta hướng về Lê đại nương cầu một lời chúc mừng thì lão già này không dám. Nhưng việc hôm nay đúng là đáng giá để chúc mừng, lão già què ta nhận lấy lời chúc mừng của ngài. Cả đời, ta tìm kiếm suốt vài chục năm, lúc này mới tìm được một truyền nhân, cuối cùng thì trước khi chết ta cũng không có tiếc nuối gì nữa.

- Làm sao có thể, trời cao đã sớm sắp xếp mọi việc. Trước kia chưa có gặp được là do duyên phận chưa đến mà thôi.

Lê đại nương dường như chuyển ánh mắt về phía Mộc Tiểu Yêu, mỉm cười hỏi:

- Ngươi có bằng lòng ở lại Hải Dương Lâu hay không? Nếu là đồ đệ của Lạc gia, ta tự nhiên sẽ không đối xử với ngươi như những cô nương bình thường khác. Như vậy đi, ta nhận ngươi làm nghĩa muội, về sau nếu không có việc gì, cũng có thể đốt đèn mà tâm sự. Lạc gia có địa vị cao, ta nhận ngươi làm muội muội cũng không phải là chiếm lợi gì ở ngươi.

- Ta ở hay đi là phải xem Trương Thế Nhân ở hay đi.

Mộc Tiểu Yêu có chút khẩn trương, không biết vì cái gì mà ngồi đối diện với Lê đại nương, so với khi nàng đối mặt với cái bà chủ quán bá khí cùng với lão già què thì cảm thấy không thích ứng. Cũng không biết có phải là do nhìn bề ngoài Lê đại nương có vẻ hiền hòa nhưng lại ẩn chứa khí thế của người đang ở đỉnh kim tự tháp hay không, hay là do căn phòng này quá ấm áp.

- Hả?

Hình như Lê đại nương cảm thấy hứng thú tí chút, nàng nhịn không được mà hỏi:

- Ngươi cùng Trương Thế Nhân có quan hệ gì?

- Không thể nói.

- Các ngươi từ nơi nào đến?

- Không thể nói.

- Vì sao ngươi và người bạn đồng hành của ngươi phải ẩn núp trong bóng tối?

- Không thể nói.

Lê đại nương hỏi ba cái vấn đề, Mộc Tiểu Yêu trả lời ba cái “không thể nói”. Sợ Lê đại nương mất hứng, lão già què vội vàng nói lảng đi:

- Lần đầu nha đầu kia gặp ngài, khó tránh khỏi nàng ta căng thẳng.

Lê đại nương lắc đầu, cười nói:

- Đúng vậy, không thể nói thì không thể nói. Nếu muốn dùng một ít lý do nào đó lừa gạt ta thì còn không bằng gọn gàng và dứt khoát như vậy. Lạc gia, tên đồ đệ này hợp ý chứ?

- Hợp ý.

Lão già què dùng sức gật đầu nói ra.

- Thế nhưng Trương Thế Nhân muốn đi thành Thanh Long tham gia cuộc thi chiêu sinh vào Kinh Võ Viện đấy. Nếu Trương Thế Nhân đi thì tất nhiên nàng cũng sẽ đi theo.

Lão già què biến sắc, ngượng ngùng cười cười, nói:

- Ta sẽ khuyên nhủ và khuyến khích thêm… Ta sẽ khuyên nhủ và khuyến khích, nếu nàng là đồ đệ của ta, đồ đệ tự nhiên muốn nghe lời sư phụ, không tuân theo sư mệnh thì sao được.

- Ngươi không khuyên nổi đâu.

Lê đại nương đứng lên, dùng tay rót cho Mộc Tiểu Yêu một chén trà:

- Ta nhìn ánh mắt của nàng thì đã biết rõ là không khuyên nổi, nếu khuyên nhủ không được thì khuyến khích cái gì.

- Cảm ơn.

Mộc Tiểu Yêu ôm quyền nói:

- Nếu vì bái sư mà nhất định phải ở lại Hải Dương Lâu, ta đây liền không thể bái sư. Ta cùng với Trương Thế Nhân không thể tách ra, ba người chúng ta cũng không thể nào tách ra.

Lê đại nương hỏi:

- Tại sao Trương Thế Nhân ở đâu thì ngươi ở đó, mà không phải ngươi ở chỗ nào thì Trương Thế Nhân ở chỗ đó?

- Bởi vì hắn là Trương Thế Nhân, ta là Mộc Tiểu Yêu.

Lời lẽ thẳng thắn, mạnh mẽ, không có đạo lý lại không khỏi rất có đạo lý.

...

...

Tiểu Đinh Điểm thấy Trương Thế Nhân thật sự ngất đi, sợ đến nỗi vội vàng chạy về phía bên ngoài tìm người hỗ trợ, vì chạy quá nhanh, đầu nàng đụng vào một người. Thân thể nàng nghiêng một cái, suýt nữa ngã quỵ, may mà có một cánh tay ngọc nhỏ giữ chặt.

- Làm sao lại nôn nôn nóng nóng như vậy, không sợ ngã sao?

Cô gái đỡ Tiểu Đinh Điểm khỏi té trách mắng, nhưng trong giọng nói lại mang theo thương yêu. Nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng, eo nhỏ vừa đủ, nhìn qua thì đúng là so với Mộc Tiểu Yêu cũng không kém. Chỉ là dáng người của nàng càng thêm hoàn mỹ, chân, thân, eo, ngực, cái cổ… một tỉ lệ hoàn mỹ không tì vết. Bất cứ nơi nào trên cơ thể nàng đều không tìm thấy một khuyết điểm dù là nhỏ nhất.

Nàng đi chân đất, nhưng lại là một đôi chân đẹp đẽ khiến người say mê.

Còn cánh tay ngọc kia, nó cũng sẽ làm cho người nhìn muốn mù mắt. Cánh tay cũng giống như dáng người của nàng, làm cho người khác không thể cảm thấy có cách nào có thể làm cho chúng đẹp hơn, cũng không thể thay đổi gì được nữa.

Trên cổ tay nàng buộc theo một sợi dây màu đỏ, trên sợi dây đỏ có một con cá con làm bằng đồng. Không chỉ ở trên tay, trên cổ chân cũng có. Da thịt nàng trắng nõn, đầu ngón tay trắng bóc vừa đủ, phối hợp thêm một ít sợi dây đỏ, sự pha trộn này khiến người ta liên tưởng đến những vật phẩm trang sức quấn quanh một bức họa cuộn tròn.

- Tiểu thư… Trương Thế Nhân… Trương Thế Nhân sắp chết rồi.

- Trương Thế Nhân? Là ai?

- Là người chủ thuê của Hải Dương Lâu, hắn bị thương…

- Để ta đi xem sao, Tâm Nhi đừng lo lắng.

Ngay một khắc khi nàng tiến vào căn phòng này, từ trong hôn mê, Trương Thế Nhân chợt ngồi dậy. Cái mũi hắn hít hít, lẩm bẩm nói:

- Thơm quá… Mùi vị này… Là tỷ tỷ xinh đẹp nhà ai?

Nói xong câu này hắn lại té xuống, ngất đi.