Chinh Chiến

Chương 40: Nhóm ba người, năm người đều được (1)




Không có mấy người biết rõ con đường đi qua núi Mộ Sơn được xây dựng vào năm nào, cũng có rất ít người biết người khởi công xây dựng nó là ai. Ngay cả những người dân sống ở Tương Thành, nơi cách núi Mộ Sơn không xa, cũng không biết tòa đạo quán ở sườn núi có từ lúc nào. Có người nói là tám năm trước, có người nói là mười năm trước, còn có người nói là trên núi vốn đã có một cái căn nhà như thế, không rõ là có từ triều đại nào, căn bản không phải là mới được xây.

Nhưng từ khi núi Mộ Sơn có thêm một đám đạo sĩ, người đến du ngoạn lại càng ngày càng nhiều. Những đạo sĩ ở trong đạo quán này tu hành thế nào thì không có người biết, nhưng thủ đoạn làm ăn của bọn họ lại là nhất lưu. Cơm trắng có giá hai bạc một chén, món ăn mặn giá năm bạc, thức ăn chay có giá ba bạc, rượu chỉ có một loại và có giá mười hai bạc… Giá tiền được công khai, già cả đều không gạt.

Đại Nam giàu có và đông đúc, một lon gạo tẻ cũng không có nhiều tiền. Cơm trắng ở trên đạo quán dù là loại ăn ngon và được rửa sạch, nó cũng không có giá trị hai bạc, năm bạc thì có thể mua được một cái đùi heo, mà một cái đùi heo thì lại làm ra không biết bao nhiêu món ăn mặn. Hình như người trong đạo quán cũng nói rõ ràng rằng những nguyên vật liệu làm đồ ăn ở đây đều được vận chuyển từ Tương Thành tới, phải trải qua đoạn đường dài và phải đưa lên sườn núi, do đó hao phí nhân lực và vật lực không ít, cho nên giá bán ra cao hơn cũng là điều dĩ nhiên.

Song có thể vào đạo quán ăn uống thì không phải là người nhà của quan lại, quyền quý, ắt hẳn là những công tử, thiếu gia, phu nhân của nhà có tiền, nên đương nhiên họ sẽ không quan tâm đến việc nhỏ là mười bạc hay trăm bạc. Mặt khác cái đạo quán này là nơi duy nhất mở cửa làm ăn ở núi Mộ Sơn, thế nên đạo quán không phát tài mới khó hiểu.

Miếu đạo sĩ hẳn là hợp hơn cái tên đạo quán, cũng hợp với tình hình buôn bán. Bởi vậy có nhiều người thích gọi nơi đây là Mộ Sơn Quan.

Trong Mộ Sơn Quan có ba mươi sáu đạo sĩ, bảy mươi hai tiểu đạo đồng, mười một người tạp dịch. Quy mô không coi là lớn, nhưng trật tự và rõ ràng.

Người đạo nhân lớn tuổi có chòm râu dê lại nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt có đạo hiệu là Xuất Trần Tử, là quan chủ của Mộ Sơn Quan. Nhưng người ngoài rất ít biết rõ, người làm chủ của Mộ Sơn Quan không phải là Xuất Trần Tử, mà là một vị thế ngoại cao nhân rất ít lộ diện. Dẫu là đạo đồng và tạp dịch trong đạo quán cũng rất ít khi nhìn thấy vị cao nhân này. Đương nhiên, Xuất Trần Tử và ba mươi sáu người đạo sĩ vẫn biết rõ người cao nhân này có phong thái như thế nào.

Hắn được gọi là Hạng Thanh Ngưu.

Mỗi ngày hắn đều làm nhiều việc và rất bận rộn.

Hắn có xuất thân thần bí và kinh người.

Hắn và Tiêu chân nhân của Nhất Khí Quan ở Thanh Nhạc Sơn có mối quan hệ không rõ ràng, thường xuyên lui tới cùng một đại nhân vật nào đó ở trong hoàng cung. Nghe nói hắn còn có một người sư huynh có thân phận cực kỳ thần bí và tôn quý đến dọa người, người sư huynh này dạo chơi ở nơi nào đó mà mười năm rồi không có tung tích. Nói theo lời của Hạng Thanh Ngưu, người sư huynh kia của hắn không biết gặp yêu tinh nào đó trong lúc hàng yêu trừ ma trên một ngọn núi, bây giờ vẫn còn ở đó ra sức trấn áp và canh giữ.

Hạng Thanh Ngưu là tên của hắn, không phải đạo hiệu.

Ngay cả Xuất Trần Tử cũng không biết cái người sư thúc trẻ tuổi, mập mạp có đạo hiệu hay là không. Trên thực tế, nếu không phải có một năm hắn tận mắt nhìn thấy Hạng Thanh Ngưu kéo rớt một sợi râu của Tiêu chân nhân ở Nhất Khí Quan Thanh Nhạc Sơn kia, sợ rằng hắn còn không tin cái vị đạo sĩ tham ăn, tham tài mà bề ngoài không có ưu điểm khác này là người trong Đạo môn. Hơn nữa còn là dạng người vô cùng nổi tiếng trong Đạo môn.

Tiêu chân nhân là lãnh tụ của Đạo môn, Nhất Khí Quan của Thanh Nhạc Sơn là thánh địa của Đạo môn. Tuy rằng vào mấy năm này, Tam Thanh Quan ở núi Võ Đang có danh hào càng nổi tiếng, nhưng đến cùng thì vẫn không thể so với Nhất Khí Quan và Tiêu chân nhân. Theo lời giải thích của Hạng Thanh Ngưu thì ở Đạo môn, Nhất Khí hóa Tam Thanh, cho nên một Nhất Khí Quan có thể so sánh với ba cái Tam Thanh Quan. Cũng không rõ nếu Đạo Tổ ở trời cao biết lời giải thích như vậy thì sẽ có suy nghĩ đến việc điều khiển sét để đánh chết cái tên mập mạp này hay không.

Hạng Thanh Ngưu đều bận rộn với công việc, mỗi ngày đều bận rộn với công việc.

Bất quá công việc bận rộn của hắn lại rất đơn giản, chỉ có hai chuyện – dĩ nhiên là loại trừ ngủ ra.

Nếu như cần ăn thì phải kiếm tiền, nếu như kiếm tiền quá mệt mỏi thì cần phải ăn thì mỗi lần Xuất Trần Tử đến nơi tiểu viện Hạng Thanh Ngưu đang sống, chỉ cần người sư thúc trẻ tuổi này không ngủ, như vậy nhất định đang ăn, nếu như không ăn, như vậy tất nhiên là đang làm việc gì đó kiếm tiền.

Hạng Thanh Ngưu đã từng nói: “Tham tài mà không biết mình có bao nhiêu tiền thì sớm muộn gì tất cả tiền trong tay đều bị tiêu hết”.

Nhìn thoáng qua thì Hạng Thanh Ngưu chỉ khoảng mười lăm tuổi, trắng trẻo, mập mạp, nhưng thật ra hắn đã mười chín tuổi. Mà năm hắn chín tuổi, nhị sư huynh của hắn đã rời hắn mà đi. Nếu như cởi bỏ đạo bào của hắn, đổi một thân quần áo khác cho hắn… ai có thể nghĩ ra hắn là một người có thân phận cao quý trong Đạo môn của Đại Nam? Xuất Trần Tử còn nhớ rõ năm đó ở Thanh Nhạc Sơn, lúc Tiêu chân nhân ăn nói khép nép, xin phép lấy một cái đạo hiệu cho Hạng Thanh Ngưu, suýt nữa Hạng Thanh Ngưu kéo đứt tất cả râu của Tiêu chân nhân.

- Ta theo họ Hạng của nhị sư huynh! Hơn nữa gọi là Hạng Thanh Ngưu, có như vậy, khi người ta nghe được danh hiệu của ta thì liền biết ta là đệ của hắn!

- Là sư đệ.

Tiêu chân nhân uốn nắn.

- Sự đệ không phải đệ sao?

Hạng Thanh Ngưu nắm chặt một sợi râu của Tiêu chân nhân, hung tợn hỏi.

- Tất nhiên là, tất nhiên là… Sư đệ đương nhiên cũng là đệ. Ai nói không phải thì ta đánh nhau với hắn!

Tiêu chân nhân bị kéo đến đau đớn, đợi Hạng Thanh Ngưu buông tay mới thở dài:

- Từ nhỏ ngươi cùng nhị sư huynh có quan hệ rất tốt, ai cũng đều biết, nhưng hắn thật nhẫn tâm khi vứt bỏ ngươi mà không quản nữa!

Đến bây giờ Xuất Trần Tử còn nhớ rõ cái đoạn đối thoại này, trong lòng cũng nhớ kỹ việc thà rằng đắc tội với sư phụ, cũng không thể đắc tội với tiểu sư thúc.

Mười năm trước hắn phụng sư mệnh đi bốn phương tuyên truyền và thu đồ đệ, đến cuối cùng hắn tuyển núi Mộ Sơn để ở lại. Bốn năm trước tiểu sư thúc giá lâm Mộ Sơn Quan, từ nó hắn trải qua sinh hoạt tối tăm, không có ánh mặt trời.

Nghe nói khi hắn xuống núi Thanh Nhạc Sơn không lâu, tiểu sư thúc lúc ấy mới chín tuổi cũng đi không từ giã, từ đó không còn tin tức. Thế nhưng không biết vì cái gì mà sáu năm sau tiểu sư thúc đột nhiên xuất hiện ở Mộ Sơn. Lúc ấy Xuất Trần Tử vội vàng phái người đưa tin về Thanh Nhạc Sơn. Tiêu chân nhân cũng vài lần phái vài nhóm người đến thỉnh Hạng Thanh Ngưu trở về, nhưng hắn vẫn ở lỳ chỗ này, không chịu về.

Về sau Tiêu chân nhân nhờ người mang đến một lời nhắn: “Không về Thanh Nhạc Sơn cũng được, nhưng không được đi ra ngoài nữa”.

Hạng Thanh Ngưu nhếch miệng, nói với người truyền tin tức:

- Đi trở về nói cho lão già Tiêu chân nhân kia, sáu năm trước, không có đồng nào mà ta vẫn đi khắp Đại Nam tìm nhị sư huynh, thế nhưng không tìm được, có lẽ nhị sư huynh đã đi sang nước khác rồi. Người tu đạo không có tiền thì vẫn có thể đi khắp nước Đại Nam, nhưng môn hạ đệ tử của Đạo Tổ lại… không nổi tiếng bằng mấy con lừa trọc, cho nên không có tiền thì không đi sang nước khác được. Chờ ta tích lũy đầy đủ bạc thì ta liền rời khỏi Đại Nam, sau khi tìm được nhị sư huynh thì tất nhiên sẽ không đi đâu nữa rồi.

Tiêu chân nhân nghe người về báo lại câu đó thì thở dài đầy ảm đạm, nói một tiếng: “Thằng ngốc”.

Có lẽ, điều này cũng có thể là đạo hiệu của Hạng Thanh Ngưu rồi.





Lúc Hạng Thanh Ngưu tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Hắn vuốt đôi mắt mông lung của mình rồi lại tiếp tục nằm xuống ngủ. Song có lẽ bởi vì những tên đạo sĩ đọc Đọc Đức Kinh với giọng quá to, nên hắn cảm thấy rất bực bội.

Đạo Đức Kinh, Hỗn Độn Kinh, hai quyển sách này là hai quyển mà Đạo Tổ bắt buộc đệ tử Đạo môn phải học thuộc. Đương nhiên, phải loại trừ Hạng Thanh Ngưu.

Nghe âm thanh văng vẳng về hướng này, hắn trở nên tức giận, thế nên hắn lập tức ngồi dậy, đi xuống giường, bắt đầu mang giày vào và rửa mặt… Hai tay hắn để trần mà rửa sạch khuôn mặt, để lộ ra một thân thịt mỡ trắng bóng. Sau khi đã xong, hắn sải bước đi ra tiểu viện của mình, theo cửa sau mà tiến vào đại điện. Tiếp đó hắn cầm cái chậu rửa mặt mà đánh về gã Xuất Trần Tử đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ trì.

Ầm!

Một âm thanh vang dội và dứt khoát.

Sau cái âm thanh tai quái này, những âm thanh đọc kinh lập tức dừng lại. Lúc họ nhìn lại, không biết lúc nào Xuất Trần Tử đã phi thân giấu mình ở đằng sau bức tượng Đạo Tổ bằng đá.

Quan chủ Mộ Sơn Quan núp ở phía sau bức tượng, lộ đầu ra ngoài với tâm trạng căng thẳng:

- Sư thúc, ngài có gì dặn dò?

Hạng Thanh Ngưu nói:

- Còn để cho người khác ngủ hay không.

Vừa dứt lời, hắn quay đầu bước đi.

Đợi thân ảnh Hạng Thanh Ngưu biến mất, Xuất Trần Tử từ phía sau tượng đá đi ra, nghiêm túc nói:

- Đọc Đạo Đức Kinh là để cho các ngươi cảm ngộ Đại Đạo Tự Nhiên do Đạo Tổ lưu lại, cái này… Ở chỗ tĩnh mà không phát, âm thanh nhỏ nhẹ, không thể lên cao… Giống như các ngươi nghe gió xuân im ắng vậy, đó là tự nhiên, cây cỏ im lặng cũng là tự nhiên, cho nên…

- Sư phụ, chúng ta hiểu rồi!

Chúng đệ tử đồng thanh nói một câu, trong nội tâm thì mặc niệm thay cho hắn.

Xuất Trần Tử hài lòng gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ: “Quả nhiên đều là tài năng có thể đào tạo”.

Hạng Thanh Ngưu trở về tiểu viện của mình thì liền chui vào chăn mà tiếp tục ngủ. Lúc đắp chăn lại thì không cẩn thận làm rơi một đồng tiền xuống đất, hắn lập tức thò tay nhặt lên, đặt ở bên mép miệng, thổi sạch bụi bẩn, rồi lại cất kỹ đi.

Khi chiếc giường gỗ của hắn hơi nghiêng, có thể thấy được không biết bao nhiêu bạc cùng ngân phiếu chồng chất ở nơi đó, không rõ số lượng bao nhiêu.

Đương nhiên là Hạng Thanh Ngưu biết rõ có bao nhiêu rồi.

Nhìn xem mấy chồng tiền tài, Hạng Thanh Ngưu lẩm bẩm:

- Lão già kia nói không có vạn kim thì không thể đi khắp thiên hạ, không biết đến khi nào thì ta mới tích lũy được đủ vạn kim. Ta chỉ lưu lại nơi này thêm năm năm, nếu năm năm nữa không thu thập đủ vạn kim thì ta cũng sẽ rời khỏi. Lúc nhị sư huynh ra đi cũng không mang bao nhiêu bạc thì phải, nếu hắn có thể đi thật xa thì ta tất nhiên cũng có thể đi thật xa.

Nói xong câu này, hắn lại lắc đầu:

- Nhất định ta không thể đi xa bằng nhị sư huynh.

Vừa nói xong hắn lại cảm thấy đói bụng, hơn nữa khẳng định là cái đói đến mức sẽ không ngủ được. Vì vậy hắn vươn bàn tay, làm run một thân thịt mỡ, mà… ăn như hổ như sói, quét sạch tất cả thịt nướng còn dư lại từ tối hôm qua. Qua một lúc sau, hắn vỗ vỗ bụng đầy thỏa mãn.

Ăn no rồi thì tự nhiên sẽ buồn ngủ, việc kiếm tiền rất tốn thể lực, nên dĩ nhiên phải nghỉ ngơi để lấy lại sức.

Không bao lâu, tiếng ngáy như sấm vang lên.

Sau một canh giờ, Xuất Trần Tử thận trọng xuất hiện ở trước cửa phòng tiểu viện của Hạng Thanh Ngưu, núp nửa người ở sau cánh cửa, nhẹ nhàng nói:

- Sư thúc, còn đang ngủ sao?

Hạng Thanh Ngưu trở mình, ngủ tiếp.

- Có người trong đế đô đến rồi, đang chờ ở phía trước, ngài muốn gặp hay là không?

- Lại là lão già họ Tiêu kia cử người đến à? Không gặp!

- Lần này không phải… Là thái giám đến từ Hoàng cung, mang theo thánh chỉ của bệ hạ. Mặc dù nói là muốn ngài tham gia cuộc thi tuyển sinh năm nay của Kinh Võ Viện, nhưng lần này không phải xem lễ, mà là giám thị.

- Hoàng đế phái người đến?

Hạng Thanh Ngưu chợt ngồi dậy, dụi dụi con mắt, nói:

- Hoàng đế phái người tới? Xem ra cần phải đi… Tiêu lão già nói có thể không nghe, nhưng lời của Hoàng đế thì không thể không nghe.

Xuất Trần Tử thở phào một cái, cuối cùng trong nội tâm của hắn cũng an tâm không ít. Hắn vẫn cho rằng Hạng Thanh Ngưu là người không sợ trời không sợ đất, nhưng bây giờ xem ra hắn cũng có kính sợ tối thiểu với Hoàng đế.

- Trước kia nhị sư huynh đã từng nói qua, Hoàng đế Đại Nam nói thì nhất định phải nghe, Hoàng đế nước khác nói chuyện thì cứ xem như là tiếng đánh rắm. Nếu nhị sư huynh đã nói vậy thì chắc chắn là có đạo lý, cho nên lần này ta sẽ đi. Còn làm giám thị cho Kinh Võ Viện… Hẳn là họ sẽ nuôi cơm cho ta?

Hạng Thanh Ngưu mặc đạo bào vào, đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:

- Hiện tại ta phải đi đế đô rồi, nhờ ngươi trông coi Mộ Sơn Quan. Cái gì cũng có thể thiếu nhưng nếu bạc thu vào mỗi tháng mà thiếu vài cắc thì ta sẽ không để yên cho ngươi… Mặt khác, tiền trong phòng ta có bao nhiêu thì ta biết quá rõ ràng, nếu như khi trở về ta phát hiện thiếu một đồng thì ta sẽ nhổ sạch râu mép của ngươi, treo ngươi lên xà nhà mà đánh.

- Sư thúc yên tâm… Sư thúc… Khâm sai vẫn còn ở đại điện chờ ngài.

- Bảo hắn về đế đô trước đi, tự ta sẽ đi Thanh Long là được.





Sau khi rời núi Mộ Sơn thì Hạng Thanh Ngưu mới phát hiện bản thân hắn vậy mà quên mang theo lương khô. Mới đi được nửa ngày mà bụng hắn đã kêu gọi xì xào rồi. Ban đầu hắn định đi đến một thôn làng gần núi Mộ Sơn rồi nghĩ biện pháp, nhưng sau khi tính toán, hắn phát hiện cái thôn gần vị trí hiện nay của hắn nhất có khoảng cách hơn một dặm. Vì vậy hắn lo lắng chính bản thân mình sẽ ngất đi vì đói trước khi đến nơi.

Ngay vào lúc này, hắn chợt nghe một vài tiếng động đánh xe ngựa truyền lại từ sau lưng. Hắn quay đầu lại xem, phát hiện là một đoàn xe có khoảng sáu, bảy chiếc xe ngựa. Đánh xe đều là những người nam tử vạm vỡ, hẳn cũng không phải là người tốt. Nhất là cái lão già gầy trơ xương đánh xe ở cái xe ngựa thứ hai, nhìn lão mà thậm chí trong lòng hắn không tự chủ xuất hiện một loại mâu thuẫn.

Đang lúc hắn do dự, hắn lại nhìn thấy rèm ở cửa sổ các chiếc xe ngựa được vén lên, không ít nữ tử có hình dạng mê ngoài ngoái mặt nhìn quanh. Vì vậy hắn hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ xin chút thức ăn. Ở trong mắt hắn, cái lão già cầm hồ lô rượu kia rất đáng sợ, nhưng so ra thì những cái nữ tử như yêu tinh kia lại càng đáng sợ hơn.

Ngay tại thời điểm hắn mất hết can đảm, hắn chợt phát hiện vận may của mình đã đến.

Ở đằng sau đoàn xe khoảng chừng trăm thước có một chiếc xe ngựa khác.

Đánh xe là một người đàn ông trung niên, hắn ta liên tục đánh roi “bành bạch” vào mông ngựa. Ngồi ở bên cạnh người đàn ông này là một thiếu niên mặc áo đen, thiếu niên đang nhắm mắt lại, dường như ngủ rồi.

Nhưng đây không phải là điểm chính.

Điểm chính là cái người đàn ông trung niên kia vừa đánh roi vừa ăn thịt.

Loại thịt có mùi rất thơm.