Chinh Chiến

Chương 62: Chớ xem thường ta




Huyện Lộc Lai rất nhỏ, so với thành Gia Trang thì nhỏ hơn nhiều. Nếu như đi ở trên con đường chính của nó lúc không người, từ phía tây đường, chúng ta có thể nhìn thấy phía đông đường. Nhưng không thể phủ nhận rằng bất luận cái huyện thành hay thành trì lớn nhỏ nào của tỉnh Kinh Kỳ, chúng đều phồn hoa đến nỗi người ta có chút không thích ứng.

Tuy rằng một đường từ tây bắc đến đây, Trương Thế Nhân đi qua không ít thành trì, nhưng rất nhiều thành lớn cũng không hối hả và tấp nập bằng những thành nhỏ trong tỉnh Kinh Kỳ. Loại tình cảnh này, Trương Thế Nhân chỉ gặp vào mỗi khi đến thời gian mở phiên chợ ở thành Gia Trang. Mặc dù lộ trình cách đế đô không xa, nhưng ở trong huyện nhỏ này thì đã có thể nhìn thấy không ít vật phẩm quý báu của đế đô. Người đi đường nối liền không dứt, thương phẩm lại rực rỡ, muôn màu.

Rất nhiều thứ mà cả đời ở thành Gia Trang cũng không thấy thì lại được đặt trên những quầy hàng trên đường, chúng đang chờ đợi khách hàng mua đi. Đương nhiên... những vật phẩm đến từ đế đô này đều là có giá xa xỉ. Ví dụ nhưng những hộp phấn son Đại Long, một hộp có giá ba lượng bạc, nhưng lại không phải là tinh phẩm chân chính của Đại Long. Lại ví dụ như nghiên mực Mộc Tùng – một trong tứ bảo của thư phòng, nghe nói một cái nghiên mực được làm từ đá bùn của Hoàng Châu này có thể đổi được một tòa nhà lớn.

Cho dù là ở quán quen đường, chúng ta thậm chí có thể nhìn thấy trang sức vàng bạc hình rồng, phượng. Dĩ nhiên, Trương Thế Nhân tuyệt đối sẽ không cho rằng đây là hàng chính phẩm.

Vì trên đường không có dừng lại quá lâu, không phí quá nhiều thời gian, cho nên hành trình của bọn họ đã nhanh hơn một chút, thế nên bốn người Trương Thế Nhân quyết định nghỉ một ngày ở huyện Lộc Lai để khôi phục lại ít thể lực, cũng như mua sắm một ít đồ vật thiết yếu ở trên đường. Con lợn Trư Tiểu Hoa được Trác tiên sinh cưỡi ở thời gian này cũng rất thành thật, từ lúc làm con heo mẹ kia nửa canh giờ đến bây giờ vẫn không lại hái hoa ngắt cỏ. Điều này cũng chứng tỏ lời nói của Trác tiên sinh không sai, xác thực Trư Tiểu Hoa không phải là một con heo nghiện tình dục, ánh mắt của nó rất cao đấy.

Thế nên cũng có thể thấy được con heo mẹ ở trong cái thôn nhỏ lần đó có thể là một con heo có vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành… trong giới heo. Cũng không biết sau khi Trư Tiểu Hoa rời đi, cuộc sống hằng đêm của mỹ nữ heo kia có thể tịch mịch hay không. Hay là dựa vào lan can mà nhìn sao bắc đẩu, tròng mắt ướt át vì tương tư?

Trác tiên sinh là dạng người rất lười, tuy rằng hắn là người rất ưa thích gần gũi tự nhiên, rất thích xem phong cảnh, nhưng hắn lại không thích nhích người đi dạo trên đường cái. Hơn nữa, con vật cưỡi của hắn quá… kinh hãi thế tục, cho nên hắn vẫn luôn sống khép kín kiểu vậy. Bất quá cảnh nội Đại Nam có khối người tu hành, cho nên thú cưỡi thiên kỳ bách quái cũng là sự tình không quá khó để tiếp nhận.

Ví dụ như ở trên đường, lúc Trương Thế Nhân bọn họ đi ngang qua tỉnh Hà Đông thì gặp một đạo nhân tiên phong đạo cốt đang cưỡi một con hươu sao bảy màu, tránh mưa ở trong một gian miếu đổ nát vào ngày mưa to.

Bọn người Trương Thế Nhân là người tới trước, đạo sĩ cưỡi hươu sao bảy màu là người đến sau. Sau khi vào cửa, đạo nhân kia còn đắc ý bày ra bộ dáng cao nhân. Sau khi nhìn thấy Trư Tiểu Hoa thì chút nữa bị dọa tiểu trong quần. Con hươu sao bảy màu được Hoàng đế Đại Nam bệ hạ cho là điềm lành không dám nhúc nhích. Trư Tiểu Hoa “hừ hừ” vài tiếng thì nó sợ hãi, quay đầu chạy trốn. Kết quả… mưa to dội lên, bảy màu cũng mất, đốm hoa trên người cũng mất, sừng hươu cũng không còn… Thậm chí lộc cũng bị mất, chỉ còn lại một con lừa có đầu hói đang chạy nhanh trong mưa.

Trác tiên sinh nghỉ ngơi trong khách sạn. Đại Khuyển, Mộc Tiểu Yêu, Trương Thế Nhân đi ra phố mua ít vật tư. Đại Khuyển thì cần thịt kho nhất, rượu lâu năm lại chưa từng rời khỏi người Mộc Tiểu Yêu.

Sau khi tiến vào tỉnh Kinh Kỳ, rượu ngon được nhìn thấy nhiều nhất là do Sơn trang Thần Tuyền chế cất. Giá mắc nhất là rượu Bạch Can được ủ lâu năm, rẻ nhất là rượu nóng Tây Bắc. Rượu ở tỉnh Kinh Kỳ có cái tên nghe rất bá khí, nhưng luận về chất lượng thì vẫn xa xa không thể sánh bằng rượu Lê Hoa của bà chủ quán thịt chó Kê Kê thành Gia Trang.

Lê Hoa là rượu có tên gọi nhu hòa, nhưng uống vào thì mới thấy nó bá đạo.

Rượu của tỉnh Kinh Kỳ có tên là Bá Đạo, nhưng uống vào thì thấy nó rất nhu hòa.

Vì thế tâm tình của Mộc Tiểu Yêu vào mấy ngày này không thể nào tốt, ở dưới cái nhìn của nàng, việc mua không được rượu vừa lòng tốt ý cũng có cùng một cái đạo lý với việc Đại Khuyển không được ăn thịt… Được rồi, đây là một câu nói nhảm.

Đi dạo trên đường cái huyện Lộc Lai trong chốc lát cũng không tìm thấy một cái quán rượu ra hồn, Mộc Tiểu Yêu tức giận, buồn bực như thể muốn lập tức trở về khách sạn mà nằm ngủ thật say. Ngược lại, Đại Khuyển lại rất có hào hứng, bởi vì… ở trên đường này rất dễ mua được những miếng thịt được luộc vô cùng chín mà hương vị lại chưa phai nhòa.

Vào lúc ánh mắt của Trương Thế Nhân bị một cây trâm hình phượng hấp dẫn, hắn bỗng nhiên ý thức được coi như hắn mua thì cũng không tặng cho ai được. Mộc Tiểu Yêu chưa bao giờ xem bản thân mình là nữ nhân, cây trâm cài hình phượng này dù được chế tác tinh xảo đến đâu, dù làm từ vật liệu đắt đỏ gì thì chỉ sợ Mộc Tiểu Yêu cũng chẳng thèm ngó tới.

Nhưng Trương Thế Nhân vẫn không có rời đi, bởi vì hắn cảm thấy bản thân mình đã đến tuổi phải tặng cho một nữ nhân nào đó một cái lễ vật rồi. Dẫu rằng hắn không có bất kỳ lựa chọn nào khác, có mua lại thì cũng chỉ có thể tặng cho Mộc Tiểu Yêu.

- Vị tiểu ca này, nhãn lực tốt nha.

Người bán hàng rong ven đường thấy Trương Thế Nhân dừng chân ở trước gian hàng của mình, nhìn chằm chằm vào cái cây trâm hình phượng kia, vội vàng cầm lên giới thiệu:

- Đây chính là tinh phẩm của Phượng Hoàng Đài, xem nhãn lực của tiểu ca thì tự nhiên cũng biết nhỉ, Phượng Hoàng Đài ra đồ vật, mỗi một kiện đều có hình dạng phượng hoàng, mặc dù là mười năm trước, món này cũng là vật phẩm trang sức thuộc lớp tinh phẩm. Xem khuôn mặt tốt đẹp của tiểu ca, như vậy… Ta ra giá tiện nghi chút ít, coi như là tặng cho ngươi, mười lượng bạc thế nào?

- Năm trăm đồng.

Trương Thế Nhân mở miệng.

- Tiểu ca, ngươi nói đùa gì vậy, năm trăm đồng? Năm trăm đồng mà ngươi muốn mua trang sức bằng vàng của Phượng Hoàng Đài, ngươi thực có thể nói giỡn… Chín lượng bạc, giá thấp nhất.

- Năm trăm đồng.

Trương Thế Nhân bình tĩnh nói.

Người bán hàng rong cắn răng nói ra:

- Tám lượng, thiếu một đồng tiền cũng không bán!

- Năm trăm đồng.

Người bán hàng rong giận dữ, nhịn không được bỏ chiếc trâm hình phượng hoàng vào trong hộp, nói:

- Nếu ngươi muốn mua thì ra cái giá tiền thật sự hợp lý, không muốn mua thì ta liền không giữ lại cho ngươi rồi.

Trương Thế Nhân xoay ngươi rời đi, tên bán hàng rong kia vội vàng hô:

- Năm lượng, năm lượng bạc được hay không được?

Trương Thế Nhân xoay người lại, mỉm cười nói:

- Một lượng.

Người bán hàng rong thống khổ lắc đầu, nói:

- Tiểu ca, ngươi là cố ý đến phá ta đi… Một lượng thì một lượng, hai ta hữu duyên, cho ngươi rồi!

Vừa lúc đó, bỗng nhiên có tiếng nói thanh tịnh của một nữ tử vang lên:

- Năm lượng, ta đã muốn rồi.





Dựa vào thanh âm, Trương Thế Nhân nhìn sang, hắn liền thấy một người nữ tử mặc một thân váy dài màu xanh sẫm đang đứng cách đó không xa. Nàng có dáng người thướt tha, nhất là cái đai lưng cực xinh đẹp, hẳn là cái eo của nàng cũng không kém cái eo của Mộc Tiểu Yêu. Chỉ là dáng người của nàng cao hơn Mộc Tiểu Yêu một chút, bả vai cũng rộng hơn một ít. Cho nên Mộc Tiểu Yêu hơn nàng mấy phần vị nữ nhân, nàng hơn Mộc Tiểu Yêu mấy phần hiên ngang.

Tóc dài rủ xuống sau ót, trên đỉnh đầu có một cái trâm bằng vàng ròng rất chói mắt.

Sắc mặt của nàng rất trắng, con mắt rất lớn, ngũ quan tinh xảo, nhưng trên thực tế, cái làm người ta khó dời đi ánh mắt là môi của nàng. Đây là một cái miệng nhỏ nhắn, gợi cảm khiến người nhìn có ý nghĩ kỳ quái, nếu nhìn lâu hơn một chút, lại có thể khiến bất kỳ người đàn ông nàng sinh ra một cỗ lửa nóng trong bụng.

Không thể nghi ngờ rằng chỉ hai cặp môi đỏ mọng này cũng có thể mê hoặc không ít người. Môi của nàng không phải do bôi lên mới đẹp, mà trời sinh đã xinh đẹp.

Cũng chính bởi vì vậy, lần đầu Trương Thế Nhân nhìn thấy cặp môi đỏ mọng này thì cũng đã nhận ra nữ nhân này. Sau đó, tầm mắt của hắn mới dừng lại ở cây trường kiếm không có vỏ mà cô gái này ôm trong ngực, rồi hắn lập tức lắc đầu.

Người nữ tử mặc bộ váy màu xanh đậm lấy năm lượng bạc trong túi tiền ra, đưa cho người bán hàng rong, nói:

- Năm lượng, một đồng cũng không thiếu, ta đã muốn cái cây trâm hình phượng này.

Ai biết cái người bán hàng rong kia lại từ từ lắc dầu, nhìn người nữ tử có tướng mạo đẹp kia, nói chân thành:

- Vị tỷ tỷ này, thật sự là xin lỗi… Tuy rằng ta cực muốn năm lượng bạc trong tay ngươi, nhưng vị tiểu ca này đã nhìn trúng nó trước. Nếu như ta không đáp ứng giá tiền của hắn thì ta có thể tặng cây trâm hình phượng này cho ngươi. Tuy rằng giá một lượng bạc của tiểu ca rất thấp, nhưng mà ta đã gật đầu, vậy thì chuyện làm ăn này đã thành. Nếu như đã thành, thì nhất quyết không thể có cái đạo lý bán cho người có giá cao hơn.

Ngươi bán hàng rong lễ độ nói:

- Thật có lỗi, nếu như tỷ tỷ ưa thích vật gì khác ở trên quầy hàng, ta sẽ ra giá tiện nghi cho ngươi.

Cái này là sự kiêu ngạo của dân chúng Đại Nam.

Hắn có thể muốn giá tiền bán ra nhiều hơn chút ít, nhưng một khi đã xác nhận giao dịch, hắn tuyệt đối sẽ không đổi ý. Dù hắn chỉ là một tên tiểu thương không nhập lưu, nhưng hắn vẫn có ranh giới cuối cùng rõ ràng, và cả tôn nghiêm của hắn.

- Cảm ơn!

Từ trong ngực, Trương Thế Nhân móc ra năm lượng bạc, đưa cho người bán hàng rong kia, nói:

- Một lượng bạc là giá tiền của cây trâm hình phượng này, số tiền còn dư lại, cho con ngươi mua chút kẹo ăn.

Hắn chỉ chỉ cô bé đang chơi bùn trên mặt đất ở phía sau lưng người bán hàng rong. Đó là một cô bé có quần áo rất bẩn, nhưng có một đôi mắt to xinh đẹp, nhìn rất đáng yêu.

- Cảm ơn.

Người bán hàng rong không có từ chối, hắn gói kỹ chiếc trâm hình phượng rồi đưa cho Trương Thế Nhân, giải thích:

- Cây trâm này là đồ nhái, không phải sản phẩm của Phượng Hoàng Đài.

Trương Thế Nhân gật đầu nói:

- Ta biết, từ lúc ngươi mở miệng thì không cần xem nó ta cũng đã biết…

Hắn chỉ vài cây trâm hình hồ điệp trên đầu nữ tử mặc váy màu xanh sẫm, nói:

- Trang sức của Phượng Hoàng Đài không chỉ có tạo hình phượng hoàng, cây trâm hình hai con bươm bướm trên đầu nàng cũng là sản phẩm của Phượng Hoàng Đài.

Người bán hàng rong rất là khâm phục, không nhịn nổi hỏi:

- Ngài liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra?

Trương Thế Nhân lắc đầu, nói:

- Bốn năm linh ba tháng trước ta nhìn thấy nàng mua nó ở thành Đại Lý của Nam Yến.

Nói xong câu đó, hắn quay đầu lại nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu.

Mộc Tiểu Yêu có rất nhiều y phục, nhưng chỉ có đồng nhất một cái quần đỏ có cùng kiểu dáng, mặt nàng nhìn xem cái nữ tử mặc váy dài xanh sẫm kia không chút đổi sắc, trong ánh mắt không có địch ý, không có hận ý, bình thản làm người ta giật mình. Trương Thế Nhân khẳng định Mộc Tiểu Yêu sớm đã phát hiện nữ nhân ôm kiếm này, cũng biết trong lòng Mộc Tiểu Yêu lúc này không bình tĩnh như bề ngoài.

Nữ tử mà trên đầu có một cây trâm hồ điệp, trong ngực ôm một cây kiếm không có vỏ nhìn Trương Thế Nhân, hai hàng lông mày hơi nhíu chậm rãi giãn ra, bỗng nhiên nàng cười nói:

- Xem ra hai người bọn họ cũng không phải thật sự là phế vật, ba năm rưỡi lại nuôi ngươi mập chút ít.

Trương Thế Nhân cười khổ, lắc đầu:

- Trầm Khuynh Phiến, ngươi không thể không cay nghiệt như thế sao?





Trà lâu.

Trương Thế Nhân cùng Trầm Khuynh Phiến ngồi đối diện nhau, Đại Khuyển thì đã lôi kéo Mộc Tiểu Yêu đi ra ven đường xem cá vàng. Mộc Tiểu Yêu vốn không muốn rời đi, nhưng khi nàng nhìn thấy Trương Thế Nhân lặng lẽ khoát tay áo ra hiệu yên tâm thì mới chịu quay người đi ra ngoài. Nàng sẽ không hoài nghi việc nữ nhân này sẽ không làm Trương Thế Nhân bị thương, nhưng việc nàng lo lắng chính là người mà nàng và Đại Khuyển vất vả bảo vệ ba năm sẽ bị nữ nhân này mang đi.

Có lẽ lúc này ở trong mắt nàng ta, Trương Thế Nhân như một món đồ chơi dùng để âu yếm, nhưng không thể phủ nhận là món đồ chơi này chỉ có thể có mình nàng ta chơi.

- Ta biết tuy rằng bản lĩnh của sư tỷ cùng Đại Khuyển kém một chút, nhưng họ nhất định có thể che chở cho ngươi, nhưng vẫn không nghĩ tới họ lại dụng tâm nuôi ngươi như vậy, tiểu Thế Nhân… Ba năm không thấy mà ngươi đã phát dục tốt như vậy rồi…

- Phát dục…

Trương Thế Nhân lặp lại cái từ này một lần, sau đó thoáng nhìn qua bộ ngực đầy đặn và cao thẳng của Trầm Khuynh Phiến, nói:

- Ngươi cũng rất tốt.

Trầm Khuynh Phiến bỗng nhiên cười kiều mỵ một tiếng, nói:

- Xác thực tốt, có nghĩ là muốn sờ một cái xem sao không? Ta biết từ nhỏ ngươi đã ưa thích vuốt bộ ngực của sư tỷ, nhưng chẳng lẽ ngươi không cảm thấy được của ta có lẽ đẹp hơn và tốt hơn của nàng một chút?

Trương Thế Nhân cúi đầu, nhìn hình ảnh khuôn mặt có vẻ lúng túng của mình trong chén trà, nhỏ giọng nói:

- Bà cô của ta ơi, đã ba năm không gặp, ngươi có thể cho ta thích ứng thoáng chút hay không?

Trầm Khuynh Phiến ngồi thẳng người, ưỡn ngực, dịu dàng nói:

- Tốt, buổi tối cho ngươi thích ứng.

Trương Thế Nhân không nói chuyện, cúi đầu làm bộ dạng hơi ngại ngùng.

Trầm Khuynh Phiến nhìn hắn, không khỏi bĩu môi một cái, nói:

- Chớ giả vờ trước mặt ta, ngươi là hạng người gì thì ta rõ ràng hơn sư tỷ. Thời điểm ngươi năm tuổi thì đã dám ghé đầu vào trên cửa sổ nhìn lén ta tắm rửa, chẳng lẽ ngươi sẽ bởi vì mấy câu nói của ta mà thật sự thẹn thùng? Thật sự sẽ không có ý nghĩ gì khác? Nếu như ta đồng ý, chỉ sợ ngươi sẽ lập tức đưa tay qua đây đúng không?

Trương Thế Nhân ngẩng đầu nhìn nàng, nói thật:

- Ta thực không phải bởi vì ngươi mà thẹn thùng, chính ta đang xấu hổ vì đêm nay có thể sẽ bị ngươi phá mất đời trai trong trắng.

Trầm Khuynh Phiến khẽ giật mình, lập tức hung hăng trợn mắt liếc Trương Thế Nhân.

Trên đường cái, Đại Khuyển ngồi xổm, vừa nhìn cá vàng đang bơi lội trong bể cá, vừa thở dài:

- Ma nữ này sao lại ở nơi đây? Nữ nhân này… Mị lực trong xương trên toàn thân đều sử dụng, tiểu Thế Nhân chưa hẳn ngăn cản được.

Mộc Tiểu Yêu lại cười cười:

- Chớ xem thường Trương Thế Nhân.

Sau đó nàng cũng ưỡn ngực lên, tự tin nói:

- Cũng chớ xem thường ta.