Chinh Chiến

Chương 78: Ác ma




La Tam Lang chưa từng khẩn trương như hôm nay lần nào, không phải là bởi vì hắn sắp giết người mà khẩn trương, mà là vì khẩn trương khi giết người trong hoàn cảnh này. Đương nhiên, còn có một chút khiến cho tay hắn hưng phấn đến phát run. Nơi này Diễn Võ Trường, là nơi nghiêm túc và trang trọng nhất ở bên ngoài đế đô. Thế nhưng bây giờ, hắn muốn giết người ở ngay cái nơi mà người tầm thường không thể tiến vào này.

Dẫu thế song đây cũng không phải lý do làm cho hắn hưng phấn, thứ khiến hô hấp của hắn nhảy lên đột biến, nhịp tim cũng cuồng loạn và nặng nhọc chính là việc bệ hạ đang ở Diễn Võ Trường.

Giết người ở ngay dưới mí mắt của Hoàng đế, bất kể có thế nào thì đều là vô cùng kích thích.

La Tam Lang là gia tướng của La Văn, từ trước khi La Văn đến Kinh Võ Viện, Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu để hắn làm cận vệ của La Văn, dần dần hắn trở thành tâm phúc của La công tử.

Ở nơi đế đô mà khắp chốn tràn ngập âm mưu quyền lợi và bẫy rập danh vọng, La công tử ngoại trừ tín nhiệm hắn thì cũng không có lựa chọn khác. Cho nên La Tam Lang rất tin rằng một khi công tử rời khỏi Kinh Võ Viện, nhậm chức trong quân, hắn vẫn là thân tín của công tử, âu cũng là vì hắn biết rõ quá nhiều bí mật của công tử, cũng đã giúp công tử làm quá nhiều chuyện bí mật không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Hiện tại La công tử không thể rời bỏ hắn, khi đến một hoàn cảnh mới thì càng không thể rời bỏ hắn.

Ví dụ như lần này: Cần phải đi giết một thiếu niên gãy đi cánh tay phải và chật vật như chó.

Khi công tử nhà hắn còn ở đế đô, một tên thân tín như hắn, nhiều nhất chính là cái chân chạy đấy. Chỉ khi nào công tử tiến vào trong quân, tự nhiên hắn cũng sẽ nhận được một cái quân chức không thấp. Phải biết đội thân binh bên người một Lang tướng Tứ phẩm đều có chức quan Giáo Úy Lục phẩm trở lên. Nếu như công tử muốn tiến cử hiền tài, dù leo lên Tiểu tướng Ngũ phẩm cũng không phải là không thể được.

Một khi trên người có quân chức, La Tam Lang biết vận mệnh của mình thật sự thay đổi.

Tại La gia, hắn là một cái gia nô không hơn.

Mặc dù có chút địa vị trong La phủ, nhưng nói tới nói lui, hắn chính là một nô tài.

Cho nên, hắn đem tất cả tiền đồ của mình đặt lên trên người La Văn. Chỉ cần giết tên thiếu niên gãy tay kia, thì sẽ không có người biết được phương pháp phá thành không phải là do La Văn nghĩ ra. Như vậy, công tử La Văn của hắn có thể danh chính ngôn thuận cầm được danh đầu, sau đó sẽ trực tiếp nhậm chức trong một Vệ chiến binh.

Tiền đồ của La Văn rộng lớn và sáng chói, tiền đồ của hắn cũng giống vậy, rộng lớn và sáng chói.

Mang theo mười gia nô của La phủ, La Tam Lang thúc ngựa chạy thẳng đến cái quân doanh đóng quân lúc trước. Thiếu niên kia là người không thể để bị lộ ra ánh sáng, thằng hề đó chỉ có giấu kĩ ở trong quân doanh, chờ trở về thành Thanh Long với công tử La Văn. Còn nữa, cho dù hắn muốn chạy trốn cũng chạy không thoát. Hắn đi vào được, nhưng không đi ra được.

Không được ai dẫn, không nói tới việc hắn có quyết đoán đi ra hay không, cho dù hắn thật sự dám đi ra, chẳng lẽ những người chờ giết hắn ở bên ngoài sẽ lại để cho hắn tránh thoát một lần nữa?

Cho nên La Tam Lang vô cùng tin tưởng rằng hiện tại thiếu niên kia vẫn còn ẩn giấu ở trong quân doanh.

Hơn mười con chiến mã vọt thẳng vào quân doanh nhanh như chớp.

Quân doanh có thể chứa năm trăm binh mã cũng không phải là một nơi trú quân lớn, chỉ có mấy chục lều vải phân tán đứng sừng sững. Vào thời điểm bắt đầu tấn công thành đất, La Văn để cho Trương Thế Nhân ở đại trướng của hắn chờ tin tức. Cho nên La Tam Lang trực tiếp mang người vọt tới bên ngoài chiếc lều lớn. Hắn làm thủ hiệu, để cho bọn thủ hạ vây quanh cái lều, vây chặt như nêm cối.

- Tiểu huynh đệ, còn ở đó hay không? Ta phụng lệnh La tướng quân đến đây đón ngươi, mau ra đây đi.

La Tam Lang hướng về đại trướng gọi lớn một tiếng, sau đó nghiêng tai, yên lặng lắng nghe Trương Thế Nhân trả lời.

Đợi được đúng một phút đồng hồ, trong đại trướng vẫn yên tĩnh, không có một điểm âm thanh. Sắc mặt La Tam Lang hơi đổi một chút, hắn chỉ chỉ cái lều lớn kia, lập tức có ba tên gia nô xuống ngựa, rút thanh Hoành Đao ra, thận trọng tới gần. Một tên gia nô dùng thanh Hoành Đao chậm rãi đẩy màn cửa ra, hướng mắt nhìn vào trong thăm dò, sau đó lắc đầu, biểu hiện bên trong không ai. Hai người đi ở đằng sau lập tức vén mảnh vải ở cửa lên, nhanh chân vọt vào.

Ngay trong khoảnh khắc màn cửa được vén lên, mấy mũi tên lấy tốc độ điện giật bắn từ trong lều ra. Hai tên gia nô kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị mấy mũi tên đâm thủng ngực. Ở khoảng cách này, liên nỏ có uy lực mạnh lại cơ hồ yếu xuống, nếu không, toàn bộ mấy mũi tên đã xuyên thủng thân thể họ thành mấy cái lỗ máu rồi lao tiếp, chứ không đâm vào và đẩy ngã hai người bọn họ như thế kia.

- Hắn ở ngay trong lều vải!

Có người hô một tiếng, trong thanh âm mang theo sự rung động nhỏ nhẹ.

Chính là ở mấy giây ngắn ngủn này, hai người đồng bạn mới vừa rồi còn nói chuyện trời đất với bọn họ đã bị bắn chết. Sắc mặt La Tam Lang trở nên cực kỳ lạnh lẽo, hắn rút ra Hoành Đao. Chỉ vào lều vải, ra hiệu cho mọi người xông thẳng vào. Một gia nô nhỏ giọng nhắc nhở:

- Có nên phóng hỏa đốt lều trại? Đem hắn đốt sống!

- Đánh rắm!

La Tam Lang mắng một tiếng:

- Ngươi con mẹ nó là ngu ngốc, một khi nổi lửa lên thì ngay lập tức sẽ có người đi tới. Bây giờ bệ hạ đang ở trong Diễn Võ Trường, nếu như những tên đại nội thị vệ kia nhào đầu về phía này, mấy người chúng ta còn chưa đủ để cho bọn họ nhét kẻ răng! Tìm tấm chắn, chắn phía trước mà xông vào. Hắn chỉ là một người bị gãy cánh tay phải, chỉ cần xông vào thì chẳng lẽ hắn còn có thể đỡ nổi hơn mười chuôi Hoành Đao?

- Vâng!

Hai tên gia nô tản ra, rất nhanh họ tìm được tấm chắn ở trong lều vải khác. Bốn, năm người tụ cùng một chỗ, chen thành một đoàn, đem tấm chắn chắn ở phía trước, chậm rãi đi thẳng vào trong đại trướng. Sau khi kéo ra màn cửa, họ không gặp một tên nỏ nào bắn ra. Trong nội tâm, bọn họ nhẹ nhàng thở ra. Rồi chợt phát lực, tất cả đều vọt vào.

- A!

- A!

- A!

Tiếng kêu thảm thiết trong lều vải truyền đến, nó khiến cho sắc mặt La Tam Lang trở nên càng thêm khó coi.

Sau khi mấy tiếng kêu thảm của vài tên gia nô xông vào phát ra, vài người phía sau nhanh chóng kéo hai người ở gần màn cửa nhất ra ngoài.

Trên chân hai người kia không biết bị cái gì đâm thủng, máu chảy đầy đất. Có lẽ nhất định là do thiếu niên kia vùi đồ vật gì bén nhọn ở ngay gần cửa vào.

“Trong quân doanh có chông sắt chuyên dùng để đối phó với bộ binh, nếu đem nó rải đầy đất thì e rằng liền chỗ đặt chân cũng không có.” - La Tam Lang nghĩ được tới đây, hắn liền hiểu mấy tên thủ hạ của hắn quá vội vã xông vào, căn bản không có chú ý dưới chân.

- Xem ra cũng là người có chút bản lãnh.

Hắn dữ tợn mắng một câu, từ trên chiến mã nhảy xuống, lớn tiếng phân phó:

- Đi tìm cung tiễn, bắn loạn xạ vào bên trong!

Trong quân doanh Đại Nam cái gì cũng không thiếu, những trang bị tiêu chuẩn của chiến sĩ Đại Nam trên cơ bản đều có thể tìm thấy. Không chỉ có cung, thậm chí còn có thứ trang bị không phổ biến như liên nỏ. Phải biết muốn chế tạo liên nỏ thì phải bỏ ra một cái giá rất cao, hơn nữa công nghệ chế tác thập phần phiền phức, cho nên cho tới nay, vật này cũng chỉ có quân đội tinh nhuệ nhất mới được trang bị. Diễn Võ Trường là nơi huấn luyện tướng lĩnh cùng binh sĩ tinh nhuệ nhất, chỉ cần là đồ đạc liên quan tới quân bị thì gần như không thiếu.

Những mũi tên bắn chết hai người ban đầu là được bắn ra tiền liên nỏ đấy. Bởi vậy có thể thấy được thiếu niên gãy một cánh tay phải kia đã làm quen với tất cả quân doanh này từ khi quân đội xuất phát.

Cho nên La Tam Lang có chút đau đầu.

Nếu như không sợ tử vong mà xông vào bên trong thì muốn giết thiếu niên kia cũng không phải chuyện khó khăn lắm, nhưng mà nếu làm như vậy thì sẽ tổn thất nhân thủ, chết quá nhiều người thì hắn không có biện pháp bàn giao cho La Văn. Vả lại chết quá nhiều người cũng đồng nghĩa với việc thanh lý hiện trường biến thành gian nan. Vạn nhất lưu lại manh mối gì, rất có thể sẽ bị người phát hiện.

Thế nên nếu như không phải bị bức ép đến mức nóng nảy, hắn thậm chí không muốn hạ lệnh cho bọn thủ hạ bắn tên vào lều vải.

Nhưng ở thời điểm bấy giờ, nếu như lại cố kỵ chuyện nhỏ nhặt kia, chỉ sợ thời gian càng lâu thì sự tình càng không dễ làm. Thành đất đã bị phá, không bao lâu nữa thì ba người La Văn sẽ bị Hoàng đế bệ hạ tiếp kiến. Sau đó người của Diễn Võ Trường sẽ trở về thu thập quân doanh, kiểm kê khí giới.

Thời gian cho Lưu Tam Lang cũng không nhiều.

- Bắn, không thể chậm trễ!

Hắn thấp giọng gào rú một câu, dẫn đầu mọi người, kéo ra một cây cung lớn, bắn thẳng vào lều vải. Hai người bên cạnh hắn bắn thẳng một trái một phải vào màn cửa lều vải, những người khác đứng ở hai bên, điên cuồng trút từng mũi tên vào lều vải. Đợi đến lúc mỗi người đã bắn ra ít nhất ba mũi tên, La Tam Lang chợt hô một tiếng, mang theo đội hình đã vứt bỏ cung và đang cầm đao xông vào lều vải.

Họ nóng vội xông vào phía trước thật nhanh, nhưng ai cũng vô cùng cẩn thận.

La Tam Lang biết rõ những mũi tên bắn loạn vào có thể sẽ không giết được thiếu niên kia, nhưng nhất định có thể làm cho thiếu niên kia luống cuống tay chân. Chỉ cần thiếu niên kia không có cơ hội bóp cò liên nỏ, sau khi bọn hắn xông vào, bọn hắn có thể dùng Hoành Đao giết người dễ như trở bàn tay. Mặc dù bọn hắn là gia nô trong phủ La Diệu, nhưng ở dưới trướng La đại tướng quân, cho dù gia nô thì cũng đều là những người thành thạo cung mã.

Sau khi xông vào lều vải, La Tam Lang lại choáng váng.

Trong lều vải căn bản cũng không có người. Ở phía đối diện màn cửa nơi bọn họ đứng có mấy cái liên nỏ được cột trên mặt bàn, những sợi dây thừng trên cò liên nỏ đã bị chặt đứt. Hiển nhiên là nhóm người đầu tiên vén rèm xông tới thì thiếu niên kia chặt đứt dây thừng, sau nó liên nỏ liền tự động bắn ra.

Trên mặt đất xác thực cũng rơi vãi không ít chông sắt, bên trên chúng còn dính máu.

- Bị lừa rồi!

La Tam Lang cả kinh, lập tức quay người đi ra ngoài.

Vừa lúc đó, sau lưng những tên gia nô vây quanh ở ngoài lều vải bỗng nhiên lóe lên một cái bóng đen. Bóng đen kia giấu ở trong một tòa lều vải khác, một mực chờ đợi thời cơ. Người nọ vừa xuất hiện ở sau lưng những tên gia nô thì liền bóp cò liên nỏ.

Phốc. Phốc! Phốc!

Sau những tiếng trầm đục, bốn, năm tên gia nô kêu rên lên một tiếng rồi té xuống.

Liên nỏ tiêu chuẩn của Đại Nam có uy lực cực lớn, dễ dàng xuyên tim nếu bắn từ phía sau. Người nọ ngắm cực tinh chuẩn, cơ hồ không có lãng phí một mũi tên.

Giết liền bốn, năm người, bóng đen kia lóe lên tức thì, biến mất ở sau một tòa lều vải.

Sắc mặt La Tam Lang phát lạnh, mắng to một tiếng. Hắn mang theo những người còn lại đuổi tới. Tên gia nô chạy trước tiên mới ló đầu nhìn về phía sau lều vải, đã nhìn thấy một thiếu niên đang nhìn hắn cười hì hì. Tích tắc sau, một cánh tay đang cầm trường mâu của thiếu niên đâm thẳng vào ngực hắn.

Phù…

Thanh trường mâu hung hăng đâm xuyên qua trái tim gia nô.

Sau khi đánh lén đắc thủ, thiếu niên xoay người bỏ chạy.

Đến lúc đám người La Tam Lang chạy tới, họ chỉ thấy người đồng bạn ngã xuống, còn có một bóng lưng đang sắp biến mất.

- Đuổi theo!

La Tam Lang quát một tiếng, mang người tiếp tục đuổi.

Vượt qua ba, bốn cái lều vải, thiếu niên kia lại không thấy tung tích. Họ mới dừng lại, bỗng nhiên một cái phi lao không biết được ném qua từ nơi nào trực tiếp xuyên chết một tên gia nô. Bốn, năm người còn dư lại xoay người đi tìm, nhưng nào còn có thể nhìn thấy bóng người. Chính vào thời điểm họ đang sợ hãi thì chợt nghe những tiếng kêu thảm thiết truyền lại từ nơi xa xa. Bọn họ tranh thủ thời gian chạy tới, đến nơi thì đã thấy hai tên gia nô bị thương ở chân đã bị người cắt cổ, máu còn phun ra ngoài như thác nước.

Lòng La Tam Lang sắp theo cổ họng nhảy ra ngoài, hắn vội vàng nhìn về bốn phía, song căn bản không nhìn thấy người thiếu niên xuất quỷ nhập thần như ác ma kia.

- Tam ca… Chúng ta đi thôi. Chúng ta không giết được hắn… Nếu tiếp tục như vậy nữa, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này.

Một gia nô run giọng nói ra.

La Tam Lang còn chưa nói chuyện, lại một thanh phi lao được ném tới, chuẩn xác đâm vào trái tim tên gia nô vừa nói chuyện từ đằng sau. Mũi lao sắc bén chui ra ở ngay trước ngực tên gia nô xấu số, mang theo một dòng máu nồng nặc, phun lên vẻ mặt của La Tam Lang.

Nhìn xem thi thể có vẻ mặt dữ tợn ngã xuống đất, lòng La Tam Lang cũng không tự chủ được co quắp vài cái. Đến bây giờ, dưới tay hắn chỉ còn lại có ba người – ba cái người đã bị dọa gần bể mật.





- Từ giờ trở đi chúng ta đừng tách ra, đưa lưng vào nhau, bốn người cùng đi thẳng về phía trước tìm, hắn không thể đánh lén!

La Tam Lang phân phó một câu, bốn người dựa lưng vào một chỗ, sau đó chậm rãi đi về phía trước mà tìm kiếm tung tích của thiếu niên kia. Đang lúc bọn hắn đi về phía trước, một bóng đen leo lên đỉnh một tòa lều vải như thằn lằn. Tuy hắn chỉ dùng tay trái leo lên phía trên, nhưng tốc độ vẫn cực nhanh, động tác lại linh hoạt đến bất ngờ.

Sau khi leo lên đỉnh lều vải, thiếu niên lấy mũi phi lao đang ngậm trong miệng cầm vào trong tay. Thiếu niên nhìn bốn người phía dưới, cười lành lạnh, sau đó chợt phóng mũi lao xuống dưới. Từ trên lao xuống, mũi lao cắm vào đỉnh đầu một tên gia nô, xuyên thẳng vào cổ. Hắn thậm chí chưa kịp kêu rên một tiếng thì cuống họng đã mũi lao chặn lại. Thân thể mềm nhũn, hắn chậm rãi té xuống. Nửa thanh phi lao lộ ra ngoài, đè ở trên lều, tư thế quái dị của thi thể khiến người run sợ.

Ba người La Tam Lang thất kinh, vội vàng nhìn lên phía trên.

Vào một khắc khi bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, họ liền thấy thiếu niên nhảy xuống như chim ưng đang mở rộng hai cánh. Ở giữa không trung, thiếu niên rút ra thanh Hoành Đao ở sau lưng, chém thẳng xuống.

Phù…

Một đao trực tiếp chém đứt một bên đầu thẳng xuống tận bờ vai của một tên gia nô.

Một giây sau, Hoành Đao của thiếu niên đâm thẳng, thẳng tắp xuyên qua cổ họng của một tên gia nô khác, mũi đao lại chui ra khỏi phần gáy của kẻ không may.

Thiếu niên thu đao, dùng mũi đao vẫn còn dính máu tươi chỉ vào La Tam Lang đang định giơ đao lên, lạnh lùng nói:

- Ngoan, nghe lời thì ta sẽ không giết ngươi.

Nội tâm La Tam Lang khẽ run rẩy, theo bản năng vứt bỏ thanh đao trong tay.

- Đi giấu tất cả thi thể vào trong bụi cỏ, động tác phải nhanh, chậm một khắc thì ta liền chặt bỏ tứ chi rồi lại khoét đi ngũ quan của ngươi.

Trương Thế Nhân ra lệnh.

La Tam Lang lập tức lảo đảo, nghiêng người đi ra ngoài, kéo tất cả thi thể đến bên cạnh một đống cỏ, dùng cỏ khô phủ lên.

- Cởi quần áo.

Trương Thế Nhân dùng mũi đao chỉ vào chóp mũi La Tam Lang, nói:

- Không giết ngươi là vì còn phải để ngươi trở về báo tin cho công tử nhà ngươi, lại nhắn hắn tranh thủ thời gian dẫn người trở về xử lý đám thi thể. Bằng không thì nếu sự tình bại lộ, một tiểu nhân vật như ta không có gì phải sợ, ngược lại, tiền đồ của công tử nhà ngươi chỉ sợ sẽ bị hủy. Công tử nhà ngươi nếu đầy đủ thông minh thì sẽ quên việc hôm nay, nếu như không quên, còn muốn giết ta, chỉ sợ hắn cũng có bất tiện của mình… Nhắc nhở công tử nhà ngươi, hắn lập tức sắp được thăng lên làm Tướng quân rồi, vẫn nên suy nghĩ cho tiền đồ của hắn thì hơn.

La Tam Lang run rẩy, cởi ra bộ chiến y của Hữu Vũ Vệ Đại Nam, quỳ trên mặt đất, không dám nhúc nhích.

Trương Thế Nhân đập một đao vào ót La Tam Lang khiến hắn ta ngất đi, sau đó nhanh tay lẹ chân thay đổi quần áo của mình. Sau khi thay xong, hắn dùng một đao cắt mất lỗ tai của La Tam Lang, lại dùng một đao đánh gãy gân trên cánh tay phải của La Tam Lang.

Đau đớn kịch liệt làm cho La Tam Lang tỉnh lại. Vừa tỉnh lại, hắn ta không nhịn được kêu rên.

- Cút!

Trương Thế Nhân lạnh giọng mắng một chữ, sau đó xoay người nhảy lên con chiến mã, xông ra ngoài.

Ở trong tầm mắt của La Tam Lang, ác ma kia dần dần biến mất.