Chinh Chiến

Chương 98: Nước cay




Hầu Văn Cực cất bước đi ra khỏi gian phòng của mình, theo đường đá nhỏ mà đi chậm rì tới phòng thẩm vấn. Tuy rằng Nhãn Sở không phải là nơi dùng hình bức cung của Đại Nam, nhưng thủ đoạn ở nơi này chỉ sợ còn khiến người ta run sợ hơn Hình Bộ và Đại Lý Tự. Ở trong nhà giam của Đại Lý Tự và Hình Bộ, những phạm nhân còn có lúc nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nhưng khi tiến vào phòng giam của Nhãn Sở - tên thường được gọi là Hình phòng – thì dường như đến cuối cùng vẫn chưa có một người có thể sống sót rời khỏi. Nhưng mà đó không có nghĩa là không có ngoại lệ, tất cả phải xem Hầu Văn Cực muốn thế nào.

Bách Hộ đang trực ở Hình phòng nhìn thấy bóng dáng của Hầu Văn Cực ở phía xa xa, hắn liền tiến đến hành lễ. Hầu Văn Cực khoát tay áo một cách tùy ý, hỏi rõ nghi phạm bị nhốt ở phòng nào, sau đó chậm rãi đi tới.

Người Bách Hộ dẫn đường đẩy cửa phòng ra, Hầu Văn Cực ra hiệu hắn không cần tiến vào cùng. Tên Bách Hộ kia liền vội vàng gật đầu, nắm chặt thanh Hoành Đao được lấy từ thắt lưng, đứng thủ vệ tại cửa ra vào.

Hình phòng rất âm u, mà lại ẩm ướt rất nhiều.

Tuy rằng ngọn đuốc đang cháy cũng không phải là nhỏ, nhưng phòng này vẫn âm u khiến người khó thích ứng. Hình phòng chỉ có một cánh cửa sắt, không có cửa sổ, quanh năm không thấy ánh mặt trời, các phạm nhân bên trong nếu muốn hít một hơi đầy không khí mát mẻ thì cũng đều là mơ ước xa vời. Hình phòng rất chật, nhưng rất sâu, hai bên tường được treo các loại dụng cụ tra tấn, số lượng và chủng loại phong phú làm cho người nhìn không rét mà run.

Hầu Văn Cực rất ít khi đến Hình phòng, âu cũng là do hắn không thích cái không khí trầm lặng này, càng không thích mùi hôi thối của nơi đây.

Trong phòng có một cái ghế, là nơi người thẩm vấn ngồi. Trên vách tường đối diện cái ghế là một cái khóa sắt đính chặt xương ngực phạm nhân lên tường – người phạm nhân đã sắp không nhìn ra diện mạo ban đầu.

Đêm hôm ấy, Trác Bố Y dùng tâm thuật khống chế Chim Ưng, sau đó bắt giữ cái tên phạm nhân này.

Nhìn như cuộc chiến ở đêm hôm ấy là một hồi chém giết đơn giản, nhưng nếu cảm nhận thật tinh tế, người ta đều có thể hiểu thủ đoạn của Trác Bố Y huyền diệu đến mức nào. Chim Ưng đã có thể trở thành thân tín của Ngu Đông Lai, tu vị của hắn tuyệt đối sẽ không thấp. Thân pháp của hắn phiêu dật như con dơi, kiếm pháp như xà lại vô cùng ác liệt mà khó gặp. Thế nhưng một võ giả có tu vị không tầm thường như vậy lại bị Trác Bố Y ở cách đó khoảng mười thước khống chế tâm thần, trở thành một con rối có danh xứng với thực, sự đáng sợ của Trác Bố Y cũng có thể thấy được phần nào.

Nghi phạm bị đinh ở trên vách tường cúi thấp đầu, tóc rủ xuống, những giọt không biết là nước hay là máu theo làn tóc rủ nhỏ xuống tí tách.

Hầu Văn Cực ngồi xuống ghế dựa, nhìn xem cái nghi phạm đã sắp không còn hình người mà nhíu mày. Hắn chậm rãi nâng tay trái lên, cong ngón tay búng ra một cái về phía tên nghi phạm. Không có một tiếng động phát ra, song thân thể tên nghi phạm đột nhiên chấn động, hắn nhịn không được đau đớn mà rên rỉ một tiếng. Lúc nhìn lại, bả vai của hắn đã có một cái lỗ máu.

- Ngươi có biết mình có bao nhiêu ngu xuẩn?

Hầu Văn Cực cầm một thanh đao cạo xương cực nhọn ở trên bàn gọt gọt móng tay của mình, hắn nhìn ngón tay trắng nõn của bản thân hắn mà nói với giọng bình thản:

- Chủ tử của ngươi đã giao việc này cho ngươi đi làm, đó là hắn ta tin tưởng vào năng lực của ngươi. Nghe nói thủ hạ của La Diệu Ung Châu không có một tên nào nhu nhược, hôm nay thật khiến người ta thất vọng.

- Ta… không muốn chết.

Tiếng nói của người bị treo trên tường khàn khàn, vô cùng chật vật.

- Ngươi tên là La Nhị Lang?

Hầu Văn Cực cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nói:

- Ngươi có nghĩ tới hay không, cũng bởi vì ngươi khai ra chủ tử của ngươi, tiền đồ của hắn có khả năng bị hủy? Hôm qua bệ hạ đã viết ý chỉ tấn phong chủ tử của ngươi làm Lang tướng Tứ phẩm, điều hắn về trong Hữu Kiêu Vệ ở tây bắc nhậm chức. Đây chính là chỗ tốt, không bao lâu nữa chủ tử của ngươi có thể đại triển quyền cước, sau đó một bước lên mây. Nhưng mà bởi vì ngươi, có lẽ hắn còn chưa kịp mặc vào áo giáp Lang tướng, chưa kịp diễu võ dương oai thì đã bị người ta bắt vào Đại Lý Tự hỏi tội. Tám, chín phần mười là đời này sẽ bị hủy.

- Ta… không muốn chết.

La Nhị Lang lặp lại lời nói đã nói một lần nữa, trầm mặc một hồi lại bổ sung thêm một câu:

- Tuy… Tuy ta bất quá là cái gia nô, nhưng mà ta… không cho rằng… mạng của mình ti tiện.

Nghe được câu này, Hầu Văn Cực nhịn không được bật cười. Hắn buông cái thanh đao cạo xương ra, phủi phủi tay, mỉm cười, nói:

- Ta luôn ưa thích những người không muốn chết, nhất là những phạm nhân rơi vào tay Nhãn Sở ta. Chỉ cần một con người còn không muốn chết, bí mật gì trong miệng cũng sẽ đều phải phun ra. Tuy rằng ngươi đã nói gần đủ hết những gì cần phải nói, nhưng ta cũng sẽ không giết ngươi.

Hầu Văn Cực cười nói:

- Ngươi có thể yên tâm, ít nhất là ở trong một đoạn thời gian dài ta cũng sẽ không giết ngươi. Bởi vì ta giữ lại ngươi còn có chỗ hữu dụng, có tác dụng không nhỏ. Hôm nay nếu không phải ngươi cung khai, có lẽ ta đã không để cho ngươi sống sót. Cái người bị bắt cùng lúc với ngươi, hắn cũng bị đinh vào vách tường, trên cơ bản hắn không có rõ ràng, nên hắn không khai một chữ. Hắn là một tên nô tài tốt, nhưng mà… Ngươi có thể sống, hắn lại phải chết. Kết quả của ngươi cùng kết quả của hắn có một chỗ khác nhau…

Hầu Văn Cực đứng dậy, chậm rãi đi đến trước người La Nhị Lang không xa, dừng bước, nhìn xem cái người đầy mình máu me, ôn hòa nói:

- Ngươi còn sống, thậm chí sống tương đối tốt. Những gì ngươi cung khai vào hôm nay ta sẽ không nói ra. Khi chúng nằm vào trong tay ta, chúng cũng sẽ bị ta phong tỏa. Ngươi khai tất cả về chủ tử của ngươi, ta liền làm như không nghe, không thấy bất cứ thứ gì.

- Cảm ơn… rất nhiều!

La Nhị Lang khó khăn ngẩng đầu, muốn nhìn rõ xem người trước mặt hắn là ai.

- Không khách khí.

Hầu Văn Cực vừa cười vừa nói:

- Để ngươi còn sống là vì ngươi hữu dụng. Không muốn làm chủ tử của ngươi liên lụy là vì chủ tử của ngươi cũng hữu dụng. Chỉ cần ngươi còn sống, lúc nào ta muốn làm cho chủ tử ngươi không may thì đều có thể. Có lẽ ngày mai, có lẽ hôm sau, lại có thể là trước khi hắn rời khỏi kinh thành. Nếu ta cầm những gì ngươi đã khai cho hắn xem, ngươi đoán xem hắn sẽ có phản ứng gì?

Bên trong ánh mắt của La Nhị Lang hiện lên một loại sợ hãi, hắn dùng ánh mắt đầy cầu khẩn nhìn về phía Hầu Văn Cực.





Không để cho La Nhị Lang nói cái gì, Hầu Văn Cực vươn tay vỗ vỗ bờ vài của hắn, tiếp tục nói:

- Hắn nhất định sẽ rất hận ngươi, hận không thể lột da của ngươi ra, rồi ăn thịt, uống máu của ngươi. Ta nghe nói Tiểu La Tướng quân có một nửa độc ác của cha hắn, chỉ thế cũng đủ làm người ta lau mắt mà nhìn. Nếu như ta nói chuyện này với Tiểu La Tướng quân, hắn sẽ cầu ta đừng vạch trần hắn chứ? Hắn có âm độc đến mấy thì cũng sẽ không dám làm gì với ta, cũng chỉ có thể cầu ta.

- Nếu như ta đem những gì ngươi khai đưa cho La Tướng quân ở quận Ung Châu nhìn xem, ngươi đoán hắn sẽ làm như thế nào? Lại diễn lại một tiết mục ở hai mươi mấy năm trước? Hắn sẽ đích thân giết chủ tử của ngươi, sau đó lại chịu đòn, nhận tội một lần nữa? Có lẽ đó chỉ là khả năng có thể xảy ra, nhưng mà trước khi hắn đến kinh thành, hắn nhất định sẽ giết sạch tất cả người nhà của ngươi, nhất định sẽ không chừa một ai.

Hầu Văn Cực nói:

- Trong tay ta nắm lấy khẩu cung của ngươi, không cần phải nói là ngươi, cha con La Diệu đều phải kiêng kị ta, sẽ hướng về ta mà lấy lòng, thậm chí không tiếc dùng nhiều tiền thu mua ta, có táng gia bại sản thì hắn cũng nhất định cam tâm đi làm. Vừa rồi ta cho ngươi đoán, trong lòng ngươi khẳng định muốn La Diệu tái diễn tiết mục năm xưa, có đúng không?

La Nhị Lang run rẩy, gật nhẹ đầu, không dám nói lời nào.

Hầu Văn Cực lại lắc đầu:

- Ngươi sai rồi, La Diệu hiện tại làm không được. Hai mươi mấy năm trước hắn có thể, là do hắn còn có thể sinh thêm một đứa con trai. Vận khí của hắn không tệ, cho nên mới có thể còn sinh ra được bảy người con gái cùng một đứa con trai không quá đần. Nhưng bây giờ… hắn già rồi, mặc dù còn có thể sinh, nhưng chẳng lẽ hắn có thể chờ đợi đến lúc đứa con trai thứ ba trưởng thành? Hắn đã không phải là La Diệu năm đó rồi… Người đã già, sự băn khoăn lại ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng nhát gan.

- Vì không để con trai mất đi, không để cho hết thảy địa vị và vinh quang của hắn mất đi. Dù ta muốn La Diệu giúp ta làm một việc gì đó, có lẽ La Diệu cũng không bao giờ từ chối.

- La Diệu sẽ không từ chối, La Văn cũng sẽ càng không từ chối.

- Vì một tên tiểu nhân vật ti tiện như ngươi, vì một phần khẩu cung tốt đẹp này, tương đương với việc ta nắm trong tay mạch máu của hai vị đại nhân vật là Lão La Tướng quân và Tiểu La Tướng quân, thực đáng giá. Chẳng lẽ chính ngươi cũng không cảm thấy chính mình rất đáng gờm? Một tên gia nô cũng có thể vặn ngã hai cái chủ tử: một lớn, một nhỏ.

Khóe miệng La Nhị Lang co giật, hỏi:

- Ngươi… Ngươi muốn nắm công tử và lão gia của ta làm việc vì ngươi!

- Ta không có cái lá gan kia.

Hầu Văn Cực cười cười, nói:

- Đều là những người làm việc cho bệ hạ. Bất quá, đại nội thị vệ của ta rất có hứng thú thỏa thuận một ít bí mật với các Tướng quân trong quân đội, đạt thành hiệp nghị tốt cho cả hai bên. Nhất là một vị Đại tướng quân có võ công cái thế, quân uy hiển hách như La Diệu Tướng quân. Nhất là một người có tiền đồ vô lượng, một ngôi sao mới nổi như La Văn. Ta rất nguyện ý hợp tác với cả hai người đó. Mà ngươi cũng nên tự hào, bởi vì ngươi còn quan trọng hơn hai người đó. Nếu như hai người bọn họ không nghe lời, ta sẽ mang ngươi đến Thái Cực Điện, để ngươi đứng trước mặt Hoàng đế bệ hạ mà nói sự thật, được không?

- Đừng có định cắn lưỡi, cũng đừng nghĩ tự vẫn.

Hầu Văn Cực khinh miệt nhìn La Nhị Lang một chút:

- Mạng của ngươi bất quá là một đồ vật trang trí thêm cho đẹp, có khẩu cung như vậy thì đã đủ rồi. Hơn nữa, chỉ cần ta muốn, tuy quận Ung Châu ở chỗ biên giới phía nam, nhưng không đến một tháng, đầu của cha mẹ cùng muội muội của ngươi có thể được đưa đến trước mặt ngươi. Sống cho tốt đi, trước kia là vì La gia, bây giờ là vì chính ngươi. Ngươi ngu ngốc khai ra chủ tử của ngươi, ta hi vọng sau lần này ngươi sẽ thông minh một chút, suy nghĩ thật kĩ xem chính mình nên làm thế nào.

Trong đôi mắt của La Nhị Lang chỉ toàn u ám, không nhìn thấy một chút sự sống.

Hắn sợ, thật sự sợ.

Trước đó dục vọng cầu sinh khiến hắn khai ra tất cả, hiện tại hắn bắt đầu hối hận vì sao lúc ấy hắn không chết.

Ngay vào lúc này, một trong bảy vị Thiên Hộ của đại nội thị vệ, Thần Nhãn Lưu Độc Tú từ bên ngoài đi vào, cầm trong tay một chồng hồ sơ.

- Trấn phủ sứ, bản án của Chim Ưng đã sửa sang xong tất cả mọi thứ rồi.

Hầu Văn Cực “ừ” một tiếng, sau đó lật xem xem, rồi kẹp nó dưới nách. Hắn nhìn thoáng qua La Nhị Lang, phân phó Lưu Độc Tú:

- Trị thương cho hắn, cho hắn ăn cơm, cho hắn uống rượu, nếu như hắn muốn tìm nữ nhân, cũng cho hắn. Lại để cho hắn sống thật khỏe, về sau chúng ta còn phải dựa vào vị người tốt La Nhị Lang này hỗ trợ.

- Vâng.

Lưu Độc Tú lên tiếng.

Hầu Văn Cực quay người đi ra ngoài, thời điểm đi tới cửa lại dừng lại, phân phó:

- Sáng sớm ngày mai hẹn ngôi sao mới là Lang tướng Tứ phẩm, La Văn La Tướng quân đến Khách Thắng Cư, bảo hắn ta bày một bàn tiệc, hi vọng hắn cho ta chút thể diện, và cũng nói cho hắn biết là ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc với hắn.

- Vâng.

Nghe được câu này, thân thể La Nhị Lang chợt run lên, sợ đến mức ngất đi.

- Chuyện người này còn sống cũng không cần nói cho người khác.

Hầu Văn Cực nói khẽ với Lưu Độc Tú:

- Cũng không cần nói với La Chỉ huy sứ.





Trên con đường Đông 20, cửa tiệm duy nhất không có treo bảng hiệu là tiệm của Trương Thế Nhân. Hắn đã thuê lại nơi này có gần mười mấy ngày, nhưng hắn tựa hồ không cần mua bán gì để kiếm thêm chút tiền dành cho việc chi tiêu rồi. Dẫu rằng số bạc hắn mang từ thành Gia Trang đến đã không còn nhiều lắm, ít nhất là bạc không đủ đển hắn thu mua một tiểu quan Lục, Thất phẩm.

Vì chiếu cố Đại Khuyển, hắn còn mướn hai hạ nhân. Một tiểu thư đồng, một tiểu nha hoàn.

Ngày bình thường hai cái hạ nhân này cũng không có việc gì làm, ngoại trừ quét dọn phòng thì chỉ còn chăm sóc việc ăn uống và ngủ nghỉ cho gã Đại Khuyển còn không thể rời giường. Trong số đó, ngày nào hai người họ phải làm một chuyện, đó chính là nướng thịt cho Đại Khuyển ăn.

Gần đây Trương Thế Nhân thích ra trước cửa tiệm ăn bánh canh nóng hổi, bỏ thêm một chút bánh bao lên đó, cố gắng thưởng thức một bữa ăn tuyệt vời. Sau đó là tự cảm nhận sự thoải mái khi bụng được lấp đầy sự ấm áp.

Khí hậu lúc chạng vạng tối mát mẻ không ít, tâm tình Trương Thế Nhân dường như cũng không tệ. Ba người Trương Thế Nhân, Mộc Tiểu Yêu cùng Trầm Khuynh Phiến đi ra khỏi cửa hàng của Trương Thế Nhân, tìm một chỗ ngồi ở bên quán bánh canh đối diện, chọn mấy cái rau trộn, nhưng không có gọi rượu. Mộc Tiểu Yêu đang kiêng rượu, Trương Thế Nhân cũng không muốn khơi gợi để nàng lên cơn nghiện cũ.

Lúc đồ ăn còn chưa lên, một vị khách không mời mà đến rất không khách khí đặt mông ngồi ở bên người của Trương Thế Nhân.

- Con mẹ nó, nóng đến chết rồi!

Người tới không có chút phong độ, hắn cởi một chiếc nút áo ra, tự làm lộ một mảnh thịt mỡ trắng bóng.

- Hạng Thanh Ngưu, ngươi không ở Thanh Hư Quan ăn ngon uống sướng, lại chạy tới đây làm gì? Ta nhưng mà không có cái đồ tốt nào để chiêu đãi ngươi.

Trương Thế Nhân cười, hỏi một câu.

- Ây, ngươi không có lương tâm!

Hạng Thanh Ngưu trừng mắt liếc nhìn Trương Thế Nhân, hơi giận nói:

- Ông đây cứu ngươi một mạng, ngươi không mang ơn thì cũng thôi, rõ ràng lại keo kiệt đến mức liền cơm cũng không mời được một bữa, có còn nhân tính hay không?

- Mời!

Trương Thế Nhân gật đầu nói:

- Bánh canh nóng, thêm bánh bao hấp!

- Làm luôn ba tô một lần nhé, năm cái bánh bao nữa!

Hạng Thanh Ngưu không khách khí gọi với ông chủ quán:

- Có rượu sao, mang lên năm, bảy hũ gì đi!

- Rượu…

Mộc Tiểu Yêu lặp lại với giọng nặng nề, ánh mắt dọa người.

- Ngươi muốn chết sao?

Trương Thế Nhân hỏi Hạng Thanh Ngưu.

Hạng Thanh Ngưu vốn sợ nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp. Thấy biểu lộ của Mộc Tiểu Yêu rất dọa người, hắn lập tức lắc đầu, nói:

- Không muốn chết!

- Không muốn chết thì đừng nhắc tới chữ rượu!

Trương Thế Nhân vừa cười vừa nói.

Hạng Thanh Ngưu tỏ vẻ oan uổng nhìn thoáng qua Mộc Tiểu Yêu, sau đó quay đầu lại nói với ông chủ quán nọ:

- Không cần rượu… Cho hai hũ nước cay đến, ngươi hiểu chứ…