Chỉnh Cổ

Chương 42




Nóng rực…… Đau đớn…… Ngạt thở……



Bóng tối vô tận vây quanh ta, nhiệt độ kinh khủng làm ta không thở được, cơn sốt như muốn trêu cợt ta, làm cho ta cảm thấy như người bị quăng vào một cái hỏa lò, chốc lát lại bị ném xuống biển băng.

Tay không ý thức tự bóp lấy cổ, từng trận đau đớn hành hạ trên ngực làm ta như muốn chết đi.

Ta cố sức muốn hét thật to, muốn rên thật lớn, nhưng yết hầu lại chỉ phát ra những tiếng rì rầm nho nhỏ…

Trong lúc mơ màng, ta biết có người ôm ta, ngăn cản ta tự hại mình, ta biết là ai.

Ta muốn giãy ra, nhưng lại càng lún sâu…

Ta dứt khoát đóng chặt ý thức của mình, chìm sâu vào trong bóng tối.

Giữa một mảnh mây mù… Ta từng bước đi tới.

Thân mình càng lúc càng nhẹ, ta biết con đường phía trước dẫn đến đâu. Bỗng nhiên có một khoái cảm muốn siêu thoát, thậm chí còn nghĩ ta phải nhanh đến được chỗ kia.

Bỗng nhiên phía sau truyền đến thanh âm.

“Ngươi không thể đi lên phía trước.”

Ta quay đầu lại.

“Ngốc quỷ?” Ta nhớ lại tên đầu sỏ đưa ta đến thế giới này, vốn nghĩ sau lần đó sẽ không còn duyên tái kiến, không ngờ lại gặp lại dưới tình huống thế này.

Ngốc quỷ bây giờ đã không còn là một thứ mờ nhạt trong suốt, bởi vì hắn đã thật sự trở thành quỷ, có thể nhìn bộ dạng thật của hắn, nếu không phải thanh âm cùng ngữ điệu không thay đổi thì ta không nhận ra được.

Ta cười khổ nói, “Ngốc quỷ, ta mệt lắm rồi, không muốn dây dưa với ngươi nữa… Chuyện ngươi cầu ta lúc đó, ta đã làm hết sức, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi…”

Ngốc quỷ kích động túm lấy bả vai ta, “Nói bậy bạ cái gì! Ta lúc đó đi Diêm Vương trình báo mới biết được ngươi đích thật là Tam hoàng tử của Đại Á vương triều, chẳng qua mẹ của ngươi tinh thông thuật quỷ thần, vì bảo hộ ngươi mà đem linh hồn của ta và ngươi hoán đổi, sau đó mệnh của ta hết, ta và ngươi lại hoán đổi chỗ. Thế giới bên này mới thật sự là thế giới của ngươi!”

Cái gì!

Ta kinh hoàng!

“Ngươi nghe đi, bên kia có rất nhiều người đang gọi ngươi đấy! Thật tốt quá, bọn họ thật sự đều thích ngươi, mệnh của ngươi vẫn chưa hết, không thể đi tiếp ở chỗ này. Mau quay trở về đi.”

Không chờ ta trả lời, ngốc quỷ đã đem ta đẩy xuống một cái vực sâu…

Đau quá…

Ta cố gắng mở mắt, ánh sáng chói chang chiếu vào.

Ta biết, ta đã trở về.

Mu bàn tay cảm thấy vừa ấm áp vừa ươn ướt, một giọt nước trong suốt rơi trong lòng bàn tay, có người cầm lấy tay ta.

“Thả…… ra……”

Ta khó khăn phát ra thanh âm, làm người đang vùi mặt trong tay ta giật mình.

“Lân Nhi!” Hiên Viên Dực kinh hỉ ngẩng đầu, xúc động vuốt ve tóc ta, “Ngươi tỉnh? Thật tốt quá, Á Lạp Khế không đem ngươi đi, hắn đem ngươi trả lại cho ta! Trời ơi!”

Hiên Viên Dực thật tiều tụy, bộ dáng trông như đã vài ngày không ngủ.

Hắn ghé vào sát mặt ta, ta ngay cả sức lực để quay mặt né tránh cũng không có.

Chỉ đơn giản nhắm mắt lại, chìm vào trong bóng tối.

v

Ta một lần nữa lại thức tỉnh, lần này tỉnh lại cũng không làm cho Hiên Viên điện thêm không khí vui mừng, trái lại, càng tăng thêm bầu không khí yên tĩnh đáng sợ.

Quan hệ giữa Hiên Viên Dực, Ly Tuyết Trữ và ta vẫn chưa rõ ràng, mỗi người đều cách nhau một tầng sa mỏng, nhưng vẫn không biết được tâm rốt cuộc thành thật đến mức nào. Sau vụ ám sát, Ly Tuyết trữ không xuất hiện nhiều, có thể là do hắn cảm kích ta đã cứu hắn, cho nên không xuất hiện khoe khoang linh tinh trước mặt ta. Còn Hiên Viên Dực cũng không đề cập tới chuyện này, tựa như việc chưa bao giờ xảy ra. Ta trải qua kiếp nạn sinh tử, có lẽ đã nhìn thấu được rất nhiều thứ, nhưng ta cũng chỉ lẳng lặng dưỡng thương, không nói gì.

Ta biết, ta phải rời khỏi chỗ này.

Hiện tại ta chỉ muốn tự do, tâm được tự do.

v

Hơn một tháng sau, vết thương trên ngực đã liền lại, nhưng tay trái vẫn không cách nào làm được những việc cần sức, nếu không sẽ liên lụy đến vết thương.

Ta muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Một tốp cung nữ tới đưa cơm cho ta, đi đằng trước là Hiên Viên Dực.

Mấy ngày nay, ăn uống, tắm rửa, ngủ nghỉ hắn đều ở cùng ta, tuy cả hai không nói năng gì nhưng ta tình nguyện muốn hắn đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.

Sự im lặng luôn luôn phải có người phá vỡ.

“Hiên Viên Dực, thả ta đi đi.”

Ta nhìn xuống đất, tránh ánh mắt của hắn.

“Ngươi nếu tâm tình không tốt, đem Vệ Tình ra ngoài đi chơi giải sầu vài ngày đi.” Hiên Viên Dực ôn nhu một cách bất thường ngồi bên giường ta.

“Ngươi biết ý của ta không phải như thế.”

“Ngươi mới là không hiểu rõ, không cần vì loại sự tình này mà dễ dàng nói đến việc rời đi.””

“Loại ‘sự tình’ này?! Ngươi nói nghe thật nhẹ nhỉ!” Giọng ta vô ý lớn dần.

Hiên Viên Dực không nói gì nữa, chỉ nhìn ta.

Trong quá trình đàm phán mà không khống chế được cảm xúc thì coi như đã thua một nửa.

Ta cố gắng tự ổn định bản thân.

“Mặc kệ lần này thế nào, ta nhất định phải rời đi.”

“Nếu là vì Ly Tuyết Trữ, Lân Nhi, ngươi đừng lo, ta không yêu hắn.”

Hiên Viên Dực kéo ta vào trong lòng, không để ý đến ta giãy dụa, hôn nhẹ vào phía sau vành tai.

Hành động này với ta lúc trước là hành động vô cùng thân thiết, nhưng bây giờ, không biết vì sao, chỉ cảm thấy ghê tởm.

Ta bỏ ý định giãy dụa, “Hiên Viên Dực, coi như hết! Ngươi đã lựa chọn ở thời điểm nguy cấp nhất, ta đã thấy rõ tâm của ngươi, ta cam nguyện rời khỏi đây…”

Hiên Viên Dực nghe ta nói xong, chỉ cười khẽ, “Tâm của ta? Tâm của ta chỉ có chính ta mới rõ nhất.”

“Ngươi!” Ta hận vẻ mặt bình tĩnh của hắn.

“Ta lập lại lần nữa, người ta yêu chính là ngươi, không phải Ly Tuyết Trữ.” Hiên Viên Dực ôm lấy mặt ta.

“Sau này không cần nói những lời vô lương tâm ấy nữa…” Ta lắc đầu, “Ngươi không cần lo ta rời đi sẽ gây nguy hiểm cho Hiên Viên vương triều, ta sẽ không mang theo bất cứ thứ gì. Về phần năng lực, Hiên Viên thiếu ta vẫn đứng vững vàng, chính ngươi cũng từng nói, không cần ta hỗ trợ vẫn có thể làm cho Hiên Viên cường đại, sự tồn tại của ta căn bản là không quan trọng.”

“Ngươi thế nào lại nói là không mang thứ gì đi, ngươi đi cũng chính là mang theo thứ quan trọng nhất.”

Căn bản là không thể đả thông đầu óc với người này.

“Hiên Viên Dực!” Ta rốt cuộc không nhịn được, “Ngươi không cần giả bộ nữa, trước kia ta còn cắn câu này của ngươi ngưng giờ thì không! Lúc kiếm của thích khách đâm vào ngực ta, Lân Nhi trước kia cũng đã chết! Đã chết! Ngươi biết không? Không trở lại nữa rồi! Rốt cuộc không trở lại nữa rồi!”

Nước mắt chảy xuống.

“Lân Nhi, hãy nghe ta nói…” Hiên Viên Dực hôn đi nước mắt của ta.

“Ta lần này cứu Ly Tuyết Trữ là vì trước kia ta nợ hắn. Lúc trước ta còn trẻ khí thịnh, cùng Tuyết Trữ chỉ là cảm xúc nhất thời. Hơn nữa ta sau thấy hắn phản bội, lòng tự trọng đương nhiên không bỏ qua, ta nhận ra ta đã ảo tưởng rằng mình yêu hắn. Nhưng qua lần kiếp nạn này, ngươi suýt chút nữa đi mất, ta lúc này mới nhận ra, ta…”

“Đủ rồi!” Ta thét to, một bạt tai tát vào mặt Hiên Viên Dực, “Hiên Viên Dực, ngươi thật đê tiện!”

“Ngươi biết hết đúng không? Ngươi biết Ly Tuyết Trữ ngay từ đầu không có phản bội ngươi, ngươi biết ngay từ đầu hắn vì ngươi nên mới ủy thân cho người khác! Ngươi ngay từ đầu đã lên kế hoạch dùng hắn để đổi lấy vương vị, đẩy hắn vào thế nước sôi lửa bỏng! Ngươi có biết hắn đã hy sinh rất nhiều cho ngươi không, vậy mả bây giờ ngươi cứ luôn mồm nói chỉ yêu ta chứ không yêu hắn! Những lời này chắc xài rất tốt nhỉ? Trước kia lừa Ly Tuyết Trữ, bây giờ lại lừa ta?!” Ta gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

Khuôn mặt bị tát lệch qua một bên của Hiên Viên Dực quay lại nhìn ta, “Đúng, ta biết, ta biết từ lúc đầu rằng Ly Tuyết Trữ không phản bội ta. Nhưng ta vì muốn đạt được nghiệp lớn, đành phải hy sinh một vài thứ. Ta đối với Ly Tuyết Trữ đúng là có tình ý và quý trọng, nhưng có rất nhiều chuyện phải giải quyết, đành gác tình riêng sang một bên.”

“Ha ha ha ha!” Ta cười to, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, “Đúng vậy, cho nên về sau nếu có chuyện cần thiết, ngươi cũng sẽ hy sinh ta giống như Ly Tuyết Trữ vậy! Ta phải rời khỏi đây, ta nhất định phải rời khỏi nhà ngươi, đồ ma quỷ!”

“Chỉ có ngươi, ta tuyệt đối sẽ không buông tay…”

Hiên Viên Dực thất thần lưu lại những lời này rồi xoay người rời đi.

“A! A!!!!!” Ta điên cuồng đem toàn bộ đồ trên mặt bàn và giá sách gạt xuống dưới đất, những món đồ sứ vỡ, từng mảnh bắn tứ tung trên sàn nhà.

Sức cùng lực kiệt, ta quay về ngồi ở góc phòng, mặc cho nước mắt thấm đầy mặt.

“Ta chỉ muốn nói một lần cuối cùng, Hiên Viên Dực, thả ta đi!”

Ngày hôm sau tỉnh lại, ta phát hiện mình đang nằm trên giường, và bên cạnh là kẻ ta không muốn thấy nhất.

“Lân nhi, buổi sáng an lành!” Hắn tiếp tục hôn lên trán ta, xem như chưa nghe lời ta nói.

Ta tức giận đến phát run, không cho ta đi thì ta sẽ có cách của ta.

“Lân Nhi, đừng nghĩ đến việc chạy trốn.” Hắn như biết rõ trong đầu ta đang nghĩ gì. Hiên Viên Dực ở phòng ta dùng xong đồ ăn sáng mới chuẩn bị vào triều, trước khi đi hắn đã nói như vậy.

Nghe hắn nói xong, ta liều mạng chạy ra ngoài cửa, không ngờ cửa vừa mở, bên ngoài đã có cẩm y vệ đứng đông như kiến, dùng trường thương chống đỡ cửa.

Ta run rẩy xoay người lại, “Hiên Viên Dực, ngươi không thể đối với ta như vậy.”

“Lân nhi……” Hiên Viên Dực kéo ta đến ngồi trên đùi hắn, “Ngươi muốn ta làm thế nào mới tốt, ta không yêu Ly Tuyết Trữ, ngươi tức giận, ta yêu Ly Tuyết Trữ, ngươi cũng tức giận, ta nói người ta yêu chính là ngươi, ngươi lại không tin, muốn rời khỏi ta.”

Hắn vùi đầu vào mớ tóc dài của ta.

“Ngươi thông minh như vậy, ta sợ… một khi… không để mắt, ngươi sẽ giống như con chim bay đi mất, làm ta tìm không được…”

“Ngươi không thể đối xử như vậy với ta…” Ta nắm lấy quần áo hắn, “Ta sẽ hận ngươi.”

“Cứ hận đi, không sao cả…” Hắn hôn lên môi ta, ta hung hăng cắn vào đầu lưỡi đang vói vào của hắn.

Máu tươi tràn đầy khoang miệng của cả hai, mùi máu làm ta buồn nôn.

Hắn buông, “Để ngươi không bay đi, cho dù đem ngươi nhốt trong ***g sắt, cho dù phải bẻ gãy cánh của ngươi, ta cũng sẽ không buông tay. Trong Hiên Viên này, ta không tin là có người ta không giữ lại được.”

Hắn đem ta ôm đến bên giường: “Ngươi mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Hắn áp chế ta, rồi điểm mê hương đã chuẩn bị sẵn từ lúc nào, chỉ chốc lát ta dần mất đi ý thức……

Trong lúc mơ ngủ, ta thấy có vô số bụi gai đáng sợ quấn lấy ta, rất nhiều những cơn ác mộng truy đuổi ta… Ta chạy đến chỗ nào cũng không thoát được.

“Thả ta, thả ta!” Ta thét chói tai, giật mình tỉnh giấc…

Toàn thân chảy mồ hôi lạnh.

Nha hoàn bên ngoài nghe thấy tiếng kêu la, vội vã chạy đến xem chuyện gì.

Đem nha hoàn đuổi đi, ta đem đầu óc bình tĩnh lại rồi suy nghĩ làm sao để trốn khỏi đây.

Không có cách nào liên lạc với Vệ Tình, Hiên Viên Dực đã chặt đứt hết những liên hệ của ta với thế giới bên ngoài, ngoài phòng thì nguyên một đội quân hùng hậu đứng canh cửa, đừng nói là chạy khỏi Hiên Viên, chạy ra khỏi hoàng cung đã là không có cửa rồi.

“Làm sao bây giờ?” Ta cả người rét run, tự ôm lấy chính mình, ta lần đầu tiên cảm thấy bất lực, lần đầu tiên cảm thấy thật yếu đuối. Ta hận sự vô dụng của bản thân, để chính mình lâm vào tình cảnh này.

Lúc này không nghĩ ra được kế hoạch chạy trốn, ta cũng đành cam chịu.

Thân thể còn sống nhưng tâm đã chết, thế thì có khác gì cái xác không hồn. Ta không còn là một Lận Á Hiên đầy sức sống, cũng không còn là một Long Duệ Lân khí phách đầy tràn, chỉ là một vật bỏ đi, một vật bỏ đi bị nhốt lại mà thôi!

Ta không muốn ăn cơm, chỉ cần ngửi thấy mùi đồ ăn là muốn nôn.

Hiên Viên Dực mỗi buổi tối đều đến phòng ta ân ái, ta một chút cảm giác cũng không có, nhìn hắn trên người ta chuyển động như một cái pistol, ta bỗng nhiên nghĩ hóa ra mình cũng không hẳn là vô dụng, ít nhất cũng giúp hắn tiết dục…



Ta càng ngày càng gầy.

“Thế nào? Lân Nhi không chịu ăn?”

Hiên Viên Dực cau mày, nhìn ta đang nằm nghiêng trên giường.

Nha hoàn run rẩy quỳ một bên.

“Do đồ ăn không hợp khẩu vị? Mau đổi những món này đi.”

“Không cần phiền phức, ta không muốn ăn cái gì hết.” Ta vô lực nói.

Hiên Viên Dực nhìn ta, không nói gì. Chỉ là ánh mắt của hắn, không biết tại sao bỗng nhiên lại làm ta sợ.

“Lân Nhi tâm tình không tốt, nhất định là do bọn hạ nhân làm hại.” Hiên Viên Dực vỗ vỗ tay, “Người.”

Thị vệ bên ngoài tiến vào, trên tay cầm roi.

Hình như đây là một tiết mục đã tập duyệt sẵn, không đợi mệnh lệnh của Hiên Viên Dực, thị vệ kia đã quất roi tới tấp vào tiểu nha hoàn đang quỳ một bên.

“Ngươi!” Ta ngồi dậy, “Vì người khác mà giận cá chém thớt, quả thật là hành vi của bạo quân!”

Tiếng kêu tham thiết của tiểu nha hoàn vang lên không dứt bên tai.

“Không hề gì, từ trước đến nay, những hoàng đế chìm đắm trong việc cưng chiều mỹ nhân đều rất tàn bạo.”

Ta không nói gì, “Dù gì thì đấy là con dân của ngươi, không liên hệ gì đến ta.”

Ta lại kéo chăn lên che đầu nhưng tiếng kêu thảm thiết vẫn xuyên qua chăn truyền vào tai.

Ta không nghe thấy gì hết…… Không liên quan gì đến ta hết……

Tiếng kêu thảm thiết của nha hoàn dần nhỏ lại, lòng ta một trận co rút.

“Đủ rồi! Ta nói đủ rồi, Hiên Viên Dực!” Ta không nhịn được nữa, xốc chăn lên. “Đem cơm lại đây, ta sẽ ăn.”

Nha hoàn trên mặt đất huyết nhục lẫn lộn, nếu như kéo dài thêm chút nữa, có lẽ đã bị đánh cho chết.

Nha hoàn được người đưa ra ngoài, vết máu trên mặt đất cũng được tẩy sạch sẽ.

Nhưng mùi máu tươi vẫn đọng lại trong không khí, ta ăn một miếng cơm vào miệng, nhưng cảnh tượng kinh khủng vừa rồi lại hiện ra trong đầu làm ta nôn hết ra.

Ta nôn thốc một trận, Hiên Viên Dực giúp ta thuận khí.

Ta bắt đầu run.

Ta tuy là người có tài giữa chốn thương trường, nhưng chưa bao giờ đối mặt với loại quân vương cổ đại xem mạng người như cỏ rác thế này. Ta giờ mới biết, thế giới của hai ta khác nhau đến mức nào…

Hiên Viên Dực sai người dọn dẹp giường bị bẩn, rồi lại một lần nữa đem cơm canh lên, bón cho ta ăn từng miếng.