Chỉnh Cổ

Chương 6




Ba tháng sau

“Oa! Tiểu Tình, con người ở trong gương kia thật là ta sao?” Ta cầm cái gương, nhìn với vẻ mặt không tin được mà hỏi Vệ Tình bên cạnh.

“Vâng chủ tử, con người ở trong gương kia thật sự là ngươi.” Vệ Tình đáp lại lần thứ 101.

“Tiểu Tình! Con người phong hoa tuyệt đại, trầm ngư lạc nhạn trong gương kia thật là ta sao?”

“Vâng chủ tử, con người phong hoa tuyệt đại, trầm ngư lạc nhạn trong gương kia thật sự là ngươi.” Xem ra trong khoảng thời gian hầu hạ, Vệ Tình đã kịp thích ứng với tính tình bất thường của ta.

“Tiểu Tình! Con người phong hoa tuyệt đại, trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, vô dữ luân bỉ trong gương kia là ta sao?”

“……” Ta thỏa mãn nhìn bộ mặt đang đen lại của Vệ Tình. Hắc hắc, muốn đấu với ta à, Tiểu tình ngươi còn kém lắm.

“Khụ khụ…” Quyết định buông tha không đùa giỡn với Vệ Tình đáng thương nữa, ta cất tiếng thanh thanh nói: “Tiểu Tình, thời gian vừa rồi có ngươi cực nhọc giúp đỡ nên ta mới nhanh như vậy đạt được mục đích, để báo đáp, ta đã sai người may cho chúng ta mấy bộ thường phục đẹp đẹp, đêm nay ta mang ngươi chuồn ra ngoài đi –”

Vệ Tình vã mồ hôi lạnh, sau lưng gió tà (gió lạnh) cũng thổi ào ào, vừa nhìn cái loại cười gian này của chủ tử, hắn tự nhiên biết chuyện không tốt sắp xảy ra!

“Đến kỹ viện!” Ta vênh vang đắc ý phẩy phẩy cái quạt lông vũ trong tay, thỏa mãn nhìn Vệ Tình đang sùi bọt mép.

Ta mặt trên lấy danh nghĩa Vệ Tình có công hộ chủ mà ban cho hắn quần áo mới (ta cũng thuận tay làm một bộ cho mình), ai! Ta thật là “ngọc thụ lâm phong thắng Phan An, nhất chi lê hoa áp hải đường” a! Xem này! Vệ Tình mỗi ngày đều thấy ta nhưng bây giờ lại trợn tròn mắt, quả nhiên “phật kháo kim trang, nhân kháo y trang” a!

Ta trong gương là một thân nguyệt nha bạch sắc (trắng như trăng), đai lưng bó quanh eo cùng tay áo lá sen rộng thùng thình được đính kim tuyến tao nhã, mà hoa văn phức tạp không bị mất đi vẻ hoa lệ, ngọc quan trên đầu buộc mái tóc đen dài, xả xuống sau lưng như dòng nước chảy, càng tôn thêm vẻ mặt xinh đẹp đến động lòng người của ta. Ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao nữ nhân ở thế kỷ 21 lại mưu cầu danh lợi với giảm béo như vậy, thật là khinh thường nếu chỉ dùng bốn chữ “thay da đổi thịt” để miêu tả sự thay đổi đến mức không ngờ của cơ thể. Chẳng qua, Lận Á Hiện may mắn sinh ra đã đẹp đẽ, bằng không thì giờ có giảm béo, ta cũng trở thành con khỉ ốm khó coi.

“Tiểu Tình! Hoàn hồn a! Chúng ta xuất phát!” Ta lấy cán quạt gõ gõ vào cái đầu gỗ đang đứng trước mặt, nếu không đi ngay thì sẽ không đủ thời gian mất!

“A!” Vệ Tình ngay lập tức hồi phục tinh thần, theo ta xuất phát.

Đêm nay Vệ Tình mặc một bộ trường bào xanh lục nhạt, thân thể thon dài rắn rỏi, tuy rằng y phục không hoa lệ như ta, nhưng vải vóc này lại hợp với khí chất thanh lãnh của hắn, chỉ cần hắn chỉnh lại cái mặt quan tài kia một chút thì sẽ càng hoàn mỹ hơn, sở dĩ ta thích chọc hắn là vì muốn hắn lộ ra vẻ mặt có cảm xúc giống người một tí.

Mà này, nói nhỏ cho các ngươi biết, so sánh nãy giờ a, ta thấy rằng — ta có điểm đẹp trai hơn!

Đường phố quả nhiên là đông vui nha, càng đi về phía trên càng thấy mùi xa xỉ phung phí thối nát, người không ngừng đi ra đi vào, các hoa nương trên lầu các cố gắng trang điểm cho thật xinh đẹp để ra mời chào khách, trước đại môn, các tú bà đang tận lực phóng mắt tìm kiếm những kẻ dư tiền, có thể bắt được ai thì cứ bắt hết!

Ta mang theo Vệ Tình, nghênh ngang phẩy phẩy quạt mà tiến thẳng vào phố hoa, tìm người hỏi về hoa lâu nổi danh nhất kinh thành rồi thẳng tiến đến đó.

Tú bà Túy hoa lâu thấy hai vị công tử thân hình tuấn mỹ, ăn mặc hoa lệ tiến tới, nhìn ra ngay là kẻ có tiền, vội vã chạy ra bắt chuyện. Ta cũng nhiệt tình bắt chuyện với tú bà, không để ý đến Vệ Tình ở đằng sau mặt đang đen đen. Ta thấy Vệ Tình trừng mắt bắn ra sát khí ghê hồn, đem mấy người hoa nương dọa cho muốn té ngã, ta trong bụng cười đến quặn ruột.

Tú bà cũng cảm thấy kỳ quái, chúng ta vào lâu như vậy nhưng vẫn không đả động gì đến việc muốn hoa khôi bồi tiếp, chỉ ngồi truyện trò mà thôi.

“Vị công tử này, chẳng lẽ đêm nay không tiểu khiển giải trí sao? Các cô nương trong Túy hoa lâu chúng ta trình độ là đứng nhất đó nha!”

“Ha ha ha!” Ta gật gù phẩy phẩy cái quạt, “Lão bản nương, hôm nay ta không muốn kẻ khác, chỉ muốn ngươi! Ngươi xem giá cả thế nào, nói ta nghe một chút.”

Không chỉ có Vệ Tình ở phía sau, cả tú bà kia cũng bị dọa cho một trận, có thể được vị công tử mỹ mạo như vậy để ý, nếu như tuổi có thể trẻ lại hai mươi năm nữa, mụ cũng ngay lập tức sẵn sàng ấy chứ.

“Ấy, công tử, lão đã tuổi già sắc xuy, xương cốt cũng không còn tốt, làm sao chịu được công tử ngài giày vò được a! Đây không phải là ngài cấp lão thân này nan đề sao?” Tú bà giả vờ e lệ trả lời.

“Ha ha ha, lão bản nương nói gì vậy, ta tuổi trẻ non nớt làm thế nào so được với phong vận của lão bản nương a?” Ta cố ý xuất ra vẻ mặt tế nhị xinh đẹp, đùa cho tú bà kia cười đến mức run rẩy cả người.

“Ta cũng không làm khó dễ ngươi, ngươi xem đêm nay có thể cùng ta trò chuyện một đêm, ta ra giá chừng này, ngươi thấy thế nào?” Ta xuất trong túi ra năm đỉnh vàng đặt lên bàn trước mặt tú bà.

Thấy tiền mắt sáng quả nhiên là bản chất của kỹ nữ, tú bà mặt hí hửng luôn miệng hảo hảo, chọn một gian phòng hảo hạng rồi dẫn ta tiến vào. Lúc tới cửa, ta quay ra Vệ Tình nói: “Ngươi lưu lại ở đây giúp ta thủ vệ.”

Sau đó ta cố ý kéo tai Vệ Tình nhỏ giọng nói: “Không phải là ta không muốn cho ngươi nghe, chỉ sợ là ngươi nghe xong sẽ xấu hổ chết.” Ta thỏa mãn nhìn hai tai Vệ Tình đỏ bừng, ta khép cửa phòng lại, cùng tú bà trò chuyện cả một buổi tối.

———————————————————

——————————-



Phong hoa tuyệt đại: hào hoa phong nhã

Trầm ngư lạc nhạn: chim sa cá lặn

Bế nguyệt tu hoa: trăng phải giấu mình, hoa phải xấu hổ

Vô dữ luân bỉ: không gì sánh kịp

Ngọc thụ lâm phong thắng Phan An, nhất chi lê hoa áp hải đường: trong trắng đẹp đẽ hơn cả Phan An, một nhành hoa lê trắng mà át cả hoa hải đường đỏ rực rỡ. (thân trắng sáng Omo át đống quần áo rực rỡ)

Phan An là một trong tứ đại mỹ nam của Trung Hoa (cùng Lan Lăng Vương, Vệ Vương Giới và Tống Ngọc)

Phật kháo kim trang, nhân kháo y trang: Phật nhờ cà sa, người dựa quần áo