Chính Là Không Ly Hôn

Chương 3: Phản ứng thân thể




Đế quốc Thương Kiếm, hành tinh mẹ Xích Loan.

Bên trong cảng phi hành to lớn tấp nập nhộn nhịp người qua lại, tiếng hoan hô vang lên liên tiếp, lúc này trên màn ảnh to lớn người chủ trì dõng dạc phát ra tin tức: ".. Trải qua mười tháng vượt mọi khó khăn gian khổ chiến đấu, đội quân Chim Ưng hôm nay rốt cục chiến thắng trở về, trong chiến dịch lần này, quân ta tiêu diệt toàn bộ địch thủ, bảo vệ thành công hành tinh mẹ của đế quốc, mà lần chiến đầu này hai vị thiếu tướng trẻ tuổi Yến Thù Thanh và Cận Hằng lần đầu hợp tác, lại có được thành tích cao ngạo như vậy, chắc chắn có liên quan đến quan hệ bạn học cùng trường nhiều năm, chúng ta mong đợi hai vị về sau sẽ có càng nhiều cơ hội hợp tác, tranh thủ vì đế quốc và nhân dân đạt được nhiều thắng lợi."

Hai người ở trong trường quân đội từ năm thứ nhất đến năm cuối cấp, luôn bị lấy ra so sánh rất nhiều năm, dù cho không có bất kỳ quan hệ gì cũng có thể bị người khác nhìn ra "tình nghĩa", cho nên người chủ trì nói ra lời này tự nhiên liền nghênh đón một trận reo hò khen hay, thậm chí có người còn trực tiếp cầm máy truyền tin ở trên diễn đàn đăng lên một bài "Cận Yến phát kẹo đường mau đến nhận."

Lúc này trong đám người náo loạn, chỉ nghe một trận âm thanh tiếng động cơ từ xa đến gần truyền đến, chiến hạm màu trắng bạc giống như một con chim ưng xải cánh bay dài trên bầu trời, vẽ ra ánh hào quang chói mắt, cuối cùng dừng lại ở đường bay.

Âm thanh sục sôi huyên náo vang lên, cầu thang chậm rãi hạ xuống, một thân ảnh kiên cường bước từng bước mạnh mẽ đi xuống chiến hạm.

Người này mặc một thân quân trang màu xanh lam thẳng tắp dưới ánh mặt trời chiếu xuống tản ra khí khái nghiêm túc trang nghiêm, dây đeo bên hông vẽ ra một độ cong mê người, trên bả vai huy chương màu vàng đại biểu cho quân hàm thiếu tá phát ra ánh sáng rực rỡ, làm nổi bật một đôi mắt đen láy mang theo ý cười, chính là Yến Thù Thanh, người được dân chúng chờ đợi đã lâu.

Trong đám người bùng nổ ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, nguyên soái đứng ở dưới chờ đợi đã lâu nhanh chóng theo cấp dưới tiến lên nghênh đón, "Thiếu tá, hoan nghênh về nhà, một đường khổ cực."

Yến Thù Thanh không nghĩ tới nguyên soái sẽ đích thân đến đây, vội vã đứng thẳng người chào một cái, "Cảm ơn chỉ huy, đội trưởng đội hành động 763, Yến Thù Thanh gửi lời chào đến ngài."

Bản thân Yến Thù Thanh vóc người cao gầy, vào lúc này nhấc cánh tay lên, quân trang mặc trên người liền phác hoạ ra sống lưng cao ngất, cả người không khác nào cây bạch dương tư thế hiên ngang oai hùng, vững vàng hấp dẫn tầm mắt mọi người ở đây.

Nguyên soái nhìn thấy anh thần thái sáng láng như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng, "Tôi đã nghe Cận thiếu tá nhắc tới chuyện cậu bị thương, vốn đang lo lắng thân thể của cậu có thể không chống đỡ được đến khi về hành tinh mẹ, không nghĩ tới cậu dĩ nhiên khôi phục tốt như vậy, như vậy tôi cũng an tâm."

Vừa nghe lời này Yến Thù Thanh hơi thay đổi sắc mặt.

Cận Hằng dĩ nhiên thật sự đem chuyện anh trọng thương nói cho nguyên soái, như vậy cái đoạn ghi âm kia... Nguyên soái có phải cũng đã nghe qua?

Nghĩ đến loại khả năng này, trong lòng anh lúc này hồi hộp một tiếng, theo bản năng quay đầu lại tìm kiếm hình ảnh Cận Hằng, thế nhưng vào lúc này chiến hạm to lớn đã sớm rỗng tuếch, nơi nào còn có bóng dáng của hắn.

Lúc trước rõ ràng hắn cùng anh ở bên trong chiến hạm, rốt cục hắn rời đi lúc nào, chính mình dĩ nhiên không biết.

"Yến thiếu tá đây là đang vội vàng tìm gì vậy, đang nói chuyện với tôi cũng không để ý tới?"

Âm thanh của nguyên soái lập tức đem tâm tư của Yến Thù Thanh kéo trở lại, lúc này anh mới ý thức tới chính mình dĩ nhiên bởi vì Cận Hằng mà đem nguyên soái bỏ sang một bên, nhất thời lỗ tai đỏ lên, "Khiến trưởng quan ngài quan tâm, thuộc hạ... Không tìm cái gì, chỉ là ở bên trong khoang chữa bệnh nằm quá lâu, phản ứng còn có chút trì độn."

Kỳ thực từ ngày đó ở bên trong khoang chữa bệnh tỉnh lại, đầu đau mắt hoa tứ chi không có sức lực, bệnh trạng vẫn không chuyển biến tốt, thậm chí bây giờ còn phát sốt nhẹ, sở dĩ thoạt nhìn thần thái sang loáng như vậy, cũng chỉ là cố gắng lên dây cót tinh thần không muốn để cho người khác lo lắng.

Đáng tiếc lý do này quả thực không hợp lý, rõ ràng không đủ sức thuyết phục nguyên soái, chỉ thấy ông ấy trầm thấp nở nụ cười, trêu ghẹo nói, "Cậu đang tìm Cận thiếu tá đúng không?"

"Nói đến chuyện này, hai người cùng nhau đánh trận mười mấy tháng, chỉ là tôi ra chỉ thị để cho cậu ta trở về sớm mấy ngày, cậu liền nóng ruột thành như vậy, chẳng trách người ngoài nói tình cảm các cậu rất tốt, lần này tôi thực sự tin rồi."

Tiếng cười trêu ghẹo của nguyên soái giống như quả bom ở bên tai Yến Thù Thanh nổ tung, cậu trợn mắt hốc mồm há miệng, nhất thời cũng không biết nên phản bác từ đâu.

Ngài... Đến cùng từ đâu nhìn ra tôi đang gấp gáp? Lại từ đâu nhìn ra chúng tôi tình cảm tốt? Còn có cái gì gọi là "người ngoài nói hai người tình cảm tốt", cái từ "người ngoài" này có ý gì, đến cùng còn ai có ảo giác nghịch thiên như thế...

Yến Thù Thanh mặt lúc thì đỏ lúc thì trắng, lập tức ngăn lại lời nguyên soái, "Nguyên soái, ngài hiểu lầm, chúng tôi không phải là loại quan hệ ngài nghĩ tới, không phải, ý của tôi là chúng ta không có quan hệ..."

Lời nói này còn không bằng không nói, nhìn bộ dạng của anh gấp gáp, nếp nhăn trên mặt nguyên soái mang theo ý cười sâu đậm, xoay người lại đối mặt với mấy sĩ quan phía sau nói, "Các cậu nhìn xem, đứa nhỏ này còn xấu hổ."

Một đám người sau lưng nhất thời tất cả đều nở nụ cười, trên mặt còn kém viết "Đừng giải thích, chúng tôi đều hiểu".

"..."

Yến Thù Thanh nghẹn lời, biết rõ bọn họ chỉ là rất thuần khiết đang trêu ghẹo anh và Cận Hằng, nhưng những lời này mập mờ như vậy nghe vào khiến cả người anh đều nổi lên da gà.

May là nguyên soái cười đủ không có tiếp tục làm khó cậu, vỗ vỗ bờ vai cậu nói, "Thời gian không còn sớm, sau lễ ăn mừng cậu còn phải tới cấp trên báo cáo công tác, hiện tại trước tiên tham gia nghi thức đi, mọi người đã đợi cậu rất lâu rồi."

"... Vậy Cận thiếu tá đâu ạ, anh ấy chẳng lẽ không đến?"

Yến Thù Thanh cũng không muốn chủ động mở cái miệng này để cho người khác càng thêm hiểu lầm quan hệ của anh và Cận Hằng, thế nhưng lần hành động này tổng chỉ huy nói cho cùng không phải anh, dù cho trong lòng anh chán ghét Cận Hằng, cũng không thể ở trước mặt người khác làm "tiểu nhân" cướp công lao của hắn.

Thế nhưng nguyên soái tựa hồ không nghĩ trả lời, trực tiếp lược bỏ nói, "Thiếu tá bây giờ không phải là lúc nói chuyện việc nhà, cậu muốn phân rõ cấp bậc, liền trực tiếp đem cậu ta túm lên đài diễn thuyết."

Phút chốc, tất cả ống kính đều nhắm về phía anh, nhất cử nhất động của anh được trình chiếu ở trên màn ảnh lớn, mặt hướng về vô số con mắt phía dưới, Yến Thù Thanh lựa chọn sáng suốt câm miệng, dù cho anh rất muốn phun tào đến tột cùng ai mới là người nói chuyện việc nhà đây.

Lễ mừng giằng co đúng một ngày, chờ Yến Thù Thanh ứng phó xong một làn sóng người nâng cốc chúc mừng cuối cùng, lúc vội vàng chạy tới nhà quân bộ, trời đã chuyển về ban đêm.

Vào lúc này người trong nhà quân bộ cơ bản đã rời đi, bên trong hành lang một mảnh đen nhánh, chỉ còn phòng làm việc của thủ trưởng còn lộ ra ánh sáng nhạt.

Có lẽ là do chịu đựng lâu như vậy, thân thể rốt cục mệt bở hơi tai, hoặc là do nguyên nhân uống quá nhiều rượu, vào lúc này Yến Thù Thanh tựa hồ toàn thân không còn chút sức lực nào, chỉ là đi được vài bước quân trang mặc trên người liền thấm đẫm mồ hôi.

Thế nhưng mặc dù như vậy, phòng làm việc mơ hồ lộ ra tia sáng thật giống như mang theo thuốc dẫn dụ, dẫn anh đi về phía trước, trong không khí tựa hồ cũng thoang thoảng mùi vị không giống bình thường, mùi cây cỏ quen thuộc nhàn nhạt thơm ngát, làm cho anh cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Cả người anh hành động giống như bị điên rồi, rõ ràng biết đến trạng thái của mình bây giờ không đúng, vẫn là bị mùi bị này dẫn dắt đi tới cửa phòng làm việc.

Trong khe cửa lộ ra ánh sáng màu vàng, mà mùi vị đó cũng càng thêm nồng nặc, anh ổn định thân thể run rẩy, tàn nhẫn mà cắn chính mình một cái, trong cổ họng tràn ngập ra mùi máu tanh làm cho anh trong nháy mắt thanh tỉnh không ít, vì vậy anh cố gắng duy trì tư thế thẳng tắp lưng giơ tay gõ cửa phòng.

"Tùng tùng tùng" ba tiếng cửa phòng mở.

"Đội trưởng đội hành động Chim Ưng 763, Yến Thù Thanh, có chuyện muốn báo cáo cho ngài."

Trong cửa truyền đến một âm thanh trầm thấp, "Tiến vào."

Hít sâu một hơi, Yến Thù Thanh đẩy cửa phòng ra, ánh đèn màu vàng chiếu sáng hành lang đen kịt, mà mùi vị cây cỏ quen thuộc giống như làn gió vô hình, điên cuồng thổi tới.

Trong nháy mắt, đầu của anh một trận nổ vang, mùi vị này như một cái đao nhọn đột nhiên đâm vào lồng ngực của anh, trái tim giống như đột nhiên ngưng đập, mê muội khiến mắt anh tối sầm lại, trong nháy mắt cái gì cũng không thấy được, nếu như không phải ý chí chống đỡ lấy thân thể, rất có thể anh đã lập tức ngất xỉu.

"Cậu thoạt nhìn thật giống như rất tệ."

Âm thanh trầm thấp mạnh mẽ từ trong phòng kín truyền đến, Yến Thù Thanh hơi sững sờ: Âm thanh này tựa hồ không phải âm thanh thủ trưởng lúc trước...

Nhưng bây giờ trước mắt anh cái gì cũng không nhìn thấy, lại không thể ở trên mặt biểu hiện ra, chỉ có thể cố gắng trấn định đứng thẳng người, "Trưởng quan đa nghi rồi, thuộc hạ hiện tại rất tốt."

Người trong phòng không nói nữa, chỉ là từng bước một đi về phía anh, Yến Thù Thanh có thể cảm giác được đối diện đưa tới tầm mắt, lại đoán không ra biểu cảm giờ khắc này của đối phương, tâm lý càng ngày càng bất an, hầu kết dồn dập chuyển động.

"Yến thiếu tá, cậu không biết mình mỗi lần nói dối, nơi này đều chuyển động rất nhanh sao?"

Một ngón tay lạnh lẽo đột nhiên rơi vào hầu kết của anh, mà nơi này vừa vặn là nơi mẫn cảm của Yến Thù Thanh, anh đột nhiên run lập cập, lập tức cảm thấy được không đúng: Người này tuyệt đối không phải thủ trưởng trước đây!

Thân thể trước tiên theo ý thức nhanh chóng tránh ra ngón tay của người kia, mà người kia giống như là đã sớm ngờ tới anh sẽ hành động như vậy, trở tay liền nắm lấy cổ tay của anh, sau đó hướng về phía trước mạnh mẽ kéo một cái ——

Quán tính cực mạnh khiến Yến Thù Thanh suýt chút nữa ngã xuống đất, chóp mũi lập tức đập vào bả vai người kia, mùi vị cây cỏ nồng nặc trong nháy mắt chui vào đầu óc, giống như cây đuốc dấy lên ngọn lửa mãnh liệt, đốt đến mức khiến đầu Yến Thù Thanh thoáng chốc trống rỗng.

"Nhìn xem, cậu ngay cả đứng cũng đứng không vững, còn mạnh miệng cái gì."

Âm thanh của người kia gần trong gang tấc, thậm chí cũng có thể cảm giác được hơi thở của người kia phun vào lỗ tai của cậu, Yến Thù Thanh cảm thấy được toàn thân càng ngày càng không đúng, chỗ bị người này đụng phải giống như bị thiêu đốt, lảo đảo lùi lại mấy bước, lại trực tiếp bị người kia chặn ngang siết chặt ở giữa hai tay.

"Yến Thù Thanh, tôi có lúc thật hoài nghi cậu là cố ý chiếm tiện nghi của tôi, muốn tôi ôm cậu cứ việc nói thẳng, đừng nhịn quá mà làm cái trò này."

Cách nói chuyện ác liệt như vậy cùng tác phong làm việc không biết xấu hổ, rốt cục khiến Yến Thù Thanh nhận ra người này là ai, trong nháy mắt trợn mắt lên, ngay cả phản bác đều quên mất, "... Cận Hằng!?"

"Hiện tại mới nhận ra a, tôi còn tưởng cậu mù rồi."

Cận Hằng nhìn thấy biểu cảm của đối phương, hơi có chút không vui, sắc mặt cũng lạnh mấy phần, nói lâu như vậy mới nhận ra hắn là ai, thực sự là rất buồn cười.

Có lẽ là giật mình tới cực điểm, đầu của Yến Thù Thanh vào lúc này ngược lại là tỉnh táo thêm một chút, trước mắt rốt cục cũng có đường viền, sau đó anh lại một lần thấy được gương mặt cá chết kia.

"Anh tại sao lại ở chỗ này, thượng tá đâu?"

Biểu tình của Yến Thù Thanh giống như ăn phải phân, nhưng bởi vì cánh mũi đỏ ửng cùng đôi mắt ướt nhẹp, bộ dạng có vẻ hơi đáng yêu, Cận Hằng không biết vì sao lại nghĩ đến từ "Đáng yêu", thế nhưng thần sắc lại hòa hoãn mấy phần, ngay cả khóe miệng lại không khống chế được câu lên một vệt độ cong không dễ phát giác.

"Nơi này chính là phòng làm việc của tôi, cậu nói tôi tại sao ở đây."

Yến Thù Thanh trong lòng rùng mình, ý nghĩ không tốt đột nhiên xông ra, "... Anh sẽ không phải thăng chức thành Đại tá đi?"

"Không thể nói như vậy, dù sao nghi thức chuyển giao còn chưa cử hành, thế nhưng công việc vẫn là cần thiết sớm luyện tập, ví dụ như giáo dục hành vi sai lầm của cấp dưới tự ý hành động không nghe lời chỉ huy.

Cận Hằng nhíu mày, thân thể thoải mái dựa vào chiếc bàn phía sau, động tác này làm cho cổ áo của hắn gỡ sang hai bên, lộ ra da dẻ màu đồng cổ bên trong.

Có lẽ là nguyên nhân một mình ở văn phòng, hắn thay đổi bộ dạng nghiêm túc cấm dục lúc trước, tóc luôn luôn cứng nhắc chải chuốt vuốt thẳng đứng lúc này vài sợi tán lọan rủ xuống sau gáy, vài sợi lại rơi vào giữa chân mày, quân trang rất tuỳ ý khoác lên người, ánh đèn chiếu sáng mờ nhạt chiếu ra ba ngôi sao sáng loáng trên bả vai của hắn.

Bên trong quang ảnh sặc sỡ, cặp đồng tử đen kịt đêm ngày tối tăm, càng lộ ra khí tức cực kỳ nguy hiểm lại có phần khiêu gợi.

Cận Hằng như vậy, Yến Thù Thanh từ trước tới nay chưa từng gặp qua, điều này làm cho anh không có lý do khó thở, lòng bàn tay đổ mồ hôi, toàn thân như lửa nóng, nhất thời ngay cả dũng khí cùng hắn đối diện cũng không có.

Không trách nguyên soái trước sau không tiết lộ cho anh tung tích Cận Hằng, không trách thái độ của nguyên soái đối với anh quái dị như vậy, thì ra đây đều là cái bẫy Cận Hằng đã sớm thiết kế tốt!

Yến Thù Thanh trong lòng vừa phẫn uất vừa thẹn, điều này làm cho anh vô cùng phỉ nhổ chính mình, rõ ràng ý định bóp chết Cận Hằng đều có, thế nhưng vào lúc này đối mặt với hắn phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là muốn chạy trốn.

Anh không biết vì sao mình lại biến thành như vậy, vô số tâm tình đan xen vào nhau, anh mê muội căn bản đứng không được, mạnh mẽ bỏ qua cánh tay Cận Hằng ôm bên hông mình, lảo đảo liền đi ra ngoài, nhưng thể lực anh lúc này đã tiêu hao đến cực hạn, chỉ bước ra một bước trước mắt liền tối sầm lại, triệt để ngã xuống đất ngất đi.

Cận Hằng sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy Yến Thù Thanh, vừa vặn lúc này thiết bị truyền tin trên tay Yến Thù Thanh sáng lên một cái, hiên ra tin tức kiến nghị nên đến bệnh viện kiểm tra, Cận Hằng liếc mắt một cái, lập tức không chút do dự gọi lại.

Trong chốc lát, ngoài cửa sổ liền truyền đến còi báo động của phi hành cấp cứu, tiếp đó một tổ quân bộ trị liệu mang theo cáng chạy tới, mở cửa phòng, mấy người trong đội ngũ cấp cứu lập tức đỏ mặt, bác sĩ cầm đầu cũng không được tự nhiên ho khan vài tiếng, ánh mắt bồi hồi một chút mới rơi vào người nằm trong lồng ngực Cận Hằng.

Cận Hằng thấy bọn họ đứng tại chỗ cũ bất động, lạnh lùng nói, "Các người không cứu người đứng ở đó làm cái gì?"

Đoàn người lúc này mới phục hồi lại tinh thần, một y tá trong đó mang theo gương mặt đỏ ửng, vội vàng lắp ba lắp bắp giải thích, "... Xin lỗi thiếu tá, gian phòng này mùi vị hormone kiếm giả quá nồng đậm, chúng tôi cho là ngài đang cùng... Cho nên..."

Câu nói kế tiếp cô ta không nói tiếp, liền bị ánh mắt sắc như dao của Cận Hằng doạ sợ đến mức ngậm miệng lại, vào lúc này tâm tình của Cận Hằng đều ở trên người Yến Thù Thanh, tự nhiên cũng không nghe thấy cô ta nói cái gì.

Bác sĩ bước nhanh về phía trước, lúc này mới nhìn rõ người trong ngực Cận Hằng dĩ nhiên là Yến Thù Thanh, nhất thời mở to hai mắt, liền vội vàng cúi đầu ẩn giấu tâm tình, nhanh chóng tiến lên kiểm tra một phen, nhìn gương mặt của đối phương đỏ bừng còn có nhiệt độ tăng lên, sắc mặt biến đổi liên tục, ánh mắt lóe lên không dám tin tưởng, do dự mãi mới thấp giọng mở miệng, "Trưởng quan, thân thể Yến thiếu tá tựa hồ có hơi không đúng lắm..."

Hết chương 3.