Chính Năng Lượng Hệ Thống

Chương 43: Giá trị năng lượng tới rồi




Edit: Koliz

Beta: Koliz [20180109]

Chu Nghiêu Uẩn đơn giản tự thuật khoảng thời gian qua cậu phải dùng hết sức để huấn luyện và bồi dưỡng năng lực về mọi mặt vì chuyện kế thừa nhà bọn họ sau này, cho nên Quý Trần Ai mới có thể tình cờ nhìn thấy Chu Nghiêu Uẩn ôm mấy cô thỏ trong sòng bạc, hoặc ôm súng không biết thật hay giả sinh tồn trong rừng rậm nguyên thủy.

Trải qua đoạn thời gian này, khí chất của Chu Nghiêu Uẩn có thể nói là thay đổi rõ rệt. Triệt để từ một thằng nhóc ngây ngô, biến thành người đàn ông thành thục.

Loại biến hóa này rất kịch liệt, cho nên Quý Trần Ai thậm chí còn cảm thấy Chu Nghiêu Uẩn trở nên hơi xa lạ.

Chu Nghiêu Uẩn nói xong chuyện của mình, hỏi Quý Trần Ai gần đây trong nhà thế nào. Quý Trần Ai nói ngắn gọn những sự tình phát sinh gần đây một lần, đại khái bao quát hai chuyện lớn về Lô Viên Viên và Trịnh Cơ Quốc.

Chu Nghiêu Uẩn nghe xong, tiện nói: “Nếu như sau này trong nhà gặp phải chuyện mà anh xử lý không được, phải gọi điện thoại cho em, được không?”

Quý Trần Ai gật đầu, xem như là đồng ý.

Tuy lại phải lập tức rời đi, nhưng Chu Nghiêu Uẩn trở về, chung quy vẫn là chuyện khiến người một nhà cao hứng, đặc biệt là thời điểm ngày tết. Gia đình trong thời khắc quan trọng nhất đoàn tụ lại, còn có gì so với cái này khiến người ta vui sướng hơn sao.

Đêm hôm ấy, Quý Trần Ai ngủ trên cùng một chiếc giường với Chu Nghiêu Uẩn, Quý Trần Ai vừa nghe giọng Chu Nghiêu Uẩn, vừa từ từ ngủ thiếp đi, Chu Nghiêu Uẩn nhìn khuôn mặt ngủ say của Quý Trần Ai, đưa tay sờ sờ hai má anh, sau đó cũng nhắm mắt lại rơi vào trong mộng đẹp.

Ngày hôm sau, cả đại gia đình cùng ăn bữa cơm đoàn viên.

Năm nay là nhà Vương Chi Tú làm chủ, Lô Viên Viên và Chu Nhạc Lăng đều tới, Chu Nhạc Lăng nhìn thấy Chu Nghiêu Uẩn vô cùng vui vẻ, bám riết Chu Nghiêu Uẩn hỏi hết đông tới tây, cực lực biểu thị sự nhớ thương của mình.

Lúc Chu Nghiêu Uẩn nghe Chu Nhạc Lăng lải nhải vẫn luôn cười, tuy cậu lớn hơn Chu Nhạc Lăng không được bao nhiêu, nhưng thoạt nhìn lại thành thục hơn rất nhiều.

Thời điểm như thế này, vốn nên để tất cả việc vặt vãnh qua một bên, ngay tại lúc Quý Trần Ai hưởng thụ thời gian tuyệt vời này, giọng Tiểu Thất bỗng nhiên vang lên, nó nói: “Ai Ai, Hứa Vân Sùng bên kia có động tĩnh lớn rồi!”

Quý Trần Ai sững sờ, anh vẫn luôn chú ý Hứa Vân Sùng, chẳng nghĩ đúng lúc này Tiểu Thất lại tới báo tin.

Quý Trần Ai hỏi: “Tình huống thế nào?”

Tiểu Thất nói: “Một khoản tiền lớn được chuyển vào trong một tài khoản hắn đã rất lâu không động tới, tôi theo hướng này điều tra phát hiện người chuyển tiền vào tài khoản cho hắn dường như có quan hệ với bọn buôn người.”

Quý Trần Ai cơ hồ đã xác định giữa Hứa Vân Sùng và bọn buôn người có quan hệ, hiện tại càng thêm tin tưởng chứng cứ bày trước mặt, anh hỏi: “Tên buôn người là ai?”

Tiểu Thất bèn trực tiếp mở tư liệu người kia ra, người của tổ chức buôn người bắt cóc Quý Trần Ai lúc trước, phần lớn đều có quan hệ thân thích, cũng chính vì Quý Trần Ai đã đẩy em gái của họ vào ngục giam, mới gặp phải sự trả thù của những người đó. Tư liệu hiển thị về người mà Tiểu Thất cung cấp, gã và những người bắt cóc Quý Trần Ai kia, cũng là anh em họ.

Quý Trần Ai xem tư liệu một lần: “Cậu có biết hiện tại gã đang ở đâu không?”

Tiểu Thất đáp: “Hôm qua gã mua vé máy bay tới đây, hiện tại chắc là đã ở trong thành phố này rồi.”

Khoản tiền lớn được chuyển vào, rất có thể mang ý nghĩa có giao dịch phát sinh, trong lòng Quý Trần Ai xuất hiện ý nghĩ, anh nói: “Cậu có thể tra được số điện thoại của gã không?”

Tiểu Thất nói: “Đương nhiên có thể, anh chờ một chút.”

Lúc Quý Trần Ai cùng Tiểu Thất nói chuyện, người ngoài nhìn vào giống như đang ngẩn người, giọng Chu Nghiêu Uẩn truyền tới: “Ca, anh đang nghĩ gì đấy?”

Quý Trần Ai a một tiếng, tùy tiện đáp: “Không có gì.”

Chu Nghiêu Uẩn hiển nhiên không tin Quý Trần Ai, cậu nói: “Em nhớ trước đây ca ca cũng thường hay ngẩn người.”

Quý Trần Ai cười khan hai tiếng, lại không biết nên giải thích thế nào.

Chu Nghiêu Uẩn thấy Quý Trần Ai không muốn nhiều lời, cũng không truy hỏi nữa, chỉ là gắp một miếng thịt vào trong bát Quý Trần Ai.

Hiệu suất của Tiểu Thất rất nhanh, nó căn cứ vào vé máy bay người kia tra được thông tin chứng minh thư, sau đó lại căn cứ vào chứng minh thư, tra được số điện thoại rằng buộc của gã.

Bây giờ trên internet tồn tại quá nhiều thông tin, hệ thống như Tiểu Thất, quả thực chính là vật nghịch thiên.

Quý Trần Ai thấy dãy số kia, sau đó kêu Tiểu Thất nhớ nó lại.

Quý Trần Ai tiếp tục ngẩn người, Chu Nghiêu Uẩn bèn nhìn chằm chằm vào Quý Trần Ai, cậu biết người này có quá nhiều bí mật, nếu không phải lúc trước vòng xã giao của Chu Nghiêu Cần quá mức đơn giản, cậu cũng không thể từ một vài chi tiết bề ngoài, phát hiện sự tồn tại của Quý Trần Ai.

Chu Nghiêu Uẩn thấy được trong ánh mắt của Quý Trần Ai nhiều hơn vài thứ khác.

Nhưng Quý Trần Ai lại bỏ toàn bộ lực chú ý lên người Hứa Vân Sùng cùng người giao dịch với hắn. Quý Trần Ai có cảm giác, nếu như anh có thể giải quyết chuyện này, như vậy cách lúc anh đứng lên, sẽ không còn xa.

Người giao dịch với Hứa Vân Sùng gọi là Vương Minh Vũ, vốn ở khu nông thôn tương đối xa xôi, sơn cùng thủy tận* nên điêu dân, nghèo sẽ sinh biến, người sống không nổi, sẽ vì tiếp tục sống, cái gì cũng dám làm.

(*: những nơi, những địa điểm xa xôi hẻo lánh → Tận cùng của con đường, của kế sinh nhai đồng nhất với sự bế tắc, không lối thoát và tuyệt vọng.)

Vương Minh Vũ hiển nhiên cũng chọn con đường sống tiếp, chỉ có điều con đường này không phải tươi sáng, gã và cả gia tộc bọn họ, đều dưới sự giật dây của những người khác, lựa chọn buôn bán nhân khẩu.

Phụ nữ thành niên có thể bán đến vùng núi làm vợ, một người có thể hơn vạn nguyên, trẻ con thì lại càng bán tốt hơn, bé trai hơn ba vạn, bé gái một, hai vạn.

Như vậy coi như một tháng chỉ bán được một hai, cũng còn hơn nhà bọn họ nhọc nhằn khổ sở trồng trọt cả năm.

Khi thấy lợi nhuận cao như vậy, mọi người đều nguyện ý bất chấp nguy hiểm.

Chị hai của Vương Minh Vũ bị Quý Trần Ai tống vào ngục, chị cả cùng một người anh trai bị Quý Trần Ai giết chết, bây giờ rốt cuộc đến phiên Vương Minh Vũ, nói chính xác, còn bao gồm cả Hứa Vân Sùng.

Buôn bán nhân khẩu giống buôn ma túy ở chỗ đều không thể tha thứ, một đứa trẻ thất lạc, có thể hoàn toàn phá huỷ một gia đình, huống hồ những người bị bán đi nếu gặp được người mua có thiện tâm thì tốt, nếu như là bị tra tấn tàn tật cuối cùng ăn xin nơi đầu đường, càng khiến người ta cảm thấy không thể nào tiếp thu được.

Quý Trần Ai nhớ tới bé gái Dương Vũ Nghi cùng người ăn xin bộ dáng tê dại, còn có lúc anh bị bắt cóc, biểu tình của những người phụ nữ và đứa trẻ bên trong căn phòng trống kia.

Nếu Quý Trần Ai không có Tiểu Thất, vậy anh cũng chẳng quản việc không đâu lại có thể lấy đi tính mạng của anh, nhưng hiện tại anh có Tiểu Thất, coi như là vì muốn chân mình khôi phục như cũ nhanh hơn một chút, nên mới nhảy vào vũng bùn này.

Vương Minh Vũ đã đến thành phố này hôm qua, Quý Trần Ai không xác định gã sẽ chờ ở đây bao lâu, cho nên anh nhân lúc khoảng trống giữa bữa ăn, vào trong nhà vệ sinh gọi điện thoại.

Gọi điện thoại là kêu Tiểu Thất gọi qua mạng internet, khỏi lo bị tra ra nguồn, Quý Trần Ai còn thuận tiện dùng máy biến giọng.

Điện thoại Vương Minh Vũ vang lên vài tiếng, mới được nhận, đầu kia truyền tới giọng một người đàn ông mang theo vài phần khẩu âm*: “Alo.”

(*: Có trọng âm, độ nhấn.)

Quý Trần Ai nói: “Xin hỏi là Vương Minh Vũ tiên sinh?”

Vương Minh Vũ nói: “Đúng, cậu là ai?”

Quý Trần Ai nói: “Tôi có một số việc, muốn cùng anh nói chuyện riêng.”

Vương Minh Vũ nói: “Cậu rốt cuộc là ai? Muốn nói chuyện gì?”

Quý Trần Ai cũng không vội, anh nói: “Anh bây giờ đang ở x thị đúng không? Tôi gửi một vài thứ đến địa chỉ e-mail anh thường dùng, anh có thể xem trước một chút.”

Ngữ khí Vương Minh Vũ trở nên hơi tức giận: “Con mẹ nó mày đến cùng ai vậy? Bảo tao là tao liền xem?”

Quý Trần Ai nói: “Anh đương nhiên cũng có thể lựa chọn không xem, bất quá nếu như chị cả của anh vẫn còn, nhất định sẽ khuyên anh nên xem một chút.”

Vương Minh Vũ bên kia phun ra một chuỗi thô tục dài.

Quý Trần Ai không nhúc nhích chút nào, anh nói: “Tôi sẽ còn gọi lại cho anh, hi vọng liên hệ giữa anh và tôi chỉ có hai người chúng ta biết, nếu không tôi khó có thể bảo đảm sẽ phát sinh điều gì.” Nói xong, anh lập tức cúp điện thoại.

Tiểu Thất nói: “Ai Ai, anh muốn đơn độc gặp gã à? Tôi cảm thấy như vậy không hoàn toàn □□…” (dạo này đọc thấy nhiều ô vuông quá…)

Quý Trần Ai nói: “Gã là chỗ đột phá lớn nhất trong chuyện Hứa Vân Sùng, tôi không thể đợi thêm nữa.” Năm mươi vạn năng lượng tích cực là quá nhiều, nếu như anh tiếp tục chậm chạp, bỏ qua cơ hội lần này, không biết còn phải chờ đợi bao lâu nữa.

Tiểu Thất thấy Quý Trần Ai tâm ý đã quyết, bèn nói: “Hay là anh kêu Chu Nghiêu Uẩn đi cùng anh đi?”

Quý Trần Ai nghi ngờ nói: “Chuyện này liên quan gì tới Chu Nghiêu Uẩn?”

Tiểu Thất nói: “Chu Nghiêu Uẩn nhânn không phải huấn luyện bình thường, chuyện trong nhà cậu ta, tôi cũng không tra được nhiều trên mạng, việc mà tôi còn không tra được, vậy khẳng định không bình thường.”

Quý Trần Ai cũng biết rõ năng lực của Tiểu Thất, nghe nó nói như vậy, trầm mặc một hồi: “Nhưng tôi phải nói với cậu ấy về sự tồn tại của cậu như thế nào đây?”

Tiểu Thất nói: “Anh không cần phải nhắc tới tôi, có thể căn cứ vào hệ thống thần thoại của thế giới này, sáng tạo ra một thuyết pháp càng khiến cho người ta tin phục.”

Quý Trần Ai nói: “Ví dụ như?”

Tiểu Thất nói: “Ví dụ như thôi miên, đối thoại với linh hồn, kỳ thực mấy cái đó chính anh tự do phát huy, nói chung, có thể đem những hoài nghi của người khác đối vật lạ anh nắm giữ, chuyển thành hoài nghi về năng lực của anh.”

Quý Trần Ai nói: “Như vậy tôi sẽ không bị tóm đi làm vật thí nghiệm giải phẫu chứ?”

Tiểu Thất miễn cưỡng nói: “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi, trên thế giới này nhiều sự việc thần kì như vậy, năm đó thời điểm khí công ai đó còn làm đến sôi sùng sục lên, hắn cũng không bị kéo làm giải phẫu mà.”

Quý Trần Ai nghe cũng thấy có lý, lĩnh vực này có liên quan đến truyền thuyết phù thủy, tuy nhiên chưa từng gặp phù thủy bói toán nào bị ban ngành liên quan nhốt lại nghiên cứu.

Tiểu Thất tiếp tục nói: “Anh có thể gọi Chu Nghiêu Uẩn đi cùng mà không nói cho cậu ta biết nội dung cụ thể, tôi cảm thấy như vậy sẽ an toàn hơn một chút, dù sao thủ hạ của Hứa Vân Sùng quá nhiều, tôi sợ anh sẽ chịu thiệt.”

Quý Trần Ai cũng thấy từ khi có Tiểu Thất, ý tưởng của anh trong rất nhiều mặt đều tốt hơn, giờ nghe Tiểu Thất kiến nghị phân tích, anh cảm thấy cũng có mấy phần đạo lý.

Quý Trần Ai nói: “Cậu để tôi suy nghĩ đã, bất quá nếu như muốn mang Chu Nghiêu Uẩn theo… E rằng phải sắp xếp gặp mặt ngay vào ngày mai.”

Tiểu Thất ừ một tiếng, sau đó nói: “Vương Minh Vũ đã xem những tư liệu tôi gửi cho gã.”

Quý Trần Ai nói: “Phản ứng gì.”

Tiểu Thất yên tĩnh một lúc, giống như đang quan sát, một lát sau mới nói: “Rất tức giận, vừa nãy đập cốc, hiện tại thì… Ta cũng không biết, bởi vì đập cốc xong, gã cũng đập cả máy vi tính.”

Quý Trần Ai nghe lời nói của Tiểu Thất, lại thấp giọng nở nụ cười, anh nói: “Nhìn thấy gã tức giận, tôi yên tâm rồi.” Càng tức giận, chứng tỏ Vương Minh Vũ càng xem trọng những tư liệu kia.