Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Quyển 1 - Chương 47




Trở lại phòng, tất cả bảy món ăn đều đã được bày lên bàn, tỏa ra hương thơm phức. Sau khi Vũ Văn Mặc ngồi xuống, liền nói với Mộ Dung Thư: "Nàng cũng ngồi xuống dùng đi."

Mộ Dung Thư gật đầu, ngồi đối diện với hắn, có chuyện gì thì hãy nói sau đi, nấu ăn hơn nửa canh giờ nên nàng cũng chút đói.

"Đây là canh thịt ớt, vị hơi cay nhưng rất ngon miệng." Sau khi ngồi xuống, Mộ Dung Thư liền múc cho Vũ Văn Mặc một chén canh thịt ớt, nhìn tô canh, đập vào mắt của hắn nào là hạt tiêu nào là ớt, chưa ăn đã cảm thấy cay mà nàng lại cố ý gắp cho hắn miếng thịt có tiêu và ớt nhiều nhất.

Thấy Vũ Văn Mặc không động đũa, nàng liền gắp một miếng thịt đưa vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai rồi nuốt, lại tán thưởng nói, "Vị rất ngon, gia nếm thử đi."

Vũ Văn Mặc chưa bao giờ ăn qua món ăn cay, màu sắc của món ăn nhìn thì rất đẹp mắt nhưng hương vị lại cay đến gay mũi, nhưng khi nhìn thấy Mộ Dung Thư ăn như bình thường thì hắn cũng tao nhã gắp một miếng thịt đưa vào trong miệng. Trời, cay xé lưỡi! Sức nóng tỏa ra ở trong miệng khiến hắn muốn uống nước nhưng đã khuya thế này thì làm gì có trà nóng, thế thì chẳng lẽ hắn lại dùng trà lạnh? Hắn cau chặt mày.

Mộ Dung Thư giống như vẫn chưa nhìn thấy vẻ mặt của Vũ Văn Mặc, nàng lại tiếp tục gắp một miếng sườn vào chén của hắn, cười nói: "Hồi gia, đây là sườn kho, gia nếm thử đi, rất ngon đấy ạ."

Nhìn thấy miếng sườn cũng có ớt, tuy Vũ Văn Mặc gật đầu, nhưng vẫn không động đũa.

Mộ Dung Thư vẫn vờ như không thấy, cười khuyên nhủ: "Gia nên ăn hai món này nhiều một chút, thần thiếp đã đặt hết sức lực của mình vào chúng... A? Tại sao gia lại không ăn? Chẳng lẽ là không hợp khẩu vị của gia sao?" Nàng đương nhiên biết mùi vị của hai món ăn này ra sao, thật sự là cay đến xé lưỡi, nàng thì là đã quá quen thậm chí là ghiền món cay, nhưng hắn thì chắc chắn là không chịu nổi rồi.

"Ừ." Vũ Văn Mặc gật đầu, con ngươi đen hơi khép lại, gắp miếng sườn rồi nhẹ nhàng cắn.

"Còn đây là ruột heo hấp, vị rất béo, hương vị cũng rất ngon." Mộ Dung Thư gắp một miếng ruột heo hấp được cắt nhỏ bỏ vào chén của Vũ Văn Mặc, ngọt ngào cười còn nhiệt tình giới thiệu món ăn, sau đó nàng cũng gắp một miếng để thưởng thức.

"Ừ, rất ngon." Vũ Văn Mặc gật đầu khen ngợi, so với hai món cay vừa rồi thì món này có thể sánh với mỹ vị nhưng mà… "Ruột heo? Vì sao lại dùng ruột heo?"

Mộ Dung Thư chớp chớp mắt, ôn nhu trả lời: "Lúc đầu thì thần thiếp cũng không nghĩ là có ruột heo ở nhà bếp, nhưng lúc đang suy nghĩ món ăn để nấu cho gia thì thấy một bà tử định đổ bỏ nó đi, may mà thần thiếp nhìn thấy, đây là một món ngon, gia cảm thấy ngonkhông?"

"Cái gì? Ruột heo sao?"

"Gia yên tâm, thần thiếp đã dặn dò bà tử làm ruột heo rất sạch sẽ, không sao đâu ạ." Giải thích xong, Mộ Dung Thư lại ăn thêm một miếng, tuy vẻ mặt nàng bình tĩnh, nhưng trong bụng thì vui như mở cờ, nàng biết, hắn là quý tộc, dĩ nhiên sẽ chê món ruột heo này dơ bẩn, đời nào mà hắn ăn.

Nghe nàng nói, đôi chân mày của Vũ Văn Mặc càng cau chặt hơn, hắn buông đũa, miếng ruột heo còn đang ăn dở trong miệng cũng không muốn nuốt xuống, hắn ngẩng đầu, con ngươi đen liếc nàng một cái.

Lúc này, nàng lại gắp thêm một khối thịt cá trắng nõn, tươi rói đặt vào chén của hắn: "Gia, đây là cá nấu cải chua, cá rất tươi, canh nấu vừa chua vừa cay, nếu đem so với canh thịt ớt thì cũng không kém gì đâu."

Nghe nói vậy, Vũ Văn Mặc động đũa, nếm thử một miếng, gật đầu, hương vị đúng như lời nàng nói, nhưng đem so với canh thịt ớt thì món này lại dễ ăn hơn nhiều.

"Đây là gà chiên ngũ vị, rất giòn, thơm ngon ạ."

"Đây là thịt băm chưng tương, vị có hơi ngọt, nhưng nó lại là món ưa thích của thần thiếp, thần thiếp tin gia cũng sẽ thích."

Vũ Văn Mặc cũng lần lượt nếm thử từng món, quả thực thì các món sau rất ngon nên hắn có ăn nhiều một chút. Vừa nãy, hắn cũng nghi ngờ ý đồ của nàng nhưng khi nhìn nàng tươi cười chân thành, lại thiệt tình hầu hạ hắn, nên sau khi nếm thử ba món sau liền buông lỏng phòng ngự.

Lát sau, Mộ Dung Thư đứng dậy múc thêm một chén canh đưa cho Vũ Văn Mặc, "Gia, người uống một chút canh đi."

Vũ Văn Mặc gật đầu, sau khi uống vài ngụm thì cảm thấy rất ngon miệng, lại uống thêm một chén, bất quá, sau khi hắn uống xong thì thân thể lại hơi nóng, nhìn qua Mộ Dung Thư, thấy nàng vẫn chưa uống canh, liền hỏi: "Vì sao Vương phi không uống?"

Mộ Dung Thư mỉm cười, lấy khăn thêu bằng gấm ra che ở khóe miệng, trả lời: "Hồi gia, canh này không thích hợp để thần thiếp uống, đây là ba ba hầm, món này dùng ba ba, bối mẫu, bách hợp, tiền hồ, hạnh nhân, sài hồ sở cùng hầm hơn một canh giờ, tác dụng của món này là bồi bổ sức khỏe, bổ thận, tăng cường tráng dương. Thần thiếp thấy gia vất vả vì công việc cả buổi tối nay, nhất định là người sẽ rất mệt mỏi, nên thiếp mới hầm món này dành riêng cho gia. Nếu sau này, gia có muốn dùng, thần thiếp nhất định sẽ chỉ cách làm cho nhóm đầu bếp trong phủ."

Nàng dám! Đôi mày kiếm đen như vẽ của Vũ Văn Mặc vừa giãn ra lại cau chặt lại. Tráchkhông được trong thân thể hắn lại có một dòng nhiệt khí.

Mộ Dung Thư âm thầm cười lạnh, dám sai bảo nàng như người ở của hắn mà còn dám đòi ăn ngon? Trên đời làm gì có chuyện như vậy! Huống hồ gì đối với việc lấy lòng hắn, thật xin lỗi, nàng tạm thời chưa có nghĩ tới đâu, nhưng nếu lợi dụng lẫn nhau thì cũng được, còn cái khác miễn bàn, dù sao… Chuyện làm nàng cảm thấy khinh thường nhất là dùng chung một tên nam nhân với nhiều nữ nhân khác. Nếu nói lấy ví dụ để chứng minh, Lý thị không phải là một tấm gương đó sao? Ai dám nói là Mộ Dung Thu tuyệt tình của bây giờ, trước kia, chưa từng yêu Lý thị?

Sợ rằng từ nay về sau, hắn sẽ không dám bắt nàng xuống bếp nữa!

Mộ Dung Thư tao nhã đứng dậy, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu lại nhìn hắn cười nói: "Gia, đêm nay người có cần ai đến hầu hạ không? Mấy đứa đại nha hoàn bên cạnh thầnthiếp dung mạo cũng rất đẹp đó."

Vũ Văn Mặc mạnh mẽ ngẩng đầu, con ngươi đen sâu như hồ nước chăm chú nhìn Mộ Dung Thư, nửa giây sau, giọng nói lạnh như băng, không chút độ ấm vang lên: "Không cần, nàng lui đi!"

Mộ Dung Thư phúc thân, thập phần tiêu sái rời đi.

Phủ Nam Dương Vương – Trúc viên

Thẩm trắc phi ngồi trước cửa sổ nhìn vầng trăng sáng tỏa trên bầu trời kia, khóe miệng khẽ nhếch, cười nhẹ nói: "Ngày mai, Vương gia sẽ hồi phủ."

“Nhưng Vương phi lại muốn ở lại phủ Tướng quân hai ngày nữa. Nghe mọi người trong kinh thành nói, sau khi Vương phi trở về thì phủ Tướng quân đã xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là chuyện xấu của Tam tiểu thư - Mộ Dung Tuyết cùng Lưu tri châu Đại công tử - Lưu phong, tiếp sau còn có chuyện Nhị di nương trong phủ hãm hại chủ mẫu nên đã bị đuổi ra khỏi phủ, liên lụy đến cả Nhị tiểu thư - Mộ Dung Lâm vốn là định đưa đến phủ để làm thiếpcho Vương gia nhưng cũng đã bị cấm túc." Tú Ngọc nói.

"Vương phi đã thay đổi, Nhị di nương kia làm việc bừa bãi, khó tránh sẽ bị Vương phi tính kế!" Thẩm trắc phi cúi đầu, ánh mắt hơi u ám, trầm giọng nói.

Tú Ngọc cắn chặt răng, lo lắng nói: "Nô tì còn nghe nói, mấy ngày nay, ở phủ Tướng quân, Vương gia không có đối xử với Vương phi giống như trước, còn có vẻ rất sủng ái Vương phi."

"Cái gì?" Thẩm trắc phi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

"Có lẽ hai ngày nay, Vương phi đã làm cho Vương gia vui lòng, cho nên mới…" Tú Ngọc thấy khóe mắt của Thẩm trắc phi đã ngân ngấn lệ, liền lập tức im miệng.

Trong lòng Thẩm trắc phi nổi sóng, rất lâu sau đó, nàng vẫn không có cách nào bình tĩnh lại.