Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 193




Editor: Sendyle

Ở bên trong phố xá sầm uất, Lâm Ngạo Phong mạnh mẽ siết chặt lấy một cô gái nhỏ đáng yêu, lái chiếc Motorcycle với tốc độ thật nhanh đi về phía trước.

Doãn Nhạc Nhạc bị cậu ta làm cho sợ đến lập tức nhắm mắt lại: "Ác ma, cậu muốn chết nhưng mình còn muốn sống."

"Nhạc Nhạc yêu quý, mình làm sao cam lòng lại để cho cậu chết chứ?" Lãnh Ngạo Phong hả hê cười nói. Cậu ta ở Canada tham gia cuộc đua xe tranh tài, hiện tại tốc độ này đối với cậu ta mà nói như sên bò không khác nhau gì cả.

"Ác ma cậu thả mình xuống." Doãn Nhạc Nhạc lấy hết dũng khí ra lệnh. Cô cũng không dám cùng ác ma Phong một chỗ, ai biết cậu ta một lát lại biết làm ra chuyện gì?

"Đợi lát nữa sẽ cho cậu xuống." Lâm Ngạo Phong chẳng những không đỗ xe, ngược lại đem chiếc Motorcycle lái nhanh hơn, bị làm cho sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Nhạc Nhạc thật chặt vùi sâu vào trong ngực cậu ta.

Ngực Lâm Ngạo Phong cổ động, khóe miệng cười tà không che giấu được vẻ hài lòng.

Xe dừng trước mặt một tòa biệt thự sang trọng, này khắc hoa bên trong cửa sắt có một tòa vườn hoa, xuyên thấu qua dây leo sum suê, có thể thấy cửa chính biệt thự được mạ vàng lóe tia sáng chói mắt.

Doãn Nhạc Nhạc len lén từ trong ngực Lâm Ngạo Phong nhô đầu ra, nghi ngờ nhìn biệt thự trước mặt.

Đây là nơi nào nha? Thật là đẹp.

Lâm Ngạo Phong nhấc cổ áo của Doãn Nhạc Nhạc, lôi cô đi vào bên trong: "Cô dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, Nhạc Nhạc, vừa đúng hôm nay có ông nội bà nội, ba mẹ, chị anh rể tất cả đều ở nhà, hôm nào không bằng hôm nay, cũng nên gặp chào hỏi thôi."

"À? Mình không muốn!" Doãn Nhạc Nhạc nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, cô lại không muốn làm cô dâu Lâm Ngạo Phong, tại sao phải thấy ba mẹ cậu ta.

Lâm Ngạo Phong một cước đá cho văng cửa chính hoa lệ mạ vàng bá đạo đem Doãn Nhạc Nhạc đẩy mạnh này phòng khách cầu kỳ. Bên trong phòng khách tất cả lớn nhỏ chín người đồng loạt nghiêng đầu nhìn cậu ta.

"Cậu! Cậu vừa trở về nước không coi trọng cửa nhà con, thật không hiểu chuyện!" Hai đứa nhóc giống nhau như đúc nhanh chóng xông về phía trước, một trái một phải kẹp lại cậu ta.

Lâm Ngạo Phong cười hắc hắc, đối với hai bé trai nói: "Cậu có chuyện khẩn cấp, nếu không nhanh, bà xã sẽ không có."

Một bé trai trong đó nghịch ngợm đứng ở trước mặt Doãn Nhạc Nhạc, ngước suy nghĩ Doãn Nhạc Nhạc: "Cậu, cô ấy thật xấu!"

"Xác thực không xinh đẹp!" Một đứa nhỏ khác bộ dạng như một tiểu đại nhân tựa như nâng cằm của mình, lãnh khốc nói, "Chỉ là có thể miễn cưỡng tiếp nhận."

"Cô là vợ của cậu, không cần phải hai người các con hài lòng." Lâm Ngạo Phong đẩy hai bé trai ngăn ở trước mặt Doãn Nhạc Nhạc nghênh ngang đi tới.

Đang tựa trong ngực Đường Chá Khả Nhi lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Nhạc Nhạc lập tức thích cô, cô từ trong ngực chồng mình đứng lên, nghịch ngợm chạy vội tới trước mặt hai người, kéo Doãn Nhạc Nhạc tay nói: "Tiểu muội muội thật đáng yêu. Tiểu ác ma, nhanh đem cô ấy cưới về nhà thôi. Gả cho cậu các con thật thiệt thòi cho tiểu cô nương người ta."

"Lâm Khả Nhi!" Lâm Ngạo Phong giận đến oa oa kêu to, "Chị thật đáng ghét, Nhạc Nhạc của em mới sẽ không coi trọng con trai hay đái dầm của chị!"

"Cậu!" Bé trai tuấn mỹ cố ý làm ra vẻ thành thục cầm một tờ giấy nhưng không mất vẻ non nớt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đi tới trước mặt Lâm Ngạo Phong, tràn đầy uy hiếp nói, "Cậu thật quá đáng, nếu cậu nói chuyện con đái dầm, con liền đem chuyện xấu của cậu nói hết ra!"

"Con dám!" Lâm Ngạo Phong từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm cậu nhóc con so với cậu ta lùn bằng nửa người, chỉ chiều cao cùng khí thế kia liền đem đối phương hạ thấp xuống.

"Dĩ nhiên con không dám." Lâm Ngạo Phong đưa ra bàn tay muốn bắt Đường Triệt thì tiểu tử như một làn khói từ phía dưới cánh tay cậu ta chạy đi.

"Lâm Ngạo Phong mình muốn về nhà." Đột nhiên đối mặt một phòng toàn người, Doãn Nhạc Nhạc khiếp đảm co lại đến phía sau cậu ta, nháy đôi mắt to nhút nhát đứng ở trước mặt mỹ nữ.

"Ác ma Phong, sao em lại hù dọa tiểu cô nương người ta? Nhìn xem em làm tiểu muội muội sợ rồi kìa." Lâm Khả Nhi nghịch ngợm cười em trai, kéo Doãn Nhạc Nhạc vào bên trong nhà.

Doãn Nhạc Nhạc cầu cứu quay đầu lại nhìn Lâm Ngạo Phong, cô không dám nhìn những người này, cô lại không biết bọn họ.

"Phong, đây chính là nguyên nhân con trở về?" Bị chồng ôm vào trong ngực Tần Phong cười duyên hỏi.

"Mẹ tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận!" Lâm Ngạo Phong bá đạo ngồi vào bên cạnh Doãn Nhạc Nhạc, một cánh tay không cần phản kháng vòng chắc bả vai của cô.

"Nếu mẹ không chấp nhận đấy? !" Mặt Tần Phong phủ định, giống như đối với Doãn Nhạc Nhạc cảm thấy bất mãn.

"Vậy thì chờ bị con vứt bỏ đi!" Lâm Ngạo Phong chẳng những không sợ hãi, ngược lại đem mẹ mình để sang một bên.

Tần Phong nghe xong, che môi đỏ mọng đang run rẩy, tựa sát trong ngực chồng yêu, nặn ra hai giọt nước mắt buồn bã tố cáo: "Thật là có vợ quên mẹ. Nhưng, con nói xem mẹ nuôi lớn tiểu ác ma như con dễ dàng sao?"

Thấy cô khổ sở như vậy, Doãn Nhạc Nhạc lập tức lo lắng. Ác ma Phong tại sao có thể không nói lý lẽ như vậy? Làm hại chị xinh đẹp rơi nước mắt như vậy.

"Chị, chị đừng khóc. Ác ma Phong nếu dám vứt bỏ chị, em sẽ giúp chị dạy dỗ cậu ta." Doãn Nhạc Nhạc đột nhiên tránh thoát vòng tay của Lâm Ngạo Phong, chạy đến trước mặt Tần Phong khuyên cô.

Động tác của cô khiến Lâm Khả Nhi ngồi ở bên cạnh cười bể bụng: "Anh Chá, tại sao có vật nhỏ đáng yêu như vậy?"

"Triệt, cô nữ sinh này đần quá! Thế nhưng không nhìn ra bà là đang diễn trò." Hai nhóc sinh đôi đang ôm bả vai nhau, tràn đầy trêu cợt mà cười cười.

"Xác thực. Chỉ là cậu càng ngốc." Lâm Triệt tán đồng gật đầu một cái.

"Hai người ngu ngốc vừa đúng gom thành một đôi. Triệt, ta đột nhiên phát hiện hai người bọn họ tốt xứng." Lâm Tiêu ác ý cười cười, ánh mắt ở Doãn Nhạc Nhạc cùng Lâm Ngạo Phong băn khoăn.

Nghe được lời nói của hai tiểu tử kia, Doãn Nhạc Nhạc lúng túng đứng tại chỗ.

Nghe lời nói của bọn nhóc, dường như mỹ nữ trước mặt người này là bà của bọn nhóc, cô kia chẳng phải chính là mẹ của ác ma Phong?

Trời ạ!

Cô lần này nhưng nháo cái chuyện cười lớn. Cô còn tưởng rằng mỹ nữ là chị của ác ma Phong.

Tần Phong thấy bộ dạng Doãn Nhạc Nhạc không biết làm sao, không muốn trêu ghẹo cô nữa, kéo tay nhỏ bé của Doãn Nhạc Nhạc nói: "Nhạc Nhạc, con trai nhà ta hơi bị ngốc, con phải rộng lòng tha thứ chó nó."

"Mẹ! Con trai của mẹ ai dám nói ngốc?" Cậu ta tuy chỉ có mười sáu tuổi, nhưng đã bắt lại hai học vị Học sĩ, bằng Thạc sĩ cũng lập tức sẽ rơi vào tay, cậu ta là một thần đồng như thế lại bị mẹ nói là ngốc.

"IQ200, EQ là lẻ." Tần Phong chế nhạo con trai của mình.

Nghe được lời nói Tần Phong, Doãn Nhạc Nhạc hì hì một tiếng bật cười. Thì ra cũng có người có thể trị ác ma Phong.