Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 25




:Lâm Khả Nhi giơ tay đánh vào lưng Bắc Dã Thương, nhắm chặt đôi lông mi thanh tú kêu lên: “Lão hầu tử, mau buông tôi ra! Có buông không!”

Bắc Dã Thương hung hăng vỗ vỗ vào mông Lâm Khả Nhi, cười tà trách móc: “Tiểu hồ ly, ngoan ngoãn một chút nếu không lát nữa tôi sẽ khiến em phải đau đớn đấy!”

“Lão hầu tử, nếu anh dám đụng vào tôi, cha tôi cùng Chá thúc thúc sẽ không bỏ qua cho anh đâu!” Lâm Khả Nhi lấy hết khí thế hù dọa Bắc Dã Thương.

Đôi mắt lãnh mị của Bắc Dã Thương ngưng lại, hừ nhẹ một tiếng: “Em cho rằng tôi sợ bọn họ sao? Tôi chỉ biết mọi người đều sợ tôi, tôi chưa từng gặp qua người nào không biết sợ tôi hết”.

Nói xong hắn hung hăng vác Lâm Khả Nhi đi vào phòng ngủ.

‘Cha tôi là Lâm Vũ Mắc, cha tôi với thủ lĩnh Mafia Italy Ngõa Luân Nắc quan hệ vô cùng tốt. Ông ta muốn giết người thì dễ dàng như giết một con kiến thôi, tôi không tin là anh không phải sợ!” Lầm Khả Nhi bấu chặt vào cửa sổ, không thể để Bắc Dã Thương đem nàng vào phòng ngủ được.

"Ngõa Luân Nặc? Bình thường tôi cùng với hắn nước sông không phạm nước giếng, nếu như hắn dám cùng tôi đối đầu thì ai thắng ai thua cũng chưa biết được”. Nghe thấy Lâm Khả Nhi nói ra tên tuổi của Ngõa Luân Nặc, Bắc Dã Thương không khỏi cười lạnh. Hắn là lão đại của tập đoàn, chi phối nền kinh tế thế giới và giới chính trị, làm sao lại sợ Ngõa Luân Nặc? Tiểu hồ ly này quả thật quá coi thường hắn đi.

Cậy từng ngón tay Lâm Khả Nhi ra khỏi cửa sổ, Bắc Dã Thương cười lạnh đi vào phòng ngủ, đá một cước lên cánh cửa, hắn đem cô ném lên chiếc giường lớn.

Hắn tiến tới gần Lâm Khả Nhi từng bước, từng bước một tà nịnh đặt cả người lên thân thể cô.

Lâm Khả Nhi vừa lui ra phía sau, vừa cười nịnh. Hai con ngươi linh động không ngừng chuyển động, nịnh hót nói: “Lão hầu tử, không phải, anh trai thân yêu, sao anh lại anh tuấn tiêu sái thế này, sợ rằng phụ nữ đợi leo lên giường anh đã xếp hàng đến tận Nam Cực rồi, còn thiếu dạng phụ nữ nào nữa chứ? Cần gì phải ăn cây đậu cô-ve khô quắt này chứ?

Cứng rắn không được, cô không có cách nào khác đành dùng mềm mại nhu nhược hi vọng Bắc Dã Thương có thể hồi chuyển ý định, thả cô ra.

Bắc Dã Thương nâng chiếc cằm hơi nhọn của Lâm Khả Nhi lên, ánh mắt mập mờ tràn ngập nụ cười tà tứ, vuốt ve thân thể cô nói: “Cây đậu cô-ve khô quắt sao? Tôi lại thấy em giống như quả đào chín mọng? Tiểu hồ ly thân yêu, rốt cuộc là do ánh mắt em có vấn đề hay thần kinh bị chập mạch vậy?”

“Mắt anh mới có vấn đề á!” Lâm Khả Nhi giận điên lên, chống nạnh nhìn chằm chằm Bắc Dã Thương, thấy hắn cười tà tứ thì lập tức thay đổi vẻ mặt, luôn miệng nói: “Cây đậu cô-ve, tôi chính là một cây đậu cô-ve mà. Ăn vào không có cảm giác đâu, còn cứng hơn cả tảng đá, anh nên đi tìm một người phụ nữ xinh đẹp đi thôi”.

“Dù là cây đậu cô- ve hay trái đào chín mọng thì hôm nay tôi đều muốn ăn em”. Ngón tay Bắc Dã Thương nhẹ nhàng vuốt nhẹ gò má nhẵn nhụi của cô, cười nói: “Tiểu hồ ly, em cho rằng em đã chọc giận tôi thì có thể an toàn mà thoát thân sao?”.

“Sao anh lại hẹp hòi như vậy chứ?” Lâm Khả Nhi run rẩy, có chút bối rối nói: “Chẳng qua là tôi tình cờ ở ngoài xe ôtô của anh thôi, vô ý thiếu chút nữa thì phá hư tiểu đệ đệ của anh thôi sao?”

“Chỉ có vậy thôi sao?” Bắc Dã Thương cười lạnh, ghé sát vào môi Lâm Khả Nhi. Môi hắn sát trên môi cô, nở nụ cười nhạt không biết đã làm biết bao cô gái mê mệt.

“Anh trai yêu quý, anh đại nhân đại lượng tha thứ cho Khả Nhi được không”, Khả Nhi đưa tay ra sau lưng, len lén lục túi tìm kiếm.

“Đáng tiếc tôi không phải người như vậy”. Bắc Dã Thương nói với tiểu hồ ly giảo hoạt dưới thân, “Em nói gì cũng vô ích thôi! Hôm nay tôi nhất định phải ăn em!”