Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 37




Lệ Tây Á mặc áo cưới đứng ở cửa, cô ta lửa giận bừng bừng gầm lên với Đường Chá: "Đường Chá, anh dám đùa giỡn tôi! Hôm nay là hôn lễ của chúng ta vậy mà anh để tôi xấu hổ đứng một mình ở giáo đường. Anh lừa dối tôi cùng tên tiểu quỷ này vụng trộm ở trong nhà! Đường Chá, tôi hận anh!".

Nghe Lệ Tây Á nói, Đường Chá mới nhớ ra hôm nay là ngày đại hỉ của anh.

Không để ý đến những ánh mắt tò mò của đám phóng viên, Đường Chá gắt gao ôm lấy Lâm Khả Nhi vào trong ngực bảo hộ.

Anh hờ hững nói với Lệ Tây Á: "Lệ Tây Á, bây giờ tôi đang không tiện, cô ra ngoài trước đi!".

"Bảo tôi ra ngoài? Đường Chá, người phải ra ngoài không phải là vợ mới cưới của anh, mà phải là cô ta -------", Lệ Tây Á độc ác nhìn Lâm Khả Nhi, ngón tay chỉ thẳng vào mặt cô: "Đáng lẽ anh phải đuổi con hồ ly tinh Lâm Khả Nhi này chứ?".

Lâm Khả Nhi bĩu môi, chớp chớp đôi mắt linh hoạt xấu xa nói: "Cô Lệ Tây Á, sao cô vừa ăn cướp vừa la làng vậy?"

Lệ Tây Á khó chịu, cô ta chột dạ chất vấn: "Cô đang nói bậy gì đó?"

"Không biết người phụ nữ nào ngày hôm qua hẹn hò với tên đàn ông ghê tởm ở phòng 918 khách sạn Hilton là ai nhỉ, cô có biết là ai không, cô Lệ Tây Á?"

Lời nói của Lâm Khả Nhi khiến gương mặt cô ta trở nên tái mét. Cô ta thấp thỏm lo âu nhìn Lâm Khả Nhi, liên tục phủ nhận: "Không! Cô nhìn lầm rồi, không phải tôi!"

"Ôi, cô Lệ Tây Á, cô thật là ngu dốt! Chưa đánh đã khai a! Tôi còn chưa nói người đó là cô mà!", Lâm Khả Nhi đắc ý giơ điều khiển tivi lên nhấn một cái, chiếc LCD tivi trên tường lập tức hiện lên một hình ảnh.

Nhìn hình ảnh của chính mình cùng Mị Ảnh ở phòng 918 làm chuyện "tốt", Lệ Tây Á lo lắng vô cùng. Cô ta nổi giận xông lên phía trước, vung tay lên muốn đánh Lâm Khả Nhi, lại bị Đường Chá bóp chặt.

Đường Chá mặt lạnh như băng lạnh lùng đuổi người: "Lệ Tây Á, không cần chọc giận tôi! Biết điều thì cô ra ngoài cho tôi!"

Lê Tây Á cắn răng, phẫn hận nhìn Lâm Khả Nhi một cái rồi mới tức giận rời đi. Cô ta vừa chạy ra ngoài, vừa không ngừng tức giận bới mái tóc đã được trang điểm kỹ càng. Mấy người trang điểm đi cùng cô ta tất cả cũng đều đi ra.

"Chá thúc thúc, người thật tốt! Người ta biết người sẽ bảo vệ người ta a!", Lâm Khả Nhi hưng phấn ôm lấy cổ Đường Chá, ấn một nụ hôn trên đôi môi anh.

Động tác của cô khiến cho Đường Chá càng vọt sâu vào thân thể ấm áp kia, làm cho anh không kiềm chế được mà gầm nhẹ lên, một cảm giác sung sướng cực hạn truyền khắp ra toàn thân.

Cảm nhận được vật đang trướng đại trong cơ thể, Lâm Khả Nhi nở một nụ cười xấu xa. Trải qua một ngày một đêm triền miên, cô đã sớm quen thuộc với thân thể của Chá thúc thúc, đối với phản ứng của anh rõ như lòng bàn tay, cô biết Chá thúc thúc lại hưng phấn. Cô không ngại cùng anh lại tiếp tục vận động kịch liệt nha.

Vận động nhiều tốt cho thân thể nha!

Lâm Khả Nhi lén cười nhắm đôi mắt đẹp lại, chờ đợi anh công kích. Nhưng đợi một hồi lâu chẳng thấy có động tĩnh gì, cô kinh ngạc mở to đôi mắt thì thấy Đường Chá nổi gân xanh trên trán, hàm răng nghiến chặt cố đè nén.

Lâm Khả Nhi cười hôn lên đôi mắt anh, xấu xa đùa: "Chá thúc thúc không cần nhịn a, người ta để người tùy tiện ăn, ăn bao nhiêu lâu cũng không sợ á".

Trong thoáng chốc, hai mắt Đường Chá trở nên sắc bén, anh nắm lấy hai cổ tay Khả Nhi chất vấn: "Khả Nhi, nói thật cho thúc thúc nghe, trong cà phê ngày hôm qua có lẫn cái gì không nên lẫn hay không?".

Sao đột nhiên Chá thúc thúc lại hỏi vấn đề này a?

Đôi mắt linh động của Khả Nhi chớp chớp, xấu hổ cười mấy cái rồi lắc đầu vội phủ nhận: "Cái gì là cái gì? Cà phê là cà phê, sao có thể biến thành coca hay sao?".

"Thật là một kẻ lừa đảo!", đôi mắt lạnh băng của Đường Chá nheo lại, tiến đến sát mặt Lâm Khả Nhi: "Con không nhận cũng không sao, dù sao trong cốc vẫn còn, thúc thúc sẽ cho người đi xét nghiệm. Khi đó con có muốn nuốt lời cũng không được."

"Chao ôi! Sao người lại thông minh như vậy làm gì? Ngây ngốc một chút không phải tốt hơn sao?", Lâm Khả Nhi trợn mắt lên nói, Đường Chá thông minh như vậy khiến cô thật xấu hổ a. Nếu phủ nhận không được, chi bằng nói thật ra thì hơn.

"Còn không nói mau!", Đường Chá bất mãn lên tiếng.

"Nhưng người ta nói ra thì người không được tức giận nha....!", Lâm Khả Nhi cong cái miệng nhỏ lên yêu cầu.

Đường Chá chỉ lạnh lùng nhìn cô, không gật đầu, cũng không lắc đầu.

"Người không phản đối nghĩa là đồng ý nha!", Lâm Khả Nhi ha ha cười gian mấy tiếng rồi mới đem bí mật nói ra: "Người ta chỉ bỏ chút chút thuốc tráng dương làm cho người biến thành sói xám thôi mà. Khả Nhi thật thông minh đúng không?"

Khả Nhi lấy lòng ghé vào trong ngực Đường Chá, lắc lắc đầu cười hỏi.

"Thuốc tráng dương?" Vừa nghe Lâm Khả Nhi nói, mặt Đường Chá liền tái xanh.

"Đúng nha!", Lâm Khả Nhi gật đầu cười hì hì, cô tràn ngập hiếu kỳ nói: "Tên mấy loại thuốc này đều kỳ quái nha! Cái gì mà nhất trụ kình thiên, vĩ ca, năng lực sấm sét, thật sự là buồn cười đến chết người mà".

Đường Chá đột nhiên xoay người, đem Lâm Khả Nhi đặt ở dưới thân chất vấn: "Khả Nhi, rốt cuộc là con cho ta uống mấy loại thuộc?"

"Kể cả Nhất trụ kình thiên, Vĩ ca, lực thần.... hình như là mười tám loại", Lâm Khả Nhi rụt rè trả lời.

Sự việc có vẻ không ổn nha. Sao sắc mặt Chá thúc thúc khó coi quá, hình như anh đang tức giận a.

"Mười tám loại?", giọng nói Đường Chá cũng thay đổi. Mười tám loại thuốc tráng dương? Đủ để khích thích một con voi? Nếu anh có bị liệt dương thì cũng không chống lại được a! Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

"Mười tám loại thôi mà, ngươi ta còn chưa cho người dùng hết a!", Lâm Khả Nhi bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất nói.

"Còn chưa dùng hết, con không muốn ta sống sao?", Đường Chá hận không thể bóp chết gương mặt ngây thơ đang tươi cười trước mắt này.

"Đâu có nghiêm trọng như vậy? Làm thêm vài lần nữa là ok á! Chá thúc thúc, chúng ta tiếp tục nha, người ta lúc nào cũng chờ đón người", Lâm Khả Nhi ôm cổ Đường Chá, bò lên người anh.

Đường Chá cảm thấy người mình lại căng lên, động tác của Khả Nhi kích thích đến từng tế bào.

Trời ạ! Khả Nhi thật muốn giết chết anh mà. Đã làm cả một ngày một đêm mà anh vẫn chưa thỏa mãn.

Nghiến răng kéo cô bé mê người kia ra, anh chạy trối chết tới phòng tắm, dùng nước lạnh để hạ hỏa. Một lần lại một lần, Đường Chá muốn dùng nước lạnh nhưng tốn công vô ích. Gần một giờ sau anh mới thấy đỡ một chút.

"Chá thúc thúc, người có muốn người ta giúp người hạ nhiệt không?", Lâm Khả Nhi cười xấu xa đứng ở cửa phòng tắm gọi với vào bên trong.

"Ra ngoài! Không được đến gần!", Đường Chá tức giận gầm thét. Anh đang khốn khổ chống đỡ mà Khả Nhi lại không biết sống chết mà lại tới đây trêu chọc anh.

Thật sự làm anh tức chết mà!

Tiểu nha đầu này đúng là không biết trời cao đất dày là gì mà!