Chờ Đấy, Tôi Sẽ Trả Thù!

Chương 14




Nhoắng cái tháng 10 đã trôi qua, cái tiết trời hơi se lạnh của tháng 11 đã tới. Thực sự tâm trạng của nhỏ lúc này không biết dùng từ gì hình dung! buồn có, hụt hẫng có, mất mát có, nhưng hơn hết là lo lắng. Đã gần hai tuần trôi qua nhỏ không liên lạc được với anh, anh đã đi đâu? Có chuyện gì xảy ra với anh sao? Tại sao anh không liên lạc với nhỏ??....những câu hỏi cứ nối tiếp nhau hiện lên trong đầu khiến nhỏ sầu não!

Vẫn ghé cửa tiệm đều đặn chỉ vì muốn gặp anh! ở cạnh anh nhỏ thấy thật bình yên...chỉ cần như thôi, nhưng anh không xuất hiện cứ như một cơn gió chợt đến chợt đi, ít nhất nhỏ cũng muốn một lý do nào đó. Bàn tay ấn một dãy số trên màn hình nhỏ ấn nút gọi.

" Tút..tút" tiếng chờ máy khiến cho nhỏ khẩn trương, trong lồng ngực tim đập nhanh một thoáng bất an.

- _ đầu dây bên kia bắt máy

- Huy....

-

Giọng nói của Huy trầm xuống cứ như không muốn cho ai nghe thấy là mình đang nói chuyện với nhỏ.

- ... Huy, anh Vỹ đâu rồi?

-

- Huy??

-

Trong giọng nói của Huy khiến nhỏ nghi ngờ, Huy đang dấu mình điều gì sao?

- Vỹ thế nào?

-

Huy cụp máy, đôi bàn tay siết chặt cái điện thoại đôi mắt hướng về phía người con trai đang ngồi trước bàn máy tính kia, bước chân hướng về phía anh.

Lúc này Vỹ ngửa cổ nuốt vài viên thuốc xuống họng, uống một ngụm nước..nhận thấy có ánh mắt từ phía sau nhìn mình không dời, đôi môi anh khẽ phát ra âm thanh:

- Có chuyện gì sao?

- Bé Ngố rất lo lắng cho mày! Tại sao không gọi điện cho bé Ngố?_ Huy giận dữ

Ném vỉ thuốc trống không vào sọt giác, đôi mắt Vỹ nhìn vô định về phía cửa sổ, giọng nói như bất lực:

- Chỉ không muốn khiến em ấy phải đau, cứ như vậy là tốt rồi!

***********************************************************

Sau khi gọi cho Huy nhỏ vẫn ngồi ở tiệm sách, vẫn ngồi tại cái cửa sổ đó.. Huy rất lạ! Có điều gì đó rất lạ ở Huy. Huy là bạn thân của Vỹ, đang theo học ngành nhiếp ảnh, đẹp trai, vui tính, khi nói chuyện với nhỏ rất tự nhiên, khoé miệng lúc nào cũng tươi cười khiến người đối diện cũng cảm thấy sảng khoái..nhưng hôm nay trong giọng nói có vẻ mệt mỏi, bồn chồn. Rốt cục có điều gì dấu nhỏ sao?

Nằm dài trên bàn nhỏ thở dài nhìn vào chiếc điện thoại, anh không gửi tin nhắn lại, anh đã tắt máy từ lâu! trái tim hụt hẫng đau nhói.

Tâm trạng của nhỏ cứ như vậy, đã vài ngày trôi qua tuyệt nhiên không có chút tin tức nào từ anh càng khiến nhỏ lo lắng! Mà biểu hiện của nhỏ cũng làm mọi người thấy lạ, bình thường nhỏ đã ít nói nhưng giờ lại không mở miệng nói một câu nào.

Ngồi cùng bàn đương nhiên hắn cũng cảm thấy được nhỏ lạ, tuy khuôn mặt không lộ ra cảm xúc gì nhưng đôi mắt cứ nhìn chằm chặp vào chiếc điện thoại, con nhóc này đang chờ điện thoại của ai sao? Là trai hay gái? Suy nghĩ trong đầu hắn hiện lên và căn cứ vào biểu hiện nhìn vào cái điện thoại kia khiến hắn chắc chắn một điều rằng: đó là con trai!

Lửa giận trong đầu bốc lên, con mắt hắn nhìn vào điện thoại nhỏ như muốn xuyên thủng cả màn hình, hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy.

Nhận thấy ánh mắt hắn bắn về phía tay cầm điện thoại của mình nhỏ quay đầu khó hiểu nhìn hắn:

- Có chuyện gì?

- Không!

Hắn đáp bằng giọng lạnh tanh, trước khi quay mặt đi còn không quên ném lại cho nhỏ cái nhìn giận dỗi.

Hắn là đang tức giận sao? Vì sao chứ? Thật khó hiểu!

***********************************************************

24h45p Đà Lạt..

Vỹ vẫn đang cố gắng hoàn thành công việc, anh bỏ mặc ngoài tai lời dặn dò của Huy "nhớ ngủ sớm đi, đừng làm việc nữa" bàn tay lướt nhanh trên những phím chữ, trong 1s ngắn ngủi con mắt anh xoẹt qua chiếc điện thoại để trên bàn.Đóng laptop, anh cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, bật nguồn điện thoại lên...nhanh chóng nhận được những tin nhắn dồn dập!

Ngày..tháng..năm

" Tại sao hôm nay anh không đến?"

Ngày..tháng..năm

"Anh có chuyện gì sao? Không thấy anh đến cửa tiệm!"

Ngày..tháng..năm

" Sao lại tắt máy? Anh có khoẻ không"

Ngày..tháng..năm

" Vỹ...anh xảy ra chuyện gì sao?"

Ngày..tháng..năm

....

.....

Từng dòng tin nhắn của nhỏ hiện lên, nối tiếp nhau , anh không bỏ sót một từ nào...trong phút chốc trong đầu anh hiện lên hình bóng nhỏ, lắc đầu xua tan hình bóng đấy, giọng nói phát ra chật vật có chút đau thương:

- Xin lỗi em!

Một giọt nước mắt rơi xuống! Nước mắt của một đứa con trai...thật sự! Vỹ trách bản thân mình hèn nhát, ghét cái cuộc sống này....Người con gái đó xuất hiện làm cho cuộc sống tăm tối trong anh bừng sáng, nhưng rồi thì sao? cuối cùng cũng không đủ can đảm để nói lời thật lòng.Ở bên cạnh mình người con gái đó sẽ khổ mà thôi!

Anh nhắm mắt điều chỉnh lại tâm lý nhưng bàn tay cầm chiếc điện thoại có chứa tin nhắn của nhỏ ép chặt vào tim, trong đầu những dòng tin nhắn của nhỏ lũ lượt kéo về...tim anh nhũn ra.Anh nhớ nhỏ!

Anh thật sự nhớ người con gái ấy!