Cho Đến Cuối Thế Giới

Chương 5: Nụ hôn của anh là làm cho người ta nghiện cà phê đắng




Ngày đó chúng ta ở trong phòng học không chút kiêng kỵ hôn. Đôi môi ướt của anh như có vị ngọt đạm đạm, không phải theo như manga có vị ngọt của nước trái cây hoặc là hương vị mật đường ngọt ngào, mà nó giống như vị ngọt của một chén cà phê đắng hoặc là trà đậm đi qua trong miệng còn không cam tâm trở về. Lúc ấy tôi không nghĩ ra gì để so sánh được, vì vậy không ngừng thưởng thức. Tôi lần đầu tiên hôn một người con trai, lập tức lên nghiện.

Sau này khi tôi hôn qua những người khác, tôi mới biết không thể tìm thấy hương vị ngọt ngào như lúc đó ở trên người người khác. Cái loại hương vị tốt đẹp đó chính là tương tự như nhiệt độ và hơi thở của anh.

Còn nhớ rõ trận chiến nước hồi tám tuổi? Sau một hồi nháo loạn đến kiệt sức, hai địch thủ ôm nhau ngủ thật say trên giường nhỏ ở cửa hàng chiếu đay. Mười năm sau chúng tôi vẫn ôm nhau như vậy, bộ ngực của anh áp sát vào trên lưng của tôi. Chúng tôi thật sự là trời sinh một đôi, thân thể mỗi đường vòng cung cũng dán sát ở chung một chỗ, như thế chặt chẽ không rời. Mới vừa anh nói tôi thật tốt quá, đối với anh mà nói thật tốt quá, anh không tin giây phút này là sự thật. Tôi lần nữa hỏi anh những lời này đã nói với những nữ sinh khác. Anh nói tôi không nên hoài nghi anh thật lòng. Chúng tôi đánh nhau, giống như thời thơ ấu xô đẩy lẫn nhau, cánh tay của chúng tơi cùng hai chân lần lượt thay đổi, chẳng những không muốn đem đối phương đẩy ra mà còn là quấn vào nhau thật chặt. Cho đến lúc chúng tôi mệt mỏi, dùng nụ hôn kết thúc.

Tôi hỏi anh có còn nhớ tấm hình kia hay không, anh cười nói thẳng đã cất nó vào nơi thích hợp, giấu ở sau khung hình trong người ngày nào cũng mang theo. Anh nói tôi là của anh, từ nhỏ đã vậy, anh phải đem tôi theo khắp trái đất.

Sau cơn mưa khiến không khí mát mẻ hẳn lên, quạt điện lành lạnh, mà ngực của anh là nóng. Tôi nguyện ý tin tưởng tất cả lời anh nói, vô luận chân trời góc biển anh đi đâu, tôi cũng đuổi theo. Tôi muốn theo mười tám năm, mười tám năm nữa, mười tám năm nữa nữa, tôi đều muốn cùng anh ở chung một chỗ. Thật ra đây mới chính là tâm nguyện trong lòng tôi.

Cửa bị đụng vang lên. Anh nói nhất định là tra đồng hồ điện. Tôi chui ở trong chăn nhìn anh đi mở cửa, giọng nói quen thuộc vang lên: "Mạc Mạc con ở trong này?"

Mẹ vọt vào, vô cùng thê lương mà kêu tên của tôi, nặng nề mới ngã xuống đất, trán đập vào ghế dựa bằng kim loại.

Thế giới chớp mắt một cái long trời lỡ đất.