Cho Đến Khi Em Quên Được Anh

Chương 11: Cảm ơn cậu!




Đêm 30 tết trời rét như đóng băng mọi thứ. Nhưng mọi người vẫn cùng nhau vui vẻ ra đường chờ thời khắc giao thừa. Riêng nó, trên giường, nằm mềm, đắp chăn, ôm cuốn ngôn tình cười ha hả.

Tiếng chuông điện thoại reo lên khiến nó thoát mộng "Soái ca"

"Alo... Ai đấy!"

"Cậu không biết tôi là ai?"

Ây~ Cái giọng nghe xong đã đóng băng luôn cùng thời tiết này nó mà không biết là ai mới lạ.

" Số mới sao? Tôi không thấy hiện tên"

"Vậy chính tỏ cậu có nhớ để lưu số tôi nhỉ?"

"Chứ sao? Gọi tôi có chuyện gì? Cho cậu 20s để nói tôi đang rất bận đây!"

"Cậu thì có thể bận cái gì? Có phải đang chùm chăn kín đầu rồi ăn không?"- Hắn không ngại kích đểu thêm vài câu rất đúng thực tế.

"Ngươi đoán sai bét rồi, ta rõ ràng là đang ngắm soái ca của ta mà!"- Nó ở đầu dây nên kia nhảy vổ lên, nghe qua điện thoại thôi hắn cũng biết nó đang điên rồ như thế nào.

"Vậy thôi! Tiếp tục giấc mộng của cậu đi!"- Hắn không đợi nó nói câu tạm biệt đã rụp phát máy... Thật ngàn chấm...

"Aish! Tên bệnh hoạn này!"

Nó điên lên ném luôn cái điện thoại ra xa: "Cậu ta bị khùng sao? Gọi cho người ta nói phiếm vài ba câu rồi tắt máy luôn. Đúng là cái tên kiêu ngạo này...! Đợi đi học trở lại tôi sẽ luộc chín cậu, để xem cậu thích hợp với món nộm nào đây!"- Hazzai~ Từ đầu đến cuối đều do con tự kỷ nhà nó tự biên, tự diễn.

"Chán chết đi được, sao giao thừa nào cũng nhạt toẹt thế này"- Nó vò đầu khiến tóc rối xù lên như tổ quạ! "Tưởng có bạn trai rồi thì sẽ tay trong tay đi dưới tuyết ngắm trăng thơ mộng hoặc đại loại như thế chứ!... Sao cậu ta lại chẳng giống soái ca ngôn tình tẹo nào vậy?... Cậu ta mà phong độ sẵn sàng chờ đợi Triệu Mặc sênh bảy năm trời như Hà Dĩ Thâm thì tốt, soái như đại thần Tiêu Nại lúc nào cũng đem đến cho Vy Vy bất ngờ thì quá hay rồi! Mà cậu ta có thể đón giao thừa cùng người mình yêu như Boss Phong đằng và thỏ trắng thì có phải quá tuyệt không??? Ặc!!! Sao mình lại đồng ý hẹn hò với tên chết tiệt đó!!"- Nó tiếp tục vò đầu lần thứ n.

"Đằng nào cũng không ngủ được! Tốt nhất là ra ngoài đi dạo vậy"- Nó lẩm bẩm, nằm dậy, khoác một chiếc áo mỏng rồi mở cửa bước ra ngoài.

11 giờ đêm trời lạnh cóng, đêm càng khuya thì nhiệt độ càng xuống thấp hơn. Nó co ro ngắm nhìn cảnh tượng xung quanh.

Ngoài đường ban đêm bình thường vốn im ắng, lặng yên là thế hôm nay lại náo nhiệt, rực rỡ hẳn lên, những chiếc đèn lồng thắp sáng được nối thành từng vòng tròn rực rỡ, mùi thịt nướng ở những quán ven vỉa hè bốc lên thơm lừng.

Nó chảy nước dãi, thò tay vào túi áo, tính mua vài xiên để ăn đường.

Nhưng mà... Ôi xong, đi quên mang theo cả tiền lẫn điện thoại rồi!

Nó buồn bã thở dài đi tiếp, bên bờ sông cạnh đường, những gia đình đang quanh quẩn bên nhau thật đầm ấm, nó nhớ đến gia đình nó. Mẹ nó mất từ khi nó còn chưa đầy 3 tuổi, ba nó một mình vất vả tự tay nuôi nấng nó. Lên 8 tuổi ba nó để lại nó với căn nhà trống rỗng rồi sang nước ngoài làm ăn. Cho đến bây giờ đã 10 năm vẫn bạt vô âm tín. Nó vẫn chờ ba nó, nó không hận ông vì bỏ rơi nó, ngược lại nó mong ông sẽ trở về bên nó. Có lẽ sẽ không có nỗi đau nào thấm thía bằng nỗi đau không có gia đình, nhưng nó vẫn chịu đựng, vẫn mỉm cười dẫu cho người khác vẫn bỏ rơi nó, nó vẫn chờ đợi, vẫn cố gắng để trở thành một con người luôn lấy nụ cười làm niềm tin để tiếp tục sống.

Nó bỗng chợt thấy sao mình giống cô bé bán diêm trong câu truyện cổ tích "Cô bé bán diêm" của nhà văn nổi tiếng An-Dec-xen. Cũng cô đơn một mình trong đêm giao thừa giá rét, đói, lạnh, cần tình yêu thương của gia đình. Nhưng mà khác ở cái "Cô bé bán diêm" nhà người ta thì phải đi bán diêm để kiếm sống, còn "Cô bé bán diêm" nhà này thì tự nguyện mặc áo mỏng phóng ra ngoài đường.

Đúng là vẫn không nên so sánh thì hơn. Nó rùng mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ mà nó tự cho là ngớ ngẩn.

Hắn ở bên kia đường đã trông thấy nó, ánh mắt lạnh lùng đã quan sát nó từ nãy đến giờ mà nó không hề hay biết.

"Tên ngốc nhà cậu cũng biết đi chơi giao thừa sao?"- Hắn thình lình xuất hiện trước mặt nó.

"Á... Cậu làm gì ở đây?"- Nó chỉ tay vào mặt hắn, dẫu biết mình vừa hỏi một câu rất ngu.

Hắn lướt nó từ trên xuống dưới một cái, nhăn mặt chút khó chịu, nó phát hiện ra điều đó vì đôi lông mày thanh tú của hắn khẽ nhướn lên.

Hắn cởi áo khoác choàng lên người nó.

"Con gái con lứa, ra ngoài nên kín đáo một tí, cậu đừng quên cậu là 'Bông đã có chậu' ".

Nó chết lâm sàng trong 10s, oimeoi hắn đang nói cái gì đấy, hành động dịu dàng này là sao? Ôi! giống soái ca ngôn tình chết đi được!- Nó thầm thán. Cái mặt ngố không tả được.

"Đi"- Hắn kéo tay nó

"Đi đâu?"- Nó ngơ ngác hỏi lại.

"Không phải cái bụng cậu đang biểu tình dữ dội lắm sao? Tôi cũng không muốn tốn tiền đâu chỉ sợ cứ đi bên cạnh cậu với cái bụng đói thế này sẽ làm bẽ mặt mình mất"

Á... Tên này! Nó thầm nghĩ trong bụng... nhưng mà hắn đâu có nói sai, nó cũng đang đói lắm đây, thôi đành hy sinh, nhẫn nhịn một lần vậy!

"Ôi! Phong đẹp trai thật là hiểu tớ mà... ui... ui yêu quá đi được..."

Nó cười một cái tươi rói, giọng nói ngọt sớt.

Hắn lạnh lùng nhìn nó sởn cả da gà...

Nó kéo hắn đi ăn đủ mọi thứ trên đời.

"Cậu có đầu thai sai giới tính không vậy? ăn gì mà hết cả mấy đĩa chân gà"

"Không phải cậu đang hối hận đó chứ!"

Nó cầm hai xiên thịt nướng vừa nói vừa ăn ngon lành.

"Aish..."- Hắn cốc cho nó một cái đau điếng.

"Au..."

Vừa đúng lúc đó, một tiếng pháo hoa vang vọng cả bầu trời. Mọi người cùng nhau reo lên

"Happy New Yeah!"

"Wow~ Tuyệt quá!"

Nó nhảy cẫng lên: "Ô... ô nhìn kìa đẹp chưa?"- Nó đập đập vào vai hắn rồi chỉ lên bầu trời.

"..."- Hắn nở nụ cười nhẹ nhìn nó! "Cô ta đúng là con nhỏ ngốc mà!"

Những đợt pháo hoa bắn lên tràn ngập cả bầu trời, dạo rực, tưng bừng, không khí xuân đến đang ngập tràn nơi đây.

Bầu trời đêm lại được tô điểm thêm bằng những ngôi sao tỏa sáng đẹp mê hồn. Tiếng pháo hoa rộn dã, tiếng cười nói vui vẻ, rôm rả của làn người trên đường, tiếng nó ríu rít bên tai bỗng nhiên khiến hắn cảm thấy hạnh phúc. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm nhận được một bầu không khí gia đình.

1 giờ 30 phút đêm.

Tiếng cười nói ít hẳn, trên bầu trời chỉ còn lại vài đốm pháo hoa thi thoảng nổ lộp độp nghe rất vui tai. Trên đường rộng lớn bóng dáng của nó và hắn như nổi trội trước đám đông. Hắn đưa nó về tận nhà!

"Tạm biệt!"

Hắn lạnh lùng nhưng câu nói vô cùng dễ nghe.

"Ừm! Tạm biệt! Ngủ ngon"

Nó cười đáp lại, đôi mắt cười híp lại trông dễ thương vô cùng.

Hắn kéo nó lại, sát vào lòng mình, lại một lần nữa đặt đôi môi mình lên đôi môi nó. Một nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào đêm giao thừa.

"Ngủ ngon"- Hắn mỉm cười đáp lại.

"Ừ!"- Nó gật đầu lia lịa, cái đầu vẫn chưa chịu hoạt động trở lại...

"Tôi về đây!"- Hắn nhìn nó một lần rồi quay lưng.

"Khoan đã..."

"Sao?"

"Cảm ơn cậu! Hôm nay tôi rất vui!"- Nó cười lộ hai cái má lúm rất dễ thương.

"Ừ!"

Hắn đáp bằng một cái gật đầu ngắn gọn.

Nó nán lại chờ bóng dáng hắn khuất hẳn mới bước vào trong.

Miệng lẩm bẩm: "Hắn cười đẹp như vậy sao cứ nhất thiết phải lạnh lùng"

Nó đi tắm leo lên giường rồi cầm cái điện thoại

3 tin nhắn đến.

Tin nhắn thứ nhất của cậu: "Năm mới vui vẻ, chúc bà thêm một tuổi mới sống dai như đỉa, sống lâu hơn rùa, vui vẻ như chim sẻ, đặc biệt cuối tháng sẽ được quay lại với thứ hạng 777"

"Tên chết dẫm, bao nhiêu lời hay, lời đẹp không chúc, lại chúc người ta học dốt thêm, để mai xem bà đây tính sổ với mày như thế nào!"- Nó nghiến răng kèn kẹt.

Tin thứ hai là từ ba nó: "Chúc con gái năm mới vui vẻ!"

Nó nhìn chỉ cảm thấy thêm buồn, năm nào cũng chỉ một lời chúc vẻn vẹn và số tiền chuyển vào tài khoản của nó mỗi tháng còn đâu vẫn bạt vô âm tín. Nó không liếc đến lần thứ hai đã bật tin thứ ba lên.

Có lẽ đây mới là tin nhắn khiến nó shock nhất: "Em năm mới vui vẻ". Người gửi "Khánh Anh my love"

Là anh sao? Anh đang chúc nó năm mới vui vẻ sao? Anh vẫn còn lưu số nó, vẫn còn nhớ đến nó sao?

Đã ba năm không một tin tức kể từ ngày anh chia tay nó rồi sang Mỹ. Vậy mà bỗng nhiên anh gửi cho nó một tin nhắn mơ hồ, không rõ ràng, nó không hiểu, nó thật sự không hiểu.

Nó không trả lời hay gọi lại, nằm lên giường chùm kín chăn rồi ngủ thiếp đi.