Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa II

Chương 17: Đêm bên nhau kỳ lạ




- Không đồng ý thì anh làm sao? – Bé hướng mắt lên nhìn mình

- Thì anh đưa Bé về ký túc xá – Mình tỉnh bơ trả lời

Bỗng dưng trong ánh mắt của Bé tự nhiên có điều gì đó buồn buồn. Bé tiến lại gần ôm trọn lấy mình

- Bé muốn hôm nay ở bên anh – Giọng nói của Bé vẫn nhẹ nhằng như thế

- Thật chứ – Mình ôm lấy Bé hỏi

- Thật mà nhưng mà không được làm gì cả

- Bé nghĩ anh là người như thế nào vậy?

- Bé biết anh là người như thế nào mà

Mình nâng Bé ra. Trên mắt Bé bỗng dưng có nước mắt

- Bé! Sao vậy? Sao Bé lại khóc

- Không sao. Không có chuyện gì cả

Bé đưa tay lên lau nhanh hàng nước mắt. Có điều gì đó rất lại ở đây. Cầm chắc lấy bờ vai của Bé

- Bé! Có chuyện gì nói anh nghe

- Không có thật mà! Bé khóc vì hạnh phúc đấy. Vì Bé được ở bên anh

- Thật không?

- Anh không tin lời Bé nói sao?

- Có chứ anh tin Bé

Mình ôm chặt lấy Bé vào lòng mình. Ấm áp, hạnh phúc, tất cả chỉ là vậy

- Anh này! – Bé nằm xoay người sang ôm lấy mình nói

- Sao vậy? – Mình trả lời

- Em rất hạnh phúc khi được gặp anh, được yêu anh. Anh là người không phải quá hoàn hảo nhưng trong mắt em anh rất đặc biệt. Anh luôn nhường nhịn, yêu thương em. Cuộc đời của một người chỉ cần gặp được người yêu mình, hiểu mình, dành trọn tình cảm cho mình, sẵn sàng hi sinh tất cả cho mình là đã mãn nguyện rồi. Và em đã tìm được, người đó là anh. Bên cạnh anh em luôn cảm thấy hạnh phúc, luôn cảm thấy an toàn, luôn cảm thấy được yêu. Yêu anh, em sẽ luôn yêu anh. Nhất định là như vậy – Bé nói một hơi dài, vòng tay càng siết chặt lấy mình hơn

- Hôm nay sao Bé lạ vậy? – Mình hỏi Bé

- Anh cứ để em nói hết đi mà. Anh biết không? Từ ngày gặp anh, cuộc sống của em đã thay đổi. Ngày đầu tiên mình gặp nhau không tốt mấy, anh luôn tự nhận là anh va phải em. Nhưng không phải, em biết rõ chứ. Rồi chúng ta lại gặp nhau ngày đầu tiên bước vào lớp, em đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, em không biết có phải là số phận đã để chúng ta gặp lại nhau hay chỉ là tình cờ thôi. Từng ngày, em cũng không từ khi nào em bắt nhớ anh nữa. Cũng không biết từ khi nào em lại luôn muốn gặp anh. Cảm thấy tức giận khi anh bên cạnh người con gái khác. Từ lúc đó, em biết là em đã yêu anh. Em muốn nói ngay ra, nhưng em là con gái mà. Em đợi câu nói của anh mãi mà không thấy anh nói. Em nghĩ rằng anh không thích em. Anh biết không? Khi đó em buồn lắm. Rồi chúng ta bên nhau đã trải qua biết bao nhiêu điều, những điều đó làm em cảm thấy em yêu anh hơn. Mà anh vẫn cứ để em đợi chờ câu nói đó. Đến ngày giáng sinh, em không thể nào dấu đi nỗi lòng của mình nữa. Em quyết định nói ra nỗi lòng của mình, dù có thất bại thì cũng hơn là dấu kín nỗi lòng của mình. Anh biết khi anh nó anh yêu em, em cảm thấy hạnh phúc đến mức độ nào đâu. Rồi lần hành động ở Phong Nha, anh đã không bỏ mặc em mà ở lại bên cạnh em trong giây phút sinh tử. Em không biết rằng, những người con gái khác thích anh ở điểm gì, nhưng kỳ thực em cũng không biết em thích anh ở điểm gì? Em chỉ biết anh là của em. Em không cho anh công khai tình cảm của mình với mọi người. Em làm vậy chỉ là để anh có thể tự do đi chơi với những người con gái khác mà không bị ai nói gì. Em luôn muốn anh thấy thật hạnh phúc. Em yêu anh, yêu như chính bản thận mình vậy – Bé nói một lúc rồi dừng lại

- Anh cũng vậy, anh yêu em không biết là vì lý do gì? Nhưng anh luôn cảm thấy anh hạnh phúc khi em ở bên anh. Từng ngày qua, anh luôn yêu em. Anh cảm ơn ông trời đã cho anh gặp em. Cho anh được yêu em. Anh sẽ luôn yêu em. Yêu em

Mình nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bờ môi của Bé. Bé nằm gọn trong vòng tay của mình rồi ngủ thiếp đi. Còn mình thì suy nghĩ về những điều Bé nói

Sáng hôm sau.

- Anh hai dậy đi – Thắng vào lay mình dậy

- Ơ Bé đâu? – Mình nhìn quanh không thấy Bé đâu

- Chị ấy đi ra ngoài từ sáng rồi

- Vậy à

- Vâng

- Mà gọi anh dậy sớm thế

- Sớm gì nữa anh. Sắp 10 giờ rồi đó

- Vậy sao?

- Vâng

- Chuẩn bị đi. Ta còn phải họp để lên kế hoạch tác chiến

- Bọn em chuẩn bị cả rồi. Đợi mỗi anh lên thôi

- Vậy lên thôi

Mình cùng Thắng lên phòng họp. Lên đến nơi thì.

.

.

.

Chương Ngoại Truyện 2: Ký ức nhạt nhoà
1 0
23h, Cổ Nhuế, Hà Nội

Một mình đi trên con đường vắng lặng. Cũng không sao cả. Một mình lâu nay đã quen rồi. Cuộc đời cũng phải có những lúc vui lúc buồn. Chợt thấy một đôi đang ôm nhau trong hẻm. Ừ, thì họ yêu nhau mà. Trước đây, mình cũng vậy thôi. Cũng từng yêu mà.

Trên đường về, thấy các đôi tay trong tay, cười nói vui vẻ. Một mình cũng ganh tị lắm chứ. Nhưng yêu thêm sẽ được gì đây. Hay lại có thêm nỗi buồn trong trái tim của mình. Ngày đó.....

Đà Lạt, đồi thông. Mình và N. Hiền đi dưới đồi thông nắng vàng trải vàng trên con đường. Mùa này, Đạt Lạt thực sự đẹp rất đẹp. Đẹp như tình yêu cô gái nhỏ bé ấy dành cho mình

- Mùa này Đà Lạt đẹp đúng không anh? – Hiền nói

- Chỉ cần bên em, mùa nào cũng đẹp với anh – mình nhìn thẳng phía trước nói. Mình vẫn chưa có cảm giác quen thuộc như xưa. Có lẽ nỗi đau ấy khó nào vơi trong lúc này

- Mùa đẹp nhất của em sẽ là anh rời khỏi nơi đó, anh được sống như một con người bình thường. Không tranh giành gì, không ai gây nguy hiểm anh. Mùa đẹp nhất là nụ cười của anh – Hiền nói

Mình dừng lại. Mình hiểu ý của cô ấy. Thật sự mình đã muốn rời khỏi đó. Liệu rằng có được không? Giờ không chỉ mất đi phương hướng mà còn mất đi anh em. Những người anh em của mình giờ đã ra sao rồi? Hiền và gia đình cô ấy đối xử rất tốt với mình. Mình không muốn họ gặp nguy hiểm

Thung lũng tình yêu

- Mình chụp ảnh đi anh?- Hiền kéo mình đến bên dòng chữ thung lũng tình yêu

- Đợi đã nào – Mình bị Hiền kéo đi

- Nhanh anh

Khắp thung lũng tình yêu có tiếng cười của một cô gái ngây thơ. Chạy nhảy cười nói. Tạo dáng trước ống kính máy ảnh. Nụ cười ấy, một nụ cưười xoá đi bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu nỗi buồn trong trái tim mình. Mình chỉ còn có thể mỉm cười. Mình vẫn chưa thể.

- Cái này cho anh – cô ấy đưa cho mình một con dao rất đẹp nhưng cũng rất sắc bén

- Sao lại cho anh – Mình cầm lấy nói

- Anh phải tự bảo vệ mình nữa

- Cảm ơn em – Mình quay nhìn cô ấy

- Cái này là để anh tự vệ không phải để anh giết người đâu đấy – mình nhìn thấy cô đang nở một nụ cười ấm áp đến lạ thường

- Nếu cấp bách thì anh phải dùng chứ – Mình cho dao vào vỏ

- Ai có thể làm khó anh. Em chỉ muốn anh sống thật tốt thôi – Cô ấy quàng lấy tay mình nói

Trong mình bỗng nhiên có điều gì đó trong tâm trí rất khó. Mình nghĩ cần phải có điều gì đó làm động lực để mình dứt khoát với tổ chức. Và hình như nó là đây. Một người chăm lo cho mình bao ngày qua

- Anh nhất định sẽ sống tốt. Vì em anh sẽ rời khỏi tổ chức. Bắt đầu cuộc sống mới – Mình nắm lấy tay cô ấy

- Anh nhất định sẽ làm được

“ Anh sẽ không làm em thất vọng đâu”. Ký ước trong cuộc đời nhạt nhoà

.

.