Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 30: Ngoại truyện




Lưu Ba đột nhiên nói: “Văn Bân, tui có một bạn học đại học ở gần đây, bảo tui qua chơi, nếu không, cậu về trước đi.”

Văn Bân trực giác thằng nhóc này với Tiểu Nguyệt mỹ nữ trong đây có chút vấn đề, hôm nay gặp mặt sau chuyện trò sôi nổi suốt, cách đó không xa, con nhóc kia còn đang nhô đầu ra hướng bên này xem, thần sắc vẻ mặt không kiên nhẫn.

Văn Bân trong lòng lập tức hiểu được vì sao lại thế, cười vỗ vỗ vai Lưu Ba: “Đi thôi đi thôi, diễm phúc không cạn nha.”

Chờ Lưu Ba thực đi rồi, Văn Bân đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khoảng không lạc lõng, buồn bực để tay trong túi quần, cúi thấp đầu chờ xe.

Trước mặt lại dừng lại một chiếc xe màu đen, quay cửa kính xe xuống là Long Hành Thiên đang mỉm cười.

“Lên xe đi, tôi đưa cậu về.”

Văn Bân vội vàng khách khí lắc đầu: “Không cần, tui ngồi xe về.”

“Cậu với Chu Châu cũng đã lâu không gặp, cậu ấy rất nhớ cậu, đến nhà tôi tâm sự đi.”

Tuy rằng lúc dọn đi, biểu tình vẻ mặt Chu Châu “Ước gì cậu cút đi”, bất quá cùng nhau sinh sống nhiều năm như vậy, cảm tình hai người đã sớm giống anh em ruột, vừa bị Long Hành Thiên nói như thế, Văn Bân thật là có điểm tưởng niệm cháo anh ấy nấu.

Vì thế cười hắc hắc, chui lên xe, “Tui cũng rất nhớ ảnh, ảnh gần đây khỏe chứ? Thay đổi việc làm sau có thích ứng không, tui nhớ rõ trước kia ảnh từng nói rất không muốn tới Thời Đại, luật sư nơi đó mặt lạnh không dễ ở chung lắm vân vân.”

Văn Bân nói tiếp thì không dứt, Long Hành Thiên thì mỉm cười: “Cậu ấy rất tốt.”

Xe phát động, Long Hành Thiên đột nhiên chuyển đề tài: “Kỳ thật là Từ Phong nhờ tôi đưa cậu, cậu ấy nói cậu hôm nay bị kích thích không nhẹ, lo lắng cậu trên đường trở về sẽ xảy ra chuyện, xe của cậu ấy thì cậu khẳng định sẽ không lên, cho nên mới kéo tôi đi ra làm tấm bia.”

Văn Bân sửng sốt một lúc lâu sau, tức giận nắm quyền: “Anh làm chi không nói sớm!”

Long Hành Thiên vô tội nhún nhún vai: “Nếu nói sớm cậu sẽ không lên xe, hiện tại…… Nghĩ muốn xuống cũng không thể xuống, đúng không.”

Kiến trúc ngoài của sổ xe lướt nhanh qua, Văn Bân tức giận đến cắn răng, Long Hành Thiên lại cười bổ sung nói: “Cậu ấy thật sự thực quan tâm cậu.”

“Tui mới không cần tên hỗn đản nào quan tâm, anh đừng giúp cái loại người cặn bã nói tốt.” Văn Bân không được tự nhiên nghiêng đầu đi, thần sắc cứng ngắc nhìn cảnh đêm xinh đẹp ngoài cửa sổ.

Long Hành Thiên thì nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cười có chút bất đắc dĩ.

Nguyên bản nghĩ về đến nhà sau có thể cho Chu Châu hảo hảo khuyên bảo Văn Bân tên kỳ quặc này thử xem, không nghĩ tới, dừng lại xe ngẩng đầu vừa thấy, nhà cư nhiên không có ánh sáng.

Theo lý thường lệ mà nói, nếu Chu Châu ở nhà bồi Tiểu Diễn, phòng ngủ hoặc phòng sách nhất định là đèn sáng, nhưng mà giờ phút này một mảnh tối như mực, làm Long Hành Thiên đột nhiên có loại dự cảm không ổn.

Nhanh chóng xuống xe đến mở cửa, kêu vài tiếng Chu Châu, trong phòng trống rỗng, không có gì đáp lại.

Gặp Long Hành Thiên thần sắc nghiêm túc, Văn Bân cũng phát hiện có chút không đúng, không yên hỏi: “Có thể hay không đang ở nhà ảnh?”

“Có lẽ.” Long Hành Thiên lấy điện thoại di động ra gọi đến điện thoại Chu Châu, thông, nhưng cũng đã thời gian dài trạng thái không người đón nghe, điện thoại nhà cũng không có ai trả lời.

Văn Bân cũng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại Chu Châu, vốn chỉ theo tâm lý may mắn muốn thử một lần, không nghĩ tới bên kia cư nhiên đón lên.

Long Hành Thiên sắc mặt nhìn thực không tốt, Văn Bân cứng lưỡi, nhức đầu, nhỏ giọng hỏi: “Chu ca, anh đang ở đâu hả?”

“Ở nhà, để làm chi?”

Long Hành Thiên nhíu mày, từ trên tay Văn Bân lấy điện thoại qua, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Chu Châu, sao lại không tiếp điện thoại anh?”

Bên kia trầm mặc xuống.

Long Hành Thiên tiếp tục hỏi: “Tiểu Diễn em đưa đến chỗ em hả?”

“Đúng.” Chu Châu ngữ khí có chút lãnh đạm.

Long Hành Thiên mặt nhăn mày nhíu: “Xảy ra chuyện gì?”

“Nga, tôi mấy ngày nữa muốn đi vùng khác công tác, trước lúc đi nghĩ muốn chăm sóc Tiểu Diễn, nếu anh hiện giờ rãnh, lại đây đem đứa nhỏ đón về đi.”

Long Hành Thiên mày càng nhăn chặt, Văn Bân thì đứng ở một bên hoang mang vò đầu, hai người bọn họ hình như có vấn đề gì đó, nhưng biết người ngoài cuộc cũng không giải hoà tốt được, nếu Chu Châu không có nguy cơ về tài sản cá nhân, kia vẫn là không cần làm bóng đèn.

Văn Bân lấy lại điện thoại, đến bên cạnh nhẹ giọng nói: “Chu ca, tôi về trường học trước, mấy anh sao lại thế này, tự mình giải quyết……”

“Văn Bân, đêm nay lại chỗ của tôi đi, tôi làm thức ăn ngon cho cậu, cậu ở trường học ăn không quen đi.”

Văn Bân không khỏi ngẩn người, thành thật trả lời: “Tôi dùng cơm chiều rồi, thực ăn no.”

“Kia vậy lại chỗ này của tôi ngủ một đêm.”

Văn Bân rất là hoang mang, “Tôi sáng mai còn có lớp mà, hơn nữa hành lý đều mang đi, lại đấy ngủ chỗ nào nha?”

“Câm miệng, kêu cậu lại đây.”

Văn Bân lúc này mới ủy khuất nói thanh: “Nga, đã biết.”

Cầm điện thoại nhét lại trong túi, Văn Bân bất đắc dĩ cùng Long Hành Thiên lên xe, một đường chạy đua đến nhà Chu Châu, mở cửa, chỉ thấy Chu Châu vẻ mặt mỉm cười dắt Long Diễn ra.

“Anh dẫn nhóc về đi.”

Long Hành Thiên kéo Tiểu Diễn qua, trầm giọng nói: “Em rốt cuộc làm sao vậy?”

“Tôi có chút mệt, hôm nào bàn lại đi.” Chu Châu thản nhiên nói.

Thật lâu lúc sau, Long Hành Thiên mới khe khẽ thở dài: “Về sau có chuyện xin em nói thẳng, không tiếp điện thoại, anh còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện, thực lo lắng.”

Chu Châu cười nói: “Lúc anh gọi điện thoại tôi vừa lúc ở phòng bếp, không có nghe đến.”

“Phải không.”

Nhóc Long Diễn còn không hiểu được người lớn lúc này toát ra mùi thuốc súng nồng đậm, chớp đôi mắt to kéo kéo góc áo Văn Bân : “Anh Văn Bân, sắc mặt anh sao giống đứa ngốc thế?”

Văn Bân lúc này mới phục hồi tinh thần lại, xoa bóp mặt của nhóc: “Nhóc quỷ, cái miệng này của nhóc thật làm cho người ta thích không nổi!” Mắng Long diễn, lại quên, chính mình cái miệng hư hỏng càng làm cho người thích không nổi.

Chờ Long Hành Thiên vẻ mặt bình tĩnh mang Tiểu Diễn đi, lúc sau Văn Bân mới đi theo Chu Châu vào nhà.

Đóng cửa lại, nghi hoặc nói: “Động? Hai người các anh không phải cảm tình rất tốt sao, anh còn đem nhóc Tiểu Long làm thành con mình, làm ba hai làm đến vui vẻ như vậy, sao lại đột nhiên thay đổi cái mặt Bao Công nha?”

Chu Châu không trả lời, ngồi ở trên ghế sa lon, khẽ nhíu mày.

Văn Bân ngồi đối diện anh, tựa vào trên ghế sa lon nhìn anh.

Dù sao sống với anh ấy mấy năm nay đã sớm biết thói quen của anh, nếu anh không muốn nói, mày có đặt dao trên cổ anh cũng sẽ không nói, cho nên Văn Bân cũng không tính hỏi, an vị ở bên cạnh vô tâm vô phế ngáp.

Cũng không phải không quan tâm anh, kỳ thật nội tâm Văn Bân vẫn chưa nhận thức được tình yêu của anh và Long Hành Thiên, dù sao hai người đều là đàn ông, ở giữa còn thêm thằng nhóc con, tình hình vừa thấy là sẽ không được thời gian dài, cho nên hiện tại ra vấn đề, Văn Bân ngược lại có điểm cao hứng, tốt nhất vấn đề nghiêm trọng đến nỗi hai người bọn họ chia tay, sau đó Chu Châu có thể biến trở về bình thường, tìm một người bạn gái.

Nghĩ như vậy, ngẩng đầu nhìn hướng đối diện Chu Châu, chỉ thấy anh tựa vào trên ghế sa lon nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lông mi hơi hơi rung động, như tận lực làm chính mình bình tĩnh trở lại.

Thật lâu lúc sau, Chu Châu mới mở miệng nói: “Hôm nay tụ họp cậu đi chứ?”

“Uhm, đi.”

“Biết tôi vì cái gì không đi không.”

Văn Bân trong lòng hiểu được anh ấy là muốn kể, người này làm luật sư, nói chuyện chung quy thích vòng vo, có thể là thói quen nghề nghiệp đi……

Văn Bân không nói gì nhìn trời, theo lời của anh tiếp: “Không biết. Xảy ra chuyện gì?”

Chu Châu nhẹ nhàng cười cười: “Tôi vốn nghĩ anh ấy sẽ phát hiện ra tôi dị thường, đáng tiếc không có, anh ấy còn vẻ mặt vui vẻ đi tụ họp.”

“Ách, anh làm sao vậy?”

Chu Châu trầm mặc một lát, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua anh ấy không ở nhà, cha tìm đến tôi, còn mang theo vợ trước của anh ấy.” Chu Châu gục đầu xuống, nắm chặt quyền: “Người đàn bà kia muốn đem Tiểu Diễn mang đi, tôi là học pháp luật, cực kì rõ ràng…… Tôi không có tư cách gì lưu lại Tiểu Diễn, tôi ở tại nhà anh ấy, cư nhiên là thân phận bạn bè, anh ấy nói như vậy với cha và vợ trước.”

Văn Bân nhìn đến Chu Châu ngón tay rất nhanh trắng bệch, há miệng thở dốc, cũng nói không nên lời an ủi.

Trầm mặc thật lâu sau .

“Nói xong…… Dễ chịu hơn.” Chu Châu mỉm cười, đứng dậy hướng nhà bếp đến, “Cậu muốn ăn khuya chứ?”

Thấy anh ra vẻ thoải mái, Văn Bân phẫn nộ vỗ bàn: “Tôi kháo, bọn họ cứ như vậy khi dễ anh? Chu ca, tôi muốn nói, mấy anh không bằng quên nhau đi, đồng tính luyến ái lại không thể lâu dài, anh điều kiện tốt như vậy, kiểu người phụ nữ nào mà sợ tìm không thấy? Cưới vợ sinh con có mái ấm gia đình không tốt hơn sao? Để làm chi muốn đi làm ba sau cho người ta, còn đi theo tên Long chịu loại ủy khuất này! Ba hắn nói anh cái gì, có hay không chửi câu dẫn con của ổng vân vân? Kháo, nếu tôi, một quyền đấm chết hắn, chết ông già hắn tính cái mốc…… ông nội hắn……”

Còn chưa mắng xong đã bị Chu Châu cắt ngang: “Cha anh ấy rất có tác phong, chỉ nói là cùng con dâu đi nhìn xem cháu nội, còn có……”

Chu Luật sư, cậu bất quá chỉ là người ngoài.

Những lời này, đã muốn không còn khí lực nói ra nữa.

“Tối hôm qua, tôi rất khó chịu, anh ấy còn……”

Văn Bân nhìn thấy hồng ngân chỗ cổ anh, tức giận đến nhảy dựng lên: “Kháo! Cái gì gọi là vật họp theo loài con mẹ nó tôi còn hiểu được, đám người kia không một thứ tốt, toàn bộ con mẹ nó hắn thằng cặn bã!” Nói xong nhào qua nhẹ nhàng ôm lấy Chu Châu đang run rẩy, hung hăng vỗ vỗ lưng của anh, đặt đầu anh trên bả vai, ngữ khí giống như an ủi trẻ nhỏ: “Chu ca anh đừng khổ sở, vì cái loại người này không đáng, đừng khổ sở nha, ngày mai tôi đi đấm hắn một trận, hắn tính cái rắm.”

Bị ngữ khí kia của cậu chọc cho nở nụ cười, Chu Châu nhẹ đẩy Văn Bân ra: “Tôi sẽ không tìm bạn gái, lại càng không sẽ lấy vợ sinh con.” Gặp Văn Bân kinh ngạc mở to hai mắt, Chu Châu dừng một chút, thản nhiên nói: “Kỳ thật tôi vốn chính là gay, mấy năm nay không tìm bạn gái là bởi vì tôi ở thời đại học liền nhận thức tính hướng bản thân, không nói với cậu, là sợ cậu ở với tôi sinh ra tâm lý bóng ma, lúc cậu thúc giục tôi tìm bạn gái, tôi nói không vội chính là có lệ với cậu thôi.”

Văn Bân ngẩn người, sau đó vẻ hiểu biết gật gật đầu.

Kỳ thật biết anh với Long Hành Thiên cùng một chỗ, lúc sau Văn Bân cũng có chút hoài nghi vấn đề tính hướng của anh, nhưng lúc trước, thật vẫn không nghĩ tới phương diện này.

Lúc này chính miệng anh nói ra, Văn Bân tâm tình thập phần phức tạp.

“Không có việc gì đâu, anh cho dù là gay thì thế nào, anh như trước là anh em tốt của tôi.” Văn Bân trượng nghĩa vỗ vỗ bờ vai của anh.

“Vậy là tốt rồi.” Chu Châu mỉm cười: “Mấy năm nay tôi vẫn dấu kín thật sâu, cũng không giống những người khác như trong vòng luẩn quẩn đi tìm bạn giường, loạn giao vân vân. Tư tưởng của tôi tương đối bảo thủ, lần đầu tiên cũng muốn cùng người mình thích, muốn tìm một người có thể cùng cả đời bầu bạn…… Tuy rằng biết loại cảm tình này bạch đầu giai lão là không thể, nhưng tôi vẫn kiên trì.”

“Thẳng đến lại gặp anh ấy, tôi nghĩ …… anh ấy chính là người tôi muốn, nhưng hôm nay xem ra, tôi sai rồi.”

“Có lẽ, ngay từ đầu đã sai rồi.”

Chu Châu khe khẽ thở dài, đứng dậy, bất đắc dĩ nói: “cậu bề ngoài lại ngu ngốc, chỉ biết, mấy lời xâu xa này đối với cậu như giảng cho trẻ con, tuyệt đối là đàn gảy tai trâu.”

Văn Bân ảo não nói: “Tôi không phải con nít! Tôi chẳng qua….. Bị lời của anh chấn kinh một chút thôi.”

Chu Châu mỉm cười: “Không phải con nít sao? Cậu kế tiếp hôn môi vân vân còn chả rành, tôi cảm thấy được Nhạc Điềm Điềm bạn học có thể chịu cậu lâu như vậy, thật sự rất có dũng khí.”

“Cái gì nha, người đàn bà ấy hiện tại đã sớm tìm người khác rồi.”

“Sao? Cậu còn thích cô ấy sao?”

“Không biết, dù sao thấy nhỏ cùng người khác một chỗ, trong lòng tôi cứ luống cuống khó chịu.”

“Có lẽ cậu căn bản chưa từng thích Nhạc Điềm Điềm đâu, cậu tên ngu ngốc này, chỉ là đẹp mặt mũi mà thôi.”

Văn Bân chút không phát hiện, đề tài cứ như vậy dễ dàng bị anh dời đi.

Mà Chu Châu cũng không nhắc chuyện anh và Long Hành Thiên nữa, tắm rửa xong lúc sau liền im lặng ngủ xuống.

Hai người ngủ một giường, Văn Bân cũng không ngại, cho dù biết Chu Châu tính hướng bất đồng, nhưng dù sao anh em cùng nhau lớn lên, tâm không khúc mắc, tuyệt không cảm thấy anh ghê tởm biến thái vân vân…… Mới không giống tên sinh vật Từ, ghê tởm biến thái tới cực điểm.

Chính là nửa đêm khi tỉnh lại, Văn Bân đột nhiên cảm thấy chăn hình như đang run động, trở thân, thấy Chu Châu gắt gao bọc chăn, ôm chặt thân thể đang run rẩy.

Văn Bân không khỏi một trận đau lòng, cũng không biết như thế nào an ủi anh, đành phải lăng lăng nhìn bóng dáng anh run rẩy, thẳng đến sau đó, thật sự không thể nhịn được nữa, nhào qua ôm lấy anh.

“Ngày mai cùng anh đi đập hắn một trận, đừng khổ sở nha.”

Đối phương hồi lâu đều không có phản ứng.

Văn Bân đem anh trở mình qua, lúc này mới phát hiện Chu Châu nhắm chặt hai mắt đang ngủ, chính là đang trong mộng, mới biểu hiện ra một chút yếu ớt hiếm có.

Sáng sớm hôm sau, Chu Châu đúng hạn tới sở vụ luật sư Thời Đại, tám giờ bắt đầu đi làm, gần nhất vừa mới xử lý xong một án kiện, một đôi vợ chồng kết hôn nhiều năm nháo đòi ly hôn, vì gia sản và quyền nuôi nấng đứa nhỏ làm cho túi bụi…… Đột nhiên đối với tình yêu mình xuất hiện hoài nghi.

Thật sự có thể có một gia đình ổn định sao? Nhất là hoàn cảnh trong nước như thế, các đồng chí thì tại trong vòng tròn nhầm lẫn.

Bởi vì Long Hành Thiên từng kết hôn, còn mang theo đứa nhỏ đáng yêu, Chu Châu đối hắn rất là yêu thích cùng yêu mến, cũng tin tưởng thái độ làm người của hắn —— còn tưởng rằng có thể cùng hắn đi đến cùng.

Hồi tưởng lại hôm trước tôn nghiêm mất hết tại một khắc kia, Chu Châu như trước cảm thấy trái tim phát đau.

Đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình hai người, một người là Long Hành Thiên kính trọng nhất – cha, một người, là người vợ hắn từng có hôn ước hợp pháp.

Tuy rằng nghĩ tới tương lai có thể đối mặt này nọ, vừa ngoài ý lại quá sớm, Chu Châu không có gì chuẩn bị tâm lý, ở mặt ngoài ra vẻ trấn định, kỳ thật trong lòng địa thế đã sớm luống cuống, trong túi các ngón tay nhanh nắm chặt lại.

Càng đáng sợ chính là, Long Hành Thiên căn bản không có đối bọn họ đề cập qua sự tồn tại của mình.

Cho nên ông mới có thể hỏi, cậu là bạn của con ta, Chu Luật sư?

Nhìn Tiểu Diễn mở to hai mắt đơn thuần nhìn mình, Chu Châu chỉ có thể bình tĩnh gật đầu, “Đúng, tôi là bạn anh ấy, anh ấy có việc, kính nhờ tôi đến giúp chăm sóc Tiểu Diễn.”

Sau đó, tự tay giao Tiểu Diễn cho ông nội và mẹ nhóc.

Chính mình và Long Hành Thiên mặc dù đang ở cùng nhau, cũng chỉ vẻn vẹn —— ngẫu nhiên lại đây ở một đêm, phát sinh loại quan hệ này, thỏa mãn lẫn nhau.

Hai người trong lúc đó chưa từng có hứa hẹn gì.

Cho nên chính mình cho tới nay cũng không có tư cách gì đi làm người cha yêu thương Tiểu Diễn, từ trong tay thân nhân chân chính của nhóc lưu lại.

Chỉ có thể vô lực nhìn vẻ mặt đứa nhỏ ấy chớp mắt nghi hoặc, kêu chú Chu, bị ông nội nhóc và mẹ dắt đi, từ trước mặt mình mang đi.

Chú Chu……

Ta bất quá chỉ là chú Chu của con mà thôi, tất cả bạn bè của ba ba con, con cũng có thể gọi bọn họ là chú, họ Trương họ Lý, không có gì khác nhau.

Chính là ta cùng anh ấy, hơn một tầng quan hệ khó có thể thuyết minh —— lén lút, như làm kẻ trộm, quan hệ tình nhân khiến ngực người ta phát đau.