Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 30: Kết quả như thế




Mạc Oánh do dự một lát, vẫn là nhận lấy bình thuỷ ấm nóng "Cám ơn ý tốt của anh, lần sau không cần đưa nữa, thương thế của anh còn chưa khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều."

"Ừ." Diệp Phong cúi đầu đáp nhỏ "Này, anh đi nha."

Dứt lời, anh bước ngang qua cô.

"Chờ một chút." Mạc Oánh gọi với lại "Muốn lên lầu ngồi một chút không?"

Anh lưỡng lự vài giây "Không cần, em nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."

Dõi theo thân hình cao gầy biến mất trong màn đêm, nội tâm cô dâng lên cảm giác không nỡ. 

Màn vừa rồi khi Tô Quân đưa cô về, anh đều thấy được, trong lòng anh nghĩ thế nào, cô không rõ, anh cũng không hỏi gì cả.

Cô không đoán được tâm tư của anh, cũng như không muốn đoán.

Hiểu lầm cũng tốt, cái gì cũng được, Mạc Oánh chính là muốn kế quả như thế?

Sớm để anh chết tâm với cô, đối với anh đối với cô, đều tốt. . . . . . Lòng cô nghĩ như vậy nhưng mũi lại chua xót vô cùng.

Cô tự nhủ với mình, Mạc Oánh, mày không thể khóc, mày phải kiên cường! Tất cả mày đã chuẩn bị tốt rồi sao? Đã nói không đổ lệ, phải nhịn được, nhịn được. . . . . .

Điện thoại di động trong túi vang lên, màn hình nháy sáng, là dãy số vừa quen thuộc lại xa lạ, ấn nút màu xanh liền truyền đến tiếng nói máy móc.

"Xin chào Mạc tiểu thư, tôi là thư ký của Lục tiên sinh. . . . . ."

Địa điểm gặp mặt lần này, cũng không phải 'phòng cho tổng thống' trước kia, mà là khu xa hoa sang trọng trên núi, oh không, phải gọi là biệt thự cấp cao!

Lần đầu tiên Mạc Oánh đặt chân tới chỗ hào nhoáng thế này, rộng rãi như sân vận động, lắp đặt đầy đủ các thiết bị hiện đại, sàn nhà lau bóng loáng sáng ngời, cơ hồ có thể soi sáng bóng người.

"Thiếu gia ở trên lầu chờ cô, xin đi theo tôi." Một người làm cung kính với Mạc Oánh, dẫn cô lên lầu hai.

Cô hầu đưa tới trước cửa phòng liền rời đi.

Mạc Oánh mở cửa phòng, bên trong một mảnh đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón.

Không phải nói anh đang chờ cô sao? Tại sao không có ai?

Đèn ở đâu? Mạc Oánh lần mò kiếm công tắc, chợt nghe"Rắc rắc" một tiếng, là tiếng khóa cửa.

Bất chợt đôi bàn tay rắn chắc ôm ngang hông Mạc Oánh, đem cô ép sát vào tường, trao cho cô nụ hôn nóng bỏng khiến cô không thở nổi