Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong

Chương 12: Ta là nữ nhân




Chưa từng có ai dám xấc láo trước mặt Diệp Thao như vậy, câu nói càn rỡ của Hách Quang Quang đối với người quen được kính trọng như Diệp Thao mà nói thật khó mà tha thứ.

Uy nghiêm bị giẫm đạp, lại còn ở trước mặt Tả Trầm Châu vừa làm việc trở về, càng thêm dầu vào lửa, người kiềm chế tốt đến mấy còn tức giận, huống chi là Diệp Thao tính tình không thể coi là tốt.

Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thao vốn đang yên ả nhất thời phủ một tầng sương lạnh, tròng mắt đen nheo lại, dùng thanh âm còn lạnh lẽo hơn mùa đông giá rét, cực kỳ thong thả nói: "Ngươi nói cái gì?"

Bị cặp mắt nguy hiểm như hổ bị chọc giận quét sang, Hách Quang Quang chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xoáy từ bàn chân phun lên đỉnh đầu, hai chân không tự chủ phát run lên, nhưng sợ thì sợ, giận lại càng sâu, bảo nàng vì sợ hãi mà tỏ ra yếu thế căn bản không có khả năng!

"Muốn ta cưới tiểu thư Vương gia để lấy giáp thảo? ! Xéo về ổ của ngươi mà ôm mộng xuân thu đi! Cho dù ngươi quỳ gối dập đầu mười cái gọi một trăm lần tổ gia gia ta cũng không cưới!!" Hách Quang Quang cố dằn lại sợ hãi lặp lại từng chữ một, dùng ánh mắt giận dữ hơn cả Diệp Thao mà đối mặt, hai quả đấm lặng lẽ nắm chặt phía sau lưng, hai chân dán chặt một chỗ để ngăn run rẩy lộ ra rõ ràng.

"Tốt lắm, rất tốt." khóe môi Diệp Thao kéo ra, đột nhiên nở nụ cười.

Da đầu Hách Quang Quang run bắn lên, hắn cười so với nổi giận còn khủng bố hơn, trực giác mach bảo lần này nàng đừng mong sống dễ.

"Người đâu, giải ‘Biểu thiếu gia’ vào địa lao, ta chưa cho phép không được đưa cơm đưa nước vào!" Diệp Thao lạnh lùng nhìn Hách Quang Quang kinh sợ đan xen, ra lệnh.

Dứt lời, lập tức có hai tên thị vệ từ ngoài đi vào, không nói hai lời mỗi người một bên kéo lấy bả vai Hách Quang Quang lôi ra ngoài.

"Buông tay!" Hách Quang Quang không muốn bị nam nhân chạm vào thân thể, dùng chiêu cá trạch thoát khỏi tay hai thị vệ không phòng bị, lùi vài bước hằm hằm nhìn Diệp Thao đang nhíu mày khi thấy nàng phản kháng, lớn tiếng nói, "Ta không thể cưới vợ, ta là nữ. . . . . ."

"Dẫn đi!" Diệp Thao ngắt lời Hách Quang Quang, không vui ra lệnh với hai thị vệ đang chần chừ.

Hai thị vệ lần này lại không dám nơi lỏng, rất ăn ý theo hai hướng xông lên trước giữ chặt lấy Hách Quang Quang, một dùng sức bắt lấy hai cổ tay Hách Quang Quang, một móc ra còng tay "Rắc " một tiếng còng hai tay nàng lại, lần này trừ phi dùng súc cốt công chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bằng không đừng hòng chạy trốn.

"Các ngươi làm cái gì vậy? Ta đâu phải phạm nhân!" Hách Quang Quang dùng sức lắc vật đang khóa trên cổ tay nàng, lúc này chỉ dùng một từ căm tức thôi thì không đủ để hình dung cảm xúc phẫn nộ điên cuồng của nàng, nhấc chân đá về phía thị vệ đang còng chặt hai tay nàng.

Thị vệ nhanh nhẹn nghiêng người tránh khỏi công kích, lui về phía sau một bước nói: "Đến địa lao sẽ mở cho ngươi."

"Họ Diệp kia, ta tuyệt đối không thể nào lấy vợ, bởi vì bàn thân ta chính là một. . . . . ." Hách Quang Quang không muốn vì nhầm lẫn mà phải đến địa lao chịu tội, trợn mắt về phía Diệp Thao muốn nói ra sự thực mình là nữ nhân, kết quả còn chưa nói hết đã bị thị vệ dùng cái khăn bẩn đầy mùi mồ hôi nhét vào miệng lôi ra ngoài.

Còng tay bằng sắt, thị vệ vì sợ Hách Quang Quang lại nói lời bất kính làm Diệp Thao tức giận, nên ra sức dùng lực kéo.

Cổ tay Hách Quang Quang bị kéo xước cả da, đau đớn trên mông còn chưa khỏi, lại thêm vết thương mới trên cổ tay, Hách Quang Quang nói thế nào cũng đã được Hách Đại lang nâng như nâng trứng mà lớn, trong thời gian ngắn ngủi liên tiếp "Bị thương" , nàng da mịn thịt mềm đau đến mức trào cả nước mắt.

"Hưm hưm hưm." Hách Quang Quang lên án trừng mắt với hai kẻ đang kéo nàng, cái khăn hôi hám trong miệng vẫn chưa rơi ra ngoài, làm nàng ghê tởm muốn ói.

Vẻ mặt hai thị vệ không hề tốt, vừa rồi suýt bị Hách Quang Quang làm hại, trầm mặt bước nhanh áp giải người vào địa lao.

Mùi mồ hôi bẩn tràn đầy trong khoang miệng, lại thêm bị lôi mạnh đi nhanh làm dạ dày của Hách Quang Quang kịch liệt quay cuồng, cuối cùng không nhịn được cúi đầu nôn ra, nôn ra một phần cơm vừa mới ăn xong chưa được bao lâu, thuận tiện đẩy cái khăn thối tha dơ bẩn ra ngoài.

"Ngươi!" Chủ nhân chiếc khăn thấy trên khăn lụa dính đầy trắng trắng vàng vàng, nhất thời đen mặt, buông tay lùi xa một bước trách mắng, "Kinh tởm."

Nôn xong thoải mái hơn rất nhiều, Hách Quang Quang sau khi nhổ mấy thứ chua thối còn trong miệng ra ngoài xong mới trợn trừng hai thị vệ, nói ra lời vẫn chưa có cơ hội nói trước mặt Diệp Thao: "Ta là nữ nhân, không thể lấy vợ!"

Thậm chí ngay cả loại chuyện hoang phế xấu hổ bản thân mình ‘Không phải nam nhân’ mà cũng dám nói, hai người ồ ạt lắc đầu, vẻ mặt khinh thường nhìn Hách Quang Quang đến mức ghê tởm, vì để đạt mục đích ngay cả thể diện cũng vứt đi, đủ vô sỉ! Lại tiếp tục đi xuống có phải ngay cả bản thân mình là người cũng không phải chăng?

"Vẫn coi mình là của quý à? Ngươi nói xem ngoài dáng dấp dễ nhìn thì còn điểm nào xứng đôi với thiên kim Vương gia nhà người ta? Tiểu tử thúi tài thế không có cô nương nhà nào thèm đi theo ngươi? Chủ Thượng khai ân giúp ngươi cưới thiên kim nhà giàu đó là tổ tiên tích đức cho ngươi! Đừng có ra vẻ mình phải chịu ô nhục, giả thanh cao cho ai nhìn? !" Thị vệ bị "Hỏng" cái khăn cay nghiệt nói, khi Hách Quang Quang rống lên với Chủ Thượng bọn hắn canh giữ ở ngoài cửa đều nghe rõ rành rành, bánh thịt từ trên trời rơi xuống đã không đội ơn còn dám bất kính với Chủ Thượng, đúng là cái ngữ không biết điều.

"Các ngươi không tin ta là nữ nhân?" Hách Quang Quang trợn cả mắt, nhìn tên này lại nhìn tên kia, vẻ mặt tương đối bị đả kích.

"Quỷ mới tin ngươi." Hai tên không kiên nhẫn gườm gườm nhìn Hách Quang Quang vẫn còn muốn tiếp tục ‘Gạt người’, không thèm nói thêm, trực tiếp lôi còng tay tiếp tục đi về phía địa lao.

"Này, ta thật sự là nữ nhân, không tin ngươi gọi một nha hoàn đến đây ta chứng minh cho mà xem!" Hách Quang Quang giận dữ nghiến răng, cổ tay bị lôi đau sắp chết rồi.

Cách thức có hiệu dụng nhất ở trong mắt Hách Quang Quang cực kỳ bình thường, nhưng nghe vào trong tai người khác lập tức trở thành ý nghĩa khác, sắc mặt thị vệ càng ghê tởm, quay đầu lại phẫn nộ nói: "Có ‘cần’ thì đến Hoa lâu tìm gái, đừng có mà làm bẩn các cô nương trong Diệp Thị sơn trang!"

"Ngươi...ngươi, cái đồ ngu ngốc!" Hách Quang Quang giận nghẹn cả lời, nhìn nàng giống người đang động dục chắc?

Lần này hai thị vệ đều mím chặt miệng, không ai thèm để ý tới Hách Quang Quang, tăng cước bộ giải Hách Quang Quang đang liên mồm mắng chửi một mạch mang đến địa lao nằm ở cuối trạch viện.

Sau khi gạch vuông trên đỉnh đầu bị đậy lại, trong địa lao lập tức trở nên đen kịt.

Hách Quang Quang đứng ở trong địa lao ẩm ướt lại còn bốc lên mùi hôi thối , lửa giận bừng bừng sôi trào.

"Vì một cọng cỏ ép người ta lấy vợ liền là ‘ thi ân ’, không chấp nhận thì lại ‘ không biết điều’, cái thói gì thế! Nữ nhân như ta thì cưới vợ cái gì? Họ Diệp ngươi có bản lãnh thì gả cho nam nhân thử xem!" Hách Quang Quang ngẩng đầu gào thét lên phía trên, một cước đá bay con chuột vừa to vừa béo đang bò lên mu bàn chân ra ngoài, cú đá này làm lập tức làm cái mông đau như kim đâm, vừa rồi trên đường đi chỉ lo lý luận cùng với hai thị vệ, không chú ý chuyện này, bây giờ tinh lực bị phân tán đã quay trở lại, chợt cảm thấy cả mông cả cổ tay đều đau đớn không thôi.

Vội vàng lấy một bình rượu thuốc nhỏ từ trong ngực ra, mở nắp bình thoa thuốc lên mông lẫn cổ tay.

Bôi thuốc xong, mắt dần dần thích nghi với bóng tối, mơ hồ thấy chỗ góc xó có một đống cỏ ẩm ướt, phía trên có một cái áo bẩn dính máu không biết là của con quỷ xui xẻo nào bỏ lại.

Hách Quang Quang quan sát xung quanh, vừa thấy, lửa giận còn chưa tiêu tan đã phụt lên cao hơn mấy trượng.

Không dưới mười con chuột béo mầm đang ở khắp các nơi "Tản bộ" , bất thình lình kinh sợ sau đó vắt chân lên cổ mà chạy, chỉ thấy một con rắn đen thô to bằng miệng ly trà đột nhiên xuất hiện, lưỡi khè khè nhanh chóng trườn về phía đồ ăn béo bở trong mắt nó. . . . . .

"Ép Hách Quang Quang cưới thiên kim Vương gia có phải hơi quá đáng không?" Một ngày qua đi, lúc sắc mặt Diệp Thao hết u ám Tả Trầm Châu mới tìm hắn nhắc tới việc này.

"Thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn cưới?" Diệp Thao giương mắt nhìn về phía Tả Trầm Châu.

"Ngươi đừng có dọa ta." Tả Trầm Châu cười khổ, vì Diệp Thao, hắn và Hữu Hộ Pháp cả ngày nghiêm mặt đều không muốn lấy vợ, vì vậy Diệp Thao mới dời chủ ý lên Hách Quang Quang mặt mày tuấn tú, nhìn qua cách ăn mặc giống như là người có xuất thân trong sạch.

Mấy lần chạm mặt vội vàng, Tả Trầm Châu cảm thấy Hách Quang Quang là người có chút mâu thuẫn, nói nàng không có học thức nhưng không hề lộ vẻ thô bỉ ngu đần, trong lúc tình cờ thay đổi vẻ mặt hoặc giơ tay nhấc chân sẽ lộ ra một chút ít quý khí. Dám một lần hai lượt chống đối chọc giận Diệp Thao, hành vi cư xử rõ ràng là gan lớn, thế nhưng vừa dọa đã lập tức hèn nhát run cả người.

Có lẽ vì khí chất sạch sẽ của Hách Quang Quang không giống với dã phu tầm thường làm Diệp Thao dời chủ ý lên người nàng, không thể không nói Diệp Thao chính xác là bóc lột người ta triệt để, ngay cả chuyện chung thân đại sự của người ta cũng tính toán cho được.

"Thu hồi đồng cảm của ngươi đi." Diệp Thao trầm giọng cảnh cáo, đối với Hách Quang Quang cứ liên tục khiêu khích quyền uy của hắn thì không có nửa điểm áy náy.

Tả Trầm Châu đương nhiên sẽ không ngốc đến mức vì một người không quan trọng mà tranh chấp với Diệp Thao, vì vậy thu hồi áy náy đổi lại chủ đề, nói: "Nghe hạ nhân nói hắn ở trong địa lao chưa được uống giọt nước nào, nếu muốn dẫn hắn tham dự đại hội ngày mai, vậy thì nên sớm thả hắn ra, ngươi cũng không muốn ngày mai dẫn theo một con ‘quỷ’ mặt xanh lè đến dọa người Vương gia chứ?"

Diệp Thao nghe vậy liếc nhìn mặt trời bên ngoài còn chưa hoàn toàn xuống núi, hừ lạnh nói: "Không vội, dù sao cũng phải để hắn nhớ lâu một chút."

"Hách Quang Quang này duy nhất có thể tung một chiêu cũng chỉ là gương mặt coi như không khó nhìn kia, nếu không cẩn thận ngủ thiếp đi bị chuột cắn hỏng mặt, hoặc bị rắn cắn đả thương vậy thì cũng. . . . . ." Tả Trầm Châu đang hào hứng nói thì bị Diệp Thao lườm, sờ sờ mũi, không dám nói tiếp.

"Hỏng mặt cũng phải cưới, cái Vương viên ngoại muốn chỉ là đủ bạc để xoay vốn khủng hoảng gia tộc, nữ nhi cuối cùng gả cho ai còn phải được lão định đoạt. Bàn về tài lực người nào so được với Diệp Thị Sơn Trang? Tóm lại giáp thảo là tình thế bắt buộc, tương lai của Tử Thông đặt ở trên cọng cỏ ấy!" Diệp Thao nhìn Tả Trầm Châu nghiêm nghị nói.

Trái Trầm Châu nghe vậy gật đầu, vì Diệp Tử Thông, chút ít áy náy này có đáng là bao?

Giáp thảo trăm năm khó gặp, là bảo vật người luyện võ tha thiết mong muốn, có thể gia tăng một thành nội lực, Diệp Thao bức thiết muốn lấy được nó đơn giản vì Diệp Tử Thông tuy vô cùng thông minh nhưng không có tài luyện võ.

Tiến triển luyện công của Diệp Tử Thông cực chậm, chiêu thức người thường luyện một ngày là biết còn nó phải luyện đến ba bốn hôm cũng chưa chắc đã học được, không phải nó ngốc, mà là vấn đề về gân cốt không tốt, nếu có giáp thảo cho dù không thể ngay lập tức có được một thành nội lực, nhưng tối thiểu cũng sẽ cải thiện được kha khá thể chất luyện công của nó.

Hai người lại bàn luận về ngày hôm sau đến khi mặt trời lặn xuống, sau đó trở về phòng dùng cơm.

Dùng xong cơm lại xem sổ sách, sắc trời tối mịt Diệp Thao mới không nhanh không chậm sai người đi thả Hách Quang Quang.

Hách Quang Quang đã vượt qua mười hai canh giờ chưa hề ăn một miếng cơm uống một hớp nước, khi bị mang ra ngoài bước đi loạng choạng, mặt xanh xao mắt trợn ngược, toàn thân quần áo mới đã nhăn nhúm không ra dạng, tóc rối loạn, như quỷ dọa người.

Con rắn đen đã bị nàng giết chết, nhưng chuột quá nhiều giết không xuể, sợ ngủ thiếp đi sẽ bị chuột cắn, hoàn toàn không dám nhắm mắt, cả đêm đề phòng chuột vừa đói vừa khát lại còn mệt, đừng nói mắng chửi người, há mồm để thở nàng cũng đã mệt muốn chết.

Khi trở về phòng ngửi thấy mùi vị đồ ăn thơm ngào ngạt, cặp mắt trợn ngược của Hách Quang Quang lập tức linh hoạt trở lại, bổ nhào đến cạnh bàn bắt đầu há miệng ăn uống, bữa cơm này không hề đạm bạc, hai mặn hai chay còn cả cơm trắng mới nấu ngon đến mức làm nàng mấy lần suýt nghẹn.

Biết vì ngày mai mình có "Nhiệm vụ" , cho nên Diệp Thao mới đặc biệt khai ân "Thưởng"cho nàng đã đói bụng một ngày một đêm một bữa cơm ngon.

Sau khi ăn no uống say rồi tắm một cái cho thoải mái, Hách Quang Quang vô cùng mệt mỏi đến mức không mở mắt ra được ngã xuống giường ngủ luôn, chuyện tìm Diệp Thao nói bản thân mình là nữ nhân cũng đã quên béng.

Trời vừa sáng Hách Quang Quang bị đánh thức, đưa y phục tới là một nha hoàn xinh đẹp.

Hách Quang Quang cầm lấy y phục rồi giữ chặt nha hoàn chuẩn bị rời đi, nói: "Ngươi đừng đi, ta nói ta là nữ nhân không ai tin cả, ngươi tới giúp ta chứng minh lời ta nói không ngoa đi."

"Ngươi...ngươi. . . . . . A. . . . . . Đồ lưu manh!" Thấy Hách Quang Quang giơ tay cởi y phục, tiểu nha hoàn sợ đến mức la oai oái chạy ra ngoài.

Hách Quang Quang mặt đầy hắc tuyến dừng lại động tác, nhìn nàng thật sự giống người đang phát dục sao? Làm sao người nào cũng nghĩ sai lệch đi vậy.

"Chủ Thượng đang hối thúc, ngươi còn có tâm tình đùa giỡn nha hoàn?" Thị vệ ngày ấy lôi Hách Quang Quang vào địa lao sải bước tiến vào xanh mặt khiển trách.

Hách Quang Quang mặc kệ hắn, lập tức quay lưng cầm y phục vào sau bình phong, căm giận mặc quần áo vào.

Đúng là xui xẻo làm cái gì cũng không thuận, bộ dạng nàng đâu có cao lớn thô kệch, sao lại không có ai tin nàng là nữ nhân cơ chứ? Chẳng lẽ ngày thường nàng biểu hiện quá nam nhân? Tuyệt đối không thể, nàng nhiều nhất cũng chỉ như thiếu niên văn nhã gầy yêu, có thể có bao nhiêu mùi vị nam nhân?

Bị đưa đến ngưỡng cửa chính, Diệp Thao đã đợi ở trên xe ngựa, chăm chú nhìn Hách Quang Quang mặt mày buồn bực đi theo người lên xe ngựa.

"Đến Vương gia luôn theo gót ta, phải nghe chỉ thị của ta, không được chạy loạn." Diệp Thao như không phát hiện sắc mặt khó coi của Hách Quang Quang, nhạt giọng giao phó.

"Ta là nữ nhân, ngươi muốn ta lấy vợ thế nào?" Hách Quang Quang cố ưỡn ngực, sáng nay nàng đã tháo nịt ngực ra, đang là mùa thu, y phục mặc không nhiều cho lắm, ưỡn ngực một cái thế này làm một đôi hơi hơi gồ lên chiếu vào tầm mắt Diệp Thao.

Diệp Thao khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào vị trí nhô nhô trước ngực Hách Quang Quang, đưa tay lên trước chất vấn: "Nơi này ngươi nhét cái gì đó?"

"A. . . . . . Đồ lưu manh!" Hách Quang Quang thét lên hai cánh tay che trước ngực lách người tránh khỏi tay Diệp Thao đang muốn dò xét, hoảng sợ nhìn Diệp Thao vẫn nghĩ nàng đang giở trò, dùng khẩu khí cực kì nghiêm túc nói, "Ta thật sự là nữ nhân, ta có ngực, tuy không lớn lắm nhưng nó vẫn là thật. Đúng rồi, còn có một điểm có thể chứng minh, ta không có hầu kết!"

Hách Quang Quang lóe lên ý tưởng, chợt nhớ tới cách thức nhanh nhất để kiểm tra giới tính không phải là lột sạch quần áo, hầu kết có thể nói rõ tất cả, làm sao lúc trước lại không nghĩ tới chứ? Hại nàng ăn không một ngày một đêm khổ sở ở địa lao.

Nhìn cái cổ mảnh khảnh không hề có hầu kết mà Hách Quang Quang kéo cổ áo xuống, sắc mặt Diệp Thao lập tức cứng đờ.

Cho rằng Diệp Thao vẫn là chưa tin, Hách Quang Quang nâng tay tháo cột tóc xuống, một mái tóc dài đen mượt nháy mắt xõa ra, nâng gương mặt thanh tú có vẻ mềm mại hơn rất nhiều, lo lắng nhìn qua, hỏi "Lần này ngươi đã tin rồi chứ?"