Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 265-2: Mê đắm (2)




"Vương, tối hôm qua trong hoàng cung đột nhiên có dị tượng trời giáng, tiếp đó toàn bộ vương thành đều bị luồng dị tượng đó bao phủ, chúng thần khiếp sợ vạn phần, khẩn cấp tới bẩm báo tin tức này." Đại thừa tướng của Xà quốc cung kính nói, thần sắc vô cùng kích động.

"Đúng vậy, Vương, tất cả chúng thần đều thấy được." Một đại thần khác vội vàng phụ họa, cũng là vẻ mặt kích động, giống như còn đắm chìm vào trong hơi thở thần bí của tối hôm qua.

"Vương, dân chúng cảm thấy đây là luồng khí tốt lành, là trời cao bảo hộ Xà quốc ta, nhưng không biết sao lại xuất hiện, có phải Vương tu luyện dị thuật không ạ?" Một đại thần khác lớn mật dự đoán, mặt mày lộ vẻ vui mừng, ai mà không vui sướng, hưng phấn khi Xà quốc cường đại và hưng thịnh? Bọn họ là dân chúng Xà quốc mà.

Mặc Nhật Tỳ đứng ở trước cửa cung Phượng Thê, thản nhiên nhìn lướt qua vẻ mặt chờ đợi và vô cùng kích động của chúng đại thần, đợi bọn họ nói xong, hắn mới bình tĩnh tuyên bố: "Tối hôm qua có dị tượng là do tiểu vương tử của bổn vương xuất thế, sau này Xà tộc ta sẽ có thêm một vị Xà Vương cường đại."

Hắn vừa dứt lời, chúng đại thần liền trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần, vô cùng kích động, không thể khống chế bản thân, không ít người đã rơi nước mắt, còn có người thì quỳ xuống, liên tục vái lạy ông trời.

"Hóa ra là Tiểu xà vương xuất thế." Có người vô cùng kích động nhắc lại những lời này, cả người run rẩy.

"Tiểu xà vương vạn tuế, Xà tộc ta sẽ càng thêm cường đại rồi, thật tốt quá, thật tốt quá." Không ít người lau nước mắt cao hứng nói, giống như đã thấy được cảnh tượng khắp chốn cường thịnh.

Mặc Nhật Tỳ dĩ nhiên cảm nhận được tâm tình của bọn họ, hắn cũng hết sức kích động, -le-qu-y-don-n Xà tộc có hậu nhân, hắn là người cao hứng nhất, nhi tử cường đại càng khiến hắn nhìn được tương lai Xà tộc nhất định sẽ có địa vị cao hơn các tộc khác.

"Vương, chúng thần muốn bái kiến Tiểu Xà Vương và tiểu thư." Chúng đại thần kích động xong rồi, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn chằm chằm cung Phượng Thê, Đại thừa tướng đại diện nói ta tiếng lòng của mọi người, khẩn cấp muốn gặp vị Tiểu Xà vương vừa sinh ra liền đưa tới dị tượng trời giáng, bọn họ phải coi bé như bảo bối để nâng niu.

"Không cần, tiểu thư vừa sinh xong, thân thể còn rất yếu, Tiểu Xà Vương còn đang ngủ, về sau sẽ có cơ hội nhìn thấy, như vậy đi, một tháng sau bổn vương sẽ mở tiệc mừng đầy tháng cho Tiểu Xà Vương." Mặc Nhật Tỳ còn chưa muốn để cho những người khác quấy rầy đôi mẫu tử kia, thầm nghĩ làm cho bọn họ sống yên ổn một thời gian, vì thế cân nhắc mới nói.

Tuy trong lòng chúng đại thần rất muốn gặp Tiểu Xà Vương, nhưng lời của Vương cũng có lý, bọn họ không dám vi phạm. Tóm lại đây là một chuyện tốt, cho nên bọn họ lập tức không có dị nghị, vội vàng cáo biệt hắn.

Lúc này, Đại Thừa tướng lại một mình lưu lại, không hề rời đi theo các đại thần khác, chờ bọn họ đi xa, hắn mới cung kính tiến lên, cung kính nói: "Vương, nếu tiểu thư đã sinh hạ cho tộc ta một vị Xà Vương cường đại như thế, vậy có phải nên ban cho nàng một danh phận hay không, như vậy nàng mới danh chính ngôn thuận, mà Tiểu Xà Vương cũng sẽ tương đối vừa lòng."

Thật ra Mặc Nhật Tỳ đã từng nghĩ qua, nhưng hắn thật sự chưa từng nghiêm túc nghĩ tới chuyện đó, rốt cuộc nên cho Lý Quả danh phận gì, hiện tại cục cưng đã chào đời, hắn không thể không nghiêm túc suy nghĩ.

"Thừa tướng, ông cảm thấy Bổn vương nên ban cho nàng danh phận gì?" Hắn bình tĩnh nhìn về phía Đại Thừa tướng đang cung kính, thản nhiên hỏi.

Đại Thừa tướng cúi đầu trầm tư một hồi lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, chần chừ nói: "Vương, thần cảm thấy chỉ có thể ban cho tiểu thư danh phận Quý phi, ngôi vị Xà Hậu là tuyệt đối không thể, nàng không phải người trong tộc ta, nàng là nhân loại ạ, thân phận của nàng không đủ để đảm đương ngôi vị Xà Hậu trong Xà tộc ta."

Lý Quả không thể làm Xà Hậu, từ trong miệng Đại Thừa tướng nói ra những lời này cũng đại diện cho ý nguyện của các đại thần, nếu như không phải lúc nàng sinh hạ cục cưng có dị tượng trời giáng, -llleequyy-đôn-chỉ sợ cao nhất cũng chỉ là một vị phi tử, tuyệt đối không phải là Quý phi như hiện tại. Dưới Xà Hậu chính là Quý phi, coi như là dưới hai người trên vạn người rồi. Ban địa vị như vậy cũng đã dựa trên sức nặng của cục cưng, bằng không chỉ sợ không phản đối đã là tốt lắm rồi.

Mặc Nhật Tỳ nghe vậy, im lặng hồi lâu, hắn trầm ngâm rất lâu, không biết là đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng dưới ánh mắt khó hiểu kèm lo lắng của Đại Thừa tướng, hắn vẫy vẫy tay cho Đại Thừa tướng lui ra.

"Chuyện đó để nói sau đi." Hắn biết Lý Quả tuyệt đối sẽ không nguyện ý, nữ nhân đó đến từ thế giới loài người, chế độ một vợ một chồng ở thế giới ấy đã ảnh hưởng rất sâu đến cô, cho dù cái thế giới kia có không ít kẻ thứ ba, thậm chí là đủ loại phụ nữ làm tình nhân linh tinh gì đó của đàn ông, nhưng cô tuyệt không phải loại phụ nữ như thế. Không biết vì sao, hắn lại hiểu rõ tính cách của Lý Quả đến thế.

Đại Thừa tướng không dám nhiều lời, lập tức cung kính hành lễ quân thần với hắn rồi chậm rãi cáo lui.
diidiiđiiiên,,,,,dannnn,,,llellq,,,,y=uúy....donnnnn

Mặc Nhật Tỳ vẫn đứng im ở bên ngoài cửa cung Phượng Thê, không biết suy nghĩ cái gì, cứ đứng nguyên như vậy cho đến khi có một vài nữ tử cao quý xinh đẹp từ từ vây bên cạnh.

Lúc này, bé con đang nằm trong lòng Lý Quả liền mở to hai mắt không biết nhìn ngó cái gì, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu hơi hơi cong lên, lắng nghe lời nói của đám người Đại Thừa tướng ở bên ngoài.

Hóa ra bọn họ tới tìm mình hả, gấp gáp thế nhỉ, bé mới không muốn thấy bọn họ đâu! Cục cưng bĩu đôi môi nhỏ kiêu ngạo nghĩ, Bổn vương là người mà bọn hắn muốn gặp thì gặp à? Muốn gặp cũng phải xem tâm tình của Bổn vương đã.

Trong lúc bé đang vô cùng kiêu ngạo, sắc mặt lại vì lời của Đại Thừa tướng mà hơi hơi thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút tươi cười, đôi mắt to đen bóng đột nhiên hiện lên lửa giận.

Tốt, tốt lắm, vậy mà dám để mẫu hậu của bé làm Quý phi, thật đúng là một ý kiến hay. Nhân loại thì sao? Không có mẫu hậu thì sẽ chẳng có bé, mẫu hậu chỉ có thể thành Xà Hậu. Bé mới lười quản đấy, dù sao tất cả đều do bé quyết định, do bé định đoạt, người khác nói không tính, cho dù là phụ vương cũng vậy thôi. -l3e-,,qu4,.,d0,,n- Nhóc con kia vô cùng bá đạo quyết định, hoàn toàn không để những người đó vào trong mắt. Ra quyết định xong xuôi, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu đột nhiên há to ngáp một cái, sau đó liền nhắm đôi mắt to đi ngủ.

Còn Mặc Nhật Tỳ đang bình tĩnh nhìn năm vị phi tử vừa nghe được tin đã xuất hiện ngay trước mắt này, cung điện của các nàng đều ở khá gần cung Phượng Thê, cho nên mới tới nhanh và đúng lúc như vậy.

"Nô tì thỉnh an Vương." Năm vị phi tử cung kính hành lễ với hắn, trên mặt trừ bỏ cung kính, còn có một chút kích động với ái mộ.

Đã bao lâu rồi các nàng chưa gặp qua Vương? Từ sau khi nữ nhân kia tới đây, thậm chí là lúc mang thai, các nàng đều không còn gặp được Vương. Các nàng nghe nói nữ nhân kia mang thai đứa nhỏ của Vương, đã từng muốn đến thăm dò kết quả, đáng tiếc không có ai vào được cung Phượng Thê, mãi cho đến hôm nay, nữ nhân đó đã sinh ra Tiểu Xà Vương rồi.

"Đứng lên đi." Hắn thản nhiên nói.

"Vương, nghe nói tiểu thư sinh hạ Tiểu Xà Vương rồi, xin chúc mừng Vương, chúc mừng Vương." Vẻ mặt Phong phi vui mừng hớn hở cung kính nói, giống như có cùng vinh dự, không hề có nửa điểm đố kỵ.

"Chúc mừng Vương." Một vị Dung phi cũng mỉm cười tươi tắn nói, không hề có nửa điểm bất an.

"Đúng vậy, đúng vậy, cuối cùng Xà tộc của chúng ta đã có Tiểu Xà Vương rồi, thiếp thân là vì cảm thấy cao hứng thay Vương nên cố ý đến chúc mừng." Ý phi cũng tươi cười nhẹ giọng nói, rõ ràng trong lòng đố kỵ vô hạn, hận vô cùng nhưng không dám biểu lộ ra nửa điểm như vậy.

Ở trước mặt Mặc Nhật Tỳ, không có ai dám vô lễ, bằng không nhất định sẽ bị đuổi đi. Các nàng ở phía sau đấu đá như thế nào, dùng kế ra sao, chỉ cần không kéo đến trước mặt Vương thì ngài sẽ mặc kệ, nhưng tất cả đều biết, đó là điểm mấu chốt, nếu như thật sự nháo đến chỗ Vương, các nàng sẽ không có kết cục tốt. Từ lúc tất cả phi tử tiến cung đều hiểu rất rõ đạo lý ấy.

"Một tháng sau là Tiểu Xà Vương đầy tháng, Bổn vương sẽ mở tiệc chiêu đãi tất cả đại thần, các ngươi cũng tới tham dự đi." Hắn thản nhiên nói với các nàng, quyết định để cho các nàng gặp mặt Lý Quả cùng Tiểu Xà Vương tương lai một lần.

Năm vị phi tử xong nghe rất mừng rỡ, không hề che giấu vui sướng, các nàng lập tức cùng cúi người, cung kính nói tạ ơn: "Tạ ơn Vương, thiếp thân chờ được tham dự tiệc chúc mừng đầy tháng Tiểu Xà vương."

Mặc Nhật Tỳ rất vừa lòng, gật gật đầu, liền thản nhiên nói với các nàng: "Được rồi, các ngươi trở về đi, không được lưu lại trước cung Phượng Thê, trong tháng này mẫu tử bọn họ sẽ không tiếp khách, các ngươi đừng nên tới quấy rầy."

Các nàng đều nghe rõ lời hắn, lập tức rời đi không có ai dám lưu lại, nhao nhao hướng hắn hành lễ, lưu luyến rời đi, đều tự hồi cung. Chẳng ai dám nói một câu xin hắn đến cung của mình, chỉ có thể âm thầm hy vọng và cầu nguyện trong lòng. Đáng tiếc, cho đến khi đi xa rồi, các nàng vẫn không được như nguyện.

Các nàng đều vô cùng thất vọng, tất cả dáng vẻ cao quý sau cái xoay người đều biến thành cô đơn, ngay cả bóng lưng cũng vô cùng hiu quạnh, làm cho người ta thấy mà chua xót.-leqyuyd,on- Ai bảo các nàng đều lựa chọn nhà đế vương, các nàng không thể chọn trượng phu, lại càng không thể chi phối, các nàng chỉ có thể bị lựa chọn thôi.

Từng bước từng bước đi về cung của mình, trong lòng vô hạn thê lương, cái gì mà tranh đấu đều là vì một người nam nhân, chẳng qua là muốn chiếm thêm chút thời gian của hắn, ánh mắt hắn, muốn hắn bầu bạn, có được tình yêu của hắn, tốt nhất là chiếm được tim hắn. Đây là lý tưởng vĩ đại của các nữ nhân trong hậu cung, đáng tiếc đến giờ vẫn chẳng có ai làm được. Vốn nghĩ rằng cứ như vậy tranh đấu đến cùng, nhưng đúng lúc này cố tình có một phàm nhân (người phàm) bị Mặc Nhật Tỳ mang về từ thế giới loài người, nữ nhân ấy còn cố tình sinh con cho Vương, cố tình để Vương đặt hết cả lực chú ý lên người nàng ta, gần như một tấc cũng không rời, điều này làm cho các nàng sợ hãi, khủng hoảng, bất an.

Một người nhận độc sủng, đây là chuyện gần như chưa từng có trong trăm ngàn năm qua, các nàng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xuất hiện. Các nàng không chỉ vì đố kỵ, bất an, hơn nữa quy luật của thế giới này không cho phép, không cho phép các nàng thua kém một nữ nhân, mà còn là một phàm nhân, một nhân loại.

Hiện tại trong lòng tất cả đám phi tử chỉ có mỗi âm thanh ấy, trong đầu chỉ có ý niệm như thế, cho dù các nàng không có ý kiến thì gia tộc sau lưng các nàng cũng sẽ không cho phép một nữ tử loài người độc sủng hậu cung, đây là không thỏa đáng.

Lý Quả không hề hay biết mình đã trở thành kẻ thù của tất cả nữ nhân trong hậu cung, lúc này cô đang say giấc nồng, hoàn toàn không biết cục cưng đã tỉnh lại, còn Mặc Nhật Tỳ cũng đã quay về cung điện. Bình thường trong Xà quốc cũng không có quá nhiều sự tình, một ngày xử lý vài tiếng là xong rồi, vốn không cần quá lãng phí thời gian như vậy, cho nên hắn mới rảnh rỗi ở cùng cô.

"Vương, ngài đã trở lại ạ?" Đám người Tri Vũ còn đang trông nom trong phòng Lý Quả, đột nhiên nhìn thấy Xà Vương trở về, vội vàng cung kính hành lễ, nói.

"Nàng tỉnh chưa?" Hắn vừa tiến vào liền hỏi tình hình của cô.

Tri Vũ lắc đầu, cung kính đáp: "Tiểu thư vẫn đang ngủ, tiểu chủ nhân cũng đang ngủ ạ."

Mặc Nhật Tỳ gật gật đầu, xua tay để cho các nàng tiếp tục canh giữ ở bên ngoài cửa, sau đó ngồi xuống cạnh giường, nhìn một lớn một nhỏ ngủ say, nhìn mãi, trong lòng lại dâng lên một cảm giác hạnh phúc, vô cùng thỏa mãn, vô cùng đơn giản, vui vẻ.

Nữ nhân của hắn, đứa bé của hắn, rốt cuộc hắn đã có được một tổ hợp như thế, đã từng không hề nghĩ tới, mà hiện tại cứ lơ đãng như vậy lại có được, hắn cảm thấy hóa ra đây là hạnh phúc, đây là điều hắn vẫn luôn xao nhãng. Có lẽ nữ nhân này thật sự xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ, tự nhiên bất ngờ, hắn đột nhiên cảm thấy tất cả đều thực kỳ diệu, quả thực chính là tuyệt không thể tả, thậm chí làm cho hắn có một cảm giác như nằm mơ.

Là bắt đầu từ khi nào? Hắn không hề bài xích nàng? Là bắt đầu từ khi nào, suy nghĩ của hắn đã dần dần khác trước, là 'hắn ta' sao? Nhưng mà phần lớn thời gian, quyền chủ động vẫn ở trong tay mình, cho dù không có thì hắn vẫn hiểu rõ ràng nhé.

Hắn vươn tay ra vuốt ve mặt Lý Quả, hơi hơi có chút kích động, hắn biết tình cảm của mình đối với cô đã hoàn toàn khác trước nhưng hắn không hề sợ hãi kinh ngạc, ngược lại còn loáng thoáng có chút chờ mong.

"Ngươi làm sao vậy? Hay là ta làm sao?" Lý Quả vừa tỉnh dậy, liền thấy Mặc Nhật Tỳ nhìn chằm chằm mình tựa như bị mê muội, theo bản năng nhìn thoáng qua cục cưng nằm bên cạnh, lại sờ sờ mặt mình, cảm nhận thấy thân thể không có gì bất thường mới khó hiểu hỏi hắn.

Nhìn cái gì chứ? Hắn có tật xấu à? Cứ nhìn cô như vậy làm hại cô kìm lòng không đậu khiến tim đập nhanh, suýt chút nữa sẽ ngượng ngùng khiếp đảm, hắn có thể đừng lộ ra vẻ mặt dịu dàng, ngu ngốc như thế không? Nếu như không phải bọn họ là tình địch, cô sẽ thật sự cho rằng nam nhân trước mắt này vô cùng yêu thương mình, yêu tới chết đi sống lại.

Mặc Nhật Tỳ bị lời của cô kéo ý thức về, đối với vẻ mặt nghi ngờ của cô, hắn không khỏi kinh hãi, sao hắn có thể bị cô dễ dàng mê hoặc như thế, bị niềm hạnh phúc ngắn ngủi ấy làm cho rối loạn tâm trí.

"Ta xem con ta." Hắn cứng miệng nói, ánh mắt không hề nhìn về phía cô, mà là dừng trên người cục cưng đang say ngủ, giả bộ như quan tâm lắm.

Cô mới không tin tưởng hắn đâu, nam nhân này che giấu rất sâu, hơn nữa còn khẩu thị tâm phi (nói một đằng, làm một nẻo), xem cứ xem, cô đâu có cấm hắn xem, chỉ là không biết tên này đang nghĩ cái gì, đánh chủ ý gì thôi.

"Ta cảnh cáo ngươi, không được mang con ta đi, nếu như ta phát hiện con ta mất tích, ta sẽ tìm ngươi liều mạng, đồng quy vu tận." Cô không sợ cái gì, chỉ sợ cục cưng rời khỏi mình, đây là chuyện cô tuyệt đối không đồng ý, chết cũng sẽ không đồng ý.

Mặc Nhật Tỳ nghe vậy, không nhịn được ngửa đầu trợn mắt, sao nữ nhân này cứ nghĩ mãi chuyện đó thế, song thấy nàng yêu con mình như vậy, hắn đành tha thứ cho nàng đi.

"Con ta còn cần ngươi cho bú đó." Hắn chỉ nói một câu như thế, thân thể cao lớn liền vượt qua người cô vươn tay ôm cục cưng vào lòng mình.

Bởi vì động tác của hắn mà cô sợ tới mức lập tức ngồi dậy, hết sức khẩn trương nhìn hắn kéo cục cưng, cho đến khi thấy hắn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, thế mới yên lòng.

"Ngươi mau đứng lên ăn chút gì đi, bằng không con ta có thể không bú được sữa đâu." Hắn thản nhiên nói, không nhìn về phía cô, ngược lại kề sát khuôn mặt tuấn tú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, còn không nhịn được hôn vài cái trên mặt bé.

Cô đỏ mặt chỉ vì một câu đó, chật vật ném một câu: "Đói chết ngươi cũng sẽ không đói chết con ta." Tiếp đó liền chủ động xuống giường rửa mặt, dưới sự hầu hạ của đám người Tri Vũ, lại bắt đầu tiến hành bồi bổ.

"Mau, cho con bú đi." Cô vừa ăn xong, còn chưa kịp thở, hắn liền ôm cục cưng đến sát bên cạnh cô, nhét bé vào trong lòng cô, cứ như vậy mà ra lệnh.

"Cho bú thì cho bú." Cô ôm con tức giận nói, nhấc áo lên lộ ra một bên ngực, chủ động kề sát đóa hồng mai vào cái miệng nhỏ của cục cưng.

Bé con hình như cảm giác được có đồ uống ngon quen thuộc, lập tức chu cái miệng nhỏ, chủ động ngậm vào, dùng sức hút ra, cơ bản là không cần dạy, là bản năng trời sinh.

Ở bên cạnh, Mặc Nhật Tỳ đỏ hồng mắt nhìn, không ngừng nuốt nước bọt, ánh mắt vẫn dừng ở trên cái miệng nhỏ nhắn đang bú kia, còn có bộ ngực trắng nõn, cao ngất, không thu nổi ánh mắt về.

Lúc cục cưng mới bú, cô chỉ cảm thấy phía trên đau xót rồi biến mất, mà hai tầm mắt nóng rát hướng về phía cô làm cho thân thể cô không khỏi nóng lên, có một luồng khí nóng khó hiểu xuất hiện ở trong lòng cô.

"Ta cũng muốn uống." Đột nhiên, Mặc Nhật Tỳ thốt ra một câu không đầu không đuôi như thế, ngôn ngữ kinh hãi dọa cho mọi người sợ hãi, ngay cả Lý Quả cũng trợn mắt há hốc mồm, thật lâu không nói nên lời. Còn hắn tựa như đang nói một câu rất lơ đãng mà lại như bình thường, không có nửa điểm ngượng ngùng, không có nửa điểm xấu hổ.

"Ngươi, ngươi..." Mặt cô đã hồng đến có thể nhéo ra nước, lắp bắp hồi lâu, cô cũng không thốt ra nổi một câu, càng không biết phải nói cái gì.

"Không biết xấu hổ."

Mặc Nhật Tỳ cảm thấy không có gì cả, hắn chỉ nói ra suy nghĩ thật sự của mình thôi mà, nàng phản ứng lớn như thế làm gì chứ, hắn còn chưa làm gì đâu, chờ hắn làm rồi hãy nói.

"Ta nghiêm túc đó, ta cũng muốn uống." Ánh mắt hắn lại như đuốc nhìn chằm chằm bộ ngực cô, vừa đố kỵ lại hâm mộ nhìn con mình, hận không thể đổi thành chính mình.

Lý Quả tức giận đến không nói nên lời, lập tức quyết đoán xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, không để hắn nhìn ngực mình nữa, còn có cục cưng ở đây, nam nhân kia thật sự là tà ác mà, nói như vậy cũng nói ra miệng được, quá cường đại rồi.

"Ngươi đi tìm nữ nhân khác đi." Cô tức giận nói, để mặc cho hắn đi tìm nữ nhân của hắn, muốn ăn thế nào thì ăn, muốn uống thế nào thì uống, dù sao đều không liên quan đến mình.

Hắn không muốn, hắn gặp nữ nhân khác sẽ không có cảm giác như thế, chỉ có nhìn thấy cô mới có cảm giác ấy, vì thế, lần đầu tiên thành thật nói: "Ta không muốn uống của các nàng, ta chỉ muốn uống của ngươi thôi."

Cô sắp điên rồi, nam nhân này cũng điên rồi, thế nhưng dám xuất hiện ý nghĩ và tư tưởng xấu xa đối với cô, Lý Quả thật sự rất muốn biết đầu hắn làm bằng gì, sao khác biệt hoàn toàn với loài người như cô vậy.

Thật ra, cô đúng là nghi oan hắn, nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, đặc biệt vào lúc này, nhìn thấy hình ảnh như vậy tự nhiên sẽ có ý niệm đó trong đầu, thật ra dạng nam nhân ấy là rất nhiều, Mặc Nhật Tỳ có ý niệm đấy trong đầu cũng chỉ là cách nghĩ rất bình thường của nam nhân thôi.

"Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, đánh cũng không được đánh chủ ý ấy." Cô xấu hổ cực kỳ, vội vàng cảnh cáo hắn, sau đó lại nghĩ nghĩ nói: "Đây là lương thực của cục cưng, con ta muốn uống."

Hắn biết con trai muốn uống mà, nhưng là hắn thật sự rất muốn uống, không biết hương vị ấy là dạng gì, thấy con trai uống ngon lành, hắn không tự giác nuốt nuốt nước bọt, hai mắt tựa như mắt sói đang sáng rực.

"Vậy, lúc con trai không uống có thể cho ta uống một chút không?" Hắn bước tới gần, còn muốn nhìn, sau đó nhỏ giọng thương lượng với cô, hận không thể ném bé ra để hắn thế chỗ.

Sắc lang, không phải, biến thái, còn dám đưa ra yêu cầu đó, hắn đúng là có vấn đề về tâm lý, nên đi gặp bác sĩ! Cô thấy hắn dựa lại gần, liền giống như sợ hãi hắn, hấp tấp ôm chặt cục cưng, đứng dậy tránh sang một bên, sợ hắn thật sự sẽ làm ra hành động kinh thế hãi tục.

"Ngươi đừng qua đây, ngươi đừng qua đây, bằng không ta kêu người đấy." Cô đề phòng nhìn hắn, mắt tràn đầy phòng bị, miệng hét lên, dưới tình thế cấp bách liền quên mất nơi này là địa bàn của hắn, người khác vốn chẳng quản được hắn.

Được rồi, hắn tạm thời buông tha nàng, một ngày nào đó nàng nhất định sẽ đồng ý, dù sao hắn nhất định phải uống rồi! Mặc Nhật Tỳ quyết định chủ ý, không dám hành động thiếu suy nghĩ sợ sẽ hùa dọa cô, lại sợ đứa bé có gì nguy hiểm.

"Được, chờ ngươi nghĩ cho ta uống, ta mới uống." Hắn giống như chịu uất ức gì to lớn lắm, không dám ép cô quá chặt, vội vàng đáng thương nói.

Hắn nằm mơ đi! Cô lập tức nói thầm trong lòng, trên mặt cũng lộ ra ý như thế, dù sao đã thể hiện rõ mình là không tin tưởng lời hắn nói, dù sao cũng không đồng ý để chuyện như vậy xảy ra.

Mặc Nhật Tỳ sợ chọc cô nóng nảy, tiếp đó không dám nhắc lại chuyện này, ngay cả ánh mắt cũng không dám trắng trợn nhìn hai ngọn núi cao vút của cô, sợ sẽ khiến cho cô phản cảm. Dù sao hắn vẫn có cơ hội thực hiện nguyện vọng, mới mặc kệ Lý Quả có chịu hay không.

Lý Quả thấy hắn không có xằng bậy, lại khôi phục vẻ nghiêm trang lúc trước, thế mới yên lòng, nhưng vẫn âm thầm lưu tâm, sợ tên này thật sự sẽ liều lĩnh nhào tới.

Đáng tiếc, cô đề phòng suốt ban ngày nhưng hắn hoàn toàn không có tý hành động vượt ranh giới nào, ngược lại vẫn giúp cô ôm bé, một bộ dạng phụ thân hiền từ, vẻ mặt tràn đầy yêu thương.

Tuy rằng đám người Tri Vũ và Hoàng Nhi nghe rất rõ chuyện của cả hai, nhưng các nàng đều tự động lựa chọn làm như không thấy, chỉ là thỉnh thoảng xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu không dám nâng lên.

"Cục cưng, uống xong thì đi ngủ nhé." Cũng may có một đống người hầu hạ, ngoại trừ cho bú, ôm bé con một lúc thì cô rất nhẹ nhàng tự tại.

Mà bé con cũng rất đáng yêu, ngoan ngoãn, ngoại trừ vừa sinh ra có khóc một hồi thì hiện tại bất kể là ai ôm cũng không khóc không nháo, chỉ làvô cùng an tĩnh ngủ, bú sữa, đôi mắt nhỏ xíu không mở ra quá một lúc, trừ khi chính bé lén lút mở mắt.

Bé uống xong dòng sữa ngọt ngào liền cảm thấy mỹ mãn, trong lòng thừa biết đêm nay sau khi mẫu hậu ngủ say, phụ vương chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội động thủ, song bé cũng vui mừng thấy sự thành công, dù sao phụ vương cũng đâu uống được bao nhiêu, để cho phụ vương đáng thương nếm thử đi.-llelequy--don-- Bé đã nghĩ như vậy, nhưng bé đâu có ngờ, chờ phụ vương bé nếm thử xong, bé liền hoàn toàn bi ai, bởi vì phụ vương bé cũng thích uống, vì thế còn thường giành với bé, về sau điều này làm cho bé hối hận không kịp, thôi để sau hãy nói vậy.

Mặc Nhật Tỳ đúng là đợi Lý Quả ngủ say mới hành động, hắn rất thông minh giành ngủ trước cô, Lý Quả đợi đến khi cảm thấy hắn đúng là đã ngủ say liền buông lỏng cảnh giác, mới dám yên tâm ngủ, nhưng lại đưa lưng về phía hắn, gắt gao ôm con mình, tóm lại là lợi dụng hết tất cả để hắn không có cơ hội làm bậy.

Đáng tiếc, sao con mồi có thể trốn được thợ săn? Tên thợ săn Mặc Nhật Tỳ chờ đợi thời cơ đã lâu, cơ bản là không có khả năng dễ dàng buông tha. Đợi Lý Quả ngủ say, hắn liền mở mắt, dưới ánh nến mờ nhạt, đôi mắt sáng ngời có thần như chim ưng kia tỏa ra tia sáng vui sướng, hắn lặng yên không một tiếng động đứng dậy, cảm giác được cô đã ngủ say, liền lén lút lật thân thể Lý Quả lại, mặt đối mặt với mình.

Hắn kích động, ánh mắt như đuốc nhìn chằm chằm ngực cô, tuy chỗ cao ngất ấy đã qua một lớp y phục mỏng manh, nhưng vẫn như quả đào mật chín mọng tản mát ra hương khí mê người, chỉ đợi người đến hái.

Hắn thật cẩn thận đẩy y phục của cô ra, sau đó hai quả đào mật nảy ra, xuất hiện rõ ràng ở trước mắt hắn, tản ra hương khí mê người, thân thể hắn không nhịn được lại sinh ra phản ứng mãnh liệt, đóa hồng mai kiều diễm ướt át, phía trên hình như còn có vài giọt sữa trắng.

Hắn không thể khống chế, đầu chậm rãi dựa gần vào quả đào mật, rồi ngậm vào đóa hồng mai, dùng sức hút lên. Ở thời khắc này, đầu hắn nổ 'đùng' một tiếng, hoàn toàn trống rỗng, chỉ có hương sữa ngọt ngào quẩn quanh trong miệng, hắn như một đứa bé mới sinh, dùng bản năng nguyên thủy nhất mút vào, không học cũng biết, giống như một loại bản năng bẩm sinh.

Lý Quả ngủ rất trầm, hoàn toàn không biết hắn đã đạt được ý đồ, ngay cả bộ ngực hơi nhói lên cũng chỉ làm cho cô hơi hơi nhíu mày một chút, sau đó lại ngủ tiếp.

Thơm quá, ngọt quá, ngon quá, hắn vừa hút vào dòng sữa khiến hắn vô cùng si mê trong nháy mắt, vừa không kìm được dùng tay xoa nắn bên còn lại, xúc cảm thật quá tốt làm cho hắn yêu thích không muốn buông tay, yêu thích vô cùng.