Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 272-1: Đại phi điên cuồng (1)




Xà quốc thiên biến sao? Chỉ có đúng những lời này mới khiến mọi người kinh hãi, đúng vậy, bọn họ cũng không biết ngoại trừ Vương thành, có phải bên ngoài cũng như thế hay không, nhưng từ miệng bé mới mạnh mẽ kinh hãi, không phải chỉ có thời tiết của Vương thành thay đổi, mà là khắp thiên hạ đều thay đổi thời tiết.

Quả thật, bé con đúng là không thể có được phần năng lực này, chỉ có thể càng chứng minh rõ một khả năng, trời cao cũng không cho phép Đại phi trở thành Xà Hậu, phần lực cản đó cũng đủ lớn đi.

“Đại phi không thể trở thành Xà Hậu, con dân Xà quốc chúng ta không đồng ý.” Đột nhiên, trong đám dân chúng lại truyền đến một câu kinh thiên động địa (chấn động trời đất) như vậy.

Lập tức dẫn tới sự tán thành của mọi người, tât cả đều hô lớn, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà nổ tung, ầm ầm, vô số căn nhà đều sáng đèn, toàn bộ Vương thành đều sôi trào.

Mặt Đại Thừa tướng xám như tro tàn, hắn biết nữ nhi của hắn vĩnh viễn cũng chẳng thể trở thành Xà Hậu, chỉ có thể dừng lại ở đây, sẽ không có cơ hội gì nữa.

Lúc này, một mảng ánh sáng, chiếu sáng một góc trời đất, cũng chỉ thế thôi, chỉ có ánh đèn, ngay cả ánh trăng cũng tắt hẳn, có thể nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Đại phi, thân thể hơi run rẩy. -dieieen.,.,da,,,,,nnn-)le33qu4444d>>>000nn-

“Không phải ngươi thì là ai!” Giọng nói nghiêm khắc của Mặc Nhật Tỳ lại vang lên, ép hỏi, một người phụ thân mà còn thua kém cả con mình, tuy rằng là một chuyện cao hứng, nhưng cũng vô cùng mất mặt, dù sao hắn vẫn còn tại vị đó.

Giọng nói của bé con lại thản nhiên vang lên, không có ý cười: “Vậy phụ vương ngài cứ mặc kệ con đi, cứ cố gắng cử hành đại điển phong Hậu, con hứa sẽ không xen vào.”

“Không được cử hành đại điển phong Hậu, chúng ta phản đối Đại phi trở thành tân Xà Hậu của chúng ta, tuyệt không đồng ý.” Dân chúng bên dưới nghe xong liền hô to phản đối.

“Tiểu Xà Vương, ngài phải xuất hiện chủ trì đại cục đi, nếu như Đại phi này thật sự trở thành Xà Hậu, Xà quốc chúng ta sẽ không thể an sinh (sống yên ổn).” Có người cứ gào lớn khóc lớn, kêu la bé con phải quan tâm.

“Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Xà Vương ngài không thể mặc kệ sống chết của bách tính chúng ta.” Tất cả mọi người lập tức phụ họa, xem bé giống như thần linh vậy.

“Tiểu Xà Vương, ngài không thể bỏ mặc chúng ta mà.” Có khá nhiều người đều khóc, quát to, ầm ỹ thành một đoàn.

Sắc mặt Mặc Nhật Tỳ càng đen, bàn tay dùng sức nắm chặt tay Đại phi, còn Đại phi cũng không hề có cảm giác đau, bởi vì tâm nàng ta càng đau, càng bàng hoàng, càng không biết làm sao hơn.

Cả thiên hạ đều không đồng ý nàng ta thành Xà Hậu, đây đã không còn là vấn đề của một người, của hoàng cung,-lleqyuydo00n- của Vương thành, mà là của cả thiên hạ rồi. Nàng ta vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không có cơ hội trở thành Xà Hậu, dừng bước thôi.

“Vương, Đại nhi không thể làm Hậu rồi.” Đột nhiên, Đại phi quỳ 'phịch' xuống một cái , rơi lệ đầy mặt cầu xin nói, tâm đã nát, tâm đã chết, nhưng trong lòng đống thời lại dâng lên một nỗi hận.

Mặc Nhật Tỳ im lặng hồi lâu, không hề nói gì, hắn đã tức giận đến không biết nên phản ứng như thế nào, trong đầu nào có nghe được lời của nàng ta. Mà các đại thần ở phía sau đưa mắt nhìn nhau xong, không nhịn được đều quỳ hết xuống lạy, cùng hô to: “Vương, thiên ý đã như thế, Đại phi tuyệt đối không thể làm Hậu rồi, nếu không quốc gia của ta sẽ nguy nan ạ.”

Dù sao mọi người cũng chả quan tâm Đại phi có thể thành Xà Hậu hay không, bộ tộc Xà vương đã có hậu nhân rồi, nhìn xem Tiểu Xà Vương người ta hoàn toàn đâu cần xuất hiện mà vẫn có thể nắm chắc một vùng, so với Xà vương còn cường thế hơn, cho nên có lập Hậu hay không cũng chả quan trọng với bọn họ. Mà hiện tại, loại tình huống này, tốt nhất là đừng nên lập Hậu, ai biết dị tượng đó là thật hay giả, ngộ nhỡ là thật thì sao? Như vậy liền xong rồi, bọn họ tuyệt đối không đê cho một nữ nhân hủy đi toàn bộ Xà quốc.

Mặc Nhật Tỳ nghe được vế phía sau, hít một hơi thật sâu, ánh mắt dừng lại ở Đại phi đang quỳ trên mặt đất, bất đắc dĩ nói: “Đứng lên đi, bổn vương không lập Hậu nữa.”

Nhưng lời này vừa thốt ra, ở phía dưới, trừ bỏ Đại Thừa tướng, người người đều đồng loạt há to mồm nhả khí, -l3le- tâm tình trở nên tốt hơn. Còn Đại phi đang quỳ gối -qu4quyy- trên bậc thềm chỉ vì câu nói đó mà cả người run lên, -dônn- ngón tay nắm thành quyền.

“Tạ ơn Vương.” Suýt chút nữa nàng ta đã không khống chế được giọng của mình, cố gắng duy trì bình thản, giả bộ không thèm để ý.

Mặc Nhật Tỳ nâng nàng ta dậy, sau đó mới quay mặt về phía dân chúng bên dưới la lớn: “Bổn vương không lập Đại phi làm Hậu nữa, đại điển hôm nay chấm dứt rồi.” Nói xong, hắn cũng không ngoảnh đầu lại, bước nhanh xuống bậc thềm.

Đại phi cắn chặt môi dưới, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt một góc, nhìn bóng dáng nam nhân đang phẫn nộ rời đi, trong lòng đã bi ai lại càng thêm phẫn nộ, sau đó cũng chậm rãi bước xuống bậc thềm.

Ngay lúc hai người một trước một sau rời khỏi bậc thềm của đài Vọng cảnh, bầu trời đột nhiên sáng lên, bóng tối lập tức biến mất, trong nháy mắt khôi phục lại vạn dặm không mây, ánh nắng tươi sáng, trời thanh khí sảng, gió nhẹ hiu hiu, một cảnh sắc hài hòa.-diidiidiennnndannnnlequuyyydonnnn-

“A, trời lại sáng rồi.”

“Đúng vậy, hóa ra thật sự là ông trời cũng không muốn để Đại phi thành Hậu.”

“Đúng vậy, Đại phi vĩnh viễn không thể thành Hậu, bằng không ông trời sẽ không tha đâu.”

“Tốt, tốt quá, lại khôi phục rồi.”

“Đây là ý trời, đây là ý thần đó.”