Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Chương 41: Không đồng nhất như thế




Trong phòng, một nha hoàn bưng đồ không biết làm sao nhìn chằm chằm nữ tử đang ngồi ăn vạ ở trên giường.

"Ta muốn Tần di." Liễu Lan Yên ôm chăn co rúc ở giữa giường, cả người cũng núp ở trong chăn chỉ lộ ra đôi mắt to đen lúng liếng, khẩn trương phòng bị nhìn chằm chằm đám nha hoàn vây quanh nàng, nói gì cũng không chịu ra ngoài.

"Này, vậy phải làm sao bây giờ?" Hiện tại đám nha hoàn kia thật là hoang mang lo sợ.

Lúc Tôn chủ rời đi đã giao phó, tuyệt đối không thể cho Liễu Lan Yên và Tần Tụ gặp nhau, lại không thể thất lễ với Liễu Lan Yên.

Bây giờ bọn họ nên thay y phục cho Liễu Lan Yên, nhưng nàng lại cố tình không chịu phối hợp.

Có một tiểu nha hoàn cơ trí chớp mắt một cái, kế xông lên đầu, thấp giọng dụ dỗ Liễu Lan Yên: "Lan Yên tiểu thư, Tần Tụ bận rộn ở bên ngoài, nên người phải ngoan ngoãn thay y phục, ăn hết điểm tâm, Tần Tụ mới trở về."

Nói vừa xong, lập tức bị các nha hoàn khác khinh thường, Liễu Lan Yên cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, phương pháp lừa gạt như vậy có hữu dụng không?

Nhưng đúng là làm cho mọi người mở rộng tầm mắt, Liễu Lan Yên thế nhưng nghiêng đầu nghiêm túc suy tư nửa ngày trời, sau đó nhỏ giọng lầu bầu: "Ngươi không được gạt ta."

"Phải, phải, nô tỳ làm sao dám lừa gạt tiểu thư chứ?" Tiểu nha hoàn vừa thấy Liễu Lan Yên mắc câu, liền lập tức nháy mắt với các nha hoàn khác, ba chân bốn cẳng thay y phục cho Liễu Lan Yên.

Đợi đến khi tất cả mọi người làm xong, Liễu Lan Yên mấy lần hỏi tới cũng đều bị bọn nha hoàn dùng lý do khác lấp liếm cho qua, mãi đến buổi chiều lúc Liễu Lan Yên ngủ trưa, những nha hoàn kia rốt cuộc mới được rỗi rãnh nghỉ ngơi một chút.

"Thật sự là tâm tính như đứa trẻ."

" Tin đồn bên ngoài quả nhiên là thật."

Mấy tiểu nha hoàn cùng tụ tập lại, cười hì hì nói.

"Đừng nói lung tung, Tôn chủ đã dặn dò phải chăm sóc Lan Yên tiểu thư thật tốt." Một nha hoàn trong đó lập tức nói một câu làm cho những nha hoàn khác câm miệng.

Tính tình của Tôn chủ, bọn họ đương nhiên đều biết.

Mấy người thương lượng một phen, quyết định dụ dỗ Liễu Lan Yên thật tốt, Tôn chủ hai ba ngày nữa sẽ liền trở lại, chỉ cần hầu hạ Liễu Lan Yên chu đáo, thì bọn họ coi như là đã hoàn thành chuyện Tôn chủ giao phó.

Bên kia cũng đã trấn an Tần Tụ tốt, bọn họ chỉ nói một câu là Tôn chủ giao phó, Tần Tụ xác định Liễu Lan Yên không có việc gì, sau đó cũng liền ngoan ngoãn nghe theo an bài.

Có Tần Tụ trợ giúp, những nha hoàn kia cũng liền dụ dỗ Liễu Lan Yên dễ hơn.

Quả nhiên vẫn là Tần Tụ có thể trấn an Liễu Lan Yên hiệu quả nhất, bọn nha hoàn dựa theo lời Tần Tụ nói với Liễu Lan Yên một phen xong, quả nhiên nàng không hề đòi muốn Tần Tụ nữa.

Tiếp xúc với nhau nhiều họ cũng dần phát hiện, Liễu Lan Yên trừ việc có chút tâm tính như đứa trẻ ra, thì ngược lại là một người ngây thơ an tĩnh, trong ngày thường cũng không ầm ĩ không làm khó, chỉ nhìn chằm chằm lá cây hoặc vườn hoa ngoài cửa sổ, mỗi lần ngồi xuống là có thể ngồi suốt cả một ngày.

Liễu Lan Yên an tĩnh cũng làm cho nha hoàn hầu hạ nàng nhẹ nhõm rất nhiều.

Đến mức so với lúc có Yêu Thần thì đúng là chưa từng thoải mái như vậy.

Trên sông băng, một chiếc xe ngựa dừng lại, Bành Trăn đứng ở cạnh xe ngựa không ngừng dạo bước, tới tới lui lui nóng nảy lo lắng.

Trong suốt ba trăm năm, bọn họ phát hiện chỗ này là thích hợp nhất, nhưng không biết có đúng là hữu dụng với Tôn chủ hay không.

Trên sông băng, một mảnh tia sáng trắng.

Chỉ có kình phong quét qua, mang theo những vụn băng nhỏ, táp vào trên mặt mấy người ở đây, da thịt bị cắt rách có chút đau.

Nhưng Bành Trăn căn bản không để loại đau đớn nhỏ nhoi này ở trong mắt, hắn để ý nhất chính là Tôn chủ đang một mình tiến vào sâu trong sông băng kia hiện như thế nào.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, như một thanh đao cùn rỉ sắt, từ từ làm hao mòn sức nhẫn nại của Bành Trăn.

Mặt trời lặn xuống lại mọc lên, Bành Trăn đã đợi đến sắp nổi điên, rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng của Tôn chủ ở chỗ sâu trong sông băng.

"Tôn chủ." Bành Trăn vừa kích động nghênh đón, vừa nhìn rõ ràng sắc mặt của Yêu Thần, trong lòng hồi hộp.

Yêu Thần đương nhiên sẽ không thể hiện hỉ nộ ra mặt, nhưng Bành Trăn vẫn có thể thấy được sự mệt mỏi nhàn nhạt trong mắt của hắn.

Yêu Thần cũng không nói gì, chỉ là lên xe ngựa.

Bành Trăn hiểu ý Tôn chủ, liền bảo xe ngựa trở về.

Xem ra quả nhiên chuyện không thuận lợi, nếu không, Tôn chủ tuyệt đối sẽ không có phản ứng như thế này.

Bên trong buồng xe sau một hồi trầm mặc, Yêu Thần nhàn nhạt mở miệng: "Ám Nhất, tình hình của nàng như thế nào?"

Thân ảnh màu xám tro đột ngột xuất hiện ở trong toa xe, quỵ người xuống, cung kính nói: "Suốt mấy ngày nay, Liễu cô nương vẫn luôn ở trong viện, một bước cũng không rời đi. Cả ngày trừ ngẩn người ra thì chính là ngẩn người."

"Tần Tụ rất là an phận thủ thường, nghe lời không có đi gặp Liễu Lan Yên." Ám Nhất trả lời xong, lại theo cái phất tay của Yêu Thần mà rời đi.

Bành Trăn phát hiện, sau khi Ám Nhất nói chuyện Liễu Lan Yên xong, thì sắc mặt của Tôn chủ tốt hơn nhiều, thậm chí ngay cả vẻ mệt mỏi ở sâu trong mắt Yêu Thần cũng được một loại hưng phấn thế chỗ.

Xem ra Liễu Lan Yên ở trong lòng Tôn chủ địa vị đã không phải là hắn có thể tưởng tượng rồi.

Xe ngựa của Yêu Thần đương nhiên không thể so với loại xe ngựa bình thường, tốc độ tuyệt đối là cực nhanh, không bao lâu đã đến nơi.

Sau khi cùng Yêu Thần tách ra, Bành Trăn nhanh chóng triệu tập thủ hạ của mình, bố trí tiếp tục tìm kiếm.

Một lần ba trăm năm không đủ, thì hắn có thể tốn hao nhiều lần ba trăm năm hơn, chỉ cần là thứ Tôn chủ cần, hắn nhất định sẽ tìm được.

Sau khi Yêu Thần nghỉ ngơi xong tỉnh lại, hắn không để cho bất luận kẻ nào đi cùng, trực tiếp đi đến chỗ Liễu Lan Yên.

Liễu Lan Yên đang ngồi bên cửa sổ ngưng mắt nhìn đóa hoa tươi đẹp trong sân, lúc Yêu Thần tiến vào, nàng ngay cả động cũng không hề động.

"Rất đẹp sao?" Yêu Thần một chút cũng không có bị người xem nhẹ mà bất mãn, ngược lại còn đi tới bên cạnh Liễu Lan Yên, khẽ cười hỏi.

"Rất đẹp." Liễu Lan Yên cũng không quay đầu nhìn Yêu Thần, chỉ là tự nói.

"Lan Yên, nàng muốn cái gì?" Yêu Thần cười ngồi vào bên cạnh Liễu Lan Yên, nhỏ giọng hỏi.

Giọng nói trầm thấp mang theo một loại sức quyến rũ hấp dẫn không thể tả được, làm cho người ta không nhịn được trầm luân, nhưng đáng tiếc, giọng nói có sức quyến rũ như thế, lại không hấp dẫn được nửa phần chú ý của Liễu Lan Yên.

Liễu Lan Yên cau mày, suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới nhìn về phía Yêu Thần: "Ta muốn cái gì?"

Cái vấn đề này khiến Yêu Thần hơi sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười: "Ở lại bên cạnh ta đi, Lan Yên. Nàng sẽ biết nàng cần gì."

Lần này Liễu Lan Yên giống như nghe hiểu, chu môi nghi ngờ hỏi ngược lại: "Đồ đệ?"

"Ừ. . . . . . Nếu nàng thích." Yêu Thần khẽ cười, rất tự nhiên nắm sợi tóc rơi xuống bên tóc mai của Liễu Lan Yên vén ra sau, lại phát hiện thân thể người phía trước cứng đờ, vội vàng lùi về sau, phòng bị nhìn hắn chằm chằm.

"Lan Yên, nàng sợ ta sao?" Lời này Yêu Thần nói nửa thật nửa giả, ai cũng không biết sự mất mác trong lòng hắn.

"Ta với ngươi cũng không quen." Liễu Lan Yên nháy mắt, vô tội hỏi ngược lại.

Một giây kế tiếp còn chưa đợi nàng phản ứng kịp, đã rơi vào một lồng ngực dày rộng lại ấm áp, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói ôn hòa của Yêu Thần, hình như là đang nhẹ nhàng thở dài: "Sẽ quen thôi."

Nghe được lời Yêu Thần nói, trong mắt Liễu Lan Yên hiện lên một tia kinh ngạc, thái độ của Yêu Thần đối với nàng, tại sao lại không đồng nhất như thế?