Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy

Chương 7




Suốt năm ngày sau, Wagner cảm thấy mình như đang tuột dốc không phanh!

Anh nhận ra mình càng ngày càng thích cảm giác cùng Chân Chân ân ái. Cô gái nhỏ này mặc dù biểu hiện còn trúc trắc, chẳng hề có chút kỹ thuật gì đáng nói nhưng mỗi khi anh tiến vào thì đều khiến anh vô cùng vui sướng. Phản ứng của cô rất tự nhiên, chẳng chút vờ vịt hay làm bộ động tình, điều này khiến cho anh thấy rất thoả mãn, mở cờ trong bụng, nở mày nở mặt.

Anh không gọi Mark tìm gái cho mình nữa. Có Chân Chân bên cạnh, anh thậm chí còn không muốn ra khỏi cửa, không muốn trở về nước, cứ thế sống mơ mơ màng màng… quả thực là đã biến thành một con dâm trùng to xác! Ngay cả chuyện anh hỏi Mark nhờ làm hộ chiếu cho Chân Chân, anh dường như cũng đã quên béng mất, không vội cũng không thúc giục.

Tên khốn Nelson kia có thể ở Dolly hi Mia bầu bạn với vị hôn thê, cả ngày tính phúc như thần tiên, ung dung sung sướng, vậy cớ sao anh không thể ở Bagdad ăn chơi trác táng, ngày ngày động phòng hoa chúc? Sống là phải hưởng thụ! Bằng không, anh sẽ thật cảm thấy có lỗi với chính mình!

*tính phúc: hạnh phúc có được nhờ con đường sex

Hiện tại nếu anh không có chuyện gì làm đều sẽ đè Chân Chân ra kịch chiến.

Ban đầu Chân Chân còn ỡm ờ kháng nghị, bảo anh đừng thế này đừng thế kia, về sau thì hoàn toàn bó tay đầu hàng. Chỉ cần một ánh mắt anh, cô cũng có thể hiểu rõ anh muốn cái gì, thậm chí rất tự giác mà cởi hết quần áo của mình ra, tránh để anh thú tính bùng phát lại xé rách quần áo của cô.

Ưu điểm của Chân Chân thì chưa nói, nhưng sở trường lớn nhất chính là nghe lời! Khi ông nội muốn cô đi theo Wagner, cô liền ngoan ngoãn đi theo anh, trước sau cũng chẳng thắc mắc gì nhiều cả, cứ vậy đi theo anh, chưa từng lo lắng cho tương lai. Cô chính là thuộc kiểu người “qua ngày nào hay ngày đó”, chẳng bao giờ đau đầu gì cho ngày mai. Suy nghĩ nhiều như thế rất mệt mỏi! Cô không đủ thông minh vậy đâu, chỉ có thể sống cho ngày hôm nay thôi.

Hồi xưa cô nghe lời ông nội, bây giờ cô nghe lời Wagner, tất cả dường như đã trở thành thói quen.

Ở dưới tầng hầm năm ngày qua, thực ra cô cũng rất vui vẻ! Ăn uống đều là đồ ngon trước đây chưa bao giờ thưởng thức qua, mỗi ngày dọn dẹp phòng ốc không đến một tiếng, sau đó thời gian còn lại, tất cả cô đều dành cho Wagner, mặc cho anh lăn qua lăn lại. Mặc dù cùng anh làm chuyện đó rất xấu hổ, rất ngượng, nhưng mà… đúng thực là vô cùng thoải mái!

Trên mặt đất tầng hầm, mỗi góc quanh đây đều từng bị hai người dùng để làm một lần, cho dù là trên ghế salon, góc cầu thang, góc tường hay trên bàn ăn… cuối cùng cả hai cũng đều trở về giường làm tiếp một lần. Mỗi khi yêu xong, anh sẽ ôm lấy cô nằm trên giường một lúc, đó là thời điểm ấm áp nhất giữa hai người. Họ sẽ nhân lúc nói qua nói lại mấy câu, có lúc lại không nói gì mà chỉ nhìn nhau, khiến cho khoảng ấm áp giữa hai người càng thêm nồng đậm, lắng đọng.

Wagner véo véo khuôn mặt Chân Chân. Người cô dù không có mấy lạng thịt nhưng trời sinh nét mặt trẻ con, ngũ quan tuy bình thường nhưng nhóm vào một chỗ cũng không đến nỗi. Chẳng qua là gương mặt này trông quá nhỏ so với tuổi thực tế của cô.

Tuổi thực của Chân Chân là 17, dáng dấp thì trông như mới 15, 16 tuổi, kiến thức ít ỏi về đời sống trong đầu ít nhất phải trừ bớt 10 tuổi, thêm tính tình đơn thuần lại trừ đi 5 tuổi, mà đối với người có tính cảnh giác cực cao như thì cô chỉ được coi như… một đứa bé 2 tuổi.

Cô nhóc này ngây ngô làm người ta lao đao, nhưng mà cũng lạ, kỳ quái là anh càng ngày càng thấy thích, cũng như càng ngày càng trầm mê ở trong cô. Bên cạnh cô, anh cũng thấy cuộc sống của mình đỡ phức tạp, đơn giản mỗi ngày chẳng thèm làm gì sất, cơm nước xong liền yêu, yêu xong liền ngủ.

Cuộc sống này… thanh thản đến nỗi làm người ta nghiện, làm anh thiếu chút nữa quên rằng mình là ai, tên gì, mang thân phận nào, thậm chí cũng nhanh quên tít mình hiện còn đang bị người đuổi đông giết tây.

Wagner bóp bóp gương mặt cô, lại hôn xuống chóp mũi hơi lạnh của cô.

“Chân Chân, từ nhỏ em và ông nội hai người vẫn sống nương tựa vào nhau à? Trong nhà chẳng lẽ không hề còn ai khác ư?” Cô là một cô bé mồ côi bị vứt bỏ được lão Kiều nhặt về nuôi. Nuôi cô lớn chừng này rồi, mà lão Kiều cũng hơn 70 tuổi, nói ra thì trong nhà cũng nên có thêm ai đỡ đần chứ, thật chỉ có mỗi cô nhóc này sao?

Wagner chưa bao giờ có ý nghĩ muốn cùng bạn giường của mình “tìm hiểu qua lại” nhau, nhưng duy chỉ với cô nhóc này, đột nhiên anh nảy ra mong muốn được hiểu cô hơn. Ôi, tất tần tật lần đầu tiên của anh, sao mà toàn là của cô nhóc này không!

Wagner càng suy tư thì càng cảm thấy không thể tin nổi.

Chóp mũi Chân Chân bị anh hôn nhồn nhột, cựa quậy một chút, cô đáp: “Ông nội nói với em, lúc còn trẻ bà nội thấy ông nghèo quá nên bỏ đi cùng người đàn ông khác. Lúc bà nội rời đi thì bố mới có 3 tuổi, ông nội cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay vừa làm bố kiêm làm mẹ nuôi con. Vất vả nuôi nấng rồi cũng đến lúc bố lấy vợ sinh con, tuy nhiên 15 năm trước lúc em mới chỉ có 1 tuổi rưỡi, bố và mẹ mất trong một vụ tai nạn giao thông! Từ khi em có trí nhớ nay, em và ông nội chỉ mỗi hai người cùng sống với nhau.”

Wagner dán bạc môi mình trên trán cô, đương lúc cô nói chuyện lại nhẹ nhàng hạ xuống hôn. Haizzz, lời nói dối sứt sẹo như vậy chắc cũng chỉ lừa được có mỗi cô nhóc ngây ngô này thôi.

“Thực ra thì… em đã sớm biết ông nội nói dối em. Từ trước tới nay ông chưa hề kết hôn gì cả, cũng không có con cái gì.” Chân Chân nhu thuận để cho anh hôn mình, giọng nói từ giữa hai kẽ răng trắng đều nhè nhẹ lọt ra ngoài. “Em cũng đã sớm biết, em thực không phải cháu gái ruột của ông.”

Wagner hơi khựng lại. “Làm sao em biết?” Anh không khỏi giật mình hô nhỏ.

Cô nhóc ngốc nghếch này thực ra cũng không ngốc lắm nhỉ, tự dưng thông minh đột xuất? Không phải đang đóng kịch chứ?

“Khi còn bé, lúc em đi học…” Giọng nói Chân Chân thật trầm và nhỏ, giống như đang thì thào thủ thỉ: “Các bạn trong lớp đều lấy chuyện này ra giễu cợt em, nói em không ai cần, ngay cả bố mẹ cũng vứt bỏ. Ở trường cũng có không ít giáo viên bởi vì biết xuất thân của em mà khinh thường, giống như em không xứng đứng một chỗ với họ vậy…” Dừng một chút, cô đột nhiên cười nhẹ: “Em chỉ sợ ông nội thương tâm, sợ ông đau lòng vì những chuyện trên trường em gặp nên cái gì cũng không dám hỏi ông, cái gì cũng không nói với ông, vờ như mình chẳng biết gì hết. Ông không muốn để cho em biết thân thế của mình, vậy thì em cái gì cũng không biết, chỉ cần em làm cho ông vui là được rồi.”

Wagner đột nhiên thấy lòng ê ẩm đau nhức, cảm thấy rất thương cô nhóc trước mặt này.

Trên đời sao còn có thể tồn tại một cô gái đáng yêu như Chân Chân đây? Biết rõ thân thế của mình nhưng vẫn chịu đựng để làm người thân vui lòng, thật thiện lương, thật ngây thơ!

Cô vẫn luôn sống trong hoàn cảnh thiếu thốn, khó khăn lớn lên, không những nó chẳng hề phá huỷ đi nét đơn thuần đáng quý của cô, ngược lại còn làm cô càng thêm tốt đẹp, thiện lương hơn gấp bội so với nhiều người. Nhưng đáng quý nhất là, cô vừa thiện lương mà lại còn vừa hiểu chuyện, dễ chọc người ta thương mến! Một cô gái như Chân Chân đây, quả thực là trên đời này là hiếm có khó tìm.

Cô gái thuần khiết và trong sáng, ở bên cạnh cô, anh không hề cảm thấy chút nặng nề hay khó chịu. Ông Trời để anh gặp được cô, thật sự là phúc phận của anh.

Những ngày truỵ lạc dù có kéo dài bao nhiêu lâu cũng chẳng có lấy một ngày chán.

Wagner phát hiện, bản thân đối với Chân Chân đã mê muội vô bờ, ngày ngày muốn cũng chẳng đủ. Anh cứ nghĩ mình có thể là đang nếm thử “thức ăn tươi” nên xuân sắc nhộn nhạo, dù sao trước kia anh cũng chưa từng gặp qua ai như Chân Chân, người con gái quá đơn thuần thế này; có thể chỉ cần muốn cô thêm vài lần, nhiều là nửa tháng nữa, cảm giác mới mẻ qua đi, anh chắc sẽ không mê muội cô như vậy, cũng không quá mức kích tình như hiện tại nữa.

Cơm tối hôm nay toàn món Ấn Độ: tôm sốt curry, gà nướng Ấn Độ nổi tiếng thế giới. Chân Chân rất thích gà, cũng ăn không ít trứng tôm.

Mark ngồi giữa hai người, cùng họ dùng bữa tối. Mỗi lần ăn được một, hai miếng, hắn sẽ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Chân Chân, đôi mắt lấp lánh.

Ba người dùng cơm, không khí có chút kỳ quái.

Chân Chân bị nhìn mãi cảm thấy cả người không được tự nhiên, quyết định trốn đi: “Tôi… vào nhà vệ sinh chút.”

Chân Chân vừa rời đi, Mark lập tức lấy cùi chỏ hích vào Wagner một cái, cười cười hỏi: “Ban tôi ơi, cậu định đưa cô ấy về nước, để cô ấy làm người giúp việc nhà cậu thật à?”

“Thì sao?”

“Cậu ăn người ta rồi còn định để người ta làm nữ giúp việc nhà cậu ư?”

“Chẳng lẽ không thể?” Ăn rồi thì không thể làm nữ giúp việc nữa? Wagner chẳng hiểu logic của Mark là gì.

“Bạn tôi à, cậu có thấy thích hợp không? Hay là cậu chơi người ta thêm mấy ngày nữa, chán rồi liền quẳng cho tôi đi! Trong trắng như vậy, kiểu gái này tôi chưa từng thử qua nhé! Đồ tốt nên cùng bạn bè chia sẻ, tôi sẽ không ngại nhặt thứ cậu đã chơi chán rồi đâu. Đừng keo kiệt, để cho tôi nếm thử một chút mùi vị của cô nhóc đó xem… hê hê hê…” Đáy mắt Mark loe loé ánh sáng dâm tà, càng ngày càng chói mắt.

“Mark, đừng để tôi nghe được những lời như thế nữa. Tôi không muốn trở mặt với cậu.” Cho dù bây giờ mình vẫn là người đang nắm được cô, nhưng anh vẫn thấy rất phẫn nộ, rất muốn đập cho bạn một trận.

“Bạn tôi à, đừng nói với tôi, cậu thật sự muốn đem cô nhóc ấy về nhé?” Mark giơ tay bóc trứng tôm. “Cậu có nghĩ tới việc mang một cô gái bị mình chơi đùa về thì phải giải thích ra sao chưa? Cậu len lén kim ốc tàng Kiều, tìm chỗ nuôi lớn người ta còn chưa xong, giờ lại định đưa người ta về nhà làm nữ giúp việc? Cậu làm vậy chẳng lẽ muốn bô bô cho mọi người trong nhà biết, cậu chạy khắp nơi chơi đùa phụ nữ, thậm chí ngay cả một cô gái vị thành niên cũng không tha sao?”

*Chuyện kể rằng Hán Vũ đế Lưu Triệt năm lên 3 tuổi đã được phong là Giao Đông vương. Một lần ông được mẹ nuôi, tức công chúa trưởng Lưu Phiếu, ôm vào lòng rồi hỏi: “Con có muốn lấy vợ không?”. “Có”, Hán Vũ đế đáp lại. Công chúa chỉ vào đám đông hơn trăm người đứng cạnh gợi ý tiếp: “Muốn người nào?”. Vũ đế nguầy nguậy lắc đầu, tỏ ý không ưng. Lưu Phiếu vội chỉ tay về phía con gái mình, tức Trần A Kiều, rồi hỏi: “Ta gả A Kiều làm vợ cho con được chăng?”. Hán Vũ đế Lưu Triệt nhoẻn cười đáp: “Được ạ! Nếu lấy được A Kiều làm vợ, con sẽ đúc nhà vàng để cho nàng ở.” Chính câu nói này về sau đã trở thành một điển cố nổi tiếng của Trung Quốc: “kim ốc tàng Kiều”, tức nhà vàng cất người đẹp (người đẹp ở đây là nàng Trần A Kiều, con gái của công chúa trưởng Lưu Phiếu).

“Mark, đây là vấn đề của tôi.” Wagner bỏ dao và nĩa xuống, nghiêm mặt đáp: “Cậu không cần phải để ý tới.”

“Được, tôi cho qua. Vậy giờ cậu cho tôi hai tấm hình của cô ấy, tôi giúp cô ấy làm hộ chiếu.”

“Trời! Bây giờ cậu mới đòi hình tôi là sao?!” Anh nhờ Mark làm hộ chiếu cho Chân Chân không phải chuyện ngày một ngày hai, sợ rằng đã mấy tuần rồi ấy chứ! Thế mà bây giờ mới lòi ra vụ đòi hình?!

“Tôi sao biết cậu nói thật? Tôi còn tưởng cậu chỉ nói thế thôi, chờ cậu chơi chán rồi sẽ tự động về nước, tuỳ tiện quẳng người ta đi…”

“Cậu khi nào nghe tôi bảo ‘chỉ nói thế thôi’ hả?!” Wagner tuyệt không muốn cãi nhau với bạn bè mình, nhưng thực sự là không kiềm chế được. Anh chưa bao giờ nói là định chơi đùa với cô, anh không rảnh làm ba chuyện dư hơi như vậy!

“Tôi… tôi lập tức làm hộ chiếu ngay, cơm nước xong lập tức đi làm!” Mark vừa bóc xong một con tôm, vội vàng bỏ vào đĩa của Wagner. “Ăn tôm! Ăn tôm! Cậu đừng tức giận, tức giận mau già đó!” Trước khi Wagner kịp bùng phát, hắn liền nhanh tay dội một gáo nước mát trước cho anh hạ hoả.

Wagner nóng nảy, là bạn bè của anh, Mark hiểu rõ. Chẳng ai muốn anh lên cơn, ngồi hứng chịu “lửa” giận của anh hết.

Hai người đang nói chuyện, Chân Chân đúng lúc từ nhà vệ sinh đi ra, trở lại bàn cơm tiếp tục phục vụ Wagner dùng bữa.

Suy tính cho hoàn cảnh của Wagner, vì an toàn của anh, Mark mời hẳn một thợ chụp ảnh đến tầng hầm Huyền Nhật giúp Chân Chân chụp ảnh.

Chụp xong, Mark lôi Wagner đến cửa cầu thang, kề tai nói nhỏ.

“Bạn tôi này, thật ra thì… tôi có một vấn đề vẫn chưa rõ, cứ muốn hỏi cậu.”

Wagner đảo mắt, bảo hắn có gì cứ hỏi.

Mark một tay vịn lên cầu thang, một tay đút vào túi quần, đợi được ánh mắt chấp nhận của Wagner mới tiếp: “Cậu muốn mang cô nhóc kia về nước thì chỉ cần gọi một cú điện thoại, để cho người nhà cậu phái trực thăng tới Bagdad đón hai người là xong, không phải sao? Mặc dù cậu để tôi giúp thì chứng minh rằng cậu coi trọng, tín nhiệm tôi, tôi rất vui, nhưng mà cậu cũng đâu cần nhờ tôi làm lại hộ chiếu cho rắc rối vậy.” Mark không đợi Wagner đáp lời lại nói: “Bạn tôi à, hộ chiếu ít nhất phải mấy ngày mới xong, sao cậu không để người nhà cho thẳng máy bay tới đây đón? Phương tiện nhiều vô số mà! Mắc gì phải phiền phức quá thế! Cậu cũng đâu phải không rõ hoàn cảnh của mình, sớm đi ngày nào thì bảo toàn mạng cậu ngày đó, đúng chứ? Vậy thì sao…”

“Mark, cậu không thấy hiện tại tôi bị người đuổi giết, hộ chiếu phải làm tới làm lui, còn mang theo một cô nhóc ngốc nghếch thế kia, nếu tôi gọi người phái máy bay tới đón, chẳng phải rất không có bản lĩnh, mất hết mặt mũi à?” Wagner căm giận cắt đứt lời Mark, giết chết toàn bộ nghi vấn của bạn. “Tôi thê thảm về nước như thế này thì đám bất nhân bất nghĩa không tính là anh chị em của tôi kia chắc chắn sẽ giễu cợt tôi, cho là tôi ở Bagdad chống đỡ không nổi, chạy thoát không được mới cầu cứu bọn họ, mong bọn họ giúp tôi thoát khỏi khổ ải, đem tên sợ đến tè ra quần, hồn bay phách lạc là tôi vớt về nước!” Tay anh nắm thành đấm, càng nói càng xúc động phẫn nộ. “Tôi tuyệt đối không để bọn họ cười nhạo mình, nhất là anh sáu tôi! Cho nên dù thế nào tôi cũng phải thẳng lưng ưỡn ngực, ngẩng cao đầu mà đáp máy bay về nước, để cho bọn họ biết, tôi có bị người đuổi giết thì vẫn sống nhăn! Cũng để bọn họ biết, mấy thứ rác rưởi kia chẳng khác gì kiến hôi, trước sau chẳng thể tạo ra bất cứ uy hiếp hay sợ hãi nào cho tôi hết!”

Mark vỗ vỗ vai anh. “Có chí khí, quả là đàn ông! Tôi ủng hộ cậu, nhất định sẽ giúp cậu đến cùng. Hộ chiếu của cô nhóc kia tôi sẽ mau giúp cậu làm xong.”

Wagner tiễn Mark và thợ chụp ảnh đi, quay trở lại ngồi bên người Chân Chân, một cách tự nhiên vòng tay qua ôm eo cô.

“Anh này, vì sao mọi người phải chụp hình cho em vậy?” Người lạ vừa đi, Chân Chân liền thắc mắc hỏi.

“Mark giúp em làm hộ chiếu nên cần hình.”

“Hộ chiếu? Đó là cái gì thế?” Vẻ mặt Chân Chân mờ mịt đầy sương mù, hiển nhiên chẳng hiểu gì.

“Cũng na ná chứng minh thư ấy.” Wagner không giải thích gì nhiều.

Anh cho rằng Chân Chân biết châu Phi đã gọi là một kỳ tích rồi, không biết hộ chiếu thì cũng đúng thôi. Đời này chắc chắn cô chưa từng đi nước ngoài bao giờ nên cũng chưa từng thấy qua hộ chiếu, Wagner đối với sự kém hiểu biết của Chân Chân chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

Mấy ngày nay, Wagner có món đồ chơi mới, chơi đến kích tình mênh mông, vui tới quên cả trời đất.

Trước đây, mỗi ngày anh đều rời khỏi tầng hầm đi loanh quanh hóng gió một vòng, mà gần mười ngày nay, thà rằng anh ôm Chân Chân vui vẻ kích thích một ngày một đêm cũng chả thèm ló mặt ra ngoài phơi nắng, chẳng chút để ý mình thực dần dần biến thành một con chuột, hơn nữa lại là một con chuột động dục.

Mỗi ngày Chân Chân sẽ giúp Wagner giặt quần áo, gấp chăn chiếu, dọn dẹp phòng ốc, sắp xếp lại đồ anh vứt lung tung. Trừ những việc nhà này ra, cô còn phải thoả mãn nhu cầu của anh, đút cho dục vọng của anh ăn no. Nhưng dù mệt mỏi thế nào, cô cũng sẽ không chút oán thán mà hầu hạ anh.

Tính tình Wagner xác thực chẳng tốt tẹo nào, đụng một chút là bộc phát. Tính nhẫn nại cũng thực thấp, việc mình dặn một lần, nếu không nghe lời mà bắt anh phải dặn đến lần thứ hai, anh sẽ lập tức giận đến xịt khói! Còn nữa, anh có rất nhiều tật xấu khó sửa, ví dụ như thích xé quần áo của Chân Chân, luôn vứt đồ đạc lung tung, dù cho Chân Chân có theo sát sau mông giúp anh dọn dẹp không biết bao nhiêu lần thì chỉ khoảng nửa ngày sau, anh sẽ lại làm cho tầng hầm lộn xộn như một đống rác.

Tuy nhiên, tật vứt đồ của anh Chân Chân không để ý tới. Cả ngày anh thích thú ôm cô vui đùa liên tục, một chút xấu hổ của cô cũng chẳng thèm để ý, càng thêm thoải mái mà làm tình.

Chân Chân chẳng những đơn thuần, tâm trắng như gương mà còn đặc biệt dễ tin và tha thứ cho người khác. Lúc đầu Wagner vốn còn hơi e ngại, lần đầu tiên của cô bị anh chà đạp thảm hại, sợ rằng ít nhiều sẽ khiến cô có bóng ma trong lòng với anh. Nhưng không, chớp mắt một cái Chân Chân liền đem sự thống khổ lần đó quẳng ra sau đầu, ngược lại còn có thể ân ái và ở bên anh không hề ngại ngần.

Anh thích cùng cô ân ái. Anh phát hiện dường như sâu thẳm Chân Chân cũng rất thích cảm giác ân ái tuyệt vời này. Có lúc anh dựa vào cô thật gần, nhưng lại cố ý không chạm vào cô, cô sẽ rất chủ động mà dính vào anh cọ tới cọ lui, quấn lấy anh, thân thiến với anh hơn. Như vậy có thể suy ra, Chân Chân cũng mê loại “vận động” này, hơn nữa muốn ngừng còn không được, trầm luân trong bể tình.

Hôm nay hai người trừ lúc ăn cơm ra, những lúc khác toàn bộ đều ôm dính lấy nhau, dĩ nhiên, ngủ cũng ôm.

Wagner nhìn người lúc này đang ngồi trên đùi mình, dù cô rất muốn nhưng lại thẹn thùng không dám mở miệng. Ngón tay anh chậm rãi vuốt ve gò má của cô, từ trán trượt xuống cằm, lười biếng thấp giọng hỏi: “Thích cùng anh làm vậy à?”

Wagner quả nhiên là sói háo sắc to xác, nhấn chìm cả thỏ trắng ngây thơ vào bể tình, để cô cùng mình trầm mê trong vực sâu không tài nào thoát ra được, đã thế lại còn phải hỏi loại vấn đề xấu hổ này ra miệng mới chịu!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Chân đỏ ửng: “… Ừ.”

“Vì sao?” Ngón tay dừng ở đôi môi mềm mại của cô, vuốt ve nó.

“Rất thoải mái!” Ngón tay tiến vào bờ môi đỏ mọng, chạm phải răng cửa của cô.

“Chỉ vì thoải mái?” Đáp án này làm Wagner không quá vừa ý, sắc mặt hơi đanh lại.

“Nếu không thì là vì sao chứ?” Chân Chân mở to mắt mê man nhìn anh. Kỳ quái! Hôm nay sao anh không giống như bình thường ta? Bao giờ cô ngồi lên đùi anh, anh cũng đều hoá thân thành sói, áp đảo cô ngay tại chỗ mà? Hay là cô cọ chưa đủ? Cô không thể làm gì khác hơn ngoài không ngừng cố gắng cọ, tiếp tục cọ!

“Không còn nguyên nhân khác à?” Wagner kiên trì hướng dẫn cô từng bước.

Chân Chân khổ não rũ mi mắt xuống, suy tư nửa ngày, cuối cùng lắc đầu.

“Nếu anh nói, anh không muốn làm với em nữa, em sẽ làm gì?”

Không muốn cùng cô làm? Chân Chân kinh ngạc hơi mở đôi môi đỏ mọng. Cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này nha!

“Nếu như anh không muốn làm cùng em nữa, trả lời anh, em sẽ làm gì?” Không nghe cô đáp, anh lại hỏi cô lần nữa.

“Sau này sẽ không bao giờ muốn làm cùng em nữa ư?”

“Phải!”

“Vậy thì… em tìm người khác cùng làm thôi!” Chân Chân đáp một cách rất tự nhiên. Anh không muốn thì cô đi tìm người khác muốn là được, rất bình thường! Thực ra cô không hề ý thức được câu trả lời này là mang ý nghĩa gì, thậm chí còn vô cùng kích thích Wagner.

Wagner hoàn toàn không nghĩ tới, Chân Chân có thể trả lời mình một cách trơn tru như vậy. Vốn là cô đã bị anh trói chặt vậy rồi, làm cô thích cùng anh thân thiết vậy rồi, chỉ thuận miệng lúc ăn no dửng mỡ hỏi một chút thôi, ai dè cô sẽ cho mình một đáp án bom tấn thế này?!

Trong nháy mắt, anh như là xăng bị châm cho mồi lửa, giận không thể át, chẳng chút thương tiếc mà đẩy phăng Chân Chân từ trên đùi mình ra. “Em dám tìm thằng khác làm, anh liền giết nó, sau đó giết luôn cả em!” Lời vừa quát ra, ngay cả chính anh cũng giật nảy mình.

Chân Chân bị anh đẩy xuống đất, mông đau ơi là đau, một chút cũng chẳng hiểu tại sao đột nhiên anh lại giận dữ vậy. Cô đâu có đắc tội gì với anh đâu!

Trước kia Chân Chân chưa từng làm qua loại chuyện đó, cũng không biết làm chuyện đó cùng đàn ông có thể khiến hai người thoải mái như vậy. Tất cả những thứ này đều là do Wagner dạy cho cô. Bây giờ anh không muốn làm với cô, cô chỉ đành đi tìm người khác thôi. Trong đầu Chân Chân, loại chuyện này dường như không khác gì một trò chơi, có cùng người khác làm thì cũng đâu sao, chỉ cần hai người thoải mái là được rồi.

Nếu như Wagner nghe người phụ nữ khác trả lời vậy, nhất định sẽ không chần chừ mà suy đoán xem cô ta có phải cố ý chọc giận anh hay không, nếu chọc được anh giận thì liền chứng minh cô ta có chút vị trí trong lòng anh. Nhưng duy chỉ có cô nhóc Chân Chân này, anh biết cô tuyệt đối không có âm mưu gì, trong đầu luôn nghĩ gì nói nấy, mà nói được thì làm được. Cô thẳng ruột ngựa như thế, chẳng chút quanh co lòng vòng, ngốc nghếch!

Mà anh cũng chẳng hiểu sao mình lại phải nổi điên đến cỡ này. Tưởng cô đi tìm thằng khác, anh liền phẫn nộ tới nghẹn ứ! Tưởng cô nằm dưới thân thằng khác rên rỉ mềm mại hưởng thụ, anh liền tức giận không kiềm chế nổi! Cô dám tìm thằng khác lên giường, anh chắc chắn sẽ lên cơn điên! Chỉ nghĩ thôi mà anh cảm thấy có cả trăm núi lửa sôi trào trong mình.

Chân Chân ngó khuôn mặt tức giận méo mó của anh, đầu óc thình lình vọt ra lời cảnh cáo ngày đó, hoảng sợ định chuồn ra ngoài cửa.

Wagner nhanh nhẹn kéo cô lại vào ngực, dùng sức ôm lấy.

Cô hoảng sợ run rẩy khoé miệng, sợ chết giằng co: “Anh à, anh… anh… anh đừng có đánh tôi…” Hu hu hu, chạy không xong, sao cô lại xấu số thế này?

Wagner nâng cằm cô. “Chân Chân, không cho phép đi tìm thằng nào khác.”

Mặt Chân Chân trắng bệch, hoàn toàn ngu ngơ.

Wagner nắm chặt cằm cô, cắn răng dặn dò: “Chuyện này không thể tuỳ tiện tìm thằng nào làm cả. Em đã làm cùng anh thì chính là người của anh, không cho phép tìm ai khác, chỉ có thể cùng anh làm, hiểu không?”

Sự độc chiếm của anh đối với cô đã tới mức này rồi sao? Không muốn để thằng khác chạm vào cô, không muốn sự thuần khiết của cô bị thằng khác thưởng thức, chỉ muốn cô thuộc về một mình mình! Ý nghĩ này khiến cả Wagner thấy kinh ngạc vô cùng.

“A?” Chân Chân thẫn thờ, nghĩ trước nghĩ sau cũng không hiểu. “Nhưng… anh à, anh… anh… anh không phải nói không muốn làm với em ư?”

Wagner hôn mạnh xuống môi cô. “Không muốn làm với em? Anh nói lúc nào?”

“A?” Chân Chân choáng váng, rõ ràng mới vừa rồi anh nói…

Wagner đặt cô lên giường, thân thể áp chặt cô. “Em không phải muốn làm với anh à? Cởi quần áo đi!”

Chân Chân mặc dù còn đang mê muội nhưng vẫn rất ngoan ngoãn cởi quần áo ra.

Wagner lại một lần nữa dán môi mình lên môi cô, lúc này không chỉ đơn giản lướt sơ qua nữa mà là một nụ hôn rất dài, thật nóng bỏng và nồng cháy.