Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 258: Luyện như thế nào để thành một đời yêu phi?




Nghỉ ngơi một lát, cảnh quay thứ hai bắt đầu.

Tại sao lại nói chọn cảnh quay này làm bước ngoặt của bộ phim?

Bởi vì nó là cảnh ngược nhất của bộ phim, là cao trào của toàn bộ nội dung, là bước ngoặt trọng yếu nhất của việc Mạnh Trường Ca trở thành yêu phi. Không chỉ có thế, nó còn ảnh hưởng trực tiếp tới việc nhìn nhận hình tượng nhân vật Mạnh Trường Ca sau này sẽ như nào trong mắt khán giả.

Bởi vì thực lực hai bên chênh nhau quá xa, nên trận chiến này, Mạnh Trường Ca thua.

Nàng trơ mắt nhìn đồng đội cùng vào sinh ra tử bị quân địch dẫm nát dưới vó ngựa, trơ mắt nhìn đệ đệ bảo bối bị kẻ thù chém bay đầu...

Mạnh Trường Ca cùng Tôn Hoán Khanh bị lạc nhau trong lúc chiến đấu, chờ lúc nàng tìm được người thì cũng đúng lúc thấy được cảnh tượng Tôn Hoán Khanh bị quân địch vạn tiễn xuyên tâm...

Thậm chí không kịp nói một lời từ biệt...

"Hoán Khanhhhhhhhh..."

Sợi dây chống đỡ cuối cùng trong lòng Mạnh Trường Ca đã đứt, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kinh hoảng, nàng phóng như bay tới đó.

...

Mạnh Trường Ca thẫn thờ ngồi nhìn thi thể cắm đầy mũi tên, gào lên một tiếng tuyệt vọng: "AAAAAAA..."

Hai dòng lệ nóng lăn xuống gò má dính đầy máu...

Cảnh này Ninh Tịch diễn nhập tâm đến nỗi khiến tất cả phải nín thở theo dõi, bọn họ dường như đã bị cô lôi vào dòng cảm xúc của Mạnh Trường Ca.

Cảnh tiếp theo, Mạnh Trường Ca nâng kiếm lên, điên cuồng giết những tên địch còn lại.

Bởi vì khí thế của Mạnh Trường Ca quá mức khủng bố, chấn nhiếp toàn bộ kẻ địch, gần một trăm tên địch còn sót lại nhanh chóng bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của nàng...

Đoạn này Ninh Tịch không sử dụng diễn viên đóng thế, mà tự mình diễn, tâm trạng hỗn loạn tuyệt vọng kết hợp với những động tác võ thuật đẹp mắt tạo nên một khung cảnh bi tráng vô cùng.

Trận chiến cuối cùng cũng kết thúc, trên chiến trường mờ sương, chỉ còn lại một người sống sót cuối cùng - Mạnh Trường Ca.

Máu tươi rải khắp nơi, xác chết chồng tầng tầng lớp lớp, quân kì rách nát bay phấp phới trong gió...

Mạnh Trường Ca lảo đảo che ngực, kiệt sức quỳ xuống đất thở hổn hà hổn hển.

Nàng cố gắng bò tới bên cạnh người kia, đem đầu gã lên trên đùi mình, thay gã lau đi những vết bẩn trên mặt --- Vẻ mặt hoàn toàn chết lặng.

Khoảng lặng này là lúc lên phim sẽ được biên tập dàn dựng đan xen những cảnh quay về kỉ niệm trước kia của hai người, nhưng mà nhờ khả năng diễn xuất của Ninh Tịch, tất cả mọi người dù không nhìn thấy những cảnh kí ức đan xen đó cũng không cảm thấy khoảng lặng này có gì không ổn. Không những thế mà còn dựa vào biểu cảm của cô mà cùng cô nhớ lại những kỉ niệm với Tôn Hoán Khanh kể từ khi hai người họ gặp nhau...

Một lát sau, cảnh hồi tưởng ngừng lại.

Ánh mắt trống rỗng của Mạnh Trường Ca bỗng nhiên chuyển động, nhìn về phía xa xăm ---- Cái nhìn kia, tựa như nhìn xuyên qua chiến trường, xuyên qua thảo nguyên ngàn dạm, nhìn qua sa mạc mịt mù, hướng thẳng tới kinh thành phồn hoa, lại xuyên qua cửa cung cấm tiến vào bên trong hoàng cung sơn son thiếp vàng rồi dừng lại trên người hôn quân cùng gian phi...

Phảng phất như có một trận gió xem lẫn máu tanh thổi mạnh tới, Mạnh Trường Ca nâng cằm lên, nhắm hai mắt lại.

Qua một lúc lâu, đôi mắt đỏ ngầu như máu của nàng chậm rãi mở ra, như cánh hoa đào nở rộ trong mùa đông giá lạnh.

Quỷ dị nhưng lại đẹp đến nao lòng.

Cái khoảnh khắc đó, vị tướng quân hết lòng vì quốc gia đã tan biến thay vào đó là một thế hệ yêu phi hại nước hại dân được sinh ra.

Cha của nàng, tam vị huynh trưởng của nàng, đệ đệ bé bỏng của nàng, đồng đội của nàng, người nàng yêu... tất cả đều chết trên chiến trường... nhưng vị Thánh thượng mà nàng, mà Mạnh gia nguyện trung thành lại từng bước một đẩy người thân và nàng vào chỗ chết...

Cái thiên hạ này, quốc gia này còn có cái gì đáng giá để nàng bảo vệ???

Nếu đã như vậy... vậy thì... phá hủy đi!