Chồng À, Biến Cho Khuất Mắt Tôi

Chương 37




Âu Dương Kiệt thật sự thấy rất mâu thuẫn. Anh có thể nhìn thấy tình cảm của Lâm Phong cùng Hàn Tiểu Du rất bền vững. Còn thấy được Lãnh Nguyệt đối với họ chỉ là tình cảm gia đình không hơn không kém. Hoàn toàn đi sai với lời suy đoán ban đầu của anh.

Bữa tiệc sinh nhật lần thứ 30 của Âu Dương Kiệt. Bởi vì là bạn bè, Lâm Phong và Hàn Tiểu Du cũng được mời đến. Ngay cả Lãnh Nguyệt cũng được tham dự.

Hôm nay Lãnh ăn mặc khác hôm trước, cô mặc một chiếc váy cúp ngực màu tím. Gương mặt trang điểm nhẹ, đôi môi căng mọng hồng hào.

"Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc sinh nhật của con trai tôi. Nhân tiện nay tôi sinh thông báo về hôn lễ của con trai tôi và tiểu thư nhà họ Thẩm, Thẩm Ngôn Uyển." - Bà Lan vui vẻ đứng lên thông báo. Khiến cho cả hội trường, ngay cả nhân vật chính Âu Dương Kiệt cũng đứng hình.

_______________________________________

"Âu Dương Kiệt sắp kết hôn sao?"

"Trời ơi, đúng là tin quá hot!"

"Nghe nói cô Thẩm Ngôn Uyển cũng là đại mỹ nhân đó."

"Trời ơi, tui đăng tin này lên facebook mới được "

Hàn Tiểu Du mím môi quay sang Lãnh Nguyệt. Cô bình tĩnh, không biểu lộ chút cảm giác đau lòng. Nhưng ánh mắt cô không biết nói dối. Hàn Tiểu Du nhìn ra được sâu trong đôi mắt ấy chứa đựng nổi chua xót, đau đớn.

Âu Dương Kiệt định đứng lên phản bác lại bị cha mình giữ lại. Anh nhìn sang Lãnh Nguyệt, cô dường như không quan tâm đến truyện đó, chỉ cầm bailey uống một ngụm. Âu Dương Kiệt đau lòng, cô chính là không thích anh, nên mới không quan tâm như vậy. Có lẽ anh nên từ bỏ, theo ý cha mẹ kết hôn với cô gái đó.

_______________________________________

Sau bữa tiệc hôm đó, Lãnh Nguyệt trầm tính hơn. Cô lặng lẽ ngồi ở một góc vườn tìm ý tưởng của bộ trang phục mới.

"Nguyệt..." - Hàn Tiểu Du ngồi kế bên cô. Lãnh Nguyệt ôm lấy cô, những giọt nước mắt nóng hổi xuyên qua lớp áo của Hàn Tiểu Du.

"Em không mạnh mẽ như em nghĩ. Em từng nghĩ mình có thể xem Âu Dương Kiệt như là người xa lạ mà đối xử, nhưng em đã sai rồi." - Lãnh Nguyệt khóc rất lâu. Cứ như trở lại cái ngày lần đầu Hàn Tiểu Du nhìn thấy Lãnh Nguyệt, cô cũng khóc nhiều vậy.

_______________________________________

Âu Dương Kiệt chuẩn bị kết hôn, nhưng anh chẳng có tâm trạng vui mừng chút nào cả. Hình bóng Lãnh Nguyệt cứ in sâu và tâm trí anh, có muốn xóa cũng không thể xóa nổi.

Cửa hàng AE, chi nhánh thành phố S.

Âu Dương Kiệt cùng Thẩm Ngôn Uyển bước vào. Bà Lan bảo đã cho người thiết kế cho họ bộ lễ phục đặc biệt.

Âu Dương Kiệt vừa bước vào, đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc. Lãnh Nguyệt đang lãnh cảm đứng phía trong.

Cô không dám nhìn thẳng vào Âu Dương Kiệt. Sâu trong ánh mắt biểu lộ nỗi buồn bã, luôn để ý đến Âu Dương Kiệt và Thẩm Ngôn Uyển.

"Âu Dương tổng, Thẩm tiểu thư, bộ lễ phục này do chính Âu Dương phu nhân yêu cầu tôi thiết kế. Trên toài thế giới chỉ có một cái duy nhất mà thôi." - Lãnh Nguyệt lãnh cảm nói.

Âu Dương Kiệt bất giác siết chặt tay lại, nhưng bên ngoài anh vẫn giữa nét mặt lạnh lùng. Anh thử bộ âu phục màu xanh navy. Âu Dương Kiệt luôn cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, bộ âu phục này giống hệt như anh luôn mong muốn. Lãnh Nguyệt nhìn anh bất giác nở nụ cười, anh vẫn không thay đổi gì cả. 6 năm trước anh trong bộ âu phục này rất lịch lãm, tỏ ra nét phong lưu, 6 năm sau vẫn như vậy.

Lãnh Nguyệt muốn nhìn thấy anh của ngày trước. Chỉ cần như vậy cũng đủ để cô yên lòng.

Trước sự kinh ngạc của mọi người, Thẩm Ngôn Uyển mặc trên người lễ phục màu hồng phấn bước ra.

Mấy cô nhân viên kinh ngạc không thôi. Áo dạ hội này là do Lãnh Nguyệt đặc biệt thiết cho Thẩm Ngôn Uyển. Trên thế giới chỉ có một, không phải Thẩm Ngôn Uyển sẽ không có ai mặc đẹp như cô ấy.

"Cô Anna, áo dạ hội này thật sự quá xuất sắc." - Thẩm Ngôn Uyển reo lên. Lãnh Nguyệt hài lòng nhìn, thiết kế của mình được khách yêu thích dĩ nhiên rất vui.

"Cô quả thật là một nhà thiết kế tài năng. Sau này tôi sẽ nhờ cô thiết kế thêm nhiều trang phục khác nữa." - Thẩm Ngôn Uyển rất thích Lãnh Nguyệt.

Lãnh Nguyệt cười nhẹ, cho người gói quần áo lại giao cho họ. Ngày mai đến lễ đính hôn rồi.

_______________________________________

Quán bar Angel.

Tối nay Lãnh Nguyệt đến họp mặt bạn bè. Những người vượt từ Mỹ sang VN để thăm cô. Cô rất hiếm khi đến những nơi như thế này. Cô không biết uống rượu, tửu lượng của cô rất kém. Bình thường chỉ uống được rượu sữa bailey. Nhưng điều quan trọng rằng ở đây không có bailey.

"Mình vào phòng vệ sinh một lát" - Lãnh Nguyệt nói với Julian. Cô uống được ly Whisky đã say, cô bước loạng choạng vào nhà vệ sinh. Cô rửa mặt cho tỉnh táo, cuối cùng ra lại sảnh quán bar.

Lãnh Nguyệt không còn xác định được phương hướng, cô bất cẩn vấp ngã. Cô ngã vào lòng một người đàn ông.

_______________________________________

"Haha, Âu Dương Kiệt mai cậu đính hôn rồi lại còn được một con mồi ngon như vậy." - Tôn Quốc Trung bật cười ha hả. Mấy người còn lại cũng cười theo. Âu Dương Kiệt liếc nhìn bọn họ, lại nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gương mặt cô gái trong lòng. Sau cô lại uống nhiều rượu như vậy? (Có một ly thôi!!!)

Âu Dương Kiệt bế Lãnh Nguyệt lên, không nói lời nào trực tiếp đem cô ra khỏi quán bar

Mọi người được một phen hết hồn. Âu Dương Kiệt không phải chỉ cần đem cô gái đó vào phòng riêng trong quán bar để "xử" như mọi lần hay sao? Bây giờ lại đem ra khỏi quán bar?

Âu Dương Kiệt đưa cô về nhà riêng của mình, cẩn thận tháo giày đem cô lên giường.

Lãnh Nguyệt mơ hồ mở mắt, nhìn thấy dáng người quen thuộc. Cánh tay của cô vòng qua cổ anh, bờ mềm mại chạm vài đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh.

Sợi dây lý trí đang căng như giây đàn bị gãy đôi. Âu Dương Kiệt thừa lúc cô hé miệng, đưa đầu lưỡi của mình vào trong.

Gương mặt say rượu ửng hồng, trong mắt cô không còn tiêu cự, thật sự đã quá say. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay to lớn không tự chủ vuốt ve cơ thể của cô. Lãnh Nguyệt bị anh kích thích tới mức toàn thân run lên.

Tay anh dần chuyển tới trước ngực cô. Anh muốn cởi bỏ bộ váy đen trên người cô. Rốt cuộc anh xé nát chiếc váy quăng xuống nền đất lạnh lẽo. Lãnh Nguyệt theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng Âu Dương Kiệt đã nhanh chóng chế ngự cô lại.

Cơ thể trắng muốt của cô cùng với nội y màu đen nhạy cảm hiện ra dưới tầm mắt của Âu Dựng Kiệt. Hơi thở của anh nặng hơn vài phần.

Anh khẽ liếm vành tai cô làm cho toàn thân của cô run rẩy. Anh đưa tay tháo chiếc áo lót phía sau cũng bị anh tháo ra rất nhanh. Cô muốn che đi phần ngực của mình, nhưng lại bị bàn tay anh đẩy ra.

"Đừng... Ưm..." - Âm thanh nhỏ nhẹ như tiếng rên rỉ mê hồn.

"Lãnh Nguyệt... Em chỉ có thể là của anh." - Giọng nói của Âu Dương Kiệt trầm ấm. Tiếng rên nhẹ phát ra từ miệng cô là thứ thuốc kích dục mạnh mẽ nhất.

Anh hôn lên xương quai xanh trắng nõn của cô. Môi anh từ từ di chuyển tới ngực cô, ngậm lấy đỉnh hồng nhạy cảm. Đầu lưỡi trêu đùa, cắn nhẹ khiêu khích. Tay kia vuốt ve nhào nặn bên còn lại.

"A... Không..." - Lãnh Nguyệt vặn vẹo.

Tiếng rên rỉ vang khắp phòng, làm người nghe cũng phải mặt đỏ.

"Chổ đó... Đừng mà..."

Âu Dương Kiệt cởi bỏ quần lót bé nhỏ của cô, đưa ngón tay vào bên trong. Ngón tay chạm vào vùng nhạy cảm đã lâu chưa có ai chạm đến. Lãnh Nguyệt bị kích thích rên nhẹ, chất dịch nhờn chảy ra nhiều hơn.

"Thật ướt." - Âu Dương Kiệt liếm ngón tay mình, nở nụ cười quái dị. Anh đâm ngón tay vào bên trong cơ thể cô.

"A..." - Lãnh Nguyệt rên rỉ.

Rút ra rồi lại đâm vào trong cơ thể cô. Bên trong cô gần như điên cuồng, kích thích mãnh liệt làm. Rốt cuộc cũng đẩy cô lên cao trào.

Toàn thân cô run rẩy, anh đột nhiên dùng vật nam tính của mình đâm sâu vào cơ thể cô, lấp đầy khoảng trống trong cô.

"Ahhh..."

Âu Dương Kiệt mù quáng, nơi đó vây chặt lấy anh, anh không thể dừng lại, anh chỉ muốn nhanh hơn, càng nhiều càng sâu.

"Nguyệt... Nguyệt... Nguyệt..." - Anh mạnh bạo xâm nhập cơ thể cô, chút lí trí cuối cùng cũng biến mất. Trong mắt ảnh chỉ còn lại dục vọng. Cuối cùng anh mạnh mẽ đâm vào, đưa cô lên cao triều, phóng thích tất cả dục vọng vào trong cơ thể mềm mại của cô.

Cô gái nhỏ của anh đã mệt mỏi nằm ngủ. Âu Dương Kiệt xoa gương mặt lấm tấm mồ hôi của cô. Lễ đính hôn ngày mai nhất định phải bị hủy! Bằng bất cứ giá nào, anh cũng sẽ không từ bỏ Lãnh Nguyệt!