Chồng Khờ Không Nghe Dạy

Chương 8




Những ngày sau, nửa đêm Điền Bảo Bối thường hay bị chuột rút làm đau đớn tỉnh giấc, mà mỗi lần như vậy Diệp Tỉnh An cũng sẽ tỉnh lại cùng cô, nhiều lần như vậy nên đã thành thói quen, đem chân nhỏ của cô ôm vào trong ngực, sau đó dùng bàn tay xoa bóp thay cô, kéo xuôi từng ngón chân của cô bởi vì bị chuột rút mà co rúm.

Điền Bảo Bối nhìn anh ngủ mà tay cũng không ngừng xoa chân cho cô, cảm động đến mức trái tim mềm nhũn, mặc dù không dám khẳng định, nhưng cô nguyện ý tin tưởng cái ý nghĩ kia, học trưởng như vậy là cũng có để ý đến cô một chút.

Thế là mỗi lần Điền Bảo Bối không thoải mái khoa trương lên, làm hại Diệp Tỉnh An lo lắng, khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng ,đau lòng hết lần này đến lần khác của anh, cô mới xác nhận ý nghĩ của mình.

Lúc cô mang thai tháng thứ sáu, Điền Bảo Bối quyết định thử một lần cuối cùng, nếu như lần này cũng giống như lần trước, như vậy cô sẽ ngả bài với Diệp Tỉnh An, nói cô yêu anh đã mười mấy năm rồi, nói cô muốn mang thai cũng bởi vì muốn giữ anh lại, cô muốn nói hết tất cả, đem tất cả những say mê, những yêu thương của cô dâng lên cho anh.

Lần cuối cùng dò xét là lúc năm mới sắp đến gần.

Hôm đó Điền Bảo Bối vừa mua cái giường cho em bé, cô chậm rãi lựa mấy bộ quần áo trẻ em bỏ vào, còn mua thêm mấy món đồ chơi nho nhỏ.

Lúc Diệp Tỉnh An về nhà, nhìn thấy Điền Bảo Bối bụng đã to, một tay đỡ giường em bé, một tay cầm búp bê cười ngây ngốc, gò má cô mảnh khảnh, nụ cười ấm áp, có loại tư vị đặc biệt của một người sắp làm mẹ.

Nhìn thấy thế, trái tim Diệp Tỉnh An xao động, không nhịn được đi qua hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhìn búp bê cười khúc khích?”

Điền Bảo Bối giật mình, ngẩng đầu nhìn anh một chút, sau đó vỗ vỗ giường em bé hỏi: “Như thế nào?”

Diệp Tỉnh An gảy gảy món đồ chơi treo trên đầu giường, nhếch khóe môi, cố ý nói: “Cũng được.”

Điền Bảo Bối cong miệng: “Sao lại cũng được? Rõ ràng là đẹp muốn chết.”

Diệp Tỉnh An nén cười, bĩu môi nói: “Còn phải xem người làm mẹ trưởng thành hay còn trẻ con đã?”

Điền Bảo Bối mất hứng liếc anh một cái, lại quay đầu nghịch mấy món đồ chơi trên giường em bé, Diệp Tỉnh An nhìn cô, cũng nhặt lên một món cầm trong tay.

Hai người im lặng một hồi, Điền Bảo Bối bất chợt nói: “Cửu thúc trở về nước rồi phải không?” Lúc cô mang thai, Cửu thúc đang ở nước ngoài nên số lần gặp mặt cũng giảm đi.

Cô mím môi nói tiếp: “Gần đến năm mới, chúng ta tìm chút thời gian rảnh đi thăm Cửu thúc, thuận tiện nói luôn chuyện đứa nhỏ.”

Mặt Diệp Tỉnh An biến sắc: “Có cái gì hay mà nói?”

Điền Bảo Bối do dự một chút, giả vờ nói: “Nói cái chuyện muốn ly hôn ấy, mấy tháng nữa đứa bé sẽ ra đời, nếu đợi đến lúc đó mới nói cho Cửu thúc thì hơi đột ngột quá, cho nên lần này thử hỏi một chút xem, hơn nữa hiện giờ tôi đang mang thai, cho dù Cửu thúc có tức giận thì cũng sẽ vì đứa bé mà bỏ qua một chút.

Lúc nói chuyện, cô vẫn quan sát sắc mặt của Diệp Tỉnh An, đem lời nói đã in qua bản nháp nói một lèo, sau đó đợi anh trả lời, để xem anh sẽ nói gì?

Có thể hay không anh sẽ nói không muốn nói với Cửu thúc?

Lúc ánh mắt cô còn đang mong chờ, Diệp Tỉnh An lại im lặng, nhưng bên dưới vỏ ngoài im lặng là một sự tức giận đang ngùn ngụt bốc lên, thì ra cô gái này vẫn còn ý định ly hôn, anh gần đây đã quên mất. Đúng vậy, bọn họ sinh con là để ly hôn.

Ánh mắt của Diệp Tỉnh An khẽ biến, liếc nhìn giường em bé một cái, đem con búp bê đang cầm trong tay ném đi, sau đó lại im lặng một hồi, kìm nén cơn tức giận rồi nhàn nhạt mở miệng: “Ừ, cô không nói tôi cũng quên mất, quả thật là phải nói trước với ông ấy.”

Anh xoay người nhìn thẳng Điền Bảo Bối, nở ra một nụ cười: “Cô thật chu đáo, nói đúng lắm, để sau này có thể thuận lợi ly hôn, bây giờ là lúc nên hành động, à, đúng rồi, trước khi đi siêu âm lại một lần nữa, hỏi bác sĩ một chút em bé là trai hay gái?” Điền Bảo Bối nghe thấy anh nói những lời này thì nhất thời giật mình.

Diệp Tỉnh An có chút tàn nhẫn nói: “Nếu như là con trai thì sẽ dễ dàng hơn.”

Điền Bảo Bối không còn cười nổi: “À, phải không?”

Diệp Tỉnh An cười gật đầu, anh rất bội phục công lực kìm chế tức giận của mình, nếu là quá khứ, anh nhất định ầm ĩ với cô, tiếp tục bộc phát chiến tranh gia đình, chỉ có điều lần này sẽ không như vậy, cho nên anh giả vờ như không tức giận, hoặc là đang ám chỉ bản thân có gì mà phải tức giận, không phải từ đầu anh đã quyết định như vậy sao?

Cách đây không lâu anh vẫn còn phiền não, nếu như mình có tình cảm đặc biệt với Điền Bảo Bối thì phải làm sao? Bây giờ ngược lại để cho anh bớt đi cái phiền toái này.

Bốn tháng nữa em bé sẽ chào đời, bọn họ sẽ nhanh chóng ly hôn, từ đó sẽ không liên quan nữa, đến lúc đó những thứ tình cảm ngổn ngang kia sẽ không dây dưa đến mình, anh sẽ không cần vô duyên vô cớ tự làm cho mình bị tổn thương.

Cho nên Diệp Tỉnh An không cho phép mình tức giận, không cho phép mình thất thố, nếu như tức giận thì sẽ thua Điền Bảo Bối, đối với cuộc hôn nhân này, ngay cả phụ nữ nói để xuống thì có thể để xuống, anh là đàn ông thì có cái gì không làm được?

Thế là anh cắn răng, tiếp tục nói với Điền Bảo Bối: “Mấy bữa nữa đi mua quần áo đẹp một chút, tôi cũng đi xử lý nốt những công việc còn lại, sau đó tìm thời gian đi gặp Cửu thúc nói chuyện này, yên tâm, tôi cũng không muốn có vấn đề gì xảy ra.”

Lông mi Điền Bảo Bối run rẩy, sau đó nhanh chóng gật đầu một cái rồi quay đi.

Diệp Tỉnh An không nói chuyện với Điền Bảo Bối nữa, anh nói mình còn có việc rồi đi lên lầu.

Khi tiếng bước chân của anh hoàn toàn biến mất, Điền Bảo Bối vô lực ngồi sụp xuống, nước mắt bất chợt trào ra, cô che miệng nghẹn ngào khóc, bởi vì kìm nén quá mức khiến khuôn mặt nghẹn đỏ.

Thì ra là cô đã nghĩ sai rồi, hy vọng quá cao để rồi bây giờ nặng nề ngã xuống đất, trái tim cô thật đau, đau đến mức tưởng chừng như ngừng đập.

Thì ra là anh không quan tâm đến cô, anh chỉ muốn ly hôn mà thôi, đến cả đứa con anh cũng không muốn.

Điền Bảo Bối khóc thật lâu, lâu đến nỗi đôi chân tê dại, không thể đứng vững, nhưng cô sợ Diệp Tỉnh An đi xuống sẽ nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, vì vậy cô xoa xoa đôi chân đau đớn, bước lên lầu.

Theo bản năng, cô đi đến căn phòng sinh em bé ở lầu ba, sững sờ một chút nhưng không đi vào mà lại trở về căn phòng của mình, khóa cửa lại, sau đó cô trượt xuống cửa ngồi khóc, đây là lầu bốn, là khu vực của riêng cô, Diệp Tỉnh An sẽ không đi lên.

Điền Bảo Bối bắt đầu gào khóc thật lớn, đến mức không còn phát ra được giọng nói.

Thì ra tất cả chỉ là ảo giác của cô, bây giờ tỉnh mộng, cô trở về nơi của mình, một lần nữa sống yên ổn với Diệp Tỉnh An, hai người hai thế giới, lần này cô hiểu ra rất nhiều, cũng sẽ không ôm ấp ảo tưởng sinh con để níu kéo anh nữa, cho dù Cửu thúc có phản đối, cô cũng không muốn nữa.

Cô muốn Diệp Tỉnh An, cũng muốn cả trái tim anh, nếu như không thể có được cả hai, như vậy cô cũng không cần nữa, Điền Bảo Bối ngồi dưới đất khóc, cô lấy tay ôm bụng của mình.

Cuối cùng, tiếng khóc của Điền Bảo Bối dần dần yếu đi, cô thút thít lau sạch nước mắt, khi lau đến giọt nước mắt cuối cùng, cô quyết định thay vì sau khi sinh con mới rời đi, chi bằng cho mình một chút tôn nghiêm.

Trong khi Điền Bảo Bối tâm tàn ý lạnh, Diệp Tỉnh An cũng bị cơn tức giận hành hạ đến bức bối trong người, tạm thời anh không muốn nhìn thấy Điền Bảo Bối, thế là đêm đó anh đến công ty, ở lại trong phòng làm việc, được mấy ngày, Điền Bảo Bối cũng không liên lạc với anh, anh cũng không gọi bất kỳ cuộc điện thoại nào về nhà.

Bởi vì bị Diệp Tỉnh An tàn phá, phòng làm việc vốn sạch sẽ trở nên tối tăm hỗn loạn, thư ký thỉnh thoảng đi vào đưa tài liệu hoặc nước cam cũng bị cái mùi xì gà nồng nặc kia xông trở về.

“Diệp..Diệp chủ tịch, ngài. . . . . “ Thư ký đem nước cam bỏ lên bàn.

“Tôi không uống cái này.” Diệp Tỉnh An cau mày, buông xuống bàn tay đang kẹp điếu xì gà: “Cho tôi một ly Wishky.”

“Diệp chủ tịch, không phải ngài đã kiêng rượu sao?” Thư ký cẩn thận hỏi.

“Tôi thuê cô tới không phải là để nhúng tay vào cuộc sống của tôi.” Diệp Tỉnh An đột nhiên nổi giận: “Nói nữa thì cút ngay cho tôi.”

“Vâng, thật xin lỗi, Diệp chủ tịch.” Thư ký bị dọa sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, vội vàng lui ra ngoài.

“Đúng rồi, đem tất cả những gói thuốc trong tủ lạnh ném hết, còn sót lại một gói thì cô cũng cút luôn cho tôi.” Ra lệnh xong, Diệp Tỉnh An lại hít xì gà một hơi, xoay ghế nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ giữa khói thuốc mịt mù.

Diệp Tỉnh An híp mắt, cảm thấy có chút không thoải mái, anh cau mày nhìn điếu xì gà kẹp giữa hai ngón tay, mặc dù biết cảm giác không thoải mái này là vì nó nhưng vẫn hít một hơi thật sâu, bởi vì dựa trên sinh lý, không thoải mái có thể che giấu những thứ tích tụ trong lòng.

Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã quên mất rượu cũng mang đến cho anh sự khoái cảm, cũng như lần này, Điền Bảo Bối cũng mang đến cho anh khoái cảm, sẽ phải mất bao lâu để anh mới từ bỏ được cô?

Diệp Tỉnh An nhìn điếu thuốc đang lụi tàn, đột nhiên hốc mắt cảm thấy khô nóng, anh dùng sức chớp mắt vài cái, sau đó dập đầu thuốc, lại lấy một điếu xì gà mới từ trong hộp ra đốt.

Không phải chỉ là một người phụ nữ hay sao? Không sao đâu, rất nhanh, anh sẽ quên đi thôi, những thứ trước kia đều là ảo giác của anh, anh và cô đã cãi nhau nhiều năm như vậy, hiện tại cũng giống như trước đây, cô vẫn là cô, là Điền Bảo Bối làm cho người ta chán ghét.

Vậy mà lúc này, cái người làm cho người khác chán ghét đó lại đang đứng trước cửa nhà Cửu thúc, hít sâu một hơi, ưỡn bụng đi vào.

Giống như mấy câu chuyện tình yêu cẩu huyết, đang đến đoạn quan hệ của hai người không có tiến triển gì, nữ chính lại mất tích.

Diệp Tỉnh An ở công ty gần một tuần mới trở về, anh chưa nghĩ ra phải tiếp tục sống cùng với Điền Bảo Bối như thế nào, nhưng mà uống rượu hút thuốc suốt một tuần, cơ thể anh có chút chịu không nổi, nhất định phải trở về nhà sống một cuộc sống bình thường.

Khi Diệp Tỉnh An uống sữa tươi thay nước cam, khi cảm giác thỏa mãn tràn đầy khoang miệng, anh kinh ngạc cảm thấy thói quen cuộc sống hàng ngày của mình bây giờ thật không bình thường, anh hút thuốc uống rượu mười mấy năm, tại sao lại bị cái thói quen chết tiệt uống sữa tươi và nước cam thay thế?

Mà mười mấy năm qua chán ghét Điền Bảo Bối, tại sao có thể có cái tình cảm như vậy?

Diệp Tỉnh An nhìn chằm chằm vào ly thủy tinh trên tay, đột nhiên trầm tư, mặc dù rất không nguyện ý thừa nhận, nhưng hiện tại anh không có chán ghét Điền Bảo Bối, thay vào đó lại cảm thấy cô kỳ thực rất tốt, lệ thuộc, lưu luyến, đau lòng, còn bây giờ. . . . . .thất vọng cùng tức giận, còn có chút mất thể diện.

Phải biết rằng, từ trước đến nay có rất nhiều phụ nữ hao tâm tổn trí bổ nhào vào người anh, anh là vì bất đắc dĩ nên phải cưới Điền Bảo Bối, cô trở thành người mà biết bao nhiêu người đều mong muốn, Diệp phu nhân, kết quả cô lại hao hết tâm tư muốn rời khỏi anh, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì khiến cho cô chán ghét anh như vậy?

Diệp Tỉnh An bắt đầu suy nghĩ lung tung, sau đó đem cái ly trống không đặt lên trên bàn, nhìn xung quanh ngôi nhà thủy tinh rộng lớn, đột nhiên anh cảm thấy rất bất an, âm lượng rất cao: “Điền Bảo Bối, cô có ở đây hay không?”

Mỗi phòng anh đều nhìn một lần, sau đó lại đi lên lầu bốn, thanh âm càng lúc càng lớn: “Này, Điền Bảo Bối!”

Khuôn mặt Diệp Tỉnh An biến sắc, anh chạy qua chạy lại trong nhà như bay, mỗi một lần chạy vào một phòng cũng không quên gọi to: “Điền Bảo Bối, Điền Bảo Bối, cô ở đâu?”

Cảm giác khủng hoảng từ trong lòng không ngừng dâng lên, mỗi một lần mở một cánh cửa, tim của anh lại lạnh đi một phần, khi tìm tới căn phòng cuối cùng, hai chân của Diệp Tỉnh An như nhũn ra, ngã nhào trên mặt đất, anh cảm thấy đôi mắt mình trở nên tăm tối, bàn tay bất giác run lên.

Ngồi trên sàn một lúc, Diệp Tỉnh An đứng lên, hung hăng đấm một cái vào tường, thu tay lại, anh dồn sức, tiếp tục đấm lên tường, một lần lại một lần, một vệt máu chảy dài theo bức tường trắng xóa.

Cô gái này rốt cuộc muốn làm gì? Cô chủ động đưa ra kế hoạch mang thai, lúc quan hệ giữa hai người đang trở nên tốt hơn cô lại nói muốn bàn chuyện ly hôn với Cửu thúc, được, ly hôn, anh không có ý kiến, nhưng tình huống hiện tại, đang yên đang lành tại sao cô lại chơi trò mất tích?

Đợi chút. . . . . . . .Ánh mắt Diệp Tỉnh An chợt lóe, sắc mặt dần thay đổi, ai nói Điền Bảo Bối rời đi? Bây giờ mới bốn giờ chiều, nói không chừng cô đang ra ngoài tản bộ, suy nghĩ này làm Diệp Tỉnh An bình tĩnh lại, cảm thấy mình thật ngu xuẩn.

Đang yên đang lành anh nổi điên làm gì? Thật buồn cười, Diệp Tỉnh An nhìn vào bàn tay đang chảy máu: “Mẹ nó, thật là đau.”

Diệp Tỉnh An quyết định ngồi chờ một chút, nói không chừng buổi tối cô sẽ về, anh băng lại tay mình, tiếp tục ngồi ở phòng khách chờ, chờ đến nửa đêm, anh lại tự nói với mình, không chừng cô ấy đang tức giận với mình nên bỏ về nhà mẹ đẻ, hơn nữa anh cũng đã nhìn rồi, quần áo và đồ đạc của cô còn ở đây, sẽ không phải là bỏ nhà ra đi.

Ôm cái suy nghĩ này, đợi đến ngày thứ ba, Diệp Tỉnh An cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, con mẹ nó, Điền Bảo Bối thật sự là bỏ nhà ra đi rồi.

Thế là trên bức tường trắng xóa ở phòng bên cạnh lại thêm một vết máu chảy dài, tay của anh thật sự là đau muốn chết. Điền Bảo Bối cũng không có ý định bỏ đi, dù lúc đầu cô có suy nghĩ này nhưng cũng chưa kịp làm, bởi vì hành lý cô cũng không mang theo.

Ngày đó chẳng qua là cô nhất thời đau khổ, chạy đến nhà Cửu thúc nghĩ sẽ xin ông để mình và Diệp Tỉnh An ly hôn.

Điền Bảo Bối lấm lem nước mắt nước mũi đem tất cả nói hết với Cửu thúc, khuôn mặt ông vốn hồng hào trong nháy mắt liền trở nên tái mét.

Nhưng mà sợ dọa đến Điền Bảo Bối đang mang thai, Cửu thúc rất nhanh đè nén cơn tức giận của mình, đôi mắt giật giật, sắc mặt tím tái khôi phục lại bình thường, ông suy nghĩ một lát, vuốt vuốt chòm râu dê, vững vàng ngồi xuống.

Điền Bảo Bối cũng không phát hiện sự biến hóa của Cửu thúc, cô vẫn chỉ khóc thút thít, cảm thấy trái tim uất ức vô cùng, một khi tìm được chỗ để thổ lộ thì sẽ nói không dứt, cô không nhịn được, đem theo sự say mê cuồng dại, sự chờ đợi và tất cả kế hoạch lúc ban đầu của mình nói ra toàn bộ.

Cô cảm thấy thật khổ sở, tại sao tốn nhiều hơi sức như vậy mà học trưởng vẫn không thích cô? Rốt cuộc là cô có chỗ nào vẫn chưa được tốt? Điền Bảo Bối càng nghĩ càng ủy khuất, khóc đến sưng cả mặt, càng về sau thì ngay cả mình nói gì cũng không nghe rõ.

Cửu thúc nhìn cô khóc cảm thấy đau lòng, vẻ mặt ôn hòa nói: “Bảo Bối, đừng khóc nữa.”

Điền Bảo Bối thút thít: “Ô ô ô. . . . . Ô ô ô. . . . “

Hàm râu của Cửu thúc run lên, cười khổ nói: “Bảo Bối muốn ăn cái gì? Cửu thúc mua cho con, có muốn ăn hoành thánh không?”

Điền Bảo Bối ngước khuôn mặt đã sưng đỏ lên, không chút suy nghĩ nói: “Muốn.”

Cửu thúc nhất thời trầm mặc, đứa nhỏ này thật là dễ dụ.

Rất nhanh, Điền Bảo Bối đã ngồi yên ổn trước bàn ăn ở nhà Cửu thúc, thích thú ăn hoành thánh.

Lúc đang ăn, cô đột nhiên nhớ tới mỗi lần cãi nhau với Diệp Tỉnh An, cô đều ngồi ở nhà vừa khóc vừa ăn hoành thánh.

Nghĩ tới đây, trong miệng Điền Bảo Bối đang ngậm một miếng hoành thánh, lại bắt đầu khóc: “Ô ô ô. . . . tại sao học trưởng lại hư như vậy?”

Cửu thúc kinh ngạc nhìn cái miệng đầy hoành thánh của Điền Bảo Bối, cô khóc đến nỗi không giữ chút hình tượng nào, ông lúng túng vuốt vuốt chòm râu, cười một cách cứng ngắc, Điền Bảo Bối vụng về nói xong lại cúi xuống tiếp tục ăn.

Sau khi ăn xong cả tô hoành thánh, tâm tình của cô mới ổn định trở lại.

Điền Bảo Bối lau miệng, nhớ tới vừa rồi mình thất thố, có chút ngượng ngùng nhìn Cửu thúc: “Cửu thúc, vừa rồi con. . . . . . “

Vẻ mặt của Cửu thúc vẫn ôn hòa như cũ, hỏi cô: “Bảo Bối ăn no chưa?”

Điền Bảo Bối cúi đầu cười cười, ánh mắt sưng húp: “Vâng, no rồi, cám ơn Cửu thúc.”

Cửu thúc gật đầu: “Ừ, ăn no là tốt rồi.”

Ông gọi người giúp việc tới, phân phó: “Đi thu xếp cho con bé một gian phòng.”

Điền Bảo Bối sửng sốt, vội vàng nói: “Cửu thúc, không cần làm phiền, con. . . . . “

Cửu thúc cắt ngang lời cô: “Ở đây so với ở bên ngoài tốt hơn.”

Điền Bảo Bối vặn vặn ngón tay, cô còn chưa có ý định bỏ nhà trốn đi, thế là cô dừng một chút rồi nói: “Con còn chưa thu xếp đồ đạc.”

Cửu thúc phất phất tay: “Không cần, mua là được.”

Điền Bảo Bối ngẩn ngơ: “Nhưng mà. . . . . . “

Sắc mặt Cửu thúc hơi sa sầm: “Không có nhưng mà.”

Cửu thúc đột nhiên nói to làm Điền Bảo Bối run lên, nhìn thấy cô như vậy, Cửu thúc lại hạ giọng nói: “Bảo Bối, Cửu thúc sẽ không hại con, vừa rồi những gì con nói ta đã nghe rõ, giữ con ở lại là vì giúp con, mấy ngày nay con cứ an tâm ở đây, khi nào tiểu Tỉnh hỗn đản đó tới, Cửu thúc sẽ giúp con giải quyết, yên tâm, không qua mấy ngày nó sẽ trở lại cầu xin con.”

Điền Bảo Bối trợn mắt nghi ngờ nhìn ông.

Cửu thúc vuốt vuốt hàm râu trắng, cười một cách bí hiểm.

Thằng quỷ, năm đó lão già ta đây ở trên tình trường làm mưa làm gió, con chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Khi Điền Bảo Bối còn chưa hiểu tại sao Cửu thúc lại nói mình ở lại đây, Diệp Tỉnh An đã đi tìm cô sắp phát điên rồi.

Anh tìm đến nhà mẹ đẻ của cô, tìm đến nơi cô vẫn hay lui tới, võ đường Teakwondo và phòng tập thể thao, tóm lại chỉ cần nơi nào cô có thể đến, Diệp Tỉnh An hầu như sẽ tìm qua một lần.

Đường đường là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tỉnh Sắc, anh tự coi mình là thần thông quảng đại, nhưng mà việc này nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, Diệp Tỉnh An dùng hết tất cả các mối quan hệ cũng không tìm được một Điền Bảo Bối nhỏ bé, rốt cuộc cô đã đi đâu?

Đánh chết Diệp Tỉnh An cũng không nghĩ ra, cô sẽ đi tìm cái người mà anh chỉ cần nghe tên thôi đã sợ vỡ mật.

Lúc Điền Bảo Bối đang ngồi ăn uống ở nhà của Cửu thúc, Diệp Tỉnh An người không ra người, quỷ không ra quỷ, anh hút thuốc, uống rượu, nhưng sau khi uống xong lại cảm thấy cả người không thoải mái, nhưng nếu uống nước cam thì sẽ nhớ đến cô, nhớ đến mấy tháng trước bởi vì cô mang thai nên bọn họ phải cố gắng đủ kiểu, nhớ đến lúc hai người cùng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ham ăn giống như là hai con quỷ đói, tuy rằng hai người thích nhất đồ ngọt, thích nhất uống rượu, nhưng rồi cũng chỉ uống nước cam.

Khi đó bọn họ rất khổ sở, hai người luôn luôn gây gổ, sau này thật vất vả mới thích ứng được, nhưng vẫn chưa chắc chắn, sau đó Điền Bảo Bối mang thuốc bắc về cho anh uống, mỗi lần ăn xong, bọn họ đều yên ổn ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt ai cũng đầy đau khổ, trên tay cầm gói thuốc cắn răng mà uống.

Anh nhớ rõ lúc đầu mình rất ghét chuyện này, nhưng sau đó lại thành thói quen, sau khi cô có thai anh vẫn tiếp tục uống, để chứng minh phái nam mạnh mẽ, anh uống đến mức chảy cả máu mũi, nghĩ đến đây, Diệp Tỉnh An nhẹ nhàng nở nụ cười.

Anh cười cười, đôi môi run lên, khóe mắt bỗng nhiên ửng đỏ.

Diệp Tỉnh An ngồi yên trong căn phòng hai người dùng để sinh em bé, cảm thấy khuôn mặt của mình ươn ướt, vội vàng ảo não lấy tay lau một cái, lại cong môi mắng: “Đáng chết, Diệp Tỉnh An, cái tên ngu ngốc này, khóc cái gì cơ chứ?”

Anh dùng lực chà xát gương mặt mình, lại chớp mắt vài cái, nhưng lấy tay sờ thấy khóe mắt vẫn chưa khô, anh hung hăng mắng mấy câu tục tĩu, sau đó đem cả khuôn mặt vùi vào trong lòng bàn tay, lâu thật lâu cũng không có nhúc nhích.

Không biết qua bao lâu, điện thoại di động vang lên, anh không có bất kỳ phản ứng nào, điện thoại ngừng đổ chuông, một lúc sau lại tiếp tục vang lên.

Khi điện thoại đổ chuông lần thứ N, Diệp Tỉnh An cuối cùng cũng giật giật người, lại dùng tay lau đi khóe mắt đỏ hoe, khịt khịt mũi đi tới, cũng không thèm nhìn xem ai gọi, cất giọng khàn khàn “Alo” một tiếng.

Bên kia điện thoại phát ra âm thanh mười phần thăm hỏi: “Mới sáng sớm đã không có tinh thần, tối hôm qua bị sốt có phải không? Nghỉ, nói to rõ ràng.”

Diệp Tỉnh An bị dọa sợ run lên, lập tức đứng thẳng người: “Cửu thúc?”

Cửu thúc hừ một tiếng: “Cho con mười phút, lập tức lăn tới đây cho ta.”

Diệp Tỉnh An hiện tại không quan tâm đến chuyện bị mắng: “Cửu thúc, Bảo Bối, cô ấy. . . . con. . . . .”

Cửu thúc không nhịn được quát anh: “Đừng có nói nhảm, tới nhanh một chút, Bảo Bối đang ở đây.”

Thần kinh của Diệp Tỉnh An rét lạnh: “Bảo Bối đang ở đó?”

Điện thoại chỉ vang lên tiếng tút tút, Cửu thúc đã cúp máy.

Diệp Tỉnh An ngẩn người, sau đó liền lau mặt, hít hít lỗ mũi, nhặt áo khoác lên rồi lao ra khỏi nhà.

Anh lái xe nhanh như chớp, hai mươi phút sau liền đứng trước cửa nhà Cửu thúc.

Anh không thèm sửa sang lại dáng vẻ của mình, điều chỉnh tư thế thật tốt mới bước vào như lúc trước, mà để nguyên đầu tóc rối bù vọt vào, không nhìn đến người giúp việc đã chạy thẳng vào phòng khách.

Cửu thúc ngồi trên ghế bên cạnh lò sưởi, nghe thấy tiếng động liền hừ một cái.

Diệp Tỉnh An lập tức dừng lại.

Cửu thúc ngậm tẩu thuốc nói: “Ta mới ra nước ngoài mấy tháng, toàn bộ quy củ con đều đã quên?”

Diệp Tỉnh An run lên, nhanh chóng sửa sang lại tóc tai, cổ áo, vạt áo của mình, xác nhận tất cả đều đã ổn, anh lại nhịn không được, mím môi đứng sau lưng Cửu thúc, sống lưng thẳng tắp giống như vệ binh.

Anh hiểu rõ, nếu như chọc cho Cửu thúc tức giận, vậy mình cũng sẽ không có cơ hội hỏi Điền Bảo Bối ở đâu, thế là anh kìm chế sự sốt ruột ở trong lòng, lặng lẽ đứng nghiêm trang.

Đứng được khoảng nửa tiếng, Diệp Tỉnh An sắp kiên trì hết nổi, cuối cùng Cửu thúc cũng mở miệng: “Lại đây ngồi đi.”

“Cửu thúc.” Diệp Tỉnh An chạy sang ngồi: “Bảo Bối, cô ấy. . . . . . “

“Bảo Bối đang ở chỗ này.” Cửu thúc trả lời rất sảng khoái.

“A!” Diệp Tỉnh An thở phào nhẹ nhõm: “Vậy con. . . “

“Nhưng ta sẽ không để cho con mang con bé đi.”

“Tại sao?” Diệp Tỉnh An bật dậy hỏi.

“Bởi vì ta quyết định, đồng ý để cho hai đứa ly hôn.”

Cửu thúc ném ra cái quyết định như sét đánh, sau đó không thèm nhìn đến vẻ mặt Diệp Tỉnh An đang kinh ngạc như ăn phải ruồi, nói tiếp: “Dù sao hy vọng của ta đối với cuộc hôn nhân này chính là nhà họ Diệp có người nối dõi tông đường, vả lại lúc đầu ép buộc hai đứa đều không tình nguyện, nhưng mà bây giờ Điền Bảo Bối đã mang thai, như vậy ta liền thuận theo ý các con, chờ đứa bé sinh ra thì ly hôn đi, ta cũng đã cùng Bảo Bối bàn qua, nếu hai đứa cảm thấy không tiện nuôi dưỡng đứa bé này, ta sẽ nuôi nó.”

Lần này Diệp Tỉnh An hoàn toàn trợn mắt: “Không phải chứ, Cửu thúc. . . . . . “

Cửu thúc hít hít tẩu thuốc, nói: “Ta cũng đã nhìn ra, tính cách của hai đứa quả thật không thích hợp, vì để tránh cho sau này gây gổ làm tổn thương đứa bé, trong khoảng thời gian này Bảo Bối sẽ ở chỗ của ta dưỡng thai.”

Diệp Tỉnh An vội vàng nói: “Chúng con gần đây không có gây gổ.”

Cửu thúc liếc mắt nhìn anh một cái: “Gần đây?” Nói xong hừ một tiếng: “Chó ăn cứt sẽ không bao giờ thay đổi, lỡ như sau này hai đứa cãi nhau thì sao?”

Diệp Tỉnh An gấp gáp, tay nắm chặt đầu gối: “Con. . . . . “

Cửu thúc trợn mắt nhìn anh một cái: “Con cái gì mà con, ta đã quyết định.” Nói xong cũng vuốt râu đứng lên, nhìn về phía người giúp việc phân phó: “Mau, tiễn Đại thiếu gia đi ra ngoài.”

Thật ra thì mấy người giúp việc căn bản là không làm gì được Diệp Tỉnh An, nhưng nếu như anh không nghe lời, kết quả chính là tự tay Cửu thúc sẽ “tiễn” anh đi ra ngoài, nỗi sợ hãi Cửu thúc của Diệp Tỉnh An đã ăn mòn trong xương tủy, anh quyết định tạm thời rút lui, chờ cơ hội quay lại.