Chồng, Ngoan Ngoãn Nghe Lời!

Chương 7: Hợp




CHƯƠNG 007: HỢP

Buổi sáng, mặc dù có ánh nắng, nhưng có gió, trong khoảng không mênh mông vẫn rất lạnh.

Ra khỏi khu thành phố, đi khoảng nửa tiếng trên đường đến sân bay, gần khu sân bay, có một miếng đất vừa được khai phá, trên công trường khắp nơi đều là những bóng dáng bận rộn, thang máy đang vận hành đưa vật liệu, khung của tòa nhà đã được xây dựng.

Tư Đồ Thận dừng xe xong, sau khi xuống xe đi về phía công trường, phía xa, anh có thể nhìn thấy một người phụ nữ đầy đội mũ bảo hiểm màu vàng, mặc áo khoác đứng ở đó.

Độ dài chiếc áo khoác che gần như cả cơ thể, chỉ lộ ra đôi chân, nhưng dù cho như thế, vẫn không che được vẻ hấp dẫn toát ra trên người phụ nữ, khuôn mặt đó đội mũ bảo hiểm trên đầu, vẫn xinh đẹp.

Không cần phân biệt, anh vừa nhìn là có thể nhận ra đó là cô.

Trong môi trường nhem nhuốc bụi bặm như thế này, cô cũng không khó chịu mà cau mày, tay cầm bảng biểu kiến trúc công trình mà chỉ huy, giơ tay giống như một vị tướng, từ trong ánh mắt kính cẩn của công nhân, có thể nhìn ra cô rất được lòng mọi người.

Nơi này có lẽ hợp với người đàn ông, nhưng từ khi bắt đầu làm về mảng bất động sản, đều là do cô đến hiện trường phụ trách thi công và tiêu thụ hậu kỳ, còn anh phụ trách thiết kế và đấu thầu, sắp xếp như thế có chút kỳ lạ, nhưng lại rất ăn ý.

“ Thận tổng!”

Còn chưa đi vào gần, có công nhân thi công nhìn thấy anh, lập tức chào hỏi, Tần Tô nghe thấy, cũng ngoảnh đầu nhìn về phía anh.

Tư Đồ Thận nói thẳng mục đích đến, đưa cho cô tờ bản vẽ trong tay, “ Đây là bản vẽ mà tôi sửa lại mới, độ dày của tường hành lang cần phải thay đổi một chút, nếu cao quá tôi sợ đến lúc đó sẽ có tai họa ngầm, còn cả cửa khoảng cách của mỗi phòng.....”

Tần Tô chăm chú nghe, đợi sau khi anh nói xong, mới hơi cau mày.

“ Nhưng phần lớn miếng đất này đã thi công xong, nếu bây giờ làm lại từ đầu, sợ rằng sẽ có chút phiền phức.” Trầm ngâm một lát, cô chỉ vào nơi trên bản vẽ, chầm chậm nói, “ Có điều cũng không sao, dù sao đây là tai họa ngầm, may là phát hiện sớm, lát nữa em sẽ đi bàn bạc với tổng giám sát, đến lúc đó tăng thêm phúc lợi cho công nhân, khích lệ tinh thần, để bọn họ sớm hoàn thành tiến độ!”

“ Uh.” Tư Đồ Thận biết việc này đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

“ Còn nữa, tôi nghe nói cô đã thay đổi toàn bộ vật liệu? Như thế chênh lệch giá cũng lên đến bảy lần, Ngô Hiểu đã từng nói, nhập khẩu hay là trong nước cũng không vấn đề gì, chỉ cần có lợi nhuận lớn hơn là được.”

“ Vâng, em đã đổi rồi, sau khi trả hàng toàn bộ đều đặt lại. Kiến trúc mà, ít nhất phải có trách nhiệm mới được.”

Nghe xong, Tư Đồ Thận gật gật đầu, không nói gì nữa.

Suy nghĩ của cô giống anh đến giật mình, đối với người làm kiến trúc mà nói, nhất định phải có lòng tự trọng của người thiết kế, nếu dựa vào góc độ của thương nhân, tuyệt đối sẽ không xây phòng chất lượng tốt. Nếu không phải bản thân có thành kiến, anh thật muốn nói, người phụ nữ này thật sự hợp với mẹ anh!”

“ Yên tâm, đến lúc Ngôn Đồng mà có dậm chân nói, em sẽ nói rõ với anh ta, cùng lắm sau này đến lúc bán ra sẽ miễn phí cho anh ta là được.” Tần Tô cuộn bản vẽ lại, anh cúi đầu nhìn, nụ cười trên khuôn mặt tự tin mà trưởng thành.

Có lẽ nắng quá to, Tư Đồ Thận cảm thấy cô có chút lóa mắt.

“ Hôm nay đặt cơm mời công nhân, anh có muốn ở lại cùng ăn không, đây cũng là cơ hội để thắt chặt quan hệ với công nhân.” Tần Tô đưa ra lời mời với anh.

“ Để dành cho mình cô đi.” Người đàn ông vô cảm nói.

“ Anh muốn quay về à, xe của em lúc đến bị thủng lốp, anh thuận đường cho em đi một đoạn nhé?” Nhìn thấy anh quay người vô tình muốn đi, Tần Tô vẫn mở miệng gọi anh lại, thần thái tự nhiên.

Nghe thấy, Tư Đồ Thận thậm chí rất lễ phép cười, “ Xin lỗi, tôi còn phải đi ‘công tác’ bên ngoài.”

Thuận theo hướng anh nhìn, Tần Tô cũng nhìn theo, chiếc Cayenne màu đen đỗ ở cách công trường 100m, trên ghế phụ có một người phụ nữ ngồi đó, giống như minh tinh mới nổi trên bộ phim điện ảnh nào đó.

“ Tần Tổng, sắp đến bữa trưa rồi, có phải......?” Ánh mắt giám sát biểu thị những nhân viên đã làm việc từ sáng, cuối cùng cũng chạy đến.

Tần Tô ngoảnh đầu lại, ném bản vẽ trong tay vào mặt giám sát, “ Không nhìn thấy vừa đưa đến bản vẽ sao, rất nhiều nơi phải phá ra xây lại, thời gian làm việc ngắn như thế, người như anh chỉ biết ăn, cắt công cho tôi!”

Bị mắng một chập, giám sát công trường suýt khóc, rõ ràng nhìn thấy cô cười như hoa, tại sao vừa chớp mắt đã lửa bốc lên đầu rồi, mặc dù toàn công ty trên dưới đều biết tính khí vui giận của Tần Tổng bất thường, nhưng mỗi lần trái tim yếu ớt của mình bị đả kích vẫn thấy đau đớn!

Không thèm để ý đến cái đuôi của giám sát công trường, cô quay người nhìn về phía chiếc xe vừa rời đi, xe đi không nhanh, còn chưa mất khỏi tầm nhìn.

Ánh mắt của Tần Tô bị che dưới chiếc mũ bảo hiểm màu vàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng.