Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

Chương 16: Đến thăm




Triệu Tiểu Chiêu bởi vì chuyện của Ngô Du, trì hoãn không ít thời gian, thời điểm đi đến nhà Vương Vĩ Bình, trời đã hơi tối. Bà nội Hoàng đang đứng trước cửa không ngừng nhìn quanh, đến lúc nhìn thấy Triệu Tiểu Chiêu đi tới cửa, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt tươi cười đi tới.

"Ngươi đứa nhỏ này, làm sao trở về muộn như vậy, sao lại một mình trở về? Buổi sáng không phải có tiểu tử họ Ngô nói, muốn cùng con trở về sao, haizz, muộn như vậy, khẳng định đói bụng rồi đúng không, nhanh, nhanh, đang chờ con trở lại ăn cơm ." Bà nội Hoàng kéo Triệu Tiểu Chiêu qua, kiểm tra từ trên xuống dưới thật lâu, nhìn Triệu Tiểu Chiêu không có việc gì, lúc này mới lôi kéo tay của cô, đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói liên miên lải nhải không ngừng.

"Người bạn kia có chút không thoải mái, cho nên con liền đi về trước, trước kia cháu cũng đi học về một mình, bà  nội không cần lo lắng, cháu có thể về một mình." Triệu Tiểu Chiêu sợ bà nội Hoàng suy nghĩ nhiều, vội vàng giải thích.

"Một đứa bé nhỏ như vậy, làm thế nào có thể yên tâm, không được, ngày mai, bà để ông già tới đón cháu tan học, chaus cứ chờ ở cửa, không nên chạy loạn, đến, nhấc chân, cẩn thận cánh cửa." Bà nội Hoàng cẩn thận dẫn Triệu Tiểu Chiêu đến phòng bếp, trong phòng, cha của Vương Vĩ Bình - Vương Kiến Đức đang bận xới cơm, nhìn thấy bà nội Hoàng dẫn Triệu Tiểu Chiêu vào nhà, ngồi xuống bắt chuyện với Triệu Tiểu Chiêu.

"Ai u, bộ dạng đứa nhỏ này thật là dễ nhìn, mau tới đây ngồi, ông cố ý giết một con gà làm cho cháu, Vĩ Bình nói cháu thích ăn thịt kho tàu, ông còn thả hạt dẻ, hạt dẻ này là nhà mình làm, phơi nắng làm đặc biệt ngọt, đến, tới, nếm thử xem." Vương Kiến Đức nhiệt tình nói chuyện với Triệu Tiểu Chiêu.

Triệu Tiểu Chiêu vội vàng đi qua, nhận lấy đôi đũa kẹp miếng gà Vương Kiến Đức đưa tới.

Nàng nuốt vào một miếng thịt, cẩn thận nhai nhai nuốt xuống, miếng gà nướng có chút cháy, không được tơi xốp, hương vị có chút vừa mặn vừa ngọt, có lẽ là người đã già, vị giác thoái hóa, cho nên khẩu vị hơi nặng.

"Ăn ngon thật, đây là món thịt gà ngon nhất cháu từng nếm qua!" Triệu Tiểu Chiêu nói khoa trương, chọc cho hai người cười hết sức vui vẻ, nếp nhăn trên mặt, đều mở ra hoa.

"Tốt tốt, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút." Rất nhanh trong chén Triệu Tiểu Chiêu liền chất lên như núi, Triệu Tiểu Chiêu có chút sửng sốt, cuối cùng đều ăn hết sạch tất cả đồ ăn.

Kết thúc bữa cơm, bụng Triệu Tiểu Chiêu no phình lên, bà nội Hoàng sờ sờ bụng của cô, cười ha hả nói: "Tiểu Chiêu, ăn no chứ, đợi lát nữa buổi tối đi ngủ sớm một chút bà nội muốn nuôi cháu trắng trẽo mập mạp, nhìn cánh tay nhỏ gầy của cháu này, sáng mai hầm canh trứng gà cho cháu, cháu á, còn phải ăn nhiều một chút."

Bà nội Hoàng nắm cánh tay cẳng chân nhỏ của Triệu Tiểu Chiêu, đau lòng!

"Bà nội người thật tốt!" Triệu Tiểu Chiêu tiến vào trong ngực bà nội Hoàng, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực bà, dùng sức cọ cọ.

"Ai u, đứa nhỏ này sao làm người ta yêu thích như vậy!" Bà Hoàng được Triệu Tiểu Chiêu thân mật như vậy, trong lòng càng thêm yêu thích đau lòng Triệu Tiểu Chiêu. Bà chỉ sinh một đứa con trai Vương Vĩ Bình, bởi vì con trai sau khi cưới vợ mua nhà dọn ra ngoài, sau lại sinh cháu trai, con dâu ghét bà, cảm thấy bộ dáng bà khó coi, tay chân lại vụng về, sợ làm hư cháu trai, mỗi lần bà đến liền không có sắc mặt tốt, qua mấy lần, bà cũng liền lạnh tâm, rất ít đi lại.

Hiện tại cháu trai trưởng thành, lại càng xa cách bà, có lần bà cầm rất nhiều loại rau quả nhà mình đưa tới, vậy mà cháu trai nhỏ lấy ngón tay chỉ bà nói: "Bẩn, đi ra ngoài, đi ra ngoài."

Lần đó thật đúng là làm bà thương tâm khổ sở thật lâu, cho nên nghe Vương Vĩ bình nói có đứa bé gái nhỏ muốn tới ở vài ngày, bà không tránh được sợ hãi với kích động, sợ đứa nhỏ ghét bỏ bà bẩn, lại kích động có đứa nhỏ đến nhà bà chăm sóc dưới gối.

Hiện tại nhìn đứa nhỏ thân cận bà như vậy, căng thẳng trong lòng rốt cục buông lỏng, trong lòng càng thêm thương yêu Triệu Tiểu Chiêu.

Kết thúc cơm tối, sau khi Triệu Tiểu Chiêu tắm rửa, liền ở trong phòng luyện bút lông, Vương Kiến Đức bưng một đĩa quả hồng đi vào, nhìn Triệu Tiểu Chiêu cầm bút lông ra dáng, thò đầu lại nhìn bảng chữ mẫu của nàng, cười cười, nói: "Đây là chữ Nhan? Cháu viết cũng có hình có dáng nha."

Triệu Tiểu Chiêu đỏ mặt, nhìn xem mình phẩm chất khác biệt, nhìn chữ mình xiêu xiêu vẹo vẹo, chỗ nào còn có thể tính có chút  ra dáng, quả thực là không có hình dáng.

"Ông, cháu vừa mới bắt đầu luyện, luyện không được tốt."

"Vừa mới bắt đầu luyện, liền nhìn bảng mẫu chữ, Tiểu Chiêu cũng lợi hại, đến, đem bút cho ông, ông viết mấy chữ cho cháu xem." Vương Kiến Đức vừa nói vừa cầm bút lên, dính mực, hạ bút lên trên tờ giấy Tuyên Thành trống.

"Như trung thần liệt sĩ, đạo đức thần tử. Đoan nghiêm tôn trọng, nhân vật gặp mà sợ thành chi, nhưng càng lâu càng đáng yêu."

Vương Kiến Đức suy nghĩ một chút hạ bút, liền viết xuống hàng chữ này, kiểu chữ trước dùng chữ Khải viết một lần, lại dùng hành thư viết một lần, Triệu Tiểu Chiêu nhìn chữ ông viết, rất có khí khái, cường tráng mạnh mẽ, nghiễm nhiên đã là bậc thầy thể chữ Nhan.

"Chữ Khải trái ngược chữ Đường, lấy bút pháp chữ Triện, hóa gầy cứng rắn làm nở nang hùng hồn, chiều rộng nét vẽ uyên bác mà khí thế khoáng đạt, lực bút mạnh mẽ mà khí khái nghiêm nghị, đoan trang hung vĩ. Còn hành thư mạnh mẽ, loại phong cách này cũng thể hiện đế quốc Đại Đường phồn thịnh phong độ, là thư pháp đẹp cùng nhân cách đẹp hoàn mỹ kết hợp lại với nhau” Vương Kiến Đức vừa viết vừa giải thích đặc điểm bút pháp Nhan Chân Khanh cho Triệu Tiểu Chiêu

"Ông nội, ông thật lợi hại, luyện bút lông cũng đã nhiều năm đi." Triệu Tiểu Chiêu không khỏi cảm thán.

Vương Kiến Đức cười cười: “Ông à, lúc hai mươi mấy tuổi làm qua giáo sư trung học, lúc đó, bởi vì bút lông viết vừa nhanh lại tốt, còn giành làm viết báo, về sau xã hội rất loạn, ông liền không làm thầy giáo, trở về quê gieo hạt, nhưng chữ bút lông ngược lại không có gác lại, lần tập luyện này đại khái cũng 50 năm đi."

"Ông nội, người lúc ấy hẳn là khổ cực." Triệu Tiểu Chiêu có chút đau lòng, lại có chút hiếu kỳ.

"Khi đó, mỗi người đều khổ, cũng không có cảm thấy gì, ngược lại hiện tại cuộc sống tốt lên, nhìn nhà khác trôi qua tốt, ngược lại cảm thấy nhà mình khổ." Vương Kiến Đức cười cười, "Tiểu Chiêu, có muốn đi theo ông học viết chữ hay không, ông ngoại trừ thể chữ Nhan, thể chữ Vương, kiểu chữ Âu Dương Tuần đều có đọc lướt qua, ngay cả tranh thuỷ mặc, ông cũng có thể vẽ vài bức."

Triệu Tiểu Chiêu mừng rỡ, lớn tiếng nói: "Ông nội, con cầu còn không được! Sư phụ, xin nhận đệ tử một lạy!"

"Ha ha, đứa nhỏ này, nhanh đứng lên, xã hội hiện đại này cũng không giống xã hội trước đây." Vương Kiến Đức đỡ Triệu Tiểu Chiêu đứng lên.

Triệu Tiểu Chiêu cười cười, lôi kéo tay Vương Kiến Đức, nói: "Ông nội, không đúng, là Vương lão sư, để con nhìn chữ người viết, còn có tranh, để cho con nhìn đã mắt thỏa mãn, có được không?"

Vương Kiến Đức đã già còn có thể có được một học sinh dở hơi như thế, trong lòng lại coi Triệu Tiểu Chiêu là cháu gái, cho nên trong lòng không khỏi cưng chiều Triệu Tiểu Chiêu nhiều một chút, hắn liên tục nói: "Tốt, tốt, ông dẫn cháu đi."

Hai người vừa đi vừa ầm ĩ, tại trong viện nho nhỏ này, đã lâu không có không khí ấm áp vui vẻ, bởi vì Triệu Tiểu Chiêu đến, hai tay bà Hoàng dính đầy dầu trơn chà chà lên trên tạp dề, ở dưới lầu hô: "Ông già, để Tiểu Chiêu ngủ sớm một chút, đừng làm rộn quá muộn."

"Ừ, đã biết ." Vương Kiến Đức cất giọng đáp.

Kết cục buổi tối đầu tiên, Triệu Tiểu Chiêu thuận lợi bái Vương Kiến Đức làm thầy, ngày thứ hai đến trường, lại không thấy Ngô Du, không khỏi lo lắng, hỏi Diệp Mộng Thần mới biết được, buổi tối hôm qua Ngô Du phát sốt, hôm nay xin trường nghỉ học rồi.

Triệu Tiểu Chiêu nhìn khí trời bên ngoài, ngoài phòng âm u, dự báo thời tiết nói, hôm nay không khí lạnh xuôi nam, đoán chừng nhiệt độ giảm. Ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, Triệu Tiểu Chiêu nghĩ đến hôm qua mặt Ngô Du tái nhợt, hắn lại chiếu cố cô khắp nơi, về tình về lý, cũng phải đi thăm hắn một chút, mới có tình nghĩa.

Thế là cô mượn điện thoại Diệp Mộng Thần, gọi điện thoại cho ông nội Vương, nói muốn đi thăm bạn học cho nên sẽ trở về muộn một chút, để ông không cần lo lắng, lại gọi điện thoại cho chú Tạ , hỏi nhà bọn họ ở đâu, còn nói rõ nguyên do, lúc này mới cúp điện thoại.

Tan học, Triệu Tiểu Chiêu không có trì hoãn, thẳng hướng chạy đến trạm xe buýt, còn mua hoa quả ướp lạnh trên đường.

Nhà dượng Ngô Du cách trường học khá xa, Triệu Tiểu Chiêu ngồi xe buýt, cong cong quẹo quẹo, ước chừng qua đúng một tiếng mới vừa tới nơi.

Xuống xe, lại đi bộ mười mấy phút, lúc này mới nhìn thấy số 18 đường Diên Cát, địa chỉ biệt thự của dượng Ngô Du.

Nơi này hiển nhiên là khu nhà giàu, đường phố sạch sẽ, lại chỉ có một tòa nhà duy nhất, Triệu Tiểu Chiêu đi tới cửa, ấn chuông cửa, rất nhanh một người phụ nữ 30 mấy tuổi đi ra.

Làn da nữ nhân ngăm đen, dáng dấp cũng không dễ nhìn, thân người rất cao, quần áo hết sức mộc mạc, hình dáng còn có chút hèn mọn. Trên mặt bà tươi cười có chút dè dặt, cách cửa sắt nói: "Cháu là ai?"

"Chào Dì, cháu là Triệu Tiểu Chiêu, bạn học Ngô Du, nghe nói thân thể hắn khó chịu, cho nên mua quả ướp lạnh tới thăm hắn." Triệu Tiểu Chiêu lễ phép trả lời.

"Tốt, tốt, A Du nói qua với dì rồi, mau vào đi, thời tiết bên ngoài lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn này đều đông lạnh đến đỏ bừng." người phụ nữ dẫn Triệu Tiểu Chiêu vào cửa, để Triệu Tiểu Chiêu ngồi ở ghế sô pha phòng khách, nói với cô, "Buổi tối hôm qua thân thể A Du không thoải mái, hôm nay còn trên giường ngủ, dì đi xem nó tỉnh chưa," nhìn thấy Triệu Tiểu Chiêu nhẹ gật đầu, bà cười cười, chạy chậm mấy bước lên lầu.

Triệu Tiểu Chiêu ngồi ở trên ghế sa lon, đánh giá trang trí trong phòng một chút.

Trong phòng trang trí lấy hai màu trắng đen làm chủ, đồ dùng trong nhà lộ ra phong cách hiện đại hoá cùng giản lược hóa của thế kỷ 21, phong cách hiện đại hoá đồ dùng trong nhà như thế làm cho Triệu Tiểu Chiêu phảng phất đặt mình vào lúc trước khi trùng sinh, cô lắc đầu, gạt bỏ ảo giác này ra khỏi đầu.

"Cậu đã đến."

Sau tai vang lên thanh âm quen thuộc, Triệu Tiểu Chiêu quay đầu, nhìn về phía đứa con trai đi trên thang.

Đứa con trai mặc áo lót màu xanh da trời phảng phất giống áo thời Đường, sắc mặt như cũ có chút tái nhợt, khóe mắt sưng vù, dáng vẻ cảm giác rất mệt mỏi.

"Sao lại xuống đây?" trong giọng nói Triệu Tiểu Chiêu mang theo chút giọng điệu trách cứ.

Lời này hiển nhiên làm người phụ nữ bên cạnh hoảng sợ, vẻ mặt bà sợ hãi mà nói: "Dì, dì thấy A Du tỉnh, mới gọi nó xuống. Thật xin lỗi, là dì sai rồi, thật xin lỗi, dì sai rồi, đừng đánh dì , đừng đánh!"

Người phụ nữ nói xong, núp ở trong góc cầu thang, hai tay ôm đầu, không ngừng thét lên.

Triệu Tiểu Chiêu có chút kinh ngạc, là cô hù dọa đến dì ấy sao, rõ ràng cô không có làm cái gì?

Ngô Du chạy nhanh đến ôm chặt lấy người phụ nữ đó, thanh âm dịu dàng mà hòa hoãn: "Mẹ, không có việc gì, người đừng sợ, không ai trách người, người làm rất đúng, không ai nói người sai, không ai nói người sai, ngươi nhìn, hơn nữa cậu ấy không đánh người."

Triệu Tiểu Chiêu nhìn đến ánh mắt Ngô Du, vội vàng gật đầu, vội vàng nói: "Dì, cháu không đánh dì."

Hai mắt người phụ nữ đó đẫm lệ nhìn lại, nhìn thấy động tác Triệu Tiểu Chiêu như thế, thật cẩn thận hỏi: "Thật không đánh dì?"

Triệu Tiểu Chiêu khẳng định gật đầu.

Người phụ nữ yên tâm, thu nước mắt, run rẩy đứng lên, lấy lòng Ngô Du cùng Triệu Tiểu Chiêu nói: "Dì, dì đi làm đồ ăn ngon cho hai đứa, hai đứa không được tức giận."

Ngô Du dịu dàng vỗ vỗ tay bà, nói: "Được."

Đợi cho người phụ nữ đi xa, Ngô Du đi đến ghế sô pha, để Triệu Tiểu Chiêu ngồi xuống, vẻ mặt càng thêm mệt mỏi.

Triệu Tiểu Chiêu trầm mặc, cô không biết nên nói cái gì cho tốt.

"Mẹ tớ, nơi này có chút không rõ lắm." Ngô Du đưa tay chỉ đầu.