Chồng Xấu Đến Quấy Rối

Chương 7




Dựng xe máy xong, tháo mũ bảo hiểm trên đầu xuống treo trên tay lái, Hà Văn Tĩnh giống như ăn trộm chạy vào cửa chính Sở gia, từ từ lên lầu, trở lại phòng của Sở Dực Nghiêu.

Cô mới vừa đóng cửa lại, đã nghe thấy “ba” một tiếng nhẹ vang lên, tiếp theo, phòng tối đen như mực đột nhiên sáng choang, cô bị kinh sợ hít vào một hơi, chợt xoay người, liền thấy gương mặt tuấn tú của Sở Dực Nghiêu phóng đại trước mặt, cô không nhịn được thét chói tai.

Nhưng tiếng thét chói tai của cô mới vừa phát ra, miệng liền bị Sở Dực Nghiêu bưng kín. Sở Dực Nghiêu nhíu chặt mày liếc nhìn cô, không vui nói: "Em hét cái gì vậy? Ngộ nhỡ đánh thức ông nội cùng Thụy Khải thì làm thế nào?"

Thật là, anh rất đáng sợ sao? Nhìn dáng vẻ cô như nhìn thấy quỷ, làm anh rất khó chịu.

Rốt cuộc cũng thấy rõ ràng người đột nhiên xuất hiện trước mắt cô là Sở Dực Nghiêu, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tức giận giơ tay lên đẩy bàn tay che miệng cô của anh ra, vỗ ngực oán giận nói: "Anh làm em sợ muốn chết!"

"Nhìn bộ dạng em nhát gan như vậy, có phải làm việc gì trái với lương tâm rồi hay không hả?" Ánh mắt Sở Dực Nghiêu âm trầm nhìn chằm chằm vào cô.

Cô lập tức trở mặt, "Ai làm việc trái với lương tâm hả ? Hà Văn Tĩnh em làm việc luôn luôn quang minh chính đại, cho tới bây giờ đều không làm việc trái với lương tâm, ngược lại là anh đó, đã trễ thế này không ngủ đi, ở chỗ này giả quỷ dọa người, em thấy anh mới làm việc trái với lương tâm."

Sở Dực Nghiêu âm trầm cười một tiếng, đưa tay ra, đem cô vây ở giữa cánh cửa và mình, hơi cúi đầu quan sát cô, "Em cũng biết đã muộn rồi sao, vừa đi đâu về?" Anh buộc cô thẳng thắn nói chuyện với mình.

"Em. . . . . ." Con ngươi Hà Văn Tĩnh đảo vòng quanh, cô thật sự không muốn cho anh biết chuyện mình chăm sóc bà, ai biết người này khi biết cô dùng nhiều tiền như vậy để chăm sóc một bà lão không liên quan có thể đổi ý đem tiền rút lại hay không.

"Em cái gì? Nói a, anh đang đợi em trả lời."

"Em. . . . . . đi thăm một người bạn cũ, đúng, bạn cũ!" Cô lắp bắp nói một câu, bất chợt con mắt đảo một vòng, bỏ qua hốt hoảng vừa rồi, mạnh mẽ đẩy anh ra, hai tay chống nạnh, làm ra bộ dáng cọp mẹ, lớn tiếng nói: "Anh muốn biết em đi chỗ nào làm gì, chẳng lẽ em đi ra ngoài còn phải báo cáo với anh sao?"

Sở Dực Nghiêu nghiêm túc gật đầu, "Không sai, em ra ngoài phải báo cáo lại với anh!"

"Tại sao?"

"Chỉ bằng anh là chồng em!" Lý do này đủ đầy đủ rồi chứ.

"Ha ha, ha ha. . . . . ." Hà Văn Tĩnh ngửa đầu cười khan hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, thở phì phò, "Anh chỉ là chồng trên danh nghĩa của em, trên hiệp nghị mà thôi, căn bản cũng không có tư cách quản em đi đâu!" Mặc dù khi nghe anh nói anh chính là chồng cô, trong lòng cô một cảm giác hạnh phúc bỗng nhiên xông ra, nhưng rất nhanh cái cảm giác hạnh phúc này liền bị những chuyện trong lòng trước kia gạt bỏ.

Cô cũng không quên, giữa cô và anh còn có một phần hiệp nghị, mặc dù trong khoảng thời gian này quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm, nhưng cô cũng không dám tự mình đa tình, cho là Sở Dực Nghiêu cái người đàn ông mắt cao hơn đầu này sẽ giống cô, không biết từ lúc nào cô đã bất tri bất giác yêu anh.

Nghĩ đến sẽ có một ngày hai người chia tay, cô liền cảm thấy tâm vô cùng đau, đau đến như muốn chết đi vậy, nhưng tình yêu của cô không hèn mọn đến mức phải cầu xin người khác thương hại.

Nếu như trong tình cảm, nỗ lực vun đắp chỉ có một mình cô mà thôi, thì cô tình nguyện lựa chọn rời xa, cũng sẽ không quỳ rạp xuống chân anh, hy vọng anh sẽ thương xót cô.

"Hiệp nghị?" Nghe hai chữ này, trong tim Sở Dực Nghiêu bỗng nhiên dâng lên một cảm giác tức giận.

Hai người bọn họ cũng không biết ở trên giường đã lăn qua lăn lại bao nhiêu lần, cô đến bây giờ vẫn còn đem vài phần hiệp nghị này nói ra, người phụ nữ này là kẻ ngu sao? Đem tình cảm thật lòng của anh coi như không có gì. Không chỉ như vậy, anh còn nghĩ sẽ bỏ ra thời gian cả đời đối xử tốt với cô thì lời nói này của cô có bao nhiêu đả thương người.

Hà Văn Tĩnh bị tiếng hô của anh làm sợ hết hồn, trong âm thanh kia tràn đầy chất vấn cùng tức giận. Dường như. . . . . . Dường như trong lúc vô tình cô đã làm tổn thương tới tấm chân tình của anh.

Nhưng rất nhanh, cô liền gạt bỏ suy đoán này, làm sao có thể? Sở Dực Nghiêu. . . . . . Anh làm sao có thể sẽ giống cô thích anh, đi thích cô? Nghĩ đến sự khác biệt thân thế giữa hai người, cùng với địa vị cách quá xa, quá nhiều ngăn cản xảy ra.

Hơn nữa trải qua nhiều ngày chung sống, cô phát hiện anh ưu tú tuyệt đối không chỉ một hai kiểu. Anh là một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, hơn nữa về mặt sự nghiệp có thể xưng là nhân tài kiệt xuất, là người đàn ông kim cương, bạch mã hoàng tử, làm sao có thể sẽ yêu thích một người mẹ đơn thân, hơn nữa còn lôi thôi đến không có thuốc chữa như cô? Nghĩ tới đây, tâm lý đã đánh bại tự tin trước kia, "Không sai, hiệp nghị của chúng ta tổng cộng là tám mục, mỗi một mục em đều nhớ rất rõ ràng, trong đó cũng không có cái quy định nào nói là em đi đâu cũng đều phải báo cáo với anh!"

Bộ dạng cô nói chuyện giống như muốn đối địch với anh, có lẽ cô chỉ có thể dung phương thức này để nói chuyện thẳng thắn, ngang hàng thôi.

"Thật sao? Vậy em đem hiệp ước lấy ra cho anh xem một chút!" Ánh mắt anh lạnh lẽo, bên môi xuất hiện nụ cười nhạt như có như không.

"Cầm thì cầm, ai sợ ai!" Hà Văn Tĩnh bước nhanh đi tới trước bàn hóa trang, mở ra ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một tờ giấy trắng, lại nhanh chóng đi đến trước mặt anh, đem giấy đưa đến trước mắt anh.

"Đây, mở to con mắt của anh xem rõ ràng cho em, 1-2-3-4-5-6-7-8, không có một cái quy định nào nói em đi đâu đều phải báo cáo với anh!"

Sở Dực Nghiêu nhíu mày nhận lấy tờ hiệp ước, quay người lại chạy tới thư phòng bên cạnh phòng ngủ.

"Này, anh làm gì thế? Sở Dực Nghiêu, anh còn chưa có nhận sai với em, mới vừa rồi tại sao anh lại dùng cái loại thái độ hung ác đó nói chuyện cùng em? Anh có biết hay không, coi như anh là ông chủ, em là nhân viên, anh cũng không thể quát em, luật lao động có quy định. . . . . ." Hà Văn Tĩnh không hiểu ra sao đi theo sau lưng Sở Dực Nghiêu kêu la.

Sở Dực Nghiêu không để ý tới cô, tự mình đi vào thư phòng, đi tới trước bàn đọc sách thì ngồi xuống, từ trong ống bút lấy ra một cây bút máy, soạt soạt soạt viết thêm trên giấy. . . . . .

Điều thứ chín sau khi kết hôn, bên gái muốn đi đâu đều phải báo cáo với bên trai, hơn nữa về sau có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải chủ động giao phó cho bên trai, nếu như không tuân theo một trong những điều trên, sẽ bị phạt đánh 100 cái.

"Này, Sở Dực Nghiêu, anh đang làm cái gì vậy?Anh thế này là ăn cướp, lừa gạt người khác, em không đồng ý điều kiện này!" Hà Văn Tĩnh sau khi phát hiện mục đích của Sở Dực Nghiêu, vội vàng đưa tay tới dành, Sở Nghiêu buông tay ra để cho cô đoạt lấy hiệp nghị.

Cái người này tại sao có thể vô lại như thế chứ? Hà Văn Tĩnh khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực nhìn hiệp ước bất bình đẳng đã không cách nào cứu vãn được kia, bỗng dưng tính khí ngang tang của cô kéo đến, tờ hiệp nghị trong bàn tay mềm mại của cô biến thành bốn mảnh giấy vụn.

Cô cười gằn một tiếng, nhìn chằm chằm Sở Dực Nghiêu, "Bản tiểu thư tuyên bố, bắt đầu từ bây giờ, tờ hiệp nghị này đã trở thành đồ bỏ đi, không còn giá trị gì nữa!" Dám cho cô nhận điều kiện bất bình đẳng như vậy, anh thật sự cho rằng cô rất dễ bắt nạt sao.

Ai biết Sở Dực Nghiêu đối với hành động này của cô không có chút tức giận nào, ngược lại còn nhàn nhã khoanh tay, lộ ra nụ cười cao thâm khó lường .

"Hừ, biết sự lợi hại của em chưa, xem lần sau anh còn dám dùng loại thủ đoạn tiểu nhân hèn hạ này đi đối phó với em hay không!" Hà Văn Tĩnh đến bây giờ vẫn không phát hiện mình đã rơi vào bẫy, đem giấy vụn trong tay ném vào trong thùng rác.

Sở Dực Nghiêu âm trầm cười một tiếng, "Nếu bây giờ giữa chúng ta đã không có cái hiệp nghị này nữa, như vậy bắt đầu từ bây giờ, hai người chúng ta chính là quan hệ vợ chồng bình thường rồi, bà xã à, em nói xem có đúng không?"

"Hả?" Cho đến lúc này, Hà Văn Tĩnh mới phát hiện dường như có điểm không đúng, nhưng mà do cô gần đây thần kinh không được ổn định nên vẫn chưa ý thức được là lạ ở chỗ nào, cô chớp động đôi mắt to, cố gắng suy nghĩ rốt cuộc là là lạ ở chỗ nào.

Sở Dực Nghiêu đứng lên, duy trì tư thế khoanh tay như trước, từng bước từng bước từ từ ép tới gần cô, "Em đã xé nó đi, vậy giữa chúng ta cũng không tồn tại hiệp nghị nữa rồi, nếu không tồn tại hiệp nghị, về mặt pháp luật mà nói, em chính là vợ của anh, điều này có nghĩa là, thân là chồng em, anh có quyền biết em đã đi đâu."

Hà Văn Tĩnh rốt cuộc biết mình bị mắc lừa, cô không khỏi nổi giận chỉ vào Sở Dực Nghiêu mà mắng to : "Sở Dực Nghiêu, cái tên đáng chết này lại dám lừa ta!"

Anh cong khóe môi lộ ra nụ cười tà ác, tiếp tục bước một bước tiến tới gần cô, "Anh chính là muốn lừa em đó...em có thể làm gì anh sao?"

Hà Văn Tĩnh không thể không theo bước chân của anh lùi lại phía sau, "Em. . . . . . Em. . . . . ." Em nửa ngày cô cũng không nói ra được chữ nào, dứt khoát vung tay một cái quát to một tiếng: "Em muốn ly hôn với anh!"

"Tốt!" Sở Dực Nghiêu ngoài dự đoán của cô, đồng ý một tiếng, "Trả lại anh năm trăm vạn, một phân tiền cũng không cho thiếu, chúng ta lập tức đi làm thủ tục li hôn!"

"Ách. . . . . ." Vừa nghe đến năm trăm vạn, Hà Văn Tĩnh khí thế nhất thời liền yếu đi một nửa, tầm mắt cũng đưa đi đưa lại không ngừng, nếu như hiện tại cô có năm trăm vạn, ngay lập tức cô sẽ ném nó cho anh sau đó sảng khoái xoay người rời đi, nhưng là. . . . . . Hiện tại cô không có a.

"Thế nào? Không có sao?" Sở Dực Nghiêu thưởng thức bộ dáng không cam lòng của cô, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, mà Hà Văn Tĩnh cũng đúng như anh mong muốn lại tiếp tục lui lại phía sau.

"Tôi trả lại anh một trăm vạn trước, số tiền còn lại sẽ trả dần!" Cái người đàn ông chết tiệt này, nhiều tiền thì có gì đặc biệt hơn người, coi như cô có thiếu tiền cũng không muốn nhìn mặt tên này nữa. Cái quái gì chứ, ban ngày vẫn còn ở trước mặt Lạc Ny Á yêu thương chân thành ra mặt thay cô, hiện tại đã lộ ra bộ mặt thật rồi à.

"Không ngờ bà xã của anh cũng là một người phụ nữ tiêu xài hoang phí nha, mấy ngày ngắn ngủi đã tiêu hết bốn trăm vạn, em mua thứ gì mà tiêu nhiều tiền như vậy? Lấy ra đây cho anh xem một chút. . . . . ."

"Em. . . . . . Em mua đều là đồ dung dành cho phụ nữ, không thể cho anh xem, ai nha. . . . . ." Bước chân của Hà Văn Tĩnh đột nhiên bị giường lớn sau lưng làm cho vấp một cái, liền ngã ngồi trên giường.

Sở Dực Nghiêu tà tà nở nụ cười, đi đến bên người cô đè ngã cô dưới thân mình, khi bốn mắt chạm vào nhau thì môi mỏng khêu gợi đã hôn lên môi trái tim mềm mại của cô, đem toàn bộ tiếng thở dài của anh đưa vào trong môi cô, cái người phụ nữ quật cường này, anh buộc cô nói nhiều như vậy cô cũng không nói cho anh biết sự thật, làm cho tâm tình anh mất khống chế.

Chỉ là, không sao, anh có biện pháp khiến cho cô thẳng thắn với anh, một kế không được phải không, còn có kế hai kế ba đấy.

Cả đêm ngủ ngon, Sở Dực Nghiêu mở hai mắt ra, lật người, muốn kéo bà xã thân ái của mình vào trong ngực vuốt ve an ủi một chút, ai biết cánh tay kéo đến là một khoảng không, bên cạnh anh đã trống không rồi.

Anh không vui nhíu mày ngồi dậy, người phụ nữ này thức dậy thật là quá sớm, không biết có phải là lại chạy đi tranh việc làm bữa sáng với thím Trương hay không.

Anh gẩy gẩy đầu tóc rối bời của mình, rời giường rửa mặt sau đó thay quần áo ở nhà, lười biếng đi xuống lầu, quả nhiên, anh liếc mắt một cái liền thấy Hà Văn Tĩnh bưng khay từ trong phòng bếp đi ra.

Ngẩng đầu nhìn thấy anh, Hà Văn Tĩnh không tránh khỏi đỏ mặt lên, lập tức quay đầu đi, bước nhanh tới bên cạnh bàn ăn, để cái khay lên trên bàn, bày biện cháo trắng cùng mọi thứ xong xuôi, mới lớn tiếng gọi: "Thím Trương, mau tới cùng nhau ăn sáng."

Thím Trương đồng ý từ trong phòng bếp đi ra, trên mặt béo tròn vành vạnh hài lòng nở nụ cười, ngồi vào bên cạnh Thụy Khải đối diện Sở Thiệu Thiên nói: "Lão gia, thiếu phu nhân thật đúng là một người hiểu chuyện đáng yêu đó."

Mặc dù thím Trương là người làm của Sở gia, nhưng từ hai mươi mốt tuổi bà đã bắt đầu làm việc ở đây, về bản chất mà nói thì đã sớm được Sở gia coi là người một nhà, cho nên từ trước đến giờ đều là cùng ăn cùng ở với bọn họ.

"Ha ha. . . . . ." Sở Thiệu Thiên hả hê cười, cùng thím Trương dùng ánh mắt hài lòng quan sát Hà Văn Tĩnh.

"Thím Trương . . . . . ." Hà Văn Tĩnh được khen có chút ngượng ngùng nũng nịu một tiếng.

Nếu như bình thường có người khen cô nhất định cô sẽ hả hê cười to ba tiếng, nhưng mà vì đang ngồi trước mặt Sở Thiệu Thiên nên lập tức thu lại ý nghĩ này.

"Ba!" Sở Thụy Khải nhìn thấy Sở Dực Nghiêu liền vui vẻ, vội vã vẫy tay với anh. Ngày hôm qua ba thật là lợi hại, lập tức đem cái dì xấu xa đó đuổi đi, cậu sùng bái ba nhất.

Sở Dực Nghiêu đi tới, ngồi vào phía bên kia Thụy Khải, sủng ái xoa đầu Thụy Khải, "Ngoan." Sau đó chào hỏi ông nội và thím Trương, "Ông nội chào buổi sáng, thím Trương chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng!" Sở Thiệu Thiên liếc qua anh, "Hôm nay đến công ty đi làm thôi."

"Cháu hai ngày tới còn có chuyện phải làm, sau đó sẽ bắt đầu đi làm lại." Sở Dực Nghiêu bưng lên một chén cháo trắng uống một hớp. Dù sao tất cả chuyện của công ty anh đều có thể giải quyết thông qua máy tính cùng điện thoại, có đến phòng làm việc hay không thì cũng không có vấn đề gì lớn.

Sở Thiệu Thiên thờ ơ gật đầu một cái, "Cháu hiện tại cũng đã kết hôn, ông cũng có chắt rồi, chuyện của công ty ông cũng không muốn xen vào nữa. Thím Trương, giúp tôi chọn một ngày thật tốt, tôi muốn triệu tập đại hội cổ đông, đem vị trí chủ tịch tập đoàn Sở thị này nhường lại!"

"Ông nội, ông. . . . . ." Sở Dực Nghiêu kinh ngạc suýt chút nữa thì sặc nước miếng.

Mặc dù anh đã sớm biết mình sẽ trở thành chủ tịch của tập đoàn Sở thị, nhưng anh vẫn luôn cho là sau khi ông nội qua đời chuyện đó mới có thể xảy ra, hiện tại để cho anh ngồi lên vị trí này có phải có chút quá sớm hay không?

Thím Trương cười ha hả nói: "Lão gia, người hãy yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chọn một ngày thật tốt để thiếu gia thuận lợi vui vẻ nhậm chức ."

Hà Văn Tĩnh không hiểu ra sao chen miệng nói: "Ông nội, trước đó Dực Nghiêu không phải đã lên làm CEO rồi sao? Cháu nghe người ta nói làm CEO cũng đã là lớn nhất, người người đều phải nghe anh rồi, còn có vị trí lớn hơn cho anh ấy ngồi sao?" Nghe thấy câu hỏi của cô, Sở Thiệu Thiên bỗng nhiên hắng giọng cười lớn, mà Sở Dực Nghiêu là trợn mắt, ngay cả thím Trương cũng nín cười.

Cô có chút xấu hổ, đem khuôn mặt nhỏ nhắn giấu vào trong chén cháo, lẩm bẩm: "Nếu như mà cháu có nói sai, coi như cháu chưa từng nói qua đi."

Thím Trương ngồi bên cạnh tốt bụng giải thích cho cô: "Cậu chủ Dực Nghiêu ít ngày trước lên làm CEO chỉ là CEO của tập đoàn Sở thị ở châu Á mà thôi, quyền lực chỉ giới hạn trong công ty của lão gia ở khu vực châu Á, công việc ở những nơi khác lão gia vẫn phải tự mình xử lý ."

"Ah." Hà Văn Tĩnh nghe nửa hiểu nửa không, bỗng nhiên có chút tò mò muốn biết khiến cho cô không nhịn được phải nhỏ giọng hỏi thím Trương: "Nhưng là, là, rốt cuộc cái gì gọi là CEO ạ?"

Sở Dực Nghiêu phun một hớp cháo trắng ra, thật may là động tác của anh nhanh gọn nên mới không có đem cháo trắng phun lên trên bàn cơm, tiếp theo một trận cười lớn vang lên, trời ạ, người phụ nữ này thật là đáng yêu quá đi, ngay cả cái gì gọi là CEO cũng không biết.

"Sở Dực Nghiêu, anh cười cái gì mà cười? Cười đủ chưa?" Hà Văn Tĩnh bị cười nhạo lập tức biến thân thành cọp mẹ, nhe răng nhếch mép gầm thét.

Thím Trương lại tiếp tục giải thích cho cô: "CEO tiếng Trung có nghĩa là người điều hành ( tổng giám đốc) công ty, nói cách khác, tất cả nhân viên trong công ty thuộc tập đoàn Sở thị khu vực châu Á, đều phải nghe theo thiếu gia ."

"A, cháu hiểu rồi!" Hà Văn Tĩnh được mở mang kiến thức vội vàng thu lại vẻ mặt y hệt cọp mẹ của mình, nịnh hót nhìn Sở Dực Nghiêu.

" Ngài CEO vĩ đại, xin hỏi, tiểu nữ tử tôi có thể xin ngài cho tôi một công việc nho nhỏ ở trong công ty không? Chẳng hạn như sửa sang lại sân cỏ vườn hoa, chuyên gia làm vườn ... Công việc. . . . . ." Nói đến mấy chữ chuyên gia làm vườn kia cô không nhịn được lộ ra vẻ mặt cắn răng nghiến lợi tức giận, nếu như không phải vì công việc này, cô sẽ không bị cuốn vào thế giới của anh.

Sở Thiệu Thiên ngồi một bên nhíu nhíu mày, "Văn Tĩnh, cháu muốn ra ngoài đi làm sao?"

Hà Văn Tĩnh do dự một chút, rồi nói: "Đúng, ông nội, cháu muốn đi ra ngoài làm việc."

"Nhưng mà. . . . . ." Sở Thiệu Thiên ánh mắt cơ trí lóe lên, "Ông cảm thấy cháu nên đi đọc sách trước đã."

Hà Văn Tĩnh ngây ngẩn cả người, đọc sách? Ông trời, xin tha cho cô đi, từ nhỏ đối với đọc sách cô không có một chút hứng thú nào, sách biết cô nhưng cô không biết sách.

Nhưng mà cô hiểu đây rõ ràng là ý tốt của Sở Thiệu Thiên, cô lại không thể trực tiếp từ chối. Bất tri bất giác, cô đưa ánh mắt cầu cứu bắn về phía Sở Dực Nghiêu.

Nhưng Sở Dực Nghiêu làm như không thấy ánh mắt cầu cứu của cô, đối với đề nghị của ông nội lại liên tiếp gật đầu, "Không sai, anh cũng cảm thấy em nên đi đọc sách trang bị thêm kiến thức phong phú cho mình."

Ánh mắt Hà Văn Tĩnh hung ác như mũi tên muốn giết người liên tục bắn ra, mục tiêu không cần phải nói, chính là Sở Dực Nghiêu. Nhưng Sở Dực Nghiêu đối với sát khí của cô vẫn xem như không thấy, "Nếu như em không muốn đi ra ngoài đi học, anh có thể mời mấy vị giáo sư dạy kèm ở nhà đến nhà dạy em, ít nhất em phải học được nghi lễ xã giao thông thường. Như vậy về sau khi cùng anh tham gia tiệc xã giao mới không làm thành trò cười, còn có Anh văn cũng phải học bổ túc thêm, còn có tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng ý, tiếng Tây Ban Nha cũng học một chút. . . . . ."

"Sở Dực Nghiêu!" Hà Văn Tĩnh vỗ bàn đứng lên, "Nếu như anh ghét bỏ em không có giáo dục, trình độ học vấn thấp, chúng ta có thể lập tức ly hôn!" Tức chết cô, anh rõ ràng chính là ghét bỏ cô nha, có gì đặc biệt hơn người, anh cho rằng cô muốn cuộc sống giàu sang này lắm sao.

Nếu không phải vì năm trăm vạn, cô sẽ mặc kệ anh, đừng tưởng rằng anh đối với cô có chút nhu tình thì cô sẽ không khiêu khích anh.

"Cô chủ, cô không thể tức giận!" Thím Trương bên cạnh cẩn thận kéo Hà Văn Tĩnh ngồi xuống, "Nói không chừng bây giờ trong bụng cô đã có đứa bé, tức giận đối với con không tốt ."

Sở Dực Nghiêu lại phun một ngụm cháo trắng ra, chào đón anh chính là một hồi ho khan kịch liệt, anh không thể tin nhìn chằm chằm Hà Văn Tĩnh, anh gần như quên mất Hà Văn Tĩnh sẽ có thể mang thai con của anh.

Vừa nghĩ đến trong bụng của cô rất có thể đã có đứa bé của anh, cảm xúc vui sướng mãnh liệt lập tức xông lên trong đầu của anh, trước mắt giống như xuất hiện hình ảnh một tiểu bảo bảo đáng yêu, khuôn mặt tài trí bất phàm của anh bất giác lộ ra chút ngu ngốc, cười ngây ngô. . . . . .

Lúc này, Sở Thiệu Thiên nở nụ cười gian xảo, "Văn Tĩnh, nếu như cháu thật không muốn đi học, đọc sách, có thể ở nhà giúp ông sinh thêm mấy đứa chắt, đừng trách ông không có dạy chuyện này cho cháu, đây là phương pháp trốn tránh đọc sách tốt nhất của phụ nữ."

Hà Văn Tĩnh sau khi nghe thím Trương vá Sở Thiệu Thiên nói gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng một mảnh, cô lúng túng nhìn xung quanh. Đáng chết, tên Sở Dực Nghiêu đáng ghét kia lúc đem cô ăn sạch sành sanh hình như vẫn luôn không có sử dụng các biện pháp ngừa thai, ngộ nhỡ cô mang thai thật thì sao? Trời ạ, cô không dám tưởng tượng tình cảnh nước sôi lửa bỏng sau này nữa, một Thụy Khải đã khiến cô thiếu chút nữa sụp đổ rồi a.

Còn có ông nội, ông khiến cho cô hiểu cái gì gọi là ăn tươi nuốt sống chân chính, ông thế nhưng dùng đọc sách tới uy hiếp cô giúp Sở Dực Nghiêu sinh thêm mấy đứa bé. Ông không phải đang tính toán để cho cô làm Sở phu nhân cả đời đấy chứ?

Ông còn không biết sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ rời xa Sở Dực Nghiêu, ai, ông lão đáng yêu như vậy, cô phải làm thế nào mới tốt đây?

Bên cạnh bàn ăn, Sở Thiệu Thiên trầm mặc một lúc, nghiêng đầu nhìn về phía Sở Dực Nghiêu, "Dực Nghiêu, cháu cảm thấy Văn Tĩnh có thể sinh một đứa chắt gái cho ông hay không?"

Sở Dực Nghiêu ngoác miệng cười sắp tới mang tai, lộ ra hàm răng vừa trắng vừa đẹp , "Cháu nhất định sẽ làm cho cô ấy sinh thêm mấy chắt trai cùng chắt gái cho ông!"

"Sở Dực Nghiêu!" Hà Văn Tĩnh xấu hổ không chịu nổi hạ thấp thanh âm gầm nhẹ, tên Sở Dực Nghiêu này nói như thế là có ý gì?

Sở Dực Nghiêu cầm lấy khăn giấy lau miệng, "Thím Trương, ngày hôm qua cháu có dặn thím hầm cách thủy thuốc bổ đã được chưa ạ?"

"Hầm cách thủy được rồi, cháu đợi một lát, thím đi lấy cho cháu." Thím Trương nói xong, thân thể béo béo đứng lên đi về phía phòng bếp, chỉ chốc lát sau từ trong bếp cầm ra một ấm giữ nhiệt cùng một giỏ trái cây đẹp đẽ.

Bà đem đồ đặt lên trên bàn ăn, " Ngày hôm qua cháu còn dặn thím mua trái cây nữa, thím cũng đã mua giúp cháu rồi."

Sở Dực Nghiêu cầm ấm giữ nhiệt cùng giỏ trái cây đứng lên, "Ông nội, cháu có người bạn bị bệnh, hôm nay cháu đi thăm bệnh, cháu đi trước. Thím Trương, buổi trưa cháu không trở lại ăn cơm, không cần chuẩn bị cơm trưa cho cháu." Nói xong, anh lấy đồ nghênh ngang rời đi.

Nhìn bóng dáng anh đi xa, Hà Văn Tĩnh có chút đứng ngồi không yên, cô liếc mắt nhìn trộm Sở Thiệu Thiên, mặc dù có chút khiếp đảm nhưng vẫn lấy hết dũng khí mở miệng nói: "Ông nội, cháu. . . . . . Cháu cũng muốn đi ra ngoài một chuyến."

Sở Thiệu Thiên nghiêm túc nhìn cô, "Cháu có bằng lái xe sao?"

Hà Văn Tĩnh mặc dù không biết ông cụ tại sao đột nhiên hỏi cô vấn đề này, nhưng mà vẫn gật đầu một cái thành thật trả lời: "Có."

" Thím Trương, gọi điện thoại cho xưởng sửa xe, để bọn họ cho người đem xe March kéo đi bảo dưỡng, chiếc xe kia là của Hàm Hàm , nhưng Hàm Hàm vẫn chưa có dùng đến, về sau chiếc xe kia để cho Văn Tĩnh dùng đi."

"Dạ, lão gia!"

Hà Văn Tĩnh ngây dại, cô nằm mộng cũng không nghĩ đến gả cho Sở Dực Nghiêu còn có xe để đi, cô hốt hoảng, vội vàng xua tay nói: "Ông nội, không cần, cháu có xe ." Cô đã lấy của Sở Dực Nghiêu năm trăm vạn rồi, làm sao có thể lại muốn thêm một chiếc xe nữa chứ?

Sở Thiệu Thiên mặt mày cau lại, "Chẳng lẽ cháu ngại chiếc March kia cũ sao? Vậy thì cháu muốn một chiếc Ferrari hoặc là Porsche hả?"

Gì Văn Tĩnh xua tay càng lợi hại hơn, "March đã rất tốt rồi, cháu không muốn Ferrari cùng Porsche. . . . . ." Cô không phải người phụ nữ tham tiền hám hư vinh như vậy, cái loại hàng cao cấp đó không thích hợp cô.

Nghe thấy cô đã nhận xe, sắc mặt Sở Thiệu Thiên lúc này mới hòa hoãn xuống, ông hài lòng gật đầu một cái, dời ánh mắt đến trên người Thụy Khải vẫn ngồi yên ngoan ngoãn ăn điểm tâm, hòa ái cười nói: "Thụy Khải, ăn no chưa?"

"Ăn no rồi ạ!" Thụy Khải nặng nề gật cái đầu nhỏ.

"Ăn no rồi thì đi thôi, hôm nay ông cố dẫn cháu đi vườn thú xem con voi!"

"Dạ!" Thụy Khải hoan hô đứng lên chạy tới bên cạnh Sở Thiệu Thiên, cao hứng bừng bừng nắm tay Sở Thiệu Thiên rời khỏi phòng ăn, mà Hà Văn Tĩnh thì mặt mày ủ ê ngồi cạnh bàn ăn âm thầm khổ não.