Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 124: Nếu có một ngày như vậy




Tôi nhìn đồng hồ báo thức, lại cúi đầu sờ sờ quần áo còn chưa may vá xong, đành phải đâm cả kim và chỉ trắng vào trong quần áo, sau đó gập áo sơmi đã giặt sạch này vào ba lô, về nhà rồi lại khâu vậy.

Đi giày vải, khoác ba lô, tôi đi vào phòng khách, nhìn thấy tên lười đang ‘cắn’ sách ở sô pha, phơi nắng sớm trước cửa sổ kính sát đất, tóc cũng không chải gọn gàng.

Tôi đi đến sau sô pha, khoát tay lên vai hắn, vươn ngón tay giúp hắn vuốt mái tóc lộn xộn xuống.

Hắn khẽ lật sang một trang sách, tôi thuận tiện liếc một cái, là sách tranh bảo vật bách khoa toàn thư, một đầu lĩnh tướng cướp đang xem loại sách này, bạn rất khó tưởng tượng hắn lại muốn làm nhà nghệ thuật.

“Em đi về trước, anh cũng đừng lang thang ở ngoài quá lâu, nhớ sớm về nhà một chút.” Tôi dịu dàng vươn tay ôm hắn dặn dò.

“Được, Miru, có phải phố Bối Bối có thứ gì khiến em muốn trở về không?” Hắn rất thả lỏng để mặc tôi ôm hắn từ phía sau, hơi nghiêng đầu tiếp tục lật sách.

“Đúng vậy, nhóm Harris rất vất vả, cho dù có thể em không giúp được nhiều, nhưng dù sao em vẫn là một thành viên của phố Bối Bối, có thể giúp bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu vậy.” Tôi cúi đầu thói quen theo dõi trang sách trên tay hắn.

“Văn tự di tích mộ địa còn cần thời gian dài để xử lý, tài phiên dịch của em sẽ có tác dụng vào chỗ mấu chốt, phố Bối Bối lấy mộ địa làm mục đích nghiên cứu, cho nên đám chuyên gia kia sẽ rất hy vọng em trở về.” Hắn cười khẽ, dưới ánh sáng buổi sớm mang theo nhu hòa không nói nên lời.

“Em nghĩ lấy tố chất cơ thể của em, muốn thành Hunter di tích, thì vẫn rất khó khăn. Cho nên tiếp tục phiên dịch là phải, bởi vì như thế có thể tùy thời tiếp xúc tư liệu văn vật quan trọng, còn nữa, em tính bắt đầu sửa sang lại lịch sử khảo cổ của gia đình mình. Có rảnh anh cũng giúp em sửa sang lại, trí nhớ của anh tốt hơn em.” Tôi hơi híp mắt, cùng hắn nhìn quyển sách ba giây lật một tờ trên tay hắn, bởi vì phần lớn đều là tranh có màu, tốc độ hắn lật sách không làm trở ngại tôi.

“Lịch sử khảo cổ của nhà Sylvia sao? Anh nhớ rõ một người nổi danh tên là Nina Sylvia, người đầu tiên phát hiện mười đại mộ địa hơn nữa còn thành lập hệ thống Mộ Địa học. Em có thể bắt đầu từ phụ nữ này trước, tư liệu của phụ nữ này có vẻ dễ dàng tìm kiếm và tổng kết. Sau đó lấy số tư liệu đó làm đầu, mở rộng đi thu thập sẽ dễ dàng hơn.” Hắn gõ đầu ngón tay vào trang sách đang cầm, nghĩ nghĩ, trong vài giây đã tìm ra đường đột phá tốt nhất.

“Đúng là có vẻ dễ dàng, nhưng cái gì mà phụ nữ này, phải gọi là tiền bối.” Tôi vẫn không chịu nổi thái độ quỷ dị đối xử với người khác như vậy của hắn, đối với những người quen thì đỡ, trực tiếp gọi tên. Những người không quen hoặc là người hắn cho là vô dụng thì xưng hô cơ bản toàn là, nữ giới thì là “phụ nữ kia”, nam giới thì “Tên kia”, trẻ con thì gọi “thằng bé” v.v..., nghe lâu thật không chịu nổi.

“Ừ, lần này em trở về thì vẫn vào phố Bối Bối, anh không phải thành viên phố Bối Bối, cho nên về sau anh trở về đó, cái ông già Harris kia sẽ không dễ dàng cho đi qua, lằng nhằng với cái ông già kia thật phiền toái.”

“Không phải cái ông già kia, gọi là tiền bối.” khóe mắt tôi co giật, không xưng hô lễ phép gì cả, chả trách luôn chọc tức người khác. Harris ghét nhất những tiểu bối không có lễ phép, nếu ngày nào cũng gọi ông là ông già, Harris có ấn tượng tốt với anh mới là lạ.

“Anh không thích cái ông già đó, hắn rất phiền toái, hơn nữa bây giờ hắn không nghe thấy, về sau gặp thì hãng gọi hắn là tiền bối.” Hắn cũng không ngại dối trá, cho nên một chút cũng không cảm thấy tác phong kẻ hai mặt của mình thế nào.

“Được rồi, xem ra Harris rất khó thích anh, chỉ cần Harris không muốn giết anh, anh đều có thể ứng xử tốt mới đúng.” Tôi hết cách với tính trước sau không đồng nhất của hắn, hắn đã chán ghét thì sẽ tuyệt không bắt buộc mình.

“Hắn không giết được anh, bởi vì anh còn giá trị lợi dụng để cung cấp cho em sinh khí của anh, khiến hắn cố kỵ. Nhưng anh vẫn cảm thấy, phố Bối Bối là lực lượng bất thường nhất trong ba lực lượng quan trọng của Esme, bởi vì không có địa vị chức năng chính xác như Lệ Đại Đạo là chống đỡ kinh tế của Esme, phố Số 13 là duy trì trị an ninh, chỉ có nơi phố Bối Bối tụ tập nhiều nhân tài đặc thù là mơ hồ nhất. Nếu chỉ là vì duy trì quân dự bị cho đội chấp pháp, vậy thì đối với phố Bối Bối mà nói chính là lãng phí rất lớn tài nguyên.”

Hắn ngừng động tác lật sách, hình như tìm được chuyện mà hắn cho rằng thú vị, sau đó bắt đầu lầm bầm lầu bầu phân tích, ví dụ như nguyên nhân sâu xa về sự tồn tại của phố Bối Bối.

Tôi nhẹ nhàng cúi đầu, nhất thời hơi hoảng hốt, vết rách loang lổ trên chữ ‘Pháp’ màu đen bỗng trở nên rõ ràng, đột nhiên xuất hiện dưới mặt trời đỏ, giữa máu tươi và hoa tươi nở rộ đan xen nhau.

Tôi nói về câu tổng kết của hắn: “Kỳ thật, mục tiêu của phố Bối Bối thật sự chỉ để trợ giúp cho đội chấp pháp.” Nhưng đây cũng không làm phố Bối Bối lãng phí tài nguyên, chỉ là người ngoài cuộc không thấy rõ đội chấp pháp ngoài công việc bảo vệ Esme ra, còn có một mục tiêu khác mà thôi.

“Vậy nếu không phải cơ quan cao cấp của Esme mắc sai lầm ngu xuẩn, thì là đội chấp pháp kỳ thật còn có mục tiêu khác cần số lượng lớn nhân tài vĩ đại thực hiện, hơn nữa theo lịch sử tồn tại của phố Bối Bối, mục tiêu này không thể là ngắn hạn. Em nói đúng không, Miru?” Hắn tò mò quay đầu nhìn tôi.

“Anh đấy, ngẫu nhiên thả lỏng một chút đi, bằng không sớm hay muộn đầu óc sẽ quá mệt mỏi đấy.” Tôi bất đắc dĩ vươn tay ra lật trang tiếp treo của quyển sách trên tay hắn, đối với loại trinh thám liên tưởng đáng sợ này của hắn, tôi thấy nhưng không thể cảm thấy kinh dị. Đọc sách một nửa rất khổ sở, tôi không thể nói bỏ là bỏ được một cách tự nhiên như thằng nhóc này.

“Em thích con dao này sao? Trang sức của quý tộc hoàng thất Iraq ba trăm năm trước, ở... phòng đấu giá của thành phố Yorknew năm ngoái, bị người khác mua rồi sao?” Hắn cúi đầu nhìn trang sách tôi vừa lật đến, trên trang xinh đẹp có hình ảnh của một con dao cổ tao nhã.

Tôi thấy hắn âm trầm mà quỷ dị mỉm cười, chỉ biết bây giờ trong đầu hắn tuyệt đối không nghĩ chuyện gì tốt, cả đời này, rất có khả năng tôi sẽ phải nhân nhượng mấy hành vi chết tiệt của thằng nhóc này, nhân nhượng đến mức nôn ra máu. Có khi tôi sẽ nghĩ nếu hắn không đến từ Meteorcity thiếu thốn, có lẽ hắn còn cứu được.

Đáng tiếc trên thế giới này không có ‘nếu’, cũng rất ít có cái gì ‘có lẽ’.

Tôi vươn tay dễ dàng che đi đôi mắt rõ ràng không có cảm xúc gì dao động nhưng lại rõ ràng cực kỳ tham lam của hắn.

“Lance, anh biết rõ em không thích mấy thứ ấy.”

Khó thích ứng nhất chính là cái đầu của hắn vĩnh viễn muốn tính toán xem nên cướp đoạt phá quán như thế nào.

“Nhưng em muốn nghiên cứu di tích khảo cổ học, có đồ vật thực tế không phải sẽ giúp được nhiều sao? Kỹ thuật giám định đồ cổ của anh đa số là nhờ quan sát đồ vật thực tế, những thứ này, đọc sách là vô dụng.” Hắn từ từ nhắm hai mắt, không quan tâm chuyện tầm mắt bị cướp đoạt, vẫn tiếp tục lật sang trang tiếp theo.

“Em chạy vào bảo tàng mượn văn vật nghiên cứu cũng làm được, làm gì mà phải mang văn vật chân chính về nhà, rất chướng mắt, rất nhiều này thứ cổ ngoài giá trị nghiên cứu ra, kỳ thật ngay cả nhìn chằm chằm mãi cũng không thấy chỗ nào xinh đẹp. Em lại không chăm sóc nổi mấy lão tổ tông đặt ở trong tủ thủy tinh nhiệt độ ổn định. Không cần là không cần, anh rảnh rỗi thì anh mau sửa tính trẻ con đi, đừng nhìn đến cái gì là muốn cái ấy, sau đó nói vứt là vứt.”

Tôi buông tay khỏi hai mắt hắn, tiếp tục ôm hắn đọc sách.

“Thứ không có giá trị thì dù anh nhìn thấy tận mắt được cũng sẽ không có hứng thú, anh không nhìn thấy cái gì là muốn cái ấy.” Hắn rất nghiêm túc phản bác, hình như muốn dùng thái độ này nói cho tôi biết hắn thành thục đến mức nào, nhìn thấy thứ siêu giá trị mới lấy, không có giá trị thì sẽ không cần.

“Cách định giá trị của anh luôn khiến cho em đau đầu, kỳ thật một hòn đá ven đường cũng có giá trị.” Tôi thản nhiên nói, ví dụ như tảng đá có thể làm đường hoặc xây dựng nhà ở.

“Không có giá trị gì, một hòn đá nhỏ không có một chút giá trị gì.” Hắn căn bản không có hứng thú với đá, cho nên gọn gàng dứt khoát ấn một con dấu đỏ ghi: không có giá trị.

“Đúng, sau đó anh nhất định sẽ nói một hòn không giá trị, tạo một con đường cũng phải mấy vạn mấy vạn hòn đá mới khiến nó có giá trị nho nhỏ, luận về giá trị của anh kiểu gì vậy? Cái gọi là giá trị trong miệng anh chính là chiếu theo ham muốn của anh mà thành, nếu cứ như vậy thì nếu dùng được đòn bẩy, bẩy Trái Đất lên, đặt vào lòng bàn tay anh, anh cũng cảm thấy không có giá trị.” Tôi thật sự muốn trợn trừng mắt với thằng nhóc này, thứ mình muốn thì đều có giá trị, còn lại đều cút xa một chút, như một đại thiếu gia tùy hứng tới cực điểm.

“Đối với nhân loại mà nói, cái gọi là ham muốn...”

Hắn bắt đầu chậm rãi nói thao thao bất tuyệt nhưng bị tay tôi che kín miệng lại, tôi rốt cục không chịu được thấp giọng oán giận “Đừng lôi toàn nhân loại vào, đừng lôi cả Huyền bí học Triết học Sinh mệnh học Tội ác học vào, còn nữa, anh nên gặm mấy bộ sách to hơn đi, mọt sách.”

Khi tôi buông tay ra, hắn cười cười, không mấy để ý kết quả biện luận, nếu nói gì thêm nữa thì chúng tôi sẽ lại ném loạn sách lên rồi bóp mặt nhau, mấy thứ này ngoài để giết thời gian ra, thật sự không có ý nghĩa thực chất gì.

“Anh muốn kéo dài tới khi tàu bay cất cánh sao?” Tôi nhìn đồng hồ báo thức phía phòng khách, bị hắn kéo dài một lúc lâu rồi, có vài đề tài rõ ràng mình rất không quan tâm nhưng vẫn muốn khơi mào lên rồi bám lấy không tha, khiến tôi không cẩn thận, thói quen sa vào.

“Từ lúc đi vào phòng khách đến bây giờ, em đã nhìn đồng hồ ba lần, mấy thứ này không đủ để cho em sa vào đến mức không thoát thân ra được.” Hắn khép sách lại nói với tôi, có chút lạnh nhạt.

Tôi tươi cười dịu dàng, dụi dụi hắn nói “Chúc em thuận buồm xuôi gió đi.”

“Thuận buồm xuôi gió.” Hắn lặp lại lời nói của tôi, nhưng không hề có cảm xúc mạnh mẽ nào.

“Cám ơn, hẹn gặp lại.” Tôi nghiêng đầu cho hắn một cái hôn vào má, sau đó vác balo của tôi lên vai đi về phía cửa.

Lúc mở cửa, tôi đột nhiên đứng lại, nhớ tới cái gì đó, ngây người một hồi, nếu điều ấy có thể...

Không chút chần chờ xoay người lại, nhìn thấy hắn đã đặt sách xuống, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ sát đất thâm trầm ngẩn người. Tôi dẫm lên thảm mềm mại, gần như là chạy về ôm lấy hắn, hắn có chút vô tội nhẹ giọng nói: “Miru?”

“Chrollo, không phải anh luôn muốn tặng em thứ gì đó sao?” Tôi nhìn phương hướng hắn vừa nhìn, thành phố phồn hoa ngoài cửa sổ xa xôi mà mang lại trí tưởng tượng tràn ngập, giờ khắc này tôi cực kỳ nhớ Esme của tôi, còn có bia kỷ niệm – biểu tượng cho sự bảo vệ ấy.

“Anh cho em thứ ấy đi.” Tôi nói nhỏ, lặng lẽ nói vào lỗ tai hắn, như là chia xẻ một bí mật nhỏ chân thành thân mật.

“Em... muốn?” Hắn ngây người vài giây, thật sự ngây người.

Có thể khiến cho thằng nhóc thiếu một nửa thất tình lục dục này kinh ngạc như vậy, tôi nên vinh hạnh không?

“Nếu anh biến được, liền cho em đi, có một ngày chúng ta về Meteorcity, em trồng hoa cho anh xem.” Tôi thâm tình nói ra giấc mộng đã có từ rất lâu rất lâu trước kia của thân thể này, giọng nói đầy hoài niệm.

Anh đã cô độc sống sót đến giờ, em không thể thay đổi hết thảy sự tàn nhẫn của Chrollo Lucifer, vậy thì cho em thứ ấy đi, em muốn cố gắng mang hết mọi sự tàn nhẫn tùy hứng của anh đến nơi có ánh sáng.

“Nơi ấy, không hoa nào có thể sống được, Miru, em vẫn thiên chân như vậy.” Hắn ngẩng đầu cười tự nhiên chân thật, một cái tươi cười tự tin “Được, anh cho em.”

Ánh mặt trời vừa mới gõ cửa thủy tinh trong suốt đi vào phòng khách thoáng đãng này, lần đầu tiên tôi cảm thấy hắn tươi cười thật ấm áp.

Chrollo, có một ngày chúng ta về Meteorcity, em sẽ làm cho anh một vòng hoa, giấc mơ này có thể khiến cho chúng ta đi đến tận cùng của thế giới.