Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 139: Cơm trưa là cơm nắm




Thùng gỗ cơm trắng nấu vừa chín, mùi hương ấm áp bốn phía. Tôi dùng thìa gỗ lấy một chút ra làm cơm nắm, dấm chua vừa khéo có thể dùng để làm gia vị cho cơm sushi trộn. Đáng tiếc không mang theo quả mơ, nếu không thì sẽ càng thêm hoàn mỹ. Đặt hình cơm nắm hình tam giác còn tỏa đầy hơi nóng chỉnh tề lên khay nhỏ màu trắng, có thể làm cơm trưa.

Về phần cuộc thi thì tôi không lo lắng, có thể qua hay không đều không sao cả. Đúng là tôi biết cách làm Sushi, nhưng nếu chỉ đơn giản là cứ ấn theo trình tự mà làm, thì mục đích ra đề thi của giám khảo sẽ hoàn toàn vô nghĩa, chuyện gian lận như vậy, tôi không làm được.

“Sushi nắm sao? Chỉ đơn giản một chữ ‘nắm’ mà nói, lấy cơm làm nguyên liệu nấu ăn chủ yếu, dùng tay làm ra thức ăn. Nhưng trên bàn còn đặt dao, số dao này hình như không chỉ là để thái, khả năng lớn hơn nữa là loại thịt.” Shalnark cầm lấy một cái dao, xoay ở trong tay vài cái mới tiếp tục phỏng đoán “Không thấy có dụng cụ bếp nhóm lửa, nói cách khác, rất có khả năng rằng thứ ăn kèm cơm là sống, là cái gì? Nếu giám khảo đủ thông minh, cô ta sẽ đặt nguyên liệu nấu ăn ở nơi chúng ta nhìn thấy được, gà, vịt, cá hay là chim dữ lớn?”

Tôi đem cơm nắm vừa nắm xong đưa cho thầy phân tích đang mở to đôi mắt xanh mượt nghiên cứu dao sushi, cảm thấy người thông minh rất vất vả, cái gì cũng cần hắn động đến.

“Cái tên đầu trọc kia hẳn là biết, có muốn tôi đến hỏi hắn không?” phương thức cầm dao của Feitan không thoải mái giống Shalnark, hắn híp đôi mắt dài nhỏ quá mức bén nhọn, lấy ngón tay chà chà thân đao, vẻ mặt hờ hững kiểm tra trình độ sắc bén xem có thể làm vũ khí hay không, nếu làm được vũ khí thì có thể phát huy đến mức nào.

Tên “đầu trọc” trong miệng hắn ngay bên phải cách chúng tôi không xa, tôi ngẩng đầu nhìn, là thí sinh số 294. Hình như là một ninja, đáng tiếc là biểu cảm quá mức phong phú, vừa thấy hắn không vội vã không nóng nảy còn không nhịn được vui sướng nhìn xung quanh, là biết hắn đã biết cách làm. Một ninja không biết cách che dấu như vậy, ninja ở đảo quốc sushi rốt cục đang xuống dốc sao?

“Không cần, nếu biết cách thực hiện thì sẽ không thú vị chút nào, Miru, cô nói đúng không?” Shalnark cắn một miếng cơm nắm, nhìn về phía giám khảo đang ngồi ở cửa, cười hỏi.

“Nếu biết cách thực hiện thì chúng ta có lẽ không thể qua được phần thi này, ít nhất là tất cả mọi người đều bại trận ở chỗ hương vị, trừ khi cậu là thầy sushi.” Tôi không bất ngờ với vấn đề của Shalnark, cái đám quen đi dây thép trên vách núi đen này luôn biết cách quan sát vẻ mặt con người, trừ khi bạn đủ hiểu biết người trong thế giới ngầm, nếu không thì không nên nói dối làm gì “Chúng ta vẫn nên theo quy củ thành thật sáng tạo sushi ra đi.”

Là sáng tạo, phán đoán không có căn cứ do không biết cách làm.

“Miru thật giảo hoạt, rõ ràng biết cách làm nhưng lại không chịu nói, thôi vậy, tôi tự mình đoán.” Shalnark hai ba cái cắn là xong cơm nắm rồi mới cúi đầu sờ sờ cái thớt gỗ, nói với Machi đang đi tới “Machi, biết hình dạng sushi không?”

“Hình gậy dài hoặc là hình thang, nhưng lớn hay nhỏ hẳn là vấn đề, cô ta vừa nhìn thấy hơn mười loại hình dạng cơm nắm trên mâm của tôi, cô ta phản xạ chú ý tới hai loại hình dạng này, nhưng lại dời mắt đi rất nhanh, vẻ mặt đó chứng minh rằng hình dạng còn chưa hoàn mỹ.” trên tay Machi cầm một mâm thức ăn bị bác bỏ, bên trên đều là các loại cơm nắm nặn ra bằng tay.

“Nhìn chiếc đũa trên tay cô ta, tôi nghĩ hẳn là hình dạng mà một miếng cắn đã có thể giải quyết, chúng ta nặn cơm nắm quá to sao? Mà bây giờ chúng ta nên tập trung nghĩ xem nên dùng cái gì phối liệu, phải dùng ba cái dao này phối hợp như thế nào mới đúng.” Shalnark nhìn số dao trên bàn trầm tư một hồi “Có nên chộp mọi động vật đến để xem phản ứng của giám khảo không?”

Tôi để mặc cho nhóm Shalnark cố gắng chơi trò chơi giải câu đố này, thoải mái dùng muôi mộc nặn số cơm nắm hình gậy dài trên mâm của Machi lại với nhau, hình quả oliu có vẻ xinh đẹp, cho bọn họ một cái cơm nắm có hình dạng gần giống sushi vậy. Cứ tiếp tục đoán thế này, não con nhện thật sự không khó khăn gì khi muốn làm ra một cái cơm nắm có ngoại hình giống sushi, đương nhiên cũng chỉ là bề ngoài.

“Thịt cá?”

Một tiếng hô to kinh ngạc khiến toàn bộ các thí sinh vểnh tai lên, bọn họ nghe tiếng hô thô lỗ kia như nghe thấy tiếng trời vậy.

“Có lầm hay không thế! Nơi này là rừng rậm chứ không phải thị trường hải sản, chúng ta đi đâu mới tìm được cá chứ!?” Một thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơmi nhàu nát lôi thôi, trên mặt đầy vết bầm tím phát điên rống lên.

“Nói nhỏ một chút thì chết à!?! Suối trong rừng sao có thể không có cá!?” Một cậu bé tóc vàng trực tiếp phi cái muôi cơm vào thanh niên kia, rống to hơn cả anh ta.

Tiếng hô của họ vang dội trong đám đông thí sinh cách chúng tôi khá xa, nhưng âm thanh vọng lại khắp nơi. Shalnark lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, tươi cười âm u “Ồ, là cá à? Nếu là ăn sống, thì thịt cá quả thực có vẻ sạch sẽ hợp vệ sinh.”

Tôi liếm liếm hạt cơm dính trên ngón cái, vừa kiểm tra vừa ăn cơm trưa, vừa rồi hơi nhớ ra tên của người trẻ tuổi muốn làm bác sĩ trong nhóm bốn người kia, có lẽ hồi đọc truyện tranh, cảm thấy nhân vật mặc com-lê xách hòm này khá khác biệt, nhưng nói một cách công bằng, thì người như thế trong xã hội hiện thực đã được xem như là một cao tài sinh rất mạnh rồi.

Thí sinh như ong vỡ tổ chạy đi bắt cá, vừa kêu vừa chen nhau ra cửa, sợ có người nhanh chân đến trước. Ngay cả nhóm con nhện cũng hứng thú chạy đi chen chúc với người ta, dáng vẻ trẻ con khiến người ta nhớ tới hồi thơ ấu ở Meteorcity.

Lúc tôi cúi đầu nặn cơm nắm, nghe thấy trong đám người hỗn loạn có người rất bình tĩnh nói: “Sniper, nơi này có biển không? Không có thầy làm sushi dùng cá nước ngọt làm sushi à.”

Tôi hơi mờ mịt ngẩng đầu, cửa trống rỗng, mọi người đều chạy đi bắt cá hết rồi, chỉ còn lại hai giám khảo đứng ở cửa, Buhara nặng trịch đứng, có chút khó xử lại cảm thấy buồn cười nói: “Menchi, ra đề như vậy thì bọn họ rất khó đỗ được, cá dùng cho sushi nắm thì phải dùng cá biển mới đúng.”

“Cậu không biết là như thế mới thú vị sao? Cái tớ muốn là bọn họ phải khiêu chiến với thứ họ không biết, cuối cùng sáng tạo ra thứ gì đó, tớ rất chờ mong dùng tư cách đầu bếp để thử sản phẩm của đám người bị bất ngờ kia.” Menchi đứng hứng ánh mặt trời, gương mặt cười xấu xa rõ ràng hơn dưới ánh nắng, các bím tóc màu hồng chĩa về các phía, đáng yêu khiến cô trông không hề giống Hunter mỹ thực thân kinh bách chiến, mà giống như một cô gái hoạt bát nhà bên.

Nếu người này mang tư cách đầu bếp để cho điểm, thì mọi người nên dọn dẹp về nhà đi.

Tôi nhẹ nhàng cười ra tiếng, cơm nắm trong tay chậm rãi thành hình. Thức ăn như sushi cần tài nghệ tinh xảo và kinh nghiệm phong phú mới có thể làm được, ngay cả tôi cũng không dám nói có thể làm ra, thứ mà bề ngoài càng đơn giản thì công phu càng thâm sâu, người ngoài nghề hay người đổi nghề giữa chừng, rất khó lý giải được cảm giác tinh tế màu nhiệm trong đó.

“Thứ này có thể ăn sao?! Đầu óc anh kiểu gì thế! Anh xem đi! Đây mà là thức ăn à!?” Menchi rít gào hất cả mâm cơm trộn cá sống ra ngoài, cô chỉ vào thí sinh nọ, chửi ầm lên, đây là ví dụ điển hình cho câu ‘kỳ vọng càng sâu thì thất vọng càng sâu’.

“Làm gì thế!? Muốn đánh nhau sao!?! Dám hủy đi tâm huyết của ông đây! Cô là giám khảo kiểu gì thế hả?!?” Người trẻ tuổi luôn nóng nảy cáu gắt, cuốn tay áo lên kêu gào với giám khảo.

“Khó chịu sao, muốn bị đào thải đúng không?” Menchi vươn ngón tay chỉ lên trời vào tức giận nói “Tôi đã nói rõ trước rồi! Bề ngoài là của sushi cửa thứ nhất, nếu ngay cả bề ngoài sushi cũng không thể nắm chắc, thì không cần nếm thử vị nữa! Bảo mấy người làm ra vài cái sushi mà khó đến thế à!?!”

Feitan âm u nghiêm mặt yên lặng dùng dao nhỏ cắt bong bóng cá, một nhát lại một nhát, tinh tế mà âm u lạnh lùng “Shalnark, cá đặt đâu vào sushi?”

Tôi cảm thấy hắn hình như coi con cá trên thớt gỗ thành mục tiêu bị tra tấn, chỗ chúng tôi nhất thời có chút lành lạnh.

“Là gói lại hay là băm cá mỏng trộn cơm, nếu là gói thì dùng cơm gói cá hay là cá gói cơm, cá cần thái bao nhiêu, cơm hình chữ nhật có thể gói bao nhiêu cá?” Shalnark tiếp tục vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, tôi cảm thấy hắn đã bắt đầu hỗn loạn với đồ bếp núc.

Cơm còn phải trộn với dấm chua, gia vị như đường và muối đều bị bỏ qua, kiến thức về phòng bếp của nhóm người không phải ngu ngốc bình thường, tôi gói cơm nắm vào rong biển, rong biển lấy trong ba lô ra, trong balo của tôi còn có vài đồ ăn vặt.

Tôi đang cầm mâm đi đến xếp hàng, nghe thấy Menchi cực kỳ sức sống tiếp tục rít gào “Không đúng! Mau lấy đi! Không được! Anh có hiểu cách xử lý cá hay không thế?!? Cái này thì còn gì là cá nữa!?! Cái thứ gì thế này?!?”

Thật vất vả đến lượt tôi, tôi mở nắp mâm ra, một cái cơm nắm màu trắng đáng yêu, Menchi liếc tôi, sắc mặt hơi dịu đi, nói: “Cô là thí sinh số báo danh số 1 năm nay à, đáng tiếc cách làm sai lầm, một chút dáng vẻ sushi cũng không có, không có cách nào nương tay được.”

Tôi gật gật đầu, vừa cười tủm tỉm tránh ra, sau đó nghe thấy Menchi lập tức biến thành ác ma rống lên với người phía sau tôi “Ghê tởm chết đi được! Anh là tên ngu ngốc sao!? Mấy người làm giống y như nhau!!! Sức quan sát tốt một chút thì sẽ chết à!?!! Sẽ chết à!!?”

Thật là có sức sống, tôi ngẫu nhiên cũng muốn rống như vậy nhưng đều bị hụt hơi, khỏe mạnh thật tốt.

“Không thể ăn!? Cái gọi là sushi không phải là nắm cơm thành hình chữ nhật, sau đó kẹp bằng các lát cá mỏng rồi quẹt mù-tạc ăn một ngụm là xong sao!?! Thức ăn đơn giản như thế, ai không biết làm chứ!! Mùi vị chẳng phải giống hệt sao!?” tiếng hô của Ninja cũng cực kỳ trung khí, hắn bất mãn rít gào lại với vị giám khảo đang tức giơ chân.

Tôi mới vừa đi tới cửa, nghe vậy lập tức lảo đảo thiếu chút nữa va thẳng vào cửa, cậu bé Ninja này thiếu dây thân kinh nhiều đến mức nào vậy, nếu mọi người đều biết cách làm sushi, thì đề thi căn bản không có ý nghĩa gì, bây giờ có thể thu dọn đồ về nhà rồi.

“Cái gì mà đơn giản!?! Sushi nếu không luyện mười năm thì còn lâu mới làm nổi!?! Cái đám thường dân như các người, ngay cả một cái lông chân của đại sư sushi cũng không bằng!!! Khó ăn chính là khó ăn đấy!!! Anh dám vũ nhục sushi sao!?! Đồ chết tiệt!!!” Menchi lớn giọng vang dội đến mức có thể làm vỡ cửa sổ thủy tinh, nổi giận phun nước miếng vào thí sinh.

“Thế thì đừng ra cái đề thi vớ vẩn này! Bọn này không phải đầu bếp làm sushi!” thí sinh Ninja bị túm cổ áo, đầu đầy mồ hôi lạnh biện giải.

“Sao chứ! Con lừa ngốc! Tôi sẽ thịt anh làm thành đồ ăn!!!” Menchi túm cổ áo của thí sinh số 294 đáng thương, liên tục xốc, gân xanh dữ tợn như côn đồ.

Trường thi kỳ thật đã biến thành chiến trường hò hét muốn bóp chết đối phương rồi đúng không, tôi vô lực đi ra cửa, sau đó nhìn thấy Hisoka cũng mang vẻ mặt vô cảm, vô lực cầm cái bàn cũng đi ra, hắn lờ tôi đi, bước về phía rừng cây, hình như bị đả kích.

Kỳ thật, không biết nấu cơm cũng không phải chuyện trời đất khó chứa, bị đả kích đến mức này cũng quá đáng thương.

Đi trở về dưới tàng cây, ngồi xuống, đưa mâm cho hắn, cười dịu dàng nói: “Ăn cơm.”

Cơm trưa là cơm nắm, cơm trắng gạo nếp mềm mại là thức ăn no bụng nhất.

Hắn không hề khép sách lại, cứ thế vươn tay lấy cơm nắm, tôi ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, đặt mâm không sang một bên, lại vươn người đến gần hắn, túm lấy quyển sách trên tay hắn đi “Ăn cơm không nên đọc sách.”

Mấy thói quen xấu này, tôi phải nói rất nhiều lần, hắn mới hơi sửa đổi, hoàn toàn không sợ gây thêm phiền toái cho người ta.

“Bị loại?” Hắn cắn cơm nắm liếc thấy tôi thả lỏng, trong đôi mắt tròn tròn hoàn toàn trong suốt, màu xanh còn thuần hơn cả tôi. Trên mặt quấn vải còn dính bụi đen tuyền buồn cười khiến hắn khi im lặng trông rất vô hại.

Tôi gật đầu cười nhẹ nhàng vô sự với hắn “Mọi người đều bị loại, cuộc thi Hunter quả nhiên rất khó nhỉ.”

“Thế sao? Sao anh lại cảm thấy kết quả của cửa này, vấn đề hầu hết đến từ chính tính cách của giám khảo vậy? Nếu thật sự muốn kiểm tra tài nấu ăn thì đâu phải là cuộc thi Hunter, anh nói đúng không? Bên trên.” Hắn đột nhiên ngẩng đầu nói cao giọng với trên cây, thái độ như vô tình, không để ý, nhưng tôi lại nghe ra ý khiêu khích trong giọng nói của hắn.

Tôi vội ngẩng đầu, tán lá cây dày dày, màu xanh lá che khuất ánh mặt trời và bầu trời, thật sự không nhìn ra bên trên có người hay không, vài chiếc lá cây non không biết do nguyên nhân gì lại nhẹ nhàng rơi xuống quần áo tôi.

“Nếu vấn đề ở giám khảo, thì thí sinh có thể cam lòng hay không đây, nếu mà nổi điên lên thì không chừng sẽ giết tất cả mọi người đấy.” Hắn luôn có thể thờ ơ, cười đương nhiên như thế, vừa mở miệng là sẽ giết cả nhà ngươi, tính cách xấu xa còn dám mặt dày giả vờ làm thiên sứ, đối với tính tình này của hắn, tôi đau đầu chết đi được.

“Lance, đừng uy hiếp giám khảo ở địa bàn người ta nữa.” Có lẽ tôi đã biết người ngồi trên đầu chúng tôi là ai, nếu như không đoán sai.

“Có sao đâu, Miru, nếu em cảm thấy bọn họ chết hết sẽ khổ sở, thì em cứ coi đám không biết tên kia thành người xấu, chết chưa hết tội là được.” Miệng hắn cong lên tạo thành một gương mặt tươi cười xinh đẹp, sau đó cắn hết cơm nắm, một chút cũng không cảm thấy lời nói của mình khiến người ta muốn hắn “Chết chưa hết tội” đến mức nào.

Kỳ thật đây không phải lần đầu tiên hắn muốn dạy cho cái suy nghĩ rằng không cần lo cho những kẻ tôi không biết, hắn luôn cảm thấy tôi đã xen vào việc của người khác rất nhiều, chỉ ước gì những người tôi đụng tới tự động biến mất mới tốt, tính tình bốc đồng như vậy thật sự do tôi nuông chiều mà có sao?

Thật ra, hắn không tính là một người biến thái âm u bi xuân thương thu, tên Chrollo kia, ngoài tính cách hoàn toàn coi khinh luật pháp xã hội và hoàn toàn không quý trọng mạng người ra, hắn luôn thản nhiên, tự tại so với bất cứ người bình thường nào, đối với hết thảy những thứ hắn làm, hắn đều luôn tỉnh táo, hơn nữa cảm thấy rất bình thường, giống như tôi không giết người vậy, cái tên có được tâm tính thản nhiên như vậy muốn biến thái cũng không biến thái nổi. Ngay từ đầu tôi đã biết cách sống của người Meteorcity là người ngoài không thể nhúng tay, rất nhiều lúc, tôi chẳng có biện pháp nào với hắn cả, chỉ biết bị hắn kéo chạy lên con đường của hắn.

“Tôi tình nguyện tưởng tượng tất cả mọi người trên thế giới này đều là người tốt.” tưởng tượng rất tốt đẹp rất thiên chân, nhưng so với suy nghĩ coi người khác không phải người, tôi tình nguyện thiên chân còn hơn, tên kia rất biết gây ảnh hưởng đến người khác, tôi không hề muốn bị hắn thôi miên.

Trên cây đột nhiên vang lên tiếng động, giám khảo cửa thứ nhất - Satotz nhảy xuống, đưa lưng về phía chúng tôi rời đi, tôi thấy anh ta vừa đi về phía nhà kho vừa gọi điện thoại “Là hội trưởng ạ? Vâng, tôi là giám khảo cửa thứ nhất, tuy rằng tôi không có quyền chỉ trích tiêu chuẩn phân xét của giám khảo khác, nhưng đối với kết quả của cửa thứ hai, tôi vẫn cảm thấy...”

Tôi nhìn bóng dáng giám khảo, hai tay ôm mặt hơi nhíu mày “Anh cố ý.” nói chuyện một cách đe dọa như vậy, lại đi mang dáng vẻ khuyên bảo người ta, cuối cùng chẳng qua chỉ là muốn bức giám khảo khác mở miệng nói ra sự hoài nghi kết quả cuộc thi rồi giúp thí sinh kháng nghị với hội thẩm tra.

“Tuy rằng cuộc thi không tính là thú vị, nhưng cuộc thi đơn giản như vậy mà cửa thứ hai đã bị loại thì không khỏi mất hứng.” Vẻ mặt hắn nghiêm túc, ngữ điệu bình thường nói ra lời nói khó chịu, giống như bây giờ bị loại sẽ làm hắn bị mất mặt, rõ ràng rất ngây thơ lại không hề có chút tự giác.

Tôi thở dài một hơi, híp mắt nhìn bầu trời sáng lạn ánh nắng bên ngoài tán cây. Ngẩn người rất lâu, mới nhìn thấy một chiếc tàu bay đầu cá mập có dấu hiệu hai chữ X của hiệp hội Hunter đang bay đến, tôi thản nhiên nói: “Thành viên của hội thẩm tra đến đây, có thể là hội trưởng.” trí nhớ trong truyện tranh phai nhạt đi rất nhiều, tôi chỉ đột nhiên nhớ tới một vài mảnh nhỏ, nhưng không rõ chi tiết, ít nhất hiện tại ở trong trí nhớ của tôi, tôi đã không nhớ nổi giám khảo cửa thứ ba là nam hay là nữ.

Tàu bay vừa mới bay đến trên không hội trường thứ hai, bỗng có người cứ thế nhảy từ trong tàu bay xuống, trước mặt mọi thí sinh vừa chạy từ trong nhà kho ra, tay áo rộng màu vàng bay vù vù trong gió như hải âu vỗ cánh, guốc gỗ cao rơi xuống đất làm dậy lên vô số cát bụi, trong ánh mắt kinh dị của đại đa số người, vững vàng rơi xuống đất.

Bởi vì đứng khá gần, mái tóc dài của tôi bị cát bụi thổi mạnh, mái tóc dài màu xám nhạt xõa tung lên vai, cách xuất trướng này rất hào nhoáng. Tôi không rảnh chú ý các thí sinh đang vây lấy người nọ, luống cuống tay chân buộc mái tóc dài lại, một vài lọn tóc ngắn không buộc được, phân tán lên vai, chờ tôi rối rắm buộc tóc xong, toàn bộ thí sinh đều chạy lên tàu bay.

“Cửa sau là gì?” Tôi hỏi, hình như nghe thấy phải thi lại.

“Luộc trứng.” vẻ mặt hắn bình tĩnh vươn tay vẩy vẩy quyển sách, trên trang sách toàn là bụi cát “Thực lực của ông già kia, anh không nhìn thấu.”

Nhìn thấu làm gì? Chẳng lẽ ngay cả hội trưởng hiệp hội Hunter, anh cũng muốn cướp?