Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 154: Hai chọn một




Hunter, trò chơi giam cầm săn bắn và bị săn bắn. Vì chiếc thẻ Hunter mà các thí sinh tựa hồ đều lâm vào vòng tròn tuần hoàn nào đó, mà trong trò chơi tên là Hunter này, luôn luôn có vài người đứng ở ngoài vòng tròn, không bị quy tắc quản thúc. Người như thế năm nào cũng có, trùng hợp năm nay đặc biệt nhiều mà thôi, giám khảo ngẫu nhiên sẽ trêu chọc gọi bọn họ là “Quái vật”.

Đề thi cửa thứ tư là giám khảo cửa thứ ba ra đề, một chiếc hòm rút thăm hình chữ nhật. Mà trước khi bắt đầu rút thăm, vị giám khảo ấy chắp hai tay ra sau lưng, đeo kính mát màu nhạt, đôi mắt giống hồ ly loan thành một độ cung xấu xa, ánh mắt quái dị bới tôi ra khỏi đám đông, còn cười nói với tôi “Cô Miru số báo danh số 1, cô đi theo tôi trước đã.”

Được rồi, kỳ thật, đến tận bây giờ, số người không biết tôi là thí sinh vô dụng thật đúng là không nhiều. Dù đại bộ phận thí sinh đều biết tôi có thể là một tên đi cửa sau, nhưng đối đãi khác nhau giống như hôm nay thì đúng là lần đầu tiên.

Nếu người có thể coi thường quy tắc đều là quái vật, vậy tôi có tính là một trong số đó hay không.

Tôi và Lippo đứng trong tàu bay đang đậu trên boong tàu, trên tàu bay không có một bóng người. Lippo cười có chút miễn cưỡng, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi trừng tôi.

Xem ra anh ta còn rất để ý chuyện tháp Cạm Bẫy bị chúng tôi phá hoại, nhưng anh trừng tôi cũng vô dụng, tôi thật sự không hề muốn phá hỏng phòng chỉ huy của anh.

“Hội trưởng bảo tôi đến, hội trưởng nói tạm thời ông ấy không muốn gặp đặc sứ đến từ Esme, hiện tại trong tay tôi có hai lá bài, hội trưởng hy vọng cô có thể lựa chọn.” Lippo vươn hai tay vốn luôn chắp sau lưng ra, hai tay đều cầm hai lá bài.

Tôi nhìn thẻ báo danh trong tay giám khảo, hai chọn một, là lựa chọn rời đi hay là tiếp tục thi. Lúc trước đúng là tôi từng muốn rời đi, bởi vì tôi vốn không có quyết tâm phải thi đậu, dù là tham gia cuộc thi nhưng vẫn chỉ là muốn gặp hội trưởng hiệp hội Hunter, đó đều là xuất phát từ tâm tính tò mò.

Cho nên bỏ cuộc rồi về nhà cũng không có gì... “Tôi nghĩ hội trưởng sẽ gặp tôi cơ, anh thấy thế nào, giám khảo Lippo.”

Tôi không hề cảm thấy áp lực, vươn tay tiếp nhận thẻ báo danh bên tay trái anh ta, mặt trên là số báo danh của con mồi mà tôi phải săn sau khi lên đảo Zevil. Mà ở ngoài tàu bay, tất cả mọi người dưới sự chỉ huy của một nhân viên đáng yêu lanh lợi của hiệp hội Hunter, bắt đầu rút thăm.

Tiếp tục thi cũng không có gì không thể, ai cũng biết tôi mang theo vệ sĩ, cứ tiếp tục thi vậy. Mà hội trưởng hiệp hội Hunter, giống như Harris đã nói cho tôi biết, nếu người từng là cao thủ đệ nhất thế giới này không muốn gặp bạn, thì ông ấy tuyệt đối sẽ không để ý đến bạn.

Cho tôi cơ hội lựa chọn, cũng có nghĩa là vị hội trưởng đại nhân kia đã không hoàn toàn quên sự tồn tại của tôi.

“Vậy thì chúc cô may mắn, tiếp tục tiến hành cuộc thi.” Lippo hạ tay xuống, thu lại tấm thẻ Hunter bên tay phải vào trong tay áo rồi bước ra tàu bay.

Tôi đứng tại chỗ nhìn thoáng qua thẻ báo danh mà mình lựa chọn, ừm, chắc là tôi giữ được nó không bị cướp đi.

Tàu bay mở cửa ra hạ xuống, tiếng nói quái dị của Lippo có chút giống như vừa đi từ tầng hầm ra vang lên “Lần này rút thăm sẽ quyết định – người săn bắn và người bị săn bắn.”

Tôi liếc bầu trời ngoài cửa sổ mạn tàu, xanh thẳm xanh thẳm. Nhớ tới vấn đề ở chung ở cửa sau, Minh Lạc và băng Ryodan luôn luôn không chung đường, không phải là Minh Lạc không có năng lực hòa bình ở chung với băng Ryodan, mà là một núi không thể có hai hổ. Bất luận là Minh Lạc cao thủ thương giới hay là Chrollo nói một không hai, bọn họ đều là người lãnh đạo sát phạt quả quyết, cho nên khi nhìn thấy đồng loại sẽ cực kỳ chướng mắt nhau, loại mâu thuẫn này, tôi rất bất lực.

Tôi đi đến hành lang của tàu bay, nơi đó có một chiếc điện thoại công cộng. Bởi vì không thích đồ điện hiện đại hoá cho lắm, nên tôi không mang di động, thậm chí đã rất nhiều năm không xem TV.

Điện thoại có thể gọi đường dài, tôi gọi cho Harris, người tiếp điện thoại lại ngoài dự đoán của tôi.

“Majo, anh đã về rồi à?” Tôi nghe thấy giọng anh ấy hơi ngái ngủ không tình nguyện, ngay cả hỏi ‘là ai’ cũng vô lực, sao lại mệt đến thế?

“Ừ, vừa bị người ta túm trở về. Nghe nói em chạy đi tham gia cuộc thi Hunter, cái loại cuộc thi vớ vẩn đó thì có ích lợi gì? Nhanh trở về đi.” Majo vừa mở miệng đã dẫm cuộc thi Hunter dưới lòng bàn chân, đối với anh ấy mà nói, cái thứ ấy chỉ toàn làm lãng phí thời gian.

“Trước khi trở về, thế nào cũng phải gặp hội trưởng một lần đã, em luôn muốn gặp ông ấy.” Tôi không khỏi dịu dàng nói, tôi và Majo đã lâu không gặp, mỗi lần nhớ anh ấy, tôi đều sang nhà anh ấy thăm vườn hoa Vị Tử. Không biết trong khoảng thời gian này, anh ấy ở Meteorcity sống thế nào, chỉ cần lúc trở về đừng giống hoa Vị Tử nhà anh ấy, lung tung lộn xộn như ăn mày. Không phải tôi nói quá, mà là những người từ Meteorcity đi ra toàn là tên không biết cách tự chăm sóc mình.

“Gặp cái lão cá chạch đó làm gì? Cẩn thận cái lão già bất tử mấy trăm năm đó chộp em đi bán đấy, sao em vẫn không biết bảo vệ chính mình thế chứ. Anh đi rồi, cái thằng nhóc con nhện kia không bắt nạt em đấy chứ, anh đã bảo em ‘đá’ hắn đi rồi mà, nếu không phải do năng lực mặt trời ánh trăng chết tiệt kia, đừng nói đến chuyện đồng ý em và hắn bên nhau, ngay cả cửa phố Bối Bối, thằng nhóc kia cũng đừng mơ tưởng bước vào được.”

Tôi có chút xấu hổ cười cười, làm sao bây giờ đây, mỗi lần nghe được có người đang oán giận hắn, tôi lại có loại bất đắc dĩ rằng “Người trong nhà lại gặp rắc rối khiến người ta phải quan tâm ”. Tôi gãi gãi má rồi mới nói “Majo, giúp em hỏi Harris một chút...”

“Em đợi anh chút.” Majo bên kia hình như có chút tiếng ổn nhỏ khiến anh ấy không nói chuyện bình thường được, sau đó giây tôi nghe thấy Majo phát điên hét lên “Ầm ỹ cái gì thế!? Tôi đang nói chuyện với Miru đấy! Mấy thứ kế hoạch phiền toái gì đó cút ngay đi! Còn dám ầm nữa, có tin ông đây lập tức phế đi toàn bộ mạng lưới hệ thống, khiến Esme lập tức biến thành Meteorcity không! Mấy người ai mạnh chứ? Nếu thật sự mạnh đến thế thì làm toàn bộ Meteorcity biến mất khỏi thế giới này đi! Cút hết ngay cho tôi!”

Tôi dời microphone khỏi tai, ù tai một trận, bên kia xảy ra chuyện gì vậy, sao cứ giống như đang xảy ra chiến tranh thế giới thế?

“Là Miru-chan sao? Anh để ý cái cô bé yết ớt khủng khiếp đó đến thế à, Majo, tôi tháo một cái xương cốt của cô ta tặng anh coi như làm món quà được không?”

Trong hỗn loạn, một giọng nam khác không nhanh không chậm truyền ra từ microphone, là người tôi quen. Tôi nghe thấy lời nói kinh khủng ấy, dại ra vài giây, sau đó có chút vô tội mỉm cười, bên ấy đang xảy ra chuyện gì thế.

Tôi cực kỳ tự mình biết mình, lại dời microphone xa khỏi tai mình hơn, bên kia vang ra một tiếng nổ tung. Hình như Majo trực tiếp ném ghế dựa gì đó ra ngoài, tiếng nói của anh ấy lạnh lẽo giống như nước đá tháng chạp “Tinh thần phân liệt thì chạy ngay về bệnh viện nằm đi! Dám nói thêm câu nữa là tôi phân thây anh ngay đấy!”

Nói xong lại quay lại hỏi: “Miru, vừa rồi em định hỏi gì?” cơn tức trong giọng nói chưa hết, như vẫn có cái gì đó khiến ông anh mũ rơm này luôn bị vây trong cơn giận dữ.

“Anh đang làm gì vậy?” bên cạnh Majo có rất nhiều người, tôi cảm giác được.

“Họp, anh mệt chết mệt sống trở về từ Meteorcity, kết quả đã bị người ta kéo đến cái cuộc họp chết tiệt này, còn không cho đi cả WC nữa... Phạt tiền? Này, Esme bần cùng đến mức nào thế chứ, đập nát mỗi cái ghế dựa thôi cũng đòi tiền, ngay cả uống ngụm nước cũng phải tự mình chuẩn bị cái cốc, hiệp hội Green thật quá keo kiệt. Này, cái tên hội trưởng như ông làm kiểu gì thế, ông đòi tiền còn cao tay hơn cả lão bất tử của hiệp hội Hunter đấy!” Majo nói với tôi một nửa lại quay đầu sang nơi khác bất mãn kêu.

Anh đúng là vội, tôi chờ anh ấy quay lại rồi vội vàng hỏi: “Hỏi Harris chuyện băng Ryodan là thế nào? Nhiều người trong bọn họ đến lắm.” Chuyện này ngay từ đầu đã không bình thường, là Harris đồng ý tôi đến thi, cho Lance theo tới cũng là ông ấy đồng ý, điều này vốn không phù hợp với cách hành xử của ông ấy.

“Ông già Harris, Miru hỏi đám con nhện đó là thế nào?” Majo cao giọng kêu trước mọi người, cũng không nghĩ tới muốn che lại microphone, nhẹ giọng thảo luận về vấn đề này.

Tôi nghe thấy Harris cười “ha ha” vài tiếng, sau đó Majo nói với tôi “Đám tên băng Ryodan muốn đi đập phá, nếu trước khi em đi, Netero còn làm con rùa thì cứ để cho đàn con nhện đập vỡ cuộc thi Hunter, cho cái lão lưu manh bất tử kia còn dám thờ ơ lạnh nhạt hay không, ông ta cho là đám rác rưởi Meteorcity khác với Esme sao? Chuyện con nhện, em đừng quan tâm nữa, em mau về nhà biết chưa?”

Thì ra, đám chúng tôi đúng là đến để gây sự. Tôi đột nhiên rất muốn nói gì thêm với Majo, ví dụ như Minh Lạc rất giống anh ấy, cuối cùng lại chỉ là thản nhiên nói với anh ấy: “Hẹn gặp lại, Majo.”

Tắt điện thoại xong, tôi mới có phản ứng lẩm bẩm “Về nhà”.

“Chúng ta... Chúng ta còn có thể về nhà sao? Minh Lạc.”

“Tới được thì đương nhiên là về được, thời gian không đối xứng mới tạo thành hiện tượng này, lúc tớ đi vào thế giới này, cậu đã sinh hoạt được nhiều năm, nhưng thân thể cũ của cậu chỉ mới nằm viện hơn hai tháng, lúc tới tìm cậu, tớ cũng phải nghĩ đến đường về chứ.”

Minh Lạc, tớ nên nói cái gì đây, ngay cả xuyên qua thời không cũng làm được, cậu là siêu nhân sao? Thì ra bọn tôi chưa chết.

Nhưng hiện giờ tôi bị ràng buộc bởi rất nhiều thứ, Esme, phố Bối Bối, Meteorcity, hoa trong nhà, còn có... người quan trọng nhất của tôi.

Vốn đã đồng ý đặt hắn ở nơi quan trọng nhất, cậu biết rõ tôi đã hứa thì sẽ giữ đến chết, giống như tôi từng vì Tiêu Văn giữ lại tình yêu cả đời vậy.

Minh Lạc, tớ thừa nhận, tớ dao động.