Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 35: Ngoại truyện băng Ryodan tập hợp chi tôi chỉ muốn tiền mặt




Hắn vỗ tay một cái “Được rồi, kế tiếp là thời gian giải tán, đoạn thời kì này là lúc mấu chốt, cho nên làm việc điệu thấp một chút, không nên làm bại lộ mình là băng Ryodan. Khoan, thiếu chút nữa là quên mất.”

Mọi người rất ăn ý nhìn về phía cửa vào, có người đang đến gần, một con kiến rất yếu.

Hắn cũng nhìn phía cửa, một giọng nữ ngọt nị vang lên từ bên ngoài: “Lance, Lance.”

“Thật hao tổn tâm trí, quên mất cô ta, ai biết cô ta tìm khắp đến tận đây, vốn đang muốn dùng phương pháp có vẻ hòa bình cho cô ta cam tâm tình nguyện nói ra. Thôi vậy, Nobunaga, anh đi giết chết đám vệ sĩ theo sau cô ta, hủy mọi phương tiện giao thông và dấu vết. Pakun, giao cô ta cho cô, tôi muốn tất cả tiền mặt của nhà cô ta, chính là mọi mật mã tài khoản và địa điểm trong đầu cô ta có liên quan đến tài sản gia tộc.” Hắn dùng tay nâng cằm, thờ ơ phân phó.

“Tiền mặt?” bang chủ khi nào thì cảm thấy hứng thú với thứ đó? Chẳng lẽ là tiền mặt trong nhà cô ta đặc biệt hơn nhà người khác?

“Ừ.” Tiền mặt tương đương Geny, Geny tương đương phí sinh hoạt, đúng là công thức hoàn mỹ, đúng rồi, hắn búng tay một cái “Nhớ đừng để cô ta mở miệng, để cô ta im lặng mà chết.” Trầm mặc tương đương với không kháng nghị, không kháng nghị tương đương với cam tâm tình nguyện, để cho người khác cam tâm tình nguyện giao ra Geny, hắn đều làm được.

(Tojikachan: hình như đây là đạo lý chung của cướp bóc : )))))

“Vâng.”

Pakun cùng Nobunaga ra cửa, vài phút sau, Nobunaga vác kiếm lên vai, nhàm chán tiến vào, Pakun đi phía sau hắn.

“Bang chủ, trong đầu cô ta ngoài một phần ba tài khoản của gia tộc có địa điểm và mật mã ra, còn có một kho bảo vật, tất cả đều là đồ của thời đại Neephenmat, muốn cướp về toàn bộ không?” Pakun nhớ tới cái cô đại tiểu thư tóc màu nâu kia, không quá thoải mái mà nhíu mày.

“Thời đại Neephenmat? Đồ cổ của một ngàn năm trước sao, thôi, tôi chỉ muốn tiền mặt là đủ rồi.” Hắn cúi đầu nhặt một tấm ván gỗ lên, dùng móng tay viết lên nó một hồi, sau đó tung cho Feitan “Sau khi mang tài sản ra, sử dụng biện pháp tôi ghi ở đây tẩy tiền rồi gửi tới tài khoản này, ba ngày đủ chứ, thời gian tương đối dài, không cần phải gấp gáp, nhưng tiền nhất định phải tẩy hoàn toàn, không được để bất luận kẻ nào có cơ hội tra ra” loại chuyện này chỉ cần theo phương pháp của thế giới ngầm là được, lỗ hổng trong pháp luật nhiều đến mức tuỳ tiện cũng vơ được một bó to.

Tẩy hoàn toàn? Trước kia bọn họ không quá để ý mấy thứ đó, không, là căn bản không có khái niệm tiền mặt.

“Bang chủ, mấy thứ tiền đó có lợi gì?” Pakun thật sự không nghĩ ra chỗ cần dùng.

“Là phí sinh hoạt của tôi.” Hắn mặt không đổi sắc nói ra đáp án.

Phí sinh hoạt? Băng Ryodan hai mặt nhìn nhau, lại là cái gì thế?

Hắn đứng lên, phủi nhẹ tro bụi trên tay áo “Vậy, gặp lần tập hợp sau nhé.”

“Bang chủ.” Pakun đuổi theo vài bước, đưa hộp sắt ra “Đây là sách cổ về mười đại mộ địa mà anh muốn, tôi đã lấy nó từ Meteorcity.”

Hắn đẩy cửa sổ ra, vị trí căn nhà ở chỗ cao cạnh thành phố, gió thổi rất mạnh, làm tóc hắn rối tung, dấu ấn nghịch chữ thập màu đen hoàn mỹ hiện rõ ràng dưới ánh mặt trời, hắn quay lại nhìn cái hộp sắt kia, không quá hứng thú nói: “Lúc trước tôi đã xem rồi, tôi bỏ.” Nói xong thả người nhảy xuống, tay áo bay lên phần phật, nhanh chóng nương tường đá biến mất trong tầm mắt mọi người.

Pakun ném hòm vào đống gỗ vụn, nếu bang chủ không cần thì nó không còn giá trị nữa. Đi đến góc, nhặt lên một đóa hoa hồng Đại La bị dập nát, trong đầu hiện lên hình ảnh phụ nữ kia đang cầm lấy đóa hoa này.

Là bang chủ đưa cho cô ta.

Bang chủ chỉ dùng một nụ cười xảo trá cùng một đóa hoa không trọn vẹn, đã lấy được lòng của phụ nữ kia, đúng là ngu xuẩn.

“Câu nói kia là ý gì?” Feitan đứng lên mặc quần áo màu đen cao cổ vào, quần áo lại dính không ít vết bẩn.

“Câu nào?” Nobunaga bắt con rận, bắt rất hào hứng.

“Cô ấy là phụ nữ của tôi.” ôm túi bánh mì vào trong ngực, há mồm to ra cắn.

Pakun đứng lên từ góc tường nhướn mày, hoa trong tay bị bóp hoàn toàn dập nát.

“Ý trên mặt chữ.” Machi đi đến bên cạnh Feitan, mắt lạnh nhìn hắn.

Feitan không tình nguyện lấy ra một cái bánh mì ném cho cô, trả thù lao cho công khâu vết thương vừa rồi.

“Ý trên mặt chữ là ý gì, bang chủ có phụ nữ? Bang chủ chưa bao giờ có hứng thú với thứ đó, bất luận là nam hay là nữ đều không đến gần anh ta được, trước kia cũng không phải là chưa thử ném phụ nữ trần truồng lên giường bang chủ, nhưng bang chủ chỉ cần đụng đến cơ thể còn sống liền gạt bỏ theo bản năng, như vậy căn bản không có khả năng có phụ nữ nào mới đúng.” Nobunaga ngáp một cái, tính thích sạch sẽ quá mức của bang chủ đã thành phản xạ rồi, Feitan ít nhất còn biết hành hạ đến chết như thế nào, trước lúc phát tiết xong sẽ không làm món đồ chơi chết, nhưng bang chủ thì tuyệt đối sẽ không cho người nào gần mình, thường thường vừa đụng tới liền tàn nhẫn hạ thủ vào cổ người ta, có thể siết chết sớm một giây là làm luôn.

“Anh hỏi tôi, tôi con mẹ nó hỏi ai.” Feitan trừng mắt nhìn Nobunaga.

“Chẳng phải là anh đã gặp rồi sao, người ta còn tặng anh hoa đấy.” Nobunaga đáng khinh cười “khà khà” không ngừng.

“Quên rồi, tròng mắt màu xanh của cô ta khiến người ta muốn móc ra, tôi chỉ nhớ có thế.” Còn có mùi hương rất trong thuần, rất dễ chịu. Feitan cắn bánh mì như đang cắn một tảng đá, sao lại nhớ cái đó làm gì, đâu có liên quan gì đến hắn.

Cuối cùng băng Ryodan ra kết luận, phụ nữ của bang chủ rất yếu, tròng mắt màu xanh khiến cho người ta muốn móc ra, xong.

Hắn trở về cửa hàng rượu Esme, thích thú mà nhàn nhã, hắn vừa thay xong trang phục của cửa hàng, hắn tháo hết nút áo ra, hắn không có hứng thú với chuyện cài nút áo như thế nào, so với chuyện cài nút áo, hắn càng thích mặc kệ quần áo bừa bộn.

Ở chỗ rẽ hành lang, hắn nhìn chim Bạch Nha thành đàn bay qua bầu trời xanh, hắn lặp lại câu cửa miệng của cô “Hôm nay lại là một ngày đẹp trời đây.”

“Lan... anh Lance.” một giọng nói hưng phấn và ngượng ngùng vang lên từ phía sau.

Hắn quay đầu, nhìn thấy một cô gái tóc phấn hồng đang sợ hãi rụt rè, hắn tìm tòi trong trí nhớ, có vài giây mờ mịt, người này là ai vậy.

“Anh còn nhớ rõ tôi không, ngày hôm qua, tôi rất cám ơn anh.”

Nhớ ra rồi, là phí sinh hoạt... tên là Lilise?

“Nhớ rõ, cô là cô Lilise.” Quần áo, giáo dưỡng, tố chất vệ sĩ, sau lưng là gia tộc có rất nhiều nội tình “Chỉ thuận đường mà thôi, về sau cô không nên chạy nhanh trên hành lang như thế, sẽ bị ngã sấp xuống đấy.”

Cho cô ta một nụ cười “À, tôi còn có việc phải làm, xin tạm biệt trước.”

Đi được hai bước, bỗng nhớ lại cái gì liền lục túi quần, lấy ra một đóa hoa hồng Đại La khô cằn bị rơi vài cánh hoa, đúc trong túi quần lâu quá cho nên bị nát, đưa hoa cho cô gái kia “Nếu không ngại, mời cô nhận lấy, tôi cảm thấy đoá hoa này rất xinh đẹp giống cô Lilise.” Trợn mắt nói dối, người nào đó không có một chút ngượng ngùng, buổi sáng hắn cũng vừa nói câu đó với một thiên kim đại tiểu thư, cô ta còn không biết sống chết chạy theo hắn về căn cứ tạm thời của băng, nhân tiện còn phụ tặng mỗi người một nụ cười duy mĩ của một thiếu niên thanh xuân bản ‘ngoài cười nhưng trong không cười’.

“Cám ơn.” Lilise nhận lấy hoa, hai má đỏ ửng.

Nhìn hắn chậm rãi đi xa, cô gái cúi đầu nhìn bông hoa, thẹn thùng thì thào “Lan... Lance.”

Gió thổi qua, cuốn đi cánh hoa hồng Đại La bị dập nát rơi ra, bay múa đầy trời.