Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 52: Hạnh phúc là tốt rồi




“Hoa Tử Cận hoa Hỏa Phượng hoa Cam hoa Bách Hợp xanh hoa hoa hoa hoa... đến đây! Toàn bộ nhường đường!”

Đi qua đại quảng trường, thấy một đống cư dân Esme tất bật chạy ngược chạy xuôi, đầu ai cũng buộc mảnh vải màu đỏ, trên đó có thêu chữ ‘lễ hội’ to, lưng ai cũng vác theo một cái giỏ to đựng các loại hoa các màu, cả người đầy ngập mùi hương hoa. Miệng luôn vui vẻ đếm chủng loại hoa tươi thu hoạch được, người người bước chân bay nhanh mọi hướng chạy như điên.

Vừa có người chạy sát qua bên người, anh ta tiện tay tung hoa về hướng Lance, tôi túm chặt hắn, không cho hắn tránh “Người ta tung hoa vào cậu chính là muốn chúc phúc, sao có thể né tránh cự tuyệt.”

Hắn vẫy vẫy tóc, vài đóa hoa nhỏ rơi xuống, giọng điệu bình tĩnh trần thuật “Đều là hoa.”

Tôi thấp giọng cười “Ừ, đều là hoa.”

Danh hiệu ‘thành phố hoa’, trong ngày lễ hội hoa càng danh phù kỳ thực. Quảng trường mỗi một góc đều được thả đầy các loại hoa tươi nở rộ.

Người đến người đi ai cũng mang theo hoa tươi, có người kết thành vòng hoa đội lên đầu, có người kết thành vòng đeo vào tay.

Pho tượng trong suối phun của đại quảng trường bị di chuyển đi, thay thế vào đó là các lẵng hoa tươi lớn được xếp ngay ngắn, giữa các lẵng hoa, dòng suối phun nhẹ nhàng phun ra, trong suốt hoa lệ. Vừa thấy là biết đó là thành quả của những người trồng hoa chuyên nghiệp của hiệp hội Green.

Ở trong nước suối phun, là những đoá hoa sen màu xanh nhạt nở rộ vừa được mang đến sáng nay, dù cư dân nào đi qua cũng đều có thể nhìn thấy và cầm đi.

Kỳ thật không chỉ có đại quảng trường, hôm nay dù đi đến nơi nào của Esme, hoa đều là chủ đề duy nhất.

Lại có một đội người đầu đeo vải đỏ vác một giỏ hoa tươi to chạy qua chúng tôi, nhìn qua đều là khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, bọn họ vừa chạy vừa hô: “Cõng hoa đến đây! Nhường đường nhường đường!”

Rất nhiều người tự giác nghiêng người dừng bước để bọn họ chạy qua, tôi lôi kéo hắn sang một bên, nói với hắn: “Bọn họ cõng hoa ở cuộc thi, đây là một trong các tiết mục có lịch sử lâu dài của lễ hội hoa Esme, người cõng hoa ưu tú nhất là người chạy về tới đích nhanh nhất và có số hoa tươi bị hỏng ít nhất. Ba người về đầu tiên sẽ được hiệp hội Green tặng huy hiệu cùng tiền thưởng, hơn nữa được rất nhiều người khen tặng.”

Vừa nói xong, thấy hắn ngẩng đầu nhìn trời, tôi cũng theo hướng nhìn lại, một cái bóng đen đang bay qua đầu, nhìn kỹ mới biết được đó là một người trẻ tuổi tóc màu rám nắng đang vác một cái giỏ hoa tươi lớn, anh ta vượt lên đội ngũ bối hoa đằng trước, lủi đông chạy tây, thân thủ tốt đến kinh người lướt qua đỉnh đầu mọi người, chỉ vài giây là anh ta đã dẫn đầu.

Đội ngũ cõng hoa liền kêu lên “Thằng nhóc của đội chấp pháp, da mặt cậu thật dầy, nào có ai xằng bậy như cậu? Không bay thì không vượt qua nổi sao, không nên bắt nạt người ta như vậy chứ, cẩn thận tôi đến phố Số 13 oán trách đấy!”

“Đúng đấy! Chạy nóc nhà thì rất giỏi sao, dám bước qua đầu bậc cha chú của cậu là ông đây, ông đây còn chưa nói, lúc trước cậu tới nhà của tôi sửa chữa vòi phun nước tưới hoa còn chưa thấy cậu nhanh như vậy, nếu đội chấp pháp mấy người đều giống cậu như vậy thì cuộc thi chúng tôi so với quỷ à!”

“Gì chứ gì chứ, kỳ thị đội chấp pháp sao, chẳng lẽ cháu thuộc đội chấp pháp thì không được tham gia cuộc thi sao? Mấy người một đám người lớn bắt nạt cháu một người tuổi còn trẻ thì không xấu hổ sao? Ai quy định cuộc thi cõng hoa thì không được chạy nóc nhà không cho bước qua đầu người ta? Cháu cứ thế đấy, khó chịu thì đuổi theo cắn cháu đi!”

Người trẻ tuổi quay đầu cho mọi người một cái mặt quỷ thật to, dáng vẻ nghịch ngợm khiến cho rất nhiều người trên quảng trường phì cười, tôi cũng cười theo, thì ra là cấp dưới của Touya.

“Á à, các anh em, lên! Bắt thằng nhóc kia dùng hoa tươi chôn sống hắn, tên kia khi còn mặc khố còn chạy đến ăn vụng tôm phơi trên ban công nhà tôi, có giỏi thì bây giờ cậu phun trả lại đầy đủ tôm cho ông đây!”

“Còn cả hoa Cao Tảo tôi đặt ở cạnh cửa sổ nữa, thằng nhóc kia cũng đã trộm ăn bao nhiêu năm, bây giờ lại dám bước qua đầu tôi, tôi chôn sống cậu!”

“Không nên bắt nạt người ta như vậy chứ!” Thấy mọi người như ong vỡ tổ đều chạy tới bắt mình, người trẻ tuổi gào lên rồi chạy qua nóc nhà cửa hàng người ta, vác giỏ hoa to chạy cấp tốc.

“Đội chấp pháp sao, thực lực tạm được.” Hắn nhìn người trẻ tuổi kia, lẩm bẩm một câu.

Đau đầu, tôi vô lực, cậu lại cười lạnh cái gì thế. Túm hắn, chạy lấy người.

Tôi cẩn thận hái bảy đoá hoa Nguyệt, đoá hoa nào cũng trong suốt đáng yêu.

Majo chui ra từ cửa sổ, anh ta đội mũ rơm tết hoa tươi, mặc quần áo đeo đầy hoa cỏ, còn cài trước ngực hai đóa hoa màu đỏ đang nở rộ, càng nhìn càng thấy anh ta thật trẻ con, nhưng nếu anh ta có thể chải mái tóc rối bù thì tốt.

Anh ta vỗ vỗ chiếc đàn ghi-ta cổ điển trong tay, cách cổng nhà nói với tôi: “Miru, không nên muộn cuộc thi nhé, tiền thưởng năm nay lại được nâng lên, ba trăm vạn Geny đấy.”

“Anh tính tranh giải nhất với những người làm vườn chuyên nghiệp sao? Chẳng lẽ Majo có bí quyết nào sao?”

“Đương nhiên, năm nay anh sẽ làm ra một lẵng hoa đẹp siêu cấp có thể quét ngang ngàn quân, tên gọi là ‘lẵng hoa duy mĩ nhất xứng giải nhất của Majo đại nhân‘, ha ha, cho dù không được ba trăm vạn thì một trăm năm mươi vạn cũng có thể đạt được, siêu thị vừa mới mua ba hãng mì ăn liền mới về, có một trăm năm mươi vạn là anh có thể một tá ba loại trở về.” Majo vuốt cằm cười hắc hắc.

Hình dung Majo như thế nào đây, giống hệt như tên lưu manh vậy.

“Cứ ăn mì ăn liền như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ bị bệnh đấy, chẳng lẽ anh muốn sống độc thân cả đời sao.” Luôn mang thái độ không đứng đắn như thế, những cô gái tốt làm sao mà chịu nổi chứ.

“Anh đây cũng không thể mỗi lần đi trên đường đều giữ lại các cô gái đi qua để hỏi ‘Có thể giúp anh nấu cơm không? Anh sẽ cưới em’. Anh đâu phải lưu manh chứ, nhưng hôm nay anh đã hoàn thành thẻ hoa khó khăn, hà hà, không biết hiệp hội sẽ tặng đại lễ thần bí nào đây? Để anh đoán xem, tặng một cô gái hoàn mỹ cho anh.”

Cậu cho rằng hiệp hội Green là đội lừa bán dân cư à?

Tôi cong cong môi “Hm, cái gọi là cô gái hoàn mỹ hẳn là giống như Manuel đi.” Manuel rất xinh đẹp, hơn nữa lại biết gây dựng sự nghiệp lại có mắt thưởng thức tốt lắm, nữ cường của thế kỷ mới, lại rất có nữ tính.

Mặt Majo lập tức suy sụp xuống, giống như vừa ăn phải một trăm con ruồi bọ “Đừng đề cử với anh bà điên Manuel kia chứ, bà ý thì hoàn mỹ chỗ nào? Là ở chỗ giống mẹ kế phải không, nếu Bella là kiểu mẫu giỏi tra tấn chồng, thì bà điên Manuel kia chính là kiểu mẫu giỏi tra tấn tinh thần người ta, ai gặp phải bà ý thì cả đời gặp xui xẻo. Thật không dám tưởng tượng người cưới phải bà ý như thế nào, đừng bàn về bà ý nữa, tâm tình tốt của anh bay mất rồi.”

Thấy Majo xanh mặt, tôi thật không rõ, có khoa trương đến thế không?

“Hơn nữa nếu lấy ánh mắt Miru để xem xét, thì dù có mang một con lợn to đến, em cũng có thể kể ra một trăm ưu điểm của nó, ánh mắt của em được công nhận là không chuẩn nhất phố Bối Bối.” Majo khinh thường xua tay với tôi.

“Ồ, nhưng em lại không nhìn ra một trăm ưu điểm trên người anh.” Tôi ôm hoa cười xoay người vào nhà.

Phía sau truyền đến tiếng hô của Majo “Cái gì, ý em là anh không bằng cả một con lợn á?”

Vào cửa thấy hắn từ trên cầu thang xuống dưới, trên đầu là một cái khăn mặt màu trắng, nước chảy nhỏ giọt từ mái tóc ướt thấm lên khăn, trên người mặc trang phục thủy thủ mà tôi mua ở cửa hàng của Manuel, màu xanh và màu trắng giao nhau trông rất hợp, khăn cổ đậm sắc được sửa ngắn lại, góc áo màu trắng tinh mỹ, tay áo, quần đùi rất hợp với nhau.

Tôi nhìn bộ áo váy hoa trên người mình, khi không mặc nó thì không có cảm giác gì, nhưng khi hai người cùng mặc vào thì lại có cảm giác đặc biệt xinh đẹp. Có thể rõ ràng nhìn ra hai bộ quần áo là từ cùng một cuộn vải cắt ra, hai nửa cành hoa được thêu trên hai bộ quần áo, tài nghệ thêu hoa của thủ công thật cao siêu, trông rất sống động xinh đẹp khiến hai bộ quần áo khi ở cạnh nhau trở nên một bộ đôi cực hợp, khi tách ra thì trông tinh xảo, ở bên cạnh nhau thì chính là kinh diễm.

Cũng khó trách Manuel muốn cùng lúc bán hai bộ ra, bộ kiểu này vừa thấy là biết đó là trang phục tình lữ không thể thay thế, hơn nữa nếu không phải thủ công chuyên nghiệp thì không thể làm được, đồ xa xỉ không hổ là đồ xa xỉ, bị nó giết nhất định là có lý do, đắt tiền cũng là bởi vì công phu của người tạo ra nó thâm.

Hơn nữa không thể không nói, hắn mặc vào trông thật sự rất đáng yêu, tôi có thể khẳng định hắn chưa từng nghĩ tới đi chiếu gương, bằng không biểu cảm của hắn cũng sẽ không mờ mịt tùy ý như vậy, hoàn toàn chính là một cậu bé ngây ngô vô tội.

Tôi buông hoa Nguyệt xuống, đi qua giúp hắn lau tóc.

Hắn tùy ý tôi, chỉ là có chút không thích ứng giật nhẹ khăn quàng trước cổ “Quần áo này có rất nhiều chỗ dư thừa.”

Tôi để khăn mặt trong tay sang một bên, sau đó nhìn gương mặt bất cần đời dưới mái tóc rối bù của hắn, ngồi xổm xuống đập sàn cười to. Mỗi lần hắn chậm chạp thật sự rất đáng yêu, ha ha, bốn mươi vạn cũng đáng, mặc quần áo này đi ra ngoài thì dù vẻ mặt của hắn có âm trầm đến mức nào, bảo đảm không có người nào có thể bị hắn dọa, bởi vì hắn rất đáng yêu.

Nếu có người đi qua cửa nhà của tôi, không biết có bị dọa hay không.

Một nam thanh niên tóc rối bù mặc trang phục thủy thủ cổ lật màu trắng viền xanh, lấy tay che miệng vẻ mặt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì khó hiểu, đang nhìn một cô gái mặc trang phục thủy thủ cùng bộ cười đau bụng.

Đây rốt cuộc là cảnh tượng gì? Thôi, hạnh phúc là tốt rồi.