Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 60: Một đêm lễ hội hoa này chi hội hợp




Trên mái tóc màu xanh đậm của Feitan đầy hoa hình chuông, không phải là không tránh được mấy đóa hoa kia, mà là lười để ý. Hắn không muốn lại phải nổi điên nữa, từ lúc tiến vào thành phố này, hắn không hề thích ứng với bất cứ chỗ nào ở đây, nhớ tới lúc trước vì tìm bang chủ mà hắn một mình tiến vào Esme, kết quả bị cái ông già chết tiệt tên Harris Lund kia một chưởng ném ra phố Bối Bối, sau đó độ hảo cảm của hắn đối với nơi này lập tức giảm xuống vô hạn.

Hiện tại, cái đuôi đang đi theo phía sau khiến cho hắn cực kỳ khó chịu, hắn cực kỳ chán ghét có người ngồi ở trên đỉnh đầu hắn, lại còn đang ngắm trăng. Còn cả cái thành phố này ngoài mấy cọng cỏ dại mọc rất thưa thớt ở góc tường là hắn biết ra, thì một đống hoa còn lại là hắn hoàn toàn không biết tên, khiến cho hắn phải nhíu mày, nhiều thứ phức tạp mà mình không biết sẽ làm tinh thần của hắn phải luôn luôn căng cứng đề phòng, bởi vì bản năng sẽ luôn đi phân tích hoàn cảnh cùng hết thảy những thứ ở xung quanh. Hắn đột nhiên cảm thấy bạo ngược, rất muốn vươn tay bắt một tên qua đường nào đó rồi dẫm nát hắn dưới chân, sau đó lột móng tay móng chân của đối phương từng cái từng cái một xuống, vừa lột vừa rủa “Mẹ nó! Cái nơi quỷ quái này không có hoa thì sẽ chết sao? Ngoài hoa ra thì mấy người không còn gì khác sao? Cho một mồi lửa thiêu sạch hết đi cho rồi!”

Lại một đóa hoa hình chuông nhỏ rơi xuống, rơi vào trong cái áo màu đen, chạm đến hõm vai, đó là chỗ trí mạng.

Feitan lập tức vươn tay vào trong cổ áo, dùng hai ngón tay lấy hoa ra, hoa trực tiếp hóa thành tro trên đầu ngón tay hắn.

“Feitan?”

Là tiếng của Pakun, nhưng hắn không quan tâm, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm cái tên đang ngồi trên nóc nhà kia, nhấc chân lên rồi dẫm mạnh xuống đất, một đống hoa hình chuông nhỏ lập tức bị dập nát, ánh mắt lạnh như băng mà bén nhọn như đang khiêu khích người thanh niên trên nóc nhà.

Ánh mắt Hyuga hơi thẳng một chút, nụ cười vẫn không thay đổi, cúi đầu khẽ liếc tên lùn một thân quần áo đen, cực kỳ rộng lượng tha thứ hắn không lễ phép, dù đại tỷ Manuel - người đã dạy cậu lễ nghi có nói, lễ phép chỉ dùng với người có lễ phép với mình.

Ánh mắt của tên lùn kia, ay u thực khiến cho người ta không thoải mái, quả nhiên những kẻ từ cái nơi Meteorcity kia đi ra hoàn toàn không có cách nào khiến cho người ta có cảm tình nổi.

Feitan chôn mặt vào trong áo cổ cao, chỉ lộ ra đôi mắt nheo lại nguy hiểm, tròng mắt màu vàng mang theo chút cuồng bạo. Chiếc ô trong tay chỉ thẳng vào phía trước, hắn đang cực kỳ muốn đâm thủng ra một cái động lớn vào mặt tên mang mặt nạ đang ngồi cười trên kia.

“Feitan, quay lại.” tiếng của Pakun vẫn luôn trầm ổn như trước, không vì không khí giương cung bạt kiếm mà âm điệu biến đổi.

“Đừng ra lệnh cho tôi.” Âm thanh mang cảm giác như đang cực lực áp chế cuồng bạo hơi cất cao, sắc nhọn lạnh như băng.

“Bang chủ ra hiệu.”

Feitan nắm chặt cái ô màu đỏ, gân xanh giật giật trên lưng bàn tay, cuối cùng đành phải lui lại hai bước, một mảnh hoa hình chuông nhỏ ở dưới chân hắn bị dập nát bừa bãi. Rút ô về, không nói một câu, lấy thân pháp cực nhanh trở lại ngõ nhỏ, sau đó tùy tiện tìm một góc ngồi xuống, đặt ngang ô màu đỏ lên đầu gối, móng tay dài lợi hại cơ hồ như muốn bóp nát ô.

“Nobunaga, nếu đám kia thật sự đợi đến ba ngày sau mới phát động công kích xâm nhập, đi giết người tính cả tôi nữa.”

“Hừ, ha ha.” Nobunaga nhếch miệng cười cười, cười xong lại bắt đầu ho khan.

Hyuga nhìn đống hoa bị dẫm đạp nát úa, đôi mắt hơi mở ra một chút, âm u dần xâm chiếm mắt anh, anh dùng ngón tay dụi dụi băng dán OK trên mặt “Ay u, đừng cáu kỉnh lớn như vậy chứ, hắn sẽ không xuống tay đâu, mọi người về vị trí cũ của mình bảo vệ tốt là được.”

Phía sau, là sáu, bảy người mặc đồng phục màu xanh của đội chấp pháp, lúc tiểu đội trưởng của họ bị tên kia chĩa ô vào, họ lập tức lấy tốc độ mà người bình thường không thể tưởng tượng xuất hiện.

“Vâng.”

Lời nói vừa dứt, phía sau Hyuga lại trống rỗng một mảnh.

Nụ cười của Hyuga thiếu đi một chút độ ấm, anh quay đầu nhìn về phía đại quảng trường, ay u, tên bang chủ gì gì đó của mấy người vẫn còn ở trong tay chúng tôi đấy, hiện tại lại dám lộ ra sát khí thì cũng quá liều, nếu không phải vì Harris tiền bối và Mi... Miru, mấy người cái đám nhập cư trái phép này đã sớm bị đội chấp pháp dọn dẹp hót ra ngoài rồi, cho dù trong tay mấy người có tư liệu rất quan trọng thì cũng không thể lấy nó để hiếp bức người thủ vệ Esme.

Nhưng mà... Nhưng mà... Nhưng mà trang phục thủy thủ thật thật thật... đáng yêu.

Kéo tầm mắt từ đại quảng trường trở về, bên tai còn vang lên hợp xướng bài hai con gấu nhỏ, Hyuga cúi đầu, nếu có người đứng phía sau anh thì có thể nhìn thấy hai lỗ tai anh đã đỏ bừng.

Hai đội viên đội chấp pháp đứng trong một góc tối ngẩng đầu nhìn tiểu đội trưởng của bọn họ “Đội trưởng Hyuga bị sốt?”

“Không, là cô Miru mặc trang phục thủy thủ.”

...

“Này, cô Miru còn chưa biết đội trưởng Hyuga thì phải, tuy rằng lúc đầu là cô Miru cứu đội trưởng Hyuga về, nhưng lấy tính cách của cô Miru, cô ấy không có khả năng nhớ rõ đội trưởng Hyuga là ai đâu.”

“Tôi có một dự cảm, đội trưởng Hyuga có lẽ sẽ phải thầm mến cô Miru cả đời.”

...

Khi những đóa hoa được cột bằng sợi dây màu đỏ rơi chậm xuống ngõ nhỏ, không còn ai có phản ứng gì, bọn họ đã phải nhìn hoa nhìn đến chết lặng. Đóa hoa rơi xuống đất, im lặng hai giây, mấy người trong ngõ nhỏ người muốn ngồi thì ngồi, muốn đứng thì đứng, trông cực kỳ uể oải.

Bất ngờ xảy ra nổ mạnh, lửa làm đỏ bừng bầu trời. Nobunaga đứng trên một nóc nhà an toàn, ôm kiếm âm trầm nói: “Cho nên mới nói là tôi chán ghét hoa.”

Pakun đứng bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn tàu bay trên đỉnh đầu, chỉ nói một câu “Bang chủ lại đúng rồi.”

Không chỉ tính thời gian đúng, còn có cả đối tượng bị tập kích, bang chủ đã nói rằng chỉ cần đối tượng bị tập kích là cư dân thành phố này, vậy thì quyền chủ động sẽ chắc chắn vào tay băng Ryodan.

“Bang chủ đâu?” Nobunaga cố gắng áp chế ho khan, quệt đi nước ở khóe mắt vì ho.

“Đi rồi, ôm cái nữ kia.” Ngồi trên một nóc nhà khác, Machi không chút biểu cảm cử động ngón tay, vật trang trí trong tay trước lúc chưa chán thì sẽ không vứt.

Nhìn hoa tươi đầy trời liên tục rơi xuống, đại quảng trường do nổ mạnh mà dẫn đến hỗn loạn lớn, nhưng đám con nhện lại trầm mặc lần nữa.

“Này, bang chủ không đùa mà là thật hả.” Cho dù là đoàn viên cũng chưa thấy bang chủ lộ ra ý muốn bảo vệ rõ ràng như vậy.

“Đừng hỏi tôi, hỏi bang chủ đi.” Machi liếc vẻ mặt đáng khinh của Nobunaga một cái, lại chuyên chú nhìn đồ trong tay mình.

Hỏi bang chủ? Nếu bang chủ không lờ câu hỏi đi, thì sẽ cho anh một trăm đáp án để anh đoán đến chết.

“Chỉ cần không có uy hiếp với băng Ryodan, thật hay giả thì sao?” Feitan tùy tiện đứng ở phía sau Machi, nói.

Cũng phải, cái tên không có một chút cảm giác uy hiếp kia, dù có bắt buộc phải giết cô ta thì cũng làm cho người ta không vực nổi hứng thú.

“Hiện tại chúng ta phải làm gì?”

“Chờ, và tránh đi đống hoa mang theo bom kia.”

Khi hoa tươi nổ mạnh, bang chủ không có mệnh lệnh gì cũng không có chỉ thị gì, toàn bộ bóng dáng màu xanh đang ẩn sâu ở trong góc kia lập tức hướng nơi ánh lửa bốc cao nhất chạy đến.

Bản năng phản ứng như dã thú của Hyuga khiến cho anh lập tức nhảy sang một nóc nhà an toàn khác trước khi quả bom đầu tiên nổ mạnh.

Hyuga lấy ngữ tốc cực nhanh nói rõ ràng vào bộ đàm đeo bên tai: “Bằng mọi cách chặn lại mọi hoa tươi, cố gắng vô hiệu hóa bom, cố gắng khống chế tàu bay, đội trưởng đội thứ năm Hyuga thỉnh cầu cưỡng chế đóng lại hết thảy tính cơ động tất yếu của tàu bay, dừng lại đống hoa tươi còn trong khoang thuyền tàu bay không cho chúng thả xuống khu cư dân. Thông tri đại đội trưởng Touya, địch nhân đã vượt qua tuyến phòng bị, đã tiến vào khu bảo vệ trọng điểm.”

Bước chân không có một khắc đình trệ, chạy về phía nơi bị phá hủy nghiêm trọng nhất của đại quảng trường, thậm chí đối với đối tượng mà nhiệm vụ của mình cần trông chừng, cũng không lại nhìn lấy một cái.

Nhiệm vụ mà Hyuga được giao có cấp bậc là b, theo điều thứ bốn trong thủ tục đội chấp pháp của phố Số 13, khi xuất hiện sự cố có uy hiếp lớn đến sự an toàn của cư dân Esme, thì toàn bộ đội viên của đội chấp pháp tự động nhận nhiệm vụ cấp bậc cao nhất là a, tức là toàn bộ tự động giải trừ nhiệm vụ hiện tại để toàn lực cứu giúp cư dân, đặt sinh mệnh của cư dân lên vị trí thứ nhất.

“Nơi này của mấy người thật đúng là không tệ đâu, tặng hoa còn phụ tặng thêm thuốc nổ.” Khi Hyuga chạy sát qua người Nobunaga, Nobunaga lạnh lùng nói móc một câu.

Đáng tiếc không nhận được đáp lại, chủ nhân của chữ “Pháp” màu trắng kiêu ngạo kia không chút do dự biến mất rất nhanh trước mắt bọn họ.

“Hình như chúng ta bị xem nhẹ.” Những cái đuôi luôn đi theo thế nhưng giờ lại không còn ai lưu lại nhìn chằm chằm họ, người người phản ứng so với bang chủ của bọn hắn còn nhanh hơn, Feitan dùng ánh mắt như đang xem thằng hề biểu diễn để nhìn đống hoa tươi đang rơi xuống, liên tục cười lạnh.

Nobunaga ôm đao, nhịn xuống ho khan “Hừ, nơi này rốt cuộc là cái quỷ gì?”

“Bọn họ phản ứng rất nhanh, thậm chí không cần cấp trên hạ lệnh cũng có thể tự chủ hành động, cho dù là sự cố xảy ra đột ngột nhưng lại phối hợp nhất trí đến kinh người, thực lực như vậy cũng khó trách bang chủ lại để mắt.” Pakun nhìn đám người hỗn loạn rất nhanh được trấn an tốt, có chút nhíu mày “Nhưng chính vì thế, cho nên mới khó triền như vậy, phố Số 13 cùng phố Bối Bối của Esme so với bất cứ nơi nào trên thế giới này đều không tin tưởng Meteorcity nhất, muốn cho bọn họ tin tưởng băng Ryodan chúng ta căn bản chính là không có khả năng, cho nên bang chủ mới có thể lấy mạng đổi mạng để cùng thủ lĩnh phố Bối Bối - Harris ký hạ thệ ước, nhưng thứ chúng ta muốn còn phải đợi thủ lĩnh đội chấp pháp nhả ra mới được, buổi tối hôm nay chính là một cơ hội, cũng chỉ có chúng ta mới có thể tìm được đường chính xác nhất để dẫn bọn hắn đi vào Meteorcity.”

“Tôi vẫn không hiểu, sau khi đạt thành hợp tác với ông già Harris kia, bang chủ kỳ thật không cần lại ở lại phố Bối Bối, nhưng vì sao bang chủ còn muốn ở lại nơi này? Làm như vậy đối băng Ryodan không có ưu việt gì, sẽ chỉ thêm tiện cho đội chấp pháp giám thị bang chủ, thậm chí càng tiện đem bang chủ làm con tin. phố Bối Bối và phố Số 13, một chút tôi cũng không tin tưởng đám người kia.” Nobunaga nhìn ánh lửa xa xa, trong đồng tử in lại ánh đỏ rực của ánh lửa, nhưng nhìn nó lại khiến cho người ta có cảm giác bình tĩnh vô ba lạnh nhạt.

“Hoặc là phố Bối Bối còn có thứ mà bang chủ muốn, ví dụ như tư liệu về các thành viên của phố Bối Bối, năng lực hoặc là thứ khác, ví dụ như phụ nữ của bang chủ v.v...” Machi ném vật trang trí sang một bên, ngáp một cái, có chút mệt nhọc.

Không ai đáp lời, nhóm con nhện khó được nghi hoặc cùng một vấn đề, vì sao gần đây dù nói chuyện kiểu gì, đến cuối cùng nhất định sẽ chuyển tới cái điểm quỷ dị “phụ nữ của bang chủ” này?

“Bang chủ đã trở lại.” Feitan chôn mặt vào trong cổ áo, giọng nói có chút không rõ.

Vẫn là trang phục thủy thủ kia, trên khuỷu tay hắn đang cầm kiện áo gió màu đen, vì di chuyển rất nhanh mà tóc đen tán loạn lộ ra cái trán, chữ thập tinh xảo giống như là một tác phẩm nghệ thuật, in giữa trán khiến cho đôi mắt màu đen trống rỗng có cảm giác hài hòa mỹ diệu.

“Tốt lắm, cũng nên cùng đám Ubogin hội hợp đi.” Hắn cho một bàn tay lên túi quần đùi, đứng giữa những đồng bạn, cười ôn hòa mà hơi tản mạn tùy ý.

“Bang chủ.”

Machi từ nóc nhà đứng lên, cùng với vài cái đồng bạn tự giác đứng ở phía sau hắn.

“Ừ, nhưng trước khi đi, tôi vẫn có một nghi hoặc nho nhỏ, vì sao đám bom kia lại được giấu trong hoa tươi của tàu bay? Loại tính kế này tràn ngập lỗ hổng và mạo hiểm, đám khu 1 của Meteorcity kia cùng với đội hộ vệ Esme giao tiếp cũng không phải là chỉ một ngày hai ngày, bọn họ sao có thể không biết, uy hiếp lớn nhất của đội hộ vệ Esme chính là cư dân bình thường? Một uy hiếp không thể dẫm lên.” Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đại bộ phận hoa tươi đã bị chặn lại, đội chấp pháp đã tiến vào giai đoạn cứu giúp người bị thương.

Hắn đưa tay vuốt vuốt mái tóc đang rối tung, thấp giọng cười cười, duy độc trong đôi mắt lại tràn ngập âm trầm lạnh như băng “Đám người kia nhất định biết một khi dẫm phải uy hiếp này thì sẽ phải cùng toàn bộ những người hộ vệ Esme ngươi chết ta sống không có đường lui, không có một chút đường cứu vãn nào. Nếu tôi nhớ không lầm, về phương diện Meteorcity, một bộ phận vật tư vẫn là dựa vào phố Bối Bối cung cấp đi, thậm chí Meteorcity hẳn là có một bộ phận người còn đang phân vân có nên hoà đàm hay không, động tác lớn như thế này hiển nhiên không nên thực hiện, ít nhất loại động tác này không nên lấy kiểu hình thức này để bắt đầu, bom cũng không nên lấy phương thức này để xuất hiện.”

Mỗi khi bang chủ nhà bọn họ phân tích, mọi thành viên của băng Ryodan đều luôn trầm mặc nghe, đối bọn họ mà nói, có khi chỉ cần nghe là đủ rồi.

Hắn rút tay khỏi túi quần ra, thói quen che lại miệng, sau đó như lẩm bẩm tự nói: “Kỳ quái, làm như vậy thì chúng ta là phương có ích lợi lớn nhất, đạt được mục đích nhanh nhất, tôi cũng từng nghĩ tới có nên lấy phương pháp giá họa đi tập kích cư dân Esme để bức bách Esme cùng Meteorcity hoàn toàn quyết liệt hay không, nhưng nhân thủ không đủ, hơn nữa tình huống đặc thù khiến cho tôi không có điều kiện kia.”

Hắn quay đầu, trong mắt màu đen mang theo vài tia hiểu rõ “Loại tình huống này bài trừ khả năng đám Meteorcity kia đột ngột não tàn thì cũng chỉ có một loại khả năng, có người biết được mục đích của băng Ryodan, thậm chí đoán được kế hoạch của chúng ta, sau đó trợ giúp ta thực hiện hiệu quả mà chúng ta muốn. À, dù là ai làm, thì hắn nhất định muốn lấy từ trên người chúng ta một thứ gì đó. Có thể phỏng đoán rằng, kẻ tập kích mạng lưới của hiệp hội Green Esme chính là kẻ cài bom, mọi người thử nghĩ xem?”

Cầm áo gió trong tay mặc vào, thuận tiện kéo khăn quàng cổ của trang phục thủy thủ gọn lại, hắn nhìn ra phía xa, trong ánh mắt mang theo âm u thuần túy, tự tin cùng chuyên chú “Đi thôi, đến biên giới thôi, nếu muốn có được thứ mình muốn thì đằng nào cũng sẽ có cách, trận chiến đấu này chỉ cần đội chấp pháp thắng lợi, thì chúng ta chính là phương thu được lợi lớn nhất.”

Mượn tay đội chấp pháp làm thế lực không cân đối của Meteorcity được tẩy rửa phân phối lại một lần nữa, sau đó dựa vào điểm này để đạt được sự bảo đảm an toàn khi băng Ryodan ra vào Meteorcity, hết thảy vẫn xảy ra theo đúng kế hoạch của hắn.

Xoay người hướng địa điểm đội chấp pháp tập hợp chạy đi, Feitan cũng chạy theo rất nhanh, mọi người đều dễ dàng điều chỉnh tốc độ của mình để bảo đảm trận hình đã dựng sẵn.

Hắn chạy ở giữa trận hình, đút hai tay vào trong túi quần màu đen, túi quần vốn từng có nhiều vết rạn rách, cô ấy luôn có thể tìm ra để khâu lại cẩn thận, đường may nhỏ thẳng tắp hơi cọ qua đầu ngón tay, hắn không khỏi nhớ tới bộ dáng cô ấy cúi đầu xâu kim, có phải bộ dáng của mọi người khi xâu kim đều khiến cho người nhìn cảm thấy rất thoải mái không?

Thật vui khi quen biết cậu.

Gió thổi mạnh qua góc áo gió gây ra tiếng phần phật, hắn nhìn ánh trăng sáng mờ kia, trong đôi mắt lạnh lẽo mang theo chút dịu dàng.

Hôm nay thời tiết thật đẹp.

Meteorcity, có diện tích bằng một nước cộng hoà như Rabi, là một nơi gần như hoàn toàn ngăn cách với thế giới này, những thứ mà được đưa từ bên ngoài vào nơi này đều là những thứ bị vứt bỏ. Dân cư có khoảng một trăm ngàn, lấy phế vật mà bên ngoài vứt bỏ đổ vào mà sống. Đây là một nơi bị thế giới coi là bị thần nguyền rủa, một nơi hoàn toàn tự do nằm ngoài xã hội.

Bởi vì mỗi ngày đều có đội ngũ chuyên môn dùng tàu bay vận chuyển rác rưởi đến, cho nên nơi ‘phồn hoa’ nhất của thành phố Meteorcity này vẫn luôn thực sạch sẽ, đương nhiên cái sạch sẽ của nơi này cùng với cái sạch sẽ ở thế giới bên ngoài không phải là cùng một khái niệm, nơi này là căn cứ thế lực lớn nhất Meteorcity. Tối nay, lại có mấy khu căn nhà bị sụp đổ, nhưng lí do không phải là do tự nhiên, mà là do kết quả của thuốc nổ.

Một bàn tay từ trong đống đá vụn vươn ra, sau đó là một cái đầu màu vàng nhung xuất hiện, dùng một chút lực đẩy ra một đống lớn hòn đá, hai chân dùng sức đẩy đẩy, đẩy ra tử thi bắt lấy chân hắn đang bị chôn trong đống đổ nát, sau đó đi ra ngồi lên đống đá, liên tục “Phi phi phi” mấy cái, nhổ hết hạt cát trong miệng ra.

“Ha ha ha, cái phòng tuyến của đội chấp pháp kia nhất định sẽ bị tức điên, nhưng hệ thống mạng lưới của Esme thật đúng là khó xâm nhập, thiếu chút nữa mệt chết.” đôi mắt màu xanh biếc trên khuôn mặt than đặc trưng của Meteorcity, tuy rằng cười rất cao hứng.

Vỗ vỗ bụi đất trên quần áo, may mắn là nổ đúng lúc, cái hacker mạng lưới kia đúng là cường đến mức không bình thường, hình như cực kỳ quen thuộc với phương tiện và hệ thống mạng lưới của Meteorcity, xuyên thấu tường lửa chiếm cứ toàn bộ mạng lưới mà không hao chút lao lực nào, xem ra tư liệu vẫn là sai sót, thiên tài như quái vật của Esme thật là nhiều.

Ngồi một hồi mới đột nhiên nhớ tới cái gì, đột ngột nhảy dựng lên, lộ ra gương mặt non nớt đầy khẩn trương “Điện thoại của tôi!”

Lấy lực lượng hoàn toàn không hợp với cơ thể hắn để giơ lên một khối tảng đá lớn ném bỏ, liên tục đào đất, trong lúc đào có đào ra thêm vài thi thể, cuối cùng mới đào ra được một cái di động màu đen có hình động vật thiếu một cái góc, trong ánh mắt màu xanh lộ ra cảm xúc đáng tiếc “Tài liệu rất khó tìm, chẳng lẽ mình lại phải đi cái nơi đầy điện tử phóng xạ ở thêm mười ngày nửa tháng?”

Bỏ điện thoại di động vào túi quần, thôi vậy, cũng đáng. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng hơi đỏ sẫm trên đỉnh đầu, lộ ra một cái tươi cười tràn ngập tính trẻ con.

Chrollo Lucifer sao? Tôi biết anh muốn cái gì, anh đã đúng, Meteorcity không cần độc tài thống soái, không, là không cần một thế lực chi phối Meteorcity.

Nếu người của Meteorcity năm bè bảy mảng không thể tự mình giải quyết, thì lợi dụng thế lực bên ngoài, a, đúng là một quyết định hay.

“Không biết lễ gặp mặt lần này có làm mấy người vừa lòng không? Băng Ryodan.”

Từ núi phế tích lại đào ra một cái thùng gỗ đựng rượu, hắn khiêng nó lên vai, có chút trẻ con lẩm bẩm “Ubogin, tôi lại đi tìm anh uống rượu đây, anh đã nói muốn tiến cử tôi nhập bang thì không được nuốt lời đâu đấy.”