Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 64: Cầu nguyện mọi người lên đường bình an




Mua từ siêu thị một hộp lá trà để vào xe đẩy, lá trà trong nhà đã uống hết rồi, ngày mà không có trà luôn khiến cho tôi có chút không quen.

Tôi đi đến khu rau quả, trông súp lơ xanh mượt rất mới mẻ, tôi tạm dừng vài giây trước quầy đầy súp lơ, thoạt nhìn rất ngon, sao hắn lại không thích nhỉ, kén ăn bài xích với thực vật nào đó thật sự rất trẻ con. Hoặc là đừng cho hắn quyền lựa chọn, bằng không một khi bắt đầu nhượng bộ với hắn, thì hắn lập tức sẽ yêu cầu, kén chọn quá đáng. Hơn nữa quyền kén ăn một khi đã về tay mình thì cũng đừng tưởng rằng hắn sẽ thôi, suốt ngày sắc mặt sẽ giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Thôi không nghĩ nữa, càng nghĩ, tật xấu của hắn càng nhiều, càng nghĩ thì càng phải thở đến đoản thọ. Làm người thì phải biết chừng mực đúng không, ít nhất hắn không kén chọn toàn bộ đồ ăn, chỉ cần không ăn súp lơ mà thôi.

Mua rau xong, lại chạy đến quầy thịt, tuy nói là không đủ chi phí, nhưng một thanh thiếu niên như thế mà bị đói, không cẩn thận đói bụng quá không chịu nổi thì làm sao bây giờ? Đang thời kì trưởng thành mà, thật vất vả mới nuôi hắn đủ dinh dưỡng, nhớ lại dáng vẻ không đủ chất dinh dưỡng của hắn hồi mới gặp mà tôi thấy thương. Cho nên vẫn nên mua số lượng thịt vừa phải, dinh dưỡng cân đối mới là cách dưỡng sinh tốt nhất.

Khi đến quầy tính tiền, nhân viên thu ngân sau khi đưa hóa đơn còn rút ra một cành hoa Dũng Bạch trên quầy cho tôi.

Cô ấy đã không tươi cười nhiệt tình như trước, chỉ hơi áp lực nói: “Chúc bọn họ lên đường bình an.”

Hoa ngữ của hoa Dũng Bạch là thật lòng cầu nguyện và chúc bạn lên đường bình an.

Tôi tiếp nhận hoa, tâm tình có chút trầm trọng, số người thương vong đã được thống kê, có vài người không chờ kịp cứu viện mà đánh mất sinh mệnh, từ đại quảng trường Esme kéo dài đến khu trung tâm có nhiều người mất mạng, danh sách tử vong có ba mươi mốt cái tên, đại bộ phận là dân của thành phố bên cạnh, có sáu người là ở thành phố bên cạnh bị lan đến gần, có mười bốn người là dân du lịch, còn có mười một người là... cư dân bản địa.

Mưa vẫn chưa dừng, bầu trời mang một vẻ lo lắng khiến cho người ta cảm thấy trầm trọng. Tôi một tay xách túi đồ một tay cầm ô, giày vải màu nhạt hơi dính nước mưa. Quảng trường lớn có chút lạnh lùng, dấu vết hỗn độn của đống hoa tươi và bom đều đúng lúc được nhân viên vệ sinh của thành phố dọn dẹp sạch sẽ, các căn nhà bị phá hỏng cũng được vải plastic bịt kín, chờ sau khi mưa tạnh thì sẽ khởi công.

Trên suối phun vốn nên được triển lãm một núi lẵng hoa lại bị phá hỏng, pho tượng cũng chưa được di chuyển trở về, chỉ có một dòng nước suối trong suốt từ giữa bể đang không ngừng phun ra.

Có một nhóm nghệ nhân âm nhạc đội mũ len thô dựa vào bên cạnh bể suối phun, ngồi dưới cơn mưa ướt át thổi kèn ác-mô-ni-ca. Tiếng kèn ác-mô-ni-ca mang sự khàn khàn dịu dàng, là giai điệu hai con gấu nhỏ yên giấc, giai điệu mà từng người dân Esme đều rất quen thuộc.

Tôi dừng chân lại, mưa tháng năm vẫn chứa cảm giác mát mẻ, bọn họ cứ thế không chút che mưa đứng ở bên cạnh bể suối phun, trang phục màu xanh quen thuộc, đứng đầu là một tiểu đội trưởng của bọn họ, tôi từng gặp qua anh ta mang đội tuần tra trong cửa hàng cuối phố. Chiếc áo gió màu xanh đậm kia cứ thế đứng trước bể suối phun, nước mưa thấm dần vào áo khiến cho màu xanh đậm mang vẻ trầm trọng dày đặc, chữ “Pháp” màu trắng vẫn là mang đường cong duyên dáng.

Tám người bọn họ im lặng đứng, mặc cho mưa thấm đẫm tóc mình.

Họ đến để tiễn và cầu nguyện cho những người gặp nạn sao?

Bọn họ không phải nhóm đầu tiên, cũng không phải nhóm cuối cùng. Sở cảnh sát phố Số 13 là cơ cấu tốt nhất của Esme, không có một trong.

Một cô bé mặc tạp dề có in hình con gấu nhỏ đáng yêu cầm hoa tươi chạy tới, hai bím tóc vung vung. Là Nina, người mở cửa hàng bánh ngọt. Cô ấy chạy đến bên cạnh suối phun, trong tay cầm một đóa hoa Dũng Bạch, tôi thấy cô ấy nhắm mắt ôm hoa đến bên miệng hôn, sau đó đặt hoa lên chiếc áo gió kia. Mưa làm ướt tóc của cô bé, chảy qua gương mặt trẻ tuổi mà lại tinh thần phấn chấn, không có ai biết là lẫn vào mưa có nước mắt hay không.

Tôi yên lặng nhìn, giai điệu của kèn ác-mô-ni-ca ấm áp vẫn đang bay bổng trên đại quảng trường.

Thấy Nina chạy đi, tôi thả túi đồ xuống đất, đặt ô lên trên gói to che mưa.

Hoa Dũng Bạch trong lòng bàn tay trong suốt xinh đẹp, quần áo rất nhanh bị mưa tẩm thấp, tôi đi đến bên cạnh suối phun, cùng đội viên chấp pháp trầm mặc đứng, nhẹ nhàng mà dùng hai tay cầm đóa màu trắng kia đến bên miệng khẽ hôn, cảm nhận được mưa lạnh lẽo rơi vào mặt lại trượt theo cằm rơi xuống đất.

Hy vọng mọi người lên đường bình an.

Khom người đặt hoa vào trong chiếc áo gió màu trắng có chữ “Pháp” kia, hoa Dũng Bạch không chỉ có một đóa hai đóa, mà là hơn mười, hai mươi đóa thưa thớt hơi nở rộ được cài trên ngực chiếc áo gió màu xanh đậm, thì ra không chỉ có một cư dân đến tiễn đưa.

Tôi không quay đầu, vẫn dùng giọng điệu như bình thường, bình tĩnh nói: “Mọi người vất vả rồi.”

Người bên cạnh không ai có đáp lại, hiện giờ đã không phải như thường ngày, cho nên bọn họ cũng không thể mở miệng nói: “Hẳn là.”

Lấy ra một đồng tiền xu để vào chiếc mũ bên chân nghệ nhân âm nhạc thổi kèn ác-mô-ni-ca, tôi đi đến chỗ cũ, cầm lấy ô lên, mình bây giờ hẳn là đang ướt sũng rồi, chỉ mới gặp mưa một lúc mà thôi.

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài chiếc ô màu xanh nhạt, mưa rơi xuống làm tầm mắt mơ hồ, bên cạnh suối phun, bọn họ ở trong mưa vẫn đứng thẳng.

Esme nơi nơi đều tràn ngập hoa, khắp nơi đều là sinh mệnh màu xanh, tâm linh mỗi người đều mềm mại giống như các loại hoa vậy, chỉ có phố Số 13 là sắt thép, một bộ phận cường ngạnh nhất của toàn bộ thành phố Esme.

Chỉ cần có đội chấp pháp, bất luận thành phố này gặp chuyện gì cũng vẫn tiếp tục tồn tại, hơn nữa còn tiếp tục tốt đẹp.

Tôi xoay người đi về phía phố Bối Bối, luôn hy vọng những người bên cạnh mình có thể hạnh phúc một chút, luôn hy vọng những người bên cạnh mình có thể bình an, luôn hy vọng thế giới này có thể hòa bình hơn, luôn hy vọng mọi người lên đường bình an.

Trở lại phố Bối Bối, nhìn thấy Majo đội mũ rơm rách ngồi xổm trước cửa nhà mình, bên chân anh ta là bãi cỏ Vĩ Cẩu mọc dài, cả người sũng nước mưa, hai mắt vô thần, hé ra gương mặt thanh niên bị bắt nạt trông cực kỳ đáng khinh.

Tôi làm như không thấy, coi anh ta trở thành cỏ Vĩ Cẩu đi qua, đi đến trước cửa cổng nhà mình, vừa vươn tay định đẩy cửa thì phía sau liền truyền đến tiếng khóc bi thiết giả vờ của Majo “Ô a a a a, không lầm chứ, Miru, em rõ ràng thấy anh mà lại không thèm để ý, anh chỉ là đi ra ngoài có mấy ngày mà em lại coi như không quen biết anh là sao, cuộc đời của tôi sao lại bi thảm như thế chứ, bà điên Manuel buộc anh phải đóng băng mạng lưới phục vụ của cái đám cái gì mà mười hay là cái gì mười một ông già, suốt hơn tám mươi mấy giờ anh không được chợp mắt một tí nào, thời gian không nháy mắt một cái là hai giờ bảy phút ba mươi ba giây, cho nên mới nói anh ghét nhất là trở về tổng bộ tin tức của Esme, anh nói muốn ăn mì ăn liền mà cũng không có ai nấu nước sôi cho, còn cả cái đám thằng nhóc dưới kia lại chỉ cho tôi một mảnh mì tôm không có gói gia vị, ngay cả tương cũng không có. Có lầm hay không chứ, tất cả người ngược đãi tôi!”

Thê lương bi ai đến mức ai nghe thấy cũng phải thương tâm rơi lệ.

Tôi hoàn toàn vô lực, tay vịn lên tường rào nhà mình, tôi nói này Majo, cậu cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, sao còn ngây thơ làm nũng như một đứa trẻ ba tuổi vậy, rốt cuộc da mặt cậu dày tới trình độ nào mới nói được câu đó vậy hả.

Cúi đầu nhìn cái tên đang duỗi hai tay ra túm chặt ống quần tôi không chịu buông, anh ta dùng hai ánh mắt như nai con bambi tràn ngập ánh sáng long lanh nhìn tôi, chúng tôi nhìn nhau vài giây, cuối cùng tôi đầu đầy mồ hôi lạnh bại lui.

“Anh muốn làm gì?” Ngồi xổm ở cửa, tôi không tin cậu chỉ là lười vào nhà.

“Anh mệt mỏi.” Anh ta nhìn trông mong.

“À.” Tôi lạnh lùng nhìn xuống, lấy ánh mắt như đang nhìn chú cún con để nhìn, cho dù tuổi thực tế của tôi lớn hơn cậu, nhưng bề ngoài cũng chỉ hơn mười tuổi, chẳng lẽ cậu không cảm thấy vị trí của chúng ta nên trao đổi một chút mới có vẻ phù hợp tuổi của nhau sao?

“Anh đói bụng.” Anh ta tiếp tục nhìn trông mong.

“À.” Tôi vẫn lạnh lùng nhìn xuống.

“Trong nhà không có mì ăn liền.” Anh ta tủi thân nhìn trông mong.

“Rồi sao?” Mồ hôi lạnh lướt qua trán, bạn hữu, cậu xác định chỉ số thông minh của cậu thật sự ở giai đoạn hai mươi lăm tuổi này? Loại biểu cảm đáng sợ này mà cậu còn làm được thuần thục hơn trẻ nhỏ thế, thật sự quá đáng sợ.

“Vừa mệt vừa đói không có ai nấu cơm cho anh ăn.”

Cuối cùng cũng bại lộ ra mục đích thật.

“Anh muốn ăn cái gì?” Nếu còn lằng nhằng nữa thì khó bảo toàn anh ta sẽ không lăn lộn trên mặt đất, tôi thật sự không chịu nổi cảnh đó.

“Cơm càri Hồng Tiêu.” mục đích đạt thành, Majo lập tức lại biến thành vẻ mặt ngụy ông chú, bộ dạng khóc lóc om sòm vô lại kia thu lại so với nháy mắt còn nhanh hơn.

“À, trong tủ lạnh không có đủ tài liệu.” Tôi đẩy cửa ra đi vào.

“Trong túi đồ của em có, anh ngửi thấy được.” Majo đi theo sau tôi, cười có chút vô lại.

Tôi cúi đầu nhìn cái túi dầy trong tay, mấy người đều là người thật sao?

“Tên bệnh nhân kia nhà em đâu?” Majo ngồi xổm cạnh cửa sổ thủy tinh của phòng bếp đang mở, miệng ngậm một cây cỏ Vĩ Cẩu.

“Hắn đã sớm không phải bệnh nhân, đang đi làm rồi.” Tôi bắt đầu rửa sạch rau.

Buổi sáng, tôi đẩy hắn ra khỏi cửa, mới đi làm được hai ngày và xin nghỉ ba ngày đã tốt rồi, cậu tính bỏ bê công việc là không có cửa đâu.

Trước lúc hắn ra cửa còn nghi hoặc nói “Chưa đủ phí sinh hoạt sao?”

Tôi đương nhiên trả lời hắn một câu “Đương nhiên không đủ, mới đi làm hai ngày, ai cho cậu tiền lương chứ, ít nhất cần một tháng mới có phí sinh hoạt.”

Hắn lại kéo kéo cổ áo, vẻ mặt không có hứng thú, lười biếng nói “Thì ra ngoài cam tâm tình nguyện còn phải tính thời gian, một tháng quá nhàm chán.”

Tuổi còn trẻ mà không có tinh thần chịu khổ thì sao có thể chấp nhận được? Chẳng lẽ chỉ vì nhàm chán nên không muốn đi làm sao? Ý nghĩ vô trách nhiệm như thế không thể chấp nhận được.

Tôi cực kỳ nghiêm túc nắm chặt tay hắn nói: “Ăn khổ trong khổ, mới là người đáng được tôn trọng, có khi chúng ta không thể chỉ vì không thích liền dễ dàng bỏ cuộc, có trách nhiệm cũng là rất quan trọng.”

“Trách nhiệm?” vẻ mặt hắn như đang hỏi đó là cái gì.

“Cầm lấy, trước năm giờ chiều không được về nhà.” Đưa cho hắn một cái hộp cơm, sau đó vẫy tay đuổi.

Sau đó thấy hắn một tay cầm hộp cơm, một tay đúc vào túi quần chậm rãi đi mất.

Majo dùng hai ngón tay kéo hai mí mắt trên lên, vẻ mặt buồn ngủ, cậu đánh cái ngáp nhìn tôi đang thái rau, nói: “Hắn thì đi làm cái gì chứ, không đi giết người phóng hỏa cướp bóc diệt môn đã đủ nhân từ rồi.”

Tay đang thái rau dừng một chút, tôi cúi đầu dùng dao đẩy tài liệu nấu cơm càri Hồng Tiêu sang một bên, rồi cầm lấy một cây cải củ trắng vô tư tiếp tục thái.

Ngoài cửa sổ, Majo lập tức kêu lên “Miru, anh ghét nhất cải củ trắng mà, bỏ nó đi bỏ nó đi!”

Tôi cười sáng lạn nhìn anh ta “Ồ? Chú à, chú gì ơi, chúng ta quen biết nhau à?”

Nói xong liền vươn tay phải muốn đóng cửa sổ thủy tinh lại, Majo lập tức ôm chầm lấy bệ cửa sổ kêu khóc “Không, anh nói sai rồi, vừa thấy thằng nhóc kia là biết hắn thuần thiện chân thành, lấy việc giúp người làm niềm vui, lương tri cao quý, hy vọng của thế giới tương lai đều ở trong tay hắn, thế giới đạo đức sinh mệnh đều ở trong lòng hắn, aaaaaaa, em xem phẩm đức của hắn cỡ nào cao thượng, em xem hành động của hắn cỡ nào vĩ đại... Miru, anh rất đói bụng mà.”

Tay đang cầm dao lập tức run lên, bỗng nhiên tôi lại cực muốn phi thẳng một dao qua, cái đức hạnh này của cậu mà không sửa thì sẽ chẳng có cô gái tốt nào muốn gả cho cả, chỉ kém dọa con gái nhà người ta chạy mất thôi, bộ dạng “Tôi cả đời cũng không ai muốn lấy” này của cậu đã được dưỡng thành như thế nào vậy?

“Kỳ thật em muốn cho hắn đến trường, dù sao hắn chỉ mới mười sáu tuổi, gần mười bảy tuổi, vẫn trong độ tuổi học sinh, sau khi hắn làm việc hết tháng này, em sẽ bàn với hắn, về phía trường học thì chuyện sắp xếp lớp vẫn luôn thoải mái.”

Majo cắn cắn cây cỏ Vĩ Cẩu trong miệng, “hừ” một tiếng “Làm giáo viên dạy hắn chắc chắn là xui xẻo tám đời, có loại học sinh này vẫn cứ nên để sớm chết sớm siêu sinh đi.”

Dao trong tay lại run lên, Majo lập tức hét lên “Anh không muốn cải củ trắng! Không! Vừa rồi anh nói là có thể làm giáo viên của thằng nhóc kia là cỡ nào tam sinh hữu hạnh, vừa thấy hắn là biết học sinh tốt mười hạng toàn ưu, anh không muốn cải củ trắng đâu!!!”

Tưởng tượng đồ ăn trong tay là mặt Majo, tôi cầm dao chặt mạnh xuống, chặt chết con gián bất tử như cậu.

“Nhưng Miru này, em sẽ không tính nuôi thằng nhóc kia cả đời đấy chứ, lấy tính cách của Miru thì rất có thể lắm.” Majo lấy mũ rơm xuống, lộ ra mái tóc quăn màu xanh lộn xộn đầy cỏ, anh vẫy vẫy hết mưa trên mũ rơm rồi tiếp tục đội, ngoài cửa sổ mưa nhỏ đi rất nhiều.

“Có khả năng sao? Không phải là em không tính nuôi đứa trẻ kia cả đời, mà là có khả năng hắn ngốc ở đây cả đời sao?” chảo bắt đầu nóng lên, mỡ bò chậm rãi hòa tan ở đáy nồi.

“A, cũng phải, tuy rằng không nói gì, nhưng có một số việc, cái nhìn của Miru đều rõ ràng hơn so với ai khác, nhìn ra bản chất nhanh hơn bất cứ ai.” Majo hơi khuynh người về phía trước, mưa theo vành mũ rơm trượt xuống, thu hồi lại bộ dạng lưu manh, sự thành thục của đàn ông không có một chút ngây ngô “Aiz, danh sách tử vong đã được thống kê ra, Touya hẳn sẽ rất khó chịu, thằng nhóc kia có thể buồn bực hơn nhiều so với Mizuno, bình thường thì luôn cười hì hì, nhưng khi đau lòng thì trong lòng anh ta còn đau hơn so với bất cứ ai, thằng nhóc kia luôn đặt Esme lên trên mạng của mình, cũng khó trách anh ta tức phát điên la hét bắt giết hết kẻ địch như thế.”

“Lúc ở đại quảng trường, em có nhìn thấy đội viên đội chấp pháp, không biết là họ đã đứng ở đó bao lâu, em nghĩ thành phố này chịu mỗi một điểm vết thương thì đều biến thành đau gấp bội lên người bọn họ, bọn họ thật sự nhiệt tình yêu thương thành phố này.”

“Vô nghĩa, nơi này vốn là nhà của bọn họ mà.” Majo dụi dụi cái mũi, không tùy ý lung lay chân nữa.

Tôi cười nhẹ hai tiếng, thẹn thùng sao, Majo cũng coi như là một thành viên của đội chấp pháp, tuy rằng là ngành kỹ thuật.

Mùi hương nồng đậm của thức ăn từ trong nồi tràn ra, ngoài cửa sổ, Majo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời “Aiz ô ô, mưa mau ngừng đi.”

“À, sau khi mưa tạnh, em muốn giúp Sahil tỉa hoa, anh cũng nên thu dọn sân nhà mình đi, bằng không, cả vườn đầy cỏ mọc cao thì anh nhìn thấy nhà mình kiểu gì đây.”

“Làm sao bây giờ? Cỏ Vĩ Cẩu cũng là một loại hoa, cứ để chúng nó mọc lên không phải rất tốt sao?”

“Nói đến nói đi thì anh chỉ là muốn nhàn hạ thôi, được rồi, nhanh vào đi, sắp ăn cơm rồi.”

“Hì hì, Miru, có khi anh cảm thấy quen biết em đúng là một chuyện rất may mắn.” Majo cười quái dị một tiếng, nói xong câu đó liền ba chân bốn cẳng chạy vào.

Tôi cười cười “Bởi vì anh có thể đến nhà em cọ cơm cho nên mới thấy may mắn phải không.”

Mở cánh cửa sổ đang nửa mở ra, tôi nhìn ánh mặt trời đang hiện ra sau đám mây đen, hết mưa rồi.

A, có lẽ hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời đây.