Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 76: Đây chính là Meteorcity




Khi quyết định cùng Harris bọn họ đến Meteorcity, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý kĩ lưỡng, Majo ngày thường tuy rằng luôn tỏ ra lưu manh không đứng đắn, nhưng anh ấy không hay nói dối, cho nên khi anh ấy nói Meteorcity là một nơi tàn khốc, thì chắc chắn Meteorcity chính là nơi tàn khốc.

Nhưng tôi không nghĩ tới khi tôi mở mắt ra lại nhìn thấy một hình ảnh kích thích như vậy, tôi nhìn thấy những đám mây đang cấp tốc bay xa, màu sắc đậm của bầu trời lạnh như băng đến mức tôi có cảm giác như nó muốn đâm mạnh vào mắt tôi, sau đó tôi nhìn thấy mái tóc đen đang dựng ngược lên của hắn, gió rất mạnh, bởi vì cả người đang cấp tốc rơi xuống nên cảm nhận được rất rõ ràng.

Đầu óc trì độn vài giây, đã xảy ra chuyện gì?

Chúng tôi...... đang rơi xuống?

Tay không khỏi nắm chặt áo hắn, gió mạnh sắc bén gào thét sát qua khiến da thịt có chút tê cứng, độ lạnh của gió cao đến mức không bình thường.

Hắn thấy tôi tỉnh lại, gương mặt vốn không chút thay đổi bỗng nhẹ kéo lên một cái tươi cười, mang theo ý trấn an, nhưng cái tươi cười này cùng với đôi mắt đen thuần đến mức tê liệt của hắn lại khiến tôi có cảm giác phân cách, xa lạ, không thật.

Khi chạm đến mặt đất, một tiếng nổ phát ra, hình như hắn đã dẫm phải thứ gì đó bằng thiết, tiếng vang rất giống như bị gây nên bởi một lực đạo mạnh đánh vào làm nổi lên một trận va chạm hỗn loạn.

Yết hầu tôi bị ngứa, nhịn không được khụ ra tiếng, xung quanh đều là tro bụi dày đặc.

Lại một tiếng nổ truyền đến, sau đó là bạo động rầm rầm trút xuống như thác nước, như một ngọn núi đang sụp đổ, đất rung núi chuyển.

Tôi ngẩng đầu nhìn, sau một mảnh hỗn loạn là những núi rác mênh mông vô bờ, cao thấp nối tiếp nhau, cuộc sống không có điện và các tạp vật dơ bẩn không rõ hình dáng cụ thể chiếm cứ tầm mắt của tôi khi nhìn đến bất cứ nơi nào, cuối đường chân trời là sương mù âm u, nhìn không rõ nhan sắc màu xanh thuần túy của bầu trời.

Đây chính là Meteorcity.

“Kia......” Tôi đứng ở trong lòng hắn vừa mở miệng hỏi, đống rác bên cạnh bỗng rầm mạnh một cái, có người lúc đáp chân xuống đỉnh rác đã dùng lực đánh vào quá mạnh nên đã làm chấn động núi rác, từ hố sâu đào bới đi ra, tôi nhìn thấy một cái mũ rơm quen mắt, Majo từ trong núi rác nhảy ra, liên tục phủi rác đang vương lại trên áo ra, sau đó anh ta cởi mũ rơm xuống, ngồi xổm xuống liều mạng phủi mái tóc rối loạn khiến cho người ta không thể không để ý, kêu gào lên : “Mười bảy! Cái bà này quá xứng đáng không có ai muốn! Sao bà dám đạp đầu của tôi mượn lực chứ! Bà có biết là thiếu chút nữa một chân còn lại của bà đã dẫm gãy xương vai tôi không hả? Bà ‘cái gậy gầy đét’ kia bồi thường ngay cho tôi!”

“Ha ha ha, dù sao bộ dạng của anh vốn chính là cái gậy sào gầy đét rồi, hơn nữa lại luôn không làm việc đến nơi đến chốn, hay chơi bời lêu lổng, ‘gầy đét’ không phải là rất hợp với cuộc sống hiện tại của anh sao? Ha ha ha.” Một tiếng cười hào sảng từ bên trái tôi truyền đến.

Là nghe nhầm sao? Giọng nói này rất quen.

Tôi quay đầu nhìn, áo gió có chữ ‘pháp’ màu trắng kiêu ngạo ở dưới bầu trời bụi bặm gây cảm giác tùy ý không kiêng nể gì, cô ấy ngồi xổm trên một núi rác, mặc áo gió không cài cúc bị gió thổi bay lên phần phật và một cái quần đùi đơn giản mà khêu gợi, dưới mái tóc ngắn màu rám nắng kia là khuôn mặt tươi cười tự tin đến mức thiên hạ vô địch. Bên cạnh cô ấy là một đội viên mặc đồng phục màu xanh của đội chấp pháp đang đứng.

Đây chẳng phải là nữ đội trưởng duy nhất của đội chấp pháp nói muốn giúp tôi rửa tiền rồi hô lớn Esme vạn tuế sao?

“Kia...... Tàu bay đâu?” Tôi lăng lăng hỏi, vì sao tôi vừa mới ngủ một giấc, mở mắt ra liền phát hiện mình đang ở giữa không trung? Không lẽ phương pháp duy nhất để tàu bay đưa hành khách tới nơi chính là thả hành khách từ không trung xuống, giống như là đổ rác rưởi sao? Cái cách rớt xuống này thật quá không có nhân đạo đi.

“Tàu bay ở bên trên, tuy rằng bị thiêu gần hết.” Hắn ngẩng đầu nhìn phía xa, thả lỏng lực đạo trên tay mình.

Tôi nhìn theo tầm mắt anh ấy, ở cách đó không xa, trên không có một đoàn hỏa vụ lớn đang bị thiêu đốt, các linh kiện cực nóng giống như mưa đá liên tiếp rơi xuống bốn phía.

“Gặp phải kẻ có năng lực cụ hiện hóa ra đạn pháo tập kích, xem ra thời gian đội chấp pháp ở lại Meteorcity không còn nhiều, trước khi bị vồ đến kịch liệt nếu không rút lui khỏi, toàn quân bị diệt cũng không phải không có khả năng.” Trong đồng tử mắt của hắn in lại màu đỏ của lửa, nụ cười lạnh lẽo trên miệng hắn dần dần hiện rõ, phỏng đoán không chút quan tâm.

Tôi ngẩn người hai giây nhìn cái tươi cười của hắn đối với vụ nổ mạnh kia, sau đó vươn ngón tay cái cùng ngón trỏ đến cạnh hai má hắn bóp một cái, cái cười của hắn bị tôi bóp làm cho biến mất, mặt than đáng yêu trầm mặc nhìn về phía tôi.

“Về sau cậu đừng cười nữa, hoặc là cứ giả cười đi.” So với loại tươi cười vừa rồi của hắn, hắn giả cười còn có vẻ dễ nhìn hơn, cho nên tôi rất nghiêm túc nói.

Hắn tiếp tục trầm mặc, sau đó nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, tôi nghe ra một chút bất đắc dĩ trong đó, giống như là bị hành động của tôi khiến hắn không biết phản ứng gì mới tính là có vẻ bình thường.

Làm như không sao buông tayxuống, hỏi Majo đang vuốt tóc cách đó không xa “Mọi người không sao chứ.”

“Còn có thể có chuyện gì, cái tên Ging đầu óc không bình thường kia vừa nói là nhìn thấy thứ gì đó thú vị liền trực tiếp nhảy tàu bay xuống, Meteorcity có cái gì thú vị chứ, rác rưởi sao? Manuel, Harris còn có Mizuno bọn họ cùng một bộ phận đội viên của tiểu đội mười bảy đáp xuống tận bên kia rồi, vừa vặn cách mộ địa rất gần, bọn họ hẳn là đang đi đến chỗ Touya, hiện tại đến lượt chúng ta có chút vấn đề nhỏ, hắc, chúng ta...... hình như không cẩn thận rơi xuống đối diện chỗ Touya, cũng chính là bên ngoài vùng bảo vệ của đội chấp pháp.” Majo ném mũ rơm lên đầu, đứng dậy vươn vai.

Không khí rất kỳ quái, tôi bất đắc dĩ thầm thở dài, vươn ngón tay cọ cọ hai má “Bọn họ là nhân viên của Meteorcity sao?”

Cách chúng tôi không xa là một vài người trẻ tuổi ăn mặc kỳ quái khác nhau, bọn họ hoặc đứng hoặc ngồi vây quanh nhìn chúng tôi ở giữa, gương mặt chết chóc, cho dù những người này có mang khuôn mặt tươi cười, thì cũng cười khiến cho người ta khó chịu.

“Ừ, hẳn là nhân viên của căn cứ bên cạnh này, không có uy hiếp quá lớn.” ánh mắt hắn vô ba, tựa như đang nhìn rác rưởi đầy hố đầy đất, lạnh lùng không chút tình cảm.

“Những người không thuộc diện chiến đấu rút lui khỏi đây trước, một nửa đội viên đi theo.” tiểu đội trưởng tiểu đội mười bảy rút ra một cái súng lục màu bạc, tự nhiên thích ý dùng xoa xoa cổ tay áo gió “Quả nhiên vẫn chỉ có nơi rác rưởi quỷ quái này mới có thể khiến cho tôi sôi máu lên, lúc trước, tôi đã ngồi xổm ở sở cảnh sát lâu đến mức sắp mốc meo thành cái nấm dài rồi, số đội viên còn lại nghe này, lúc trước đại đội trưởng Touya đã phân phó như thế nào? Là vô điều kiện loại bỏ hết thảy chướng ngại phải không? Thật tốt quá, nói cách khác tôi chơi đùa như thế nào cũng không sao cả, ha ha ha, mệnh lệnh, giết không tha, cấp bậc nhiệm vụ: A ” Mười bảy cuối cùng hạ mệnh lệnh với giọng điệu rất trầm ổn, rất lạnh.

Đội viên đội chấp pháp đồng phục màu xanh từ trạng thái phân tán rất nhanh tụ lại.

“Cố lên nhé, tôi không muốn đối phương kéo nhau đến đại bộ đội khiến tôi phải mệt chết đâu, mười bảy, em phải cố gắng đấy, khiến cho biểu cảm dữ tợn ở trên mặt em lưu vài nếp nhăn đi, ha ha ha.”

“Bang bang” Tiếng súng vang lên, sạch sẽ lưu loát âm ngoan bay vụt về hướng Majo.

Majo cười bước nhanh qua chúng tôi, tốc độ anh ta nhanh như gió, làm bay loạn tóc trên trán tôi, giống như mấy viên đạn kia bay sát người mà qua chỉ là một cái chào tạm biệt rất bình thường.

Tôi đối với phương thức chào tạm biệt của bọn họ, không nói được gì.

“Miru, chúng ta đi trước đi. đội chấp pháp của Esme luôn xử lý loại chuyện này rất tốt.” Hắn một bộ mấthứng thú, giống như đã nhìn quen lắm rồi, bình tĩnh và không thèm để ý.

“À...... Ừ.” Tôi hơi do dự trả lời, nhất thời không phản ứng kịp, sau đó hai mắt bỗng tối lại, là bàn tay hắn đã bao trùm chúng lại, nhiệt độ hơi khô ráo.

“Những chuyện này không thích hợp với cô, cô vốn không phải người của Meteorcity.” Hắn như đang dỗ đứa trẻ, câu nói này thậm chí không tính là một kiểu giải thích. Sau khi nói xong, rất nhanh liền di chuyển rời khỏi, cho dù không nhìn thấy nhưng tôi cũng có thể biết rõ ngón tay níu lấy áo hắn đang trắng bệch đến mức nào, đằng sau, một tiếng súng lại vang lên, một loại trầm mặc âm u lạnh lẽo lan tràn, ngay cả cái ôm của hắn, tôi cũng không cảm nhận được gì, chỉ thấy một loại tê dại đau đớn rất nhỏ bắt đầu từ lòng bàn chân dâng lên tận óc, rõ ràng nhất chỉ có một tia ánh sáng qua khe hở bàn tay của người đang ôm tôi, lòng bàn tay mang độ ấm như có như không.

Nơi này chính là Meteorcity sao?

Tôi than nhẹ một tiếng, cuộc sống dù an nhàn đến mức nào thì cũng có một mặt tiêu cực, cái huyết tinh không thể tránh này chưa bao giờ là chuyện tôi am hiểu, quả thật đã quá lâu chưa thấy qua sự xung đột quan niệm giữa con người tích lũy thành cừu hận, gây lên xung đột chém giết, trái tim bởi vì nhất thời không chấp nhận được mà co rút đau đớn.

Đột nhiên, tôi lý giải vì sao Harris lại đề nghị tôi nên tới Meteorcity một chuyến, không đơn giản là vì Ấm, Harris, khi ông mở miệng thẳng thắn với tôi ý nghĩa tồn tại của phố Bối Bối, ông cũng đã tính để cho tôi tới nhìn Meteorcity một cái sao? Có phải ông muốn cho tôi tự mình chính mắt chứng kiến cái tàn khốc của thành phố này, sau đó xác định tôi có tư cách làm một phần tử chân chính của phố Bối Bối hay không?

Đúng là...... loạn một phen, tôi cuối cùng chọn tin tưởng phố Bối Bối không có kinh nghiệm trông trẻ, nếu không thì đã không bao giờ yêu chiều kiểu tự cho là đúng như thế, nếu không thì đã một tay trực tiếp đẩy người ta xuống vách núi đen để xác định cô có thể bay hay không, ngay cả việc chuyển biến quá trình từ phi sự thực đến sự thực mà một chút uyển chuyển từ từ cũng không có, Harris, tuy rằng tôi hiểu ông muốn tôi thành thục nhanh chóng để không dễ dàng bị kẻ khác làm thương đến mình, nhưng nếu không phải là tuổi chân chính của tôi hoàn toàn làm bạn bè đồng lứa với ông, thì phương thức giáo dục này nhất định sẽ khiến một đứa trẻ bị dọa hỏng, hơn nữa ông thẳng thắn một chút thì sẽ chết sao?

“Không sao.” Hắn nhận thấy tôi không bình thường nên mở miệng nói, giọng nói ở trong gió thật mờ ảo không rõ.

“Ừ.” Tôi chôn mặt ở trong lòng hắn, tôi đương nhiên không sao, có sao thì đó sẽ không phải tôi, tôi phát hiện sau khi tới Meteorcity dù là Majo hay là biểu cảm của Lance cũng đều thay đổi, sự tối tăm và lạnh lùng dần dần biểu hiện ra bên ngoài rất rõ ràng, còn sự thả lỏng và mềm mại khi ở Esme thì lại biến mất hầu như không còn, loại chuyển hoán này tự nhiên như bản năng vậy.

Là vì... nơi này chỉ có “Dã thú”, không có ‘người’ sao?

Chút vị rỉ sắt lạnh lẽo chợt sát qua chóp mũi, tôi hơi nhíu mi, do dự vài giây mới kêu nhỏ “Lance.”

Hắn nhẹ ừ một tiếng.

Tôi mãi sau mới mở miệng, có chút nói lắp “Tôi có chút...... có chút muốn nôn.” Ngực hơi nghẹn lại, đầu choáng váng vô lực, thật sự rất có lỗi, tôi đã rất cố gắng khắc chế nhưng không có cách nào bắt thân thể thích ứng với tốc độ của các phương tiện giao thông ngoài xe đạp.

Hắn trầm mặc một hồi, bởi vì đôi mắt bị bắt khép lại cho nên tôi không biết biểu cảm lúc này của hắn, mãi sau mới nghe thấy giọng nói có chút ý cười của hắn truyền đến “Say xe rốt cuộc là cảm giác như thế nào? Tôi kỳ thật rất muốn biết.”

Đến lượt tôi không nói được gì, tôi nói này, cậu nhàn rỗi lắm sao? Vấn đề này có cái gì hiếu kì chứ? Hơn nữa cái khẩu khí muốn khoe ra rằng mình không bao giờ say xe của cậu rất đáng đánh đòn.

“Nếu... nếu cậu còn tiếp tục chạy như vậy thì cậu... cậu rất nhanh sẽ biết.” Sắc mặt của tôi nhất định là vừa tím vừa trắng, rất muốn nôn.

Hắn lập tức dừng chân, không đợi tôi bình ổn sự khó chịu xuống, chợt nghe thấy hắn dùng giọng điệu ôn hòa vừa nghe là biết muốn lừa gạt người, rất “sung sướng” nói: “Không rũ bỏ được sâu thật là phiền.”

“Hừ, Meteorcity vẫn vậy, tôi phỏng chừng dù có qua một, hai ngàn năm nữa, nó sẽ vẫn hoàn toàn không có biến hóa, à không, rác rưởi sẽ trở nên càng tiên tiến đầy đủ hết, nhưng người lại vẫn sẽ não tàn như cũ.” Giọng nói của Majo bình tĩnh, đạm mạc tùy ý.

Majo luôn luôn chạy bên cạnh tôi sao, nhưng tật xấu hay ồn ào huyên náo của anh ấy hắn hình như đã thiếu tám phần, còn hai phần còn lại thì mở miệng cái là châm chọc khiêu khích, Majo như vậy, khiến cho tôi cảm thấy có chút xa lạ.

“Bốn.” Majo đếm.

“Năm.” Hắn lạnh nhạt xác định.

“Vậy tôi phụ trách bốn, cái thứ năm cho anh.” gian kế của Majo thực hiện được, anh nói “Năng lực của cái thứ năm cũng không tệ lắm, hẳn sẽ làm nhân đặc thù của nhà chúng tôi bị thương, anh đưa Miru đây.”

Hắn rất nhanh lui về sau, hình như là Majo xông lại, không, là bổ nhào vào, tôi nghe thấy tiếng Majo phát điên “Thằng nhóc chỉ biết ăn cơm không, có giỏi thì đừng siết lấy Miru làm con tin, chúng ta một đấumột.”

“Thằng nhóc chỉ biết ăn cơm không?” Hắn có chút khó hiểu lẩm bẩm.

Tôi giật giật khóe miệng, hắn còn chưa biết ngoại hiệu của hắn ở phố Bối Bối, ngoại hiệu này thật đúng là cái khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười.

“Một đấu một? À, phố Bối Bối mấy người dùng cả một con phố một mình đấu với một mình tôi sao?” Hắn không so đo nhiều với cái ngoại hiệu này, chỉ là trong lời nói mang theo vài phần tràophúng.

“Quần ẩu là mỹ đức, đoàn kết là lực lượng, châm ngôn này được treo trên thư phòng ông già Harris không biết bao nhiêu thập niên, truyền thống tốt đẹp như thế, làm tiểu bối sao có thể không kế thừa, không quần ẩu chính là không tôn trọng tiền bối và có lỗi với đời sau, phố Bối Bối chúng tôi chính là một con phố tôn lão yêu ấu như thế, aiz!” Majo cực kỳ hợp tình hợp lý nói : “Có điều kiện không quần ẩu chính lẽ đồ ngu ngốc.”

“Quả thực, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ làm quyết địnhnhư vậy.” Hắn rất nghiêm túc đáp.

Tôi không nói được gì lại run rẩy khóe miệng, làm một thành viên của phố Bối Bối nghe thấy một thành viên khác đang tán tụng truyền thống tốt đẹp của phố Bối Bối nhà mình vì sao lại thấy kỳ quái chứ, một loại cảm giác cực kỳ ngượng ngùng, hơn nữa mấy người đứng ở đây chẳng lẽ cũng chỉ là vì tán gẫu chuyện quần ẩu là “Truyền thống mỹ đức” đã lâu của lịch sử?

“Này, tôi nói anh có trả cho tôi không?” Mỗi khi Majo không chọc cười, giọng nói luôn luôn mang một sự âm ngoan rất rõ ràng.

“Trả?” âm điệu nói chuyện của hắn mang theo một độ cong nhỏ “Nơi này là Meteorcity, mỹ đức truyền thống lâu dài là gì đây? Để tôi nghĩ xem, à, anh hẳn là rất rõ ràng mới đúng, có lẽ anh có thể thử đến đây cướp đi.” Nếu Majo là âm ngoan, vậy thì hắn là kiêu ngạo và khinh thường, nhưng sự kiêu ngạo của hắn luôn bị ngữ tốc mạch lạc biến thành một loại âm điệu tao nhã, cho dù khinh thường người khác cũng chỉ là tự nhiên lộ ra thái độ ôn hòa, càng khinh thường thì càng ôn hòa, nham hiểm đã thành tập tính.

Bệnh trạng say xe của tôi còn chưa áp chế được, đau nửa đầu chạy thục mạng đến đây, nhưng đối thoại của họ càng ngày càng quỷ dị, rốt cuộc hai người còn muốn trừng nhau bao lâu?

“Miru, còn muốn nôn không?” giọng điệu trào phúng của hắn chuyển thành thật tình hỏi, nhanh đến mức một giây cũng không cần.

“Tốt hơn nhiều rồi, đội viên đội chấp pháp đâu?” Tôi nhớ đội viên đội chấp pháp đi theo chúng tôi có rất nhiều người, tại sao hiện tại xung quanh trống rỗng chỉ có ba chúng tôi.

“Đám nhóc của đội chấp pháp đã bị anh phái đi trước mở đường, lúc nãy cô nhóc mười bảy không có ai muốn kia đã điên lên muốn đập tôi, như vậy hẳn là cô ta đã nói cho địch nhân chỗ này có con mồi mà mấy anh rất muốn, cho nên đi đuổi theo chém chúng đi. Cô nhóc chết tiệt kia quả nhiên khó chịu tôi mà.” Majo hừ lạnh nói, sau đó nghe thấy anh ấy một cước đạp đổ thứ gì đó, gây ra tiếng đống rác rưởi đổ xuống “Tôi nói này, mấy tên giống chuột cống kia còn muốn ngồi ở trong động bao lâu nữa? Dù có chờ nữa thì ông đây cũng sẽ không lộ ra sơ hở, bởi vì tôi ăn no căng bụng rồi. Người của Meteorcity so với đám chấp pháp yêu hoa cỏ kia còn điên cuồng, hết cứu.”

“Tôi thì không ngại phải chờ đợi, từ từ sẽ đến cũng không tệ.” Hắn rất nhàn tản cười nói.

“Không được, không đủ thời gian, việc phiên dịch Ám còn đang chờ.” Tôi nói, níu chặt áo hắn hơn.

“Cũng phải, tốc chiến tốc thắng, tôi bốn, cái còn lại kia của anh, Miru mà rơi một ngọn tóc thì tôi thề nhất định sẽ giết anh.” ngữ điệu bằng phẳng, Majo âm trầm nói.

“Có vẻ như anh đã quá coi thường tôi.” Hắn cũng bằng phẳng giọng điệu vốn đã rất bằng, không mặn không nhạt đáp lại.

Tôi nói này, hai cậu là kẻ thù truyền kiếp sao?

“Phiên, dịch, Ám!” Tôi san bằng ngữ điệu, nói cực kỳ nặng, từng chữ không phải là nói mà là phun ra.

Vài giây tẻ ngắt, bỗng gió lập tức gào thét sát qua người.

Tôi kéo khóe miệng ra một chút cười “Majo, cẩn thận một chút.”

“Biết rồi, chỉ vài cái rác rưởi mà thôi.” Câu này từ xa xa truyền đến, thời gian di chuyển từ tại chỗ tới nơi mục tiêu không mất đến hai giây.

Bên tai truyền đến tiếng rác rưởi va chạm hỗn loạn, tôi níu chặt lấy áo hắn, có chút vô lực chôn đầu sâu hơn “Lance, cậu cũng vậy, phải cẩn thận.”

“Được.” Vừa dứt lời, hắn lập tức chạy với tốc độ cực hạn siêu việt hơn sự hiểu biết của tôi, loại tốc độ này giống như ngay cả gió cũng bị xé rách.

Mùi sắt rỉ lạnh lẽo tán ở trong gió, cho dù trong mắt một mảnh hắc ám nhưng cũng có thể nhìn thấy màu đỏ sẫm của nó rất rõ ràng.

Tay hắn chưa từng rời đi mắttôi, bên tai ngoài tiếng gió ra, cái gì cũng không nghe thấy, trầm mặc im lặng giống như một đặc điểm độc hữu của mảnh đất này.

Đột nhiên có một chút... hiểu Meteorcity.