Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 35: Đại hội võ lâm




"Ngày mai ngươi quay về Lũng Châu sửa chữa lại phần mộ tổ tiên đi, về phần chuyện này không cho phép nhắc lại nữa. Nếu người nào nhắc tới, liền cút khỏi Lâu gia cho bổn tướng quân!" Dứt lời, Lâu Thương Trạch phất áo bào, tức giận trừng mắt Đại phu nhân một cái. Sau đó, thản nhiên nói với Tô Vãn: "Đến thư phòng của ta."

Tô Vãn khom nửa người, "Dạ, phụ thân."

Cả người Đại phu nhân Úc thị vô lực ngã ngồi trên ghế, hoàn toàn không ngờ Lâu Thương Trạch bao dung nàng ta đến như vậy. Lúc trước bà ta luôn luôn nghi ngờ, có phải người nam nhân này đã quên đi ân tình giữa bọn họ rồi không? Rốt cuộc nàng ta đang làm cái gì? Từng bước một phá huỷ hòa khí vợ chồng họ sao?

Tô Vãn một đường theo sau Lâu Thương Trạch tới thư phòng, nàng vốn tưởng rằng phụ thân này ít nhất sẽ mắng nàng chuyện đi đào phần mộ tổ tiên của người ta, nhưng lại không ngờ rằng……

Lâu Thương Trạch nặng nề thở dài một hơi, rồi tự mình đặt một ly Bích Loa Xuân tới trước mặt của nàng, bình thản nói: "Vãn Vãn, ngày đại hôn thật sự đã khiến ngươi chịu khổ. Mấy năm nay ngươi cũng chịu không ít đau khổ, đại nương ngươi là người như vậy, phụ thân ở trong này thay mặt nàng nhận lỗi. Ngươi có thể đừng hận đại nương của ngươi nữa không?"

Tô Vãn nghe xong, hơi hơi nghi hoặc, vị phụ thân này ở trước mặt mọi người bày đủ loại dáng vẻ, ở trước mặt nàng lại trở nên hèn mọn như vậy. Rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì? Chẳng lẽ là áy náy, tuyệt đối không có khả năng! Lễ phép bắt lấy tay của Lâu Thương Trạch "Phụ thân, Vãn Vãn sẽ không so đo chuyện của đại nương. Chỉ là hi vọng phụ thân làm cho đại nương đừng tái diễn sự việc này, nếu không để Vương gia thật sự nhận ra được điều gì, chuyện này sẽ không dễ dàng che giấu như vậy đâu. Dù sao ám sát Vương Phi, đây là đang khiêu chiến với hoàng quyền (1)"

Trong lời nói của Tô Vãn rất rõ ràng, Lâu Vãn nàng không phải là tứ tiểu thư phế vật của Lâu gia, mà là Vương Phi nương nương tôn quý. Nếu Đại tướng quân ngài dám đụng tới nàng, cũng sẽ phải trả cái giá thật lớn. Bởi vì nàng là người của hoàng gia, là hoàng tức(2) của đương kim thái hậu.

(1) Hoàng quyền: quyền lực của hoàng gia

(2) Hoàng tức: con dâu của hoàng gia

Lâu Thương Trạch hơi kinh sợ, trong đôi mắt thâm thúy xẹt qua một tia sáng, cánh của đứa con gái trước mắt này càng ngày càng cứng. Cả gan làm loạn phần mộ tổ tiên của mệnh quan triều đình, hơn nữa còn có Vương gia ra mặt giải quyết. Hiện tại xem ra, nữ nhi của hắn đã muốn bay lên không trung, niết bàn trọng sinh. Trầm ngâm trong chốc lát, sâu kín thở dài một hơi: "Vãn Vãn, Vương gia bên đó, ngươi hãy giúp che giấu phụ thân che giấu chuyện này, phụ thân ở đây tạ ơn ngươi."

"Phụ thân, đừng như vậy. Vãn Vãn sẽ tổn thọ mất. Vãn Vãn tự biết mình cũng có chỗ không đúng, về sau tự nhiên chiếu cố Lâu gia và phụ thân đại nhân." Tô Vãn cảm giác Lâu Thương Trạch biết chuyện đào phần mộ tổ tiên là do nàng làm, chẳng qua là nể mặt mũi của Việt Băng Ly nên không đề cập tới thôi, nàng cũng không thể tiến thêm được thước nào.

Lâu Thương Trạch vuốt cằm, trong đáy mắt đều là vẻ cưng chìu, bỗng nhiên từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp gấm màu đồng "Vãn Vãn, nhìn một chút xem có thích hay không? Mấy ngày trước, lúc ta đi Việt Dương phát hiện vật này. Nghĩ ngươi nhất định sẽ thích."

Tô Vãn thoáng nghi hoặc mở hộp gấm ra, một viên Dạ Minh Châu lẳng lặng nằm ở bên trong, theo màu sắc và cường độ ánh sáng có thể thấy được mức độ trân quý của nó. Đối với mấy thứ này, nàng không có nhiều yêu thích, nhưng trân bảo khó tìm như vậy, vị phụ thân này cũng dùng không ít tâm tư đi. Hơi nghiêng người, thi lễ nói: "Đa tạ phụ thân đã tặng."

"Đứng lên đi, con là hòn ngọc quý trên tay Lâu Thương Trạch ta, minh châu này rất xứng với con, đây thật sự là tuyệt phối. Đừng nói những lời khách khí như vậy, biết không? Bừa tối này, con cũng không ăn được gì, để lát nữa ta nói bọn người hầu làm lại lần nữa rồi đưa đến Lâm Thủy Uyển của con." Thái độ Lâu Thương Trạch so với trước kia còn tốt hơn vài phần, thậm chí thổi phồng cảm giác ở lòng bàn tay. (không hiểu câu cuối lắm nên để nguyên cv)

Tô Vãn bình tĩnh lui ra, đi ở trên đường mòn, liên tục suy tư một vấn đề, nàng đào phần mộ tổ tiên của người ta, chắc chắn đã chọc cho Úc gia báo quan phủ, nhưng chuyện này lại yên bình giống như không có chuyện gì phát sinh. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, hôm đó Cẩm Tố nghe xong lời nàng liền đi, chẳng lẽ Việt Băng Li biết được ? Nên hắn ở phía sau giúp nàng?

Nghĩ đến đây, có hơi hỗn loạn. Trước đây người nam nhân kia lợi dụng mình, nhưng bây giờ lại đối với nàng tốt như vậy, xuất phát từ mục đích gì? Nàng cũng đoán không ra, cẩn thận đích nhớ lại những chuyện đã xảy ra với hắn, ngược lại cảm giác được hắn đối với mình rất sủng ái.

Ha ha. . . . . .

Đã từng lợi dụng thì cũng là lợi dụng. Làm sao cũng không thể nào xóa sạch được dấu vết đó.

. . . . . . Đường phân cách. . . . . .

Tô Vãn nói nhàn rỗi nên muốn đi ra ngoài du ngoạn một ngày, Lâu Thương Trạch cũng không có hỏi nhiều liền đồng ý. Ngược lại Nhị phu nhân Ôn thị liên tục dặn dò nàng phải cẩn thận dọc đường, còn cứng rắn muốn nàng mang theo hai thị vệ vương phủ đi trước, may mắn nàng thông minh nên cự tuyệt được.

Ngồi xe ngựa tới kinh đô Nam Sơn, đại hội võ lâm được tổ chức ở nơi đó mỗi năm một lần.

Tô Vãn mang khăn che mặt tiến vào, sau khi ngồi xuống liền thấy được người quen, lại là Ngọc Vô Ngân, cũng chính là ngọc diện công tử, cung chủ linh cung trên giang hồ. Hắn nhìn Tô Vãn, cũng là liếc mắt một cái liền nhận ra, ngồi vào bên tay trái của nàng "Thật là trùng hợp."

"Ha ha. . . . . . Là vừa vặn trùng hợp." Tô Vãn lạnh nhạt liếc Ngọc Vô Ngân một cái, liền nghiêm túc quan sát biểu diễn trên lôi đài.

Giọng nói Ngọc Vô Ngân sâu kín vang lên: "Không biết Vãn Vãn cô nương có cơ hội đi lên biểu diễn một phen hay không? Bản công tử thật sự là cực kỳ tò mò với võ nghệ của Vãn Vãn cô nương."

Tô Vãn ở bên cạnh liếc mắt nhìn Ngọc Vô Ngân một cái, vẻ mặt lạnh nhạt giống như đám mây trên trời, cười mà không nói. Làm cả người nàng tự có một cỗ trong trẻo lạnh lùng, tao nhã.

Đây là lần đầu tiên Tô Vãn nhìn thấy hình ảnh như vậy, các đại chính phái từ bốn phương tám hương cùng đi lên sân khấu, biểu diễn tuyệt học của môn phái mình. Nhìn tới nhìn lui, Tô Vãn cũng không cảm thấy có gì lạ. Tương Tư nhà nàng cũng có thể đi lên lấy cái chức minh chủ võ lâm trở về.

Nghĩ đến đây, thì tiếng đồng la vang lên, nam nhân chủ trì đại hội võ lâm cao giọng quát: "Kế tiếp lên sân khấu chính là Ngọc Vô Ngân cung chủ Linh Cung khiêu chiến với Giải Ngữ của phái vô tình."

Tô Vãn nghe vậy, thì hơi nâng cao tinh thần. Nâng mắt lên, chỉ thấy Ngọc Vô Ngân một bộ áo bào trắng phiêu phiêu, tay cầm sáo ngọc, toàn thân cao thấp đều lộ ra một loại hơi thở tuyệt luân giống như tiên nhân. Tô Vãn nhìn thấy vậy, đáy mắt trong suốt lộ ra một tia tán thưởng.

Tiếng đồng la vang. . . . . .

Luận võ chính thức bắt đầu.

Giải Ngữ chưởng môn của phái vô tình chủ yếu lấy nhuyễn kiếm để công kích, nhưng mà Ngọc Vô Ngân lại lấy âm để công kích, nhìn qua hai người này khó so chiêu với nhau, khoa tay múa chân cũng không phải đặc biệt xuất sắc. Tô Vãn nhấc lên không ít tinh thần, làm sao cũng không nghĩ đến, Ngọc Vô Ngân này lại thâm tàng bất lộ, âm luật cực kỳ độc đáo, hơn nữa thân thủ cực nhanh.

Trong vòng ba chiêu.

Ngọc Vô Ngân thoải mái đánh thắng vị cô nương Giải Ngữ kia.

Người kế tiếp đi lên khiêu chiến, chẳng qua đều là tiểu nhân vật. Người thắng trận đại hội võ lâm này hiển nhiên là Ngọc Vô Ngân thôi. Nhìn đến đây, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên "Chúc mừng Ngọc công tử thắng lợi."

Ngọc Vô Ngân cũng vung tay áo, cười tao nhã: "Hiếm khi được Vãn Vãn cô nương cổ vũ, nếu không Ngọc mỗ cũng không có động lực đánh thắng trận đấu này."

Hóa ra Tô Vãn nàng là động lực cho hắn, lời nói mập mờ như thế cũng có thể nói ra khỏi miệng. Hắn thật sự là không biết nàng đã gả cho Việt Băng Ly, hay là giả không biết. Hoặc là cố ý sa vào, không đoán ra, tự nhiên lựa chọn im lặng rút lui.

Ngọc Vô Ngân ngắm nhìn bóng dáng đã đi xa của Tô Vãn, ý cười nơi khóe một lại càng sâu hơn. Tô Vãn. . . . . . là một nữ tữ thú vị cỡ nào?