Chủ Nhân Của Tôi, Thượng Đế Của Tôi

Chương 41




Công xưởng này là một nhà máy chế tạo máy cày lớn của Soviet, sau lại bị quân trung ương Đức trưng dụng. Trong lối vào công xưởng có xây dựng một nơi tiếp khách, sau này bị quân Đức đổi thành ‘phòng tiếp khách quý’, hiện tại tướng quân Attenborough đang ở nơi đó chờ Ludwig.

“Tôi về trước thì tốt hơn.”

Andre nói, cậu có chút sợ thủ lĩnh Gestapo nổi tiếng xấu xa, giết người vô số này. Ông ta giống như một thanh đao sắc bén, lúc nào cũng phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Điểm này hoàn toàn khác với Ludwig, lực chấn nhiếp của Ludwig là ở bên trong, còn ông ta, có thể do giết quá nhiều người, trên tay dính đầy máu tanh nên khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy sợ.

Ludwig đưa tay ôm Andre vào trong lòng, cúi đầu, nhìn Andre đang nhíu mày, trầm giọng nói:

“Nghe lời, đi chung đi.”

Lúc này Andre mới ngoan ngoãn gật đầu, cùng Ludwig đi tới phòng khách trong công xưởng.

Lúc đến trước cửa phòng khách, Andre nhìn thấy tướng quân Attenborough —— cha của Miller. Trên tay ông ta đang kẹp một điếu xì gà, trên đầu không có đội mũ, dáng người cao ngất đứng cạnh cửa phòng khách. Lúc nhìn thấy Ludwig, ông ta xoay người bóp tắt xì gà trên tay, giơ tay lên chào Ludwig.

Andre rón rén nhích lại gần Ludwig, nhìn thấy người nọ vẫn mím môi theo thói quen, ánh mắt nghiêm túc lạnh như băng, đột nhiên Andre cảm thấy không thoải mái.

“Buổi trưa tốt lành, tướng quân.”

Ludwig chào Attenborough, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt. Xét theo địa vị thân phận và bối cảnh gia tộc của Ludwig, hắn hoàn toàn không có cần lấy lòng bất kì ai, không có mấy người giàu có hơn hắn.

“Buổi trưa tốt lành, thiếu tá.”

Người đàn ông kia gật đầu với Ludwig, hai người vào phòng ngồi xuống. Andre ngồi ở bên cạnh Ludwig, đặt hai tay mình trên hai chân, khẽ rũ mắt xuống.

“Đây là?”

Attenborough nhìn Andre.

Ludwig cúi đầu cười cười, đưa tay sờ sờ đầu Andre.

“Đây là con trai tôi.”

Attenborough nhíu mày, không nói gì, móc ra một hộp xì gà, sau đó mở hộp ra, đặt ở trước mặt Ludwig.

Ludwig nói cám ơn, sau đó đưa tay cầm một điếu xì gà ngậm trong miệng, Attenborough cũng tự lấy cho mình một điếu, binh sĩ đảng vệ quân đứng sau ghế sô pha đi tới, khom lưng châm xì gà cho Ludwig và Attenborough.

Ludwig hít một hơi xì gà thật sâu, vắt hai chân, nói với binh sĩ đảng vệ quân phía sau:

“Đi lấy chút nước tới đây.”

Ludwig chỉ chỉ Andre, binh sĩ đảng vệ quân kia chào Ludwig, sau đó bưng một cốc đồ uống tới đặt trước mặt Andre.

Andre cầm cốc cẩn thận uống một hớp, sau đó len lén liếc Ludwig và Attenborough một cái.

Ludwig nói với Attenborough đang liên tục hút thuốc:

“Không biết tướng quân tới đây tìm tôi có chuyện gì?”

Attenborough hít một hơi thật sâu, đưa tay đẩy mắt kính của mình, con ngươi hẹp dài màu xanh lá đậm nhìn chằm chằm vào Ludwig:

“Thiếu tá, tôi thật sự cần cậu giúp đỡ. Không biết Miller đi đâu rồi, nó có thể còn sống, cũng có thể đã chết, nhưng tôi cần biết chuyện này do ai làm.”

Attenborough lạnh lùng nói, trên mặt không có biểu tình gì. Andre nhìn khuôn mặt thản nhiên của Attenborough, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc. Có phải do giết người quá nhiều nên bây giờ ngay cả tình thân cơ bản nhất mà Attenborough cũng không có?

Con gái của ông ta đã mất tích, thế nhưng tại sao trên mặt ông ta lại không chút bi thương nào?

Còn nữa, Miller đã đi đâu?

Trong lòng Andre có rất nhiều nghi vấn, nhưng cậu chỉ im lặng ngồi bên người Ludwig, cúi đầu không nói gì.

Ludwig kẹp xì gà trên tay, quay đầu nhìn Attenborough:

“Khó trách lâu rồi tôi không nhìn thấy tiểu thư Miller, tôi còn tưởng cô ấy đã trở lại bên cạnh ngài, vậy. . . . . . Các ngài có đầu mối gì không?”

Attenborough lắc đầu.

“Miller mất tin tức vào ngày 2 tháng 7. Trưa hôm đó nó đi đánh bài với các phu nhân của một số sĩ quan, sau đó đi gặp một người đàn bà tên là Beauvoir. . . . . .”

“Ồ, Beauvoir?”

Ludwig mang biểu tình kinh ngạc hiếm thấy, ngẩng đầu nhìn Attenborough.

Attenborough gật đầu.

“Đúng vậy, Beauvoir, một người đàn bà, sao thế?”

Ludwig cười lạnh một tiếng, phất tay một cái, nói:

“Tướng quân, ngài đang nói vợ của sĩ quan chỉ huy Hans Koch ở trại tập trung Buchenwald đúng không?”

Attenborough gật gật đầu.

“Đúng vậy, thiếu tá, chính là người đàn bà đó, tôi đã gặp cô ta một lần, cô ta là một người rất đoan trang.”

Andre ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn Ludwig. Hình như cảm nhận được sự lo lắng của Andre, Ludwig đưa tay trái ra nắm tay phải của Andre. Andre nghe tên người đàn bà kia thì cảm thấy rất sợ, nhưng lòng bàn tay ấm áp của Ludwig đã khiến trái tim căng thẳng của Andre nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

“Tướng quân, ngài nghĩ thế là sai lầm lớn rồi. Beauvoir không phải là một người đàn bà bình thường, cô ta là người được giới nghệ thuật toàn Đức công nhận là nữ bác sĩ nghệ thuật thiên tài có tài năng thiên phú.”

Ludwig nhìn Attenborough đầy thâm ý.

Attenborough cảm thấy kì quái, hỏi:

“Chuyện đó thì có liên quan gì tới Miller?”

Ludwig híp mắt.

“Niềm đam mê lớn nhất của Beauvoir chính là sưu tập da của những người trẻ tuổi xinh đẹp. Tiểu thư Miller xinh đẹp như vậy, chuyện đó tất cả mọi người đều biết.”

Attenborough nhíu mày.

“Nhưng nghe nói quan hệ của Miller với Beauvoir cũng không tệ lắm.”

Ludwig khom lưng ấn xì gà trên tay xuống gạt tàn.

“Tướng quân, từ nhỏ tôi đã được dạy dỗ về nghệ thuật, vì vậy chuyện trong giới nghệ thuật tôi cũng biết đôi chút.”

“Năm đó Beauvoir vừa tốt nghiệp đã hoàn thành tác phẩm gây chấn động một thời, tên là:《 nụ hoa vĩnh cửu 》—— đó là mô hình cơ thể người được chế tạo từ da trẻ sơ sinh.”

“Mà trẻ sơ sinh đó. . . . . . Chính là đứa con đầu tiên của người hầu nữ thân cận của cô ta, người hầu này đã chăm sóc cô ta sáu năm rồi.”

Attenborough trừng lớn hai mắt, không nói gì, sau đó ngẩng đầu hỏi:

“Cô ta không bị bắt ngồi tù ư?”

Ludwig lắc đầu.

“Không biết tại sao người hầu nữ kia lại không khởi tố cô ta. Dân không kiện, quan cũng không để ý, hơn nữa thầy giáo của cô ta lại là nhân vật có quyền lực trong giới nghệ thuật và giữ vị trí quan trọng trong thượng tầng nước Đức, vì thế rốt cuộc cũng không giải quyết được gì.”

“Dù sao thì kể từ đó, thành tựu nghệ thuật và sở thích cuồng nhiệt biến thái dành cho nghệ thuật cơ thể người của cô ta đã được lưu truyền khắp giới nghệ thuật.”

“Ngày kế nhiệm chức hội trưởng của ‘hiệp hội trao đổi nghệ thuật cơ thể người cao cấp toàn Đức’, cô ta đã nói một câu thế này: ‘đứa con đầu tiên của tôi, tôi sẽ hiến tặng nó cho nghệ thuật’, vì thế lâu nay sĩ quan chỉ huy Hans Koch không còn dám ở chung với cô ta.”

Ludwig giật nhẹ miệng, nói với Attenborough:

“Những kẻ say mê nghệ thuật cuồng nhiệt đều là kẻ điên.”

Attenborough lại lâm vào im lặng một lần nữa, Ludwig quay đầu sang nhìn Andre.

Andre mở to hai mắt, cảm thấy Ludwig nói rất có đạo lý. Nếu là lúc trước có lẽ cậu cũng không tin, nhưng trên đời thật sự có người đàn bà kinh khủng như vậy tồn tại, vì vậy Andre tin.

Thế nên khi Ludwig nói có thể Miller đã bị mụ phù thuỷ kia bắt đi lột da, Andre cảm thấy chuyện này hoàn toàn có khả năng.

Attenborough hít một hơi, đột nhiên nhìn Andre, nói:

“Cậu bé, cậu cảm thấy thiếu tá nói có đúng không?”

Andre đỏ mặt, nhích lại gần bên người Ludwig, rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói:

“Tướng quân Attenborough, tôi tin tưởng sự phán đoán của Ludwig.”

Attenborough đứng lên, đưa tay lấy mũ đội lên đầu. Ludwig cũng đứng dậy nhìn Attenborough.

Attenborough nói:

“Thiếu tá, chuyện này đành trông cậy vào cậu, tôi có rất nhiều việc phải làm ở bên trại tập trung. Cậu nhất định phải giúp tôi bắt được hung thủ, tôi tin tưởng cậu, cậu xem thử có thể tìm được Miller về hay không.”

“Nếu Miller còn có thể sống sót trở về, cậu hãy đưa nó về, sau đó giết chết người đứng sau tấm màn kia. Nhưng nếu Miller đã chết, cậu hãy dùng cực hình tàn khốc nhất giết cô ta, sau đó gửi máy chụp hình cho tôi.”

Ludwig gật đầu.

“Không thành vấn đề, tướng quân.”

Attenborough hài lòng gật đầu, tiếp theo quay lưng chuẩn bị rời đi.

Lúc đi tới cửa, Attenborough đột nhiên xoay người lại, nghiêm túc nhìn Ludwig, trầm giọng nói:

“Thiếu tá, nếu Miller đã bị binh sĩ quân đồng minh cưỡng hiếp, cậu hãy giúp tôi xử tử nó, đó sẽ là sự trung thành cao nhất của nó dành nước Đức và nguyên thủ, còn tôi sẽ cảm ơn cậu.”

Ludwig gật đầu.

“Được, tướng quân.”

Andre ngơ ngác đứng phía sau Ludwig, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Attenborough, không nói nên lời.

Ludwig xoay người nhìn Andre một cái, đưa tay nhéo mặt Andre.

“Bé ngoan? Sao vậy?”

Andre ngẩng đầu nhìn Ludwig:

“Ludwig, sao vừa rồi Attenborough lại bảo anh xử tử Miller?”

Attenborough đi rồi, Andre cũng không còn gọi ông ta là tướng quân gì nữa, dù sao ông ta cũng không phải là người tốt.

Ludwig đưa tay nắm bàn tay thon gầy của Andre, đặt vào lòng bàn tay của mình.

“Bởi vì Adolf đã từng nói: đàn ông phóng túng bản thân quan hệ với đàn bà quân đồng minh, hay đàn bà phát sinh quan hệ với đàn ông quân đồng minh, bất luận xuất phát từ nguyên nhân và mục đích gì, đều là sự sỉ nhục sâu sắc đối với dòng máu Đức. Gần đây ở tuyến đông có một sĩ quan cấp sư đoàn đã tự sát do cảm thấy nhục nhã vì đã cưỡng hiếp một phụ nữ Soviet.”

Andre đỏ mặt, tựa vào người Ludwig, nói nhỏ:

“Ludwig, anh nói xem, tôi và anh đã làm loại chuyện đó, có khi nào người khác sẽ nói gì anh hay không? Có phải tôi đã làm bẩn dòng máu của anh rồi không?”

Ludwig không có biểu tình gì nhìn Andre.

“Andreyevich, em là nam, không phải là nữ.”

Andre ngượng ngùng cười.

“Vậy nếu Miller xảy ra chuyện gì với quân đồng minh, anh sẽ giết cô ta sao?”

Ludwig gật đầu, không chút do dự nói:

“Đúng vậy, tôi sẽ giết cô ta.”

Chỉ cần cô ta trở lại, tôi nhất định sẽ giết cô ta.

Andre nghi hoặc nhìn Ludwig.

“Anh nói xem, bây giờ Miller đang ở đâu? Sao đột nhiên cô ta lại biến mất?”

Ludwig híp con ngươi màu xám bạc, lạnh lùng nói.

“Có lẽ là ở dưới địa ngục.”

Andre còn chưa nói tiếp, Ludwig đã đưa tay ôm Andre vào trong lòng.

“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Andre gật đầu, đi theo Ludwig vào phòng ăn chuyên dụng dành cho các sĩ quan.