Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị

Chương 13




Uống xong một ly cà phê nhựa đường, thói quen nhức đầu của anh đột nhiên tự dưng phát tác, bụng cũng bắt đầu thấy đau.

Điều này làm cho anh không tự chủ được là lại nghĩ tới lần trước báo hại anh nôn cả một buổi chiều vì mùi đậu phụ thối, dù sao mùi cà phê này còn đỡ, làm cho dạ dày của anh lại kịch liệt lật khuấy lên.

Nghê Tất Thư người phụ nữ này, căn bản là trời cao phái tới khảo nghiệm anh thật là đại phiền toái!

"Chủ tịch, buổi trưa anh phải đi ra ngoài sao?" Nghê Tất Thư từ ngoài cửa đi tới, cầm hộp tiện lợi đứng ở bên ngoài.

Nhìn sắc mặt của anh xem ra không tốt lắm, giống như bị bệnh, lại cũng giống như còn hờn dỗi chuyện buổi sáng.

"Không cần." Anh tối tăm ngẩng đầu liếc nhìn cô

"Vậy anh có muốn ăn không?" Cô cẩn thận hỏi, âm thầm cầu nguyện anh đừng nghĩ đến vụ đậu phụ thối hôm trước.

"Không cần." Còn ăn? Anh đang bị chén cà phê nhựa đường kia chơi đùa làm dạ dày đang chảy máu.

"Không ăn cơm sao được?" Nghê Tất Thư kêu lên, bộ mặt giống như trên đường thấy con chó lang thang không có cơm ăn.

"Đầu tôi đau lắm không thoải mái, không muốn ăn." Anh chỉ muốn cô im miệng, không ngờ những lời này lại làm cho cô càng quan tâm hơn.

"Nhức đầu?" Cô khẩn trương chạy đến trước bàn cúi đầu quan sát anh."Anh không sao chứ? Nghe nói hiện tại rất nhiều người công việc bận rộn, không phải lao lực chính là chảy máu não, anh ngàn vạn lần không thể bỏ rơi tôi nha!"

Lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, anh cuối cùng cũng phát hiện ra người phụ nữ này thì ra là thiếu đầu óc.

"Cám ơn sự nguyền rủa của cô." Anh vuốt vuốt mi tâm.

Trên bàn còn có một cặp tài liệu chờ anh xử lý, thiết kế xây dựng cao ốc văn phòng đang chờ phê duyệt, một chút nữa còn muốn đi đến Sở kiến trúc cùng kiến trúc sư thảo luận một số vấn đề về thiết kế nội bộ, hoạch định chi tiết.

Vừa nghĩ tới một số công việc, anh lập tức kéo ngăn kéo ra, kéo mấy lần mới mở được ngăn kéo ra vì rỉ sắt mắc kẹt, từ bên trong lấy ra hai viên thuốc chuẩn bị ném vào trong miệng.

"Khoan, anh uống cái gì vậy?" Một cái tay nhỏ vội ngăn anh lại.

"Aspirin." Anh trừng mắt nhìn như nhu nhược.

"Làm sao anh có thể uống thuốc lung tung?" dùng tay nhỏ bé không khách khí mở bung bàn tay của anh ra, đem hai viên thuốc ném vào thùng rác, nghiễm nhiên coi anh như một đứa trẻ ba tuổi cứng đầu cứng cổ.

"Cô —" anh trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mắt rất tức giận, nhưng ngược lại không biết nên phản ứng ra sao.

"Xoa bóp đối với đau đầu rất hữu hiệu, tôi giúp anh!"

"Không cần, tôi không sao. . . . . ."

"Nhức đầu làm sao lại không có việc gì?" Cô giống như bà mẹ già nói."Không nói nhiều nữa, tôi xoa bóp cho anh trong vòng mười phút, nhức đầu sẽ lập tức đỡ rất nhiều."

Không nói lời gì , một đôi tay nhỏ bé âm ấm mềm nhũn dán lên hai bên huyệt Thái Dương của anh, bên vê bên kìm, sức tay có sức lực nhưng không mất đi êm ái.

Anh chỉ biết Nghê Tất Thư về kỹ xảo đánh bài mạt chược nổi danh gần xa, còn chưa có nghe thấy cô biết xoa bóp, vô cùng thuần thục thật giống như là chuyên gia.

Khoảng cách của hai người quá gần, bộ ngực của cô theo động tác vô ý quét qua lưng của anh, khiêu khích một hồi không khỏi rung động. Cô lại không chút nào phát hiện, hai mắt thủy chung quan tâm nhìn vào thái độ của anh.

Anh không phải nhân cơ hội mà sỗ sàng cợt nhã, tự nhiên cảm thấy không được tự nhiên, thỉnh thoảng hoạt động thân thể của cô đụng chạm, thật ra thì, sợ nhất là mình đối với cô có phản ứng sinh lý.

Phùng Đốc không thể không thừa nhận, cô xoa bóp cho anh cực kỳ thoải mái, anh không tự chủ được nhắm mắt lại, trong cổ họng mơ hồ rên rỉ.

Cô sử dụng tất cả vốn liếng, dường như muốn đem thần trí tâm hồn của anh tất cả vào Cửu Trọng Thiên mới cam tâm, để cho anh không có cơ hội mở mồm.

"Khá hơn chút nào không?" Giống như là sợ đã quấy rầy anh, cô sát vào bên lỗ tai anh cẩn thận hỏi.

Mạnh mẽ hồi hồn, anh đột nhiên quay đầu lại thiếu chút nữa bị cô bắt quả tang, hai người chưa tỉnh hồn nhìn nhau, mặt đối mặt, môi đối với môi.

Ánh mắt giao nhau một nơi đột nhiên bắn ra tia lửa, ánh mắt của bọn họ không hiểu dây dưa thành một lúc, ai cũng không chịu là người đầu tiên lui ra một bước, hai cặp môi chỉ kém mấy cm là có thể đụng phải lẫn nhau, bọn họ thậm chí còn có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của đối phương, từng trận mê người phun về phía đối phương làm cho đầu óc choáng váng.

Hơi thở của cô rất ngọt, như trêu chọc làm cho người ta nghĩ đến việc nếm một hớp hương vị ngọt ngào như kẹo đường, da thịt trắng nõn không tỳ vết dưới ánh mặt trời xem ra trong trắng lộ hồng, ánh mắt như sương mù giống như là mùa hè trên mặt biển, mơ hồ lại sâu thẳm động lòng người.

Cô luôn luôn là cô gái vô tâm, gấp gáp sơ ý, không ôn hòa uyển chuyển, nhưng giờ khắc này, anh lại cảm thấy con người cô rất đáng yêu làm cho người ta ý loạn tình mê.

Môi của anh giống như là bị hương vị ngọt ngào mật hoa hấp dẫn, từng bước một đến gần hai mảnh ngọt mềm. Cổ họng của anh phát khô, a-đrê-na-lin cuồng tiết ra, nhịp tim bị khống chế, giờ phút này cảm giác, hoàn toàn không giống như bị nhức đầu.

Lúc ban đầu, anh cảm giác đầu của mình như bị xé rách thành hai nửa rất đau, thế nhưng sau khi được cô mát xa không giải thích được tự dưng biến mất!

Môi hai người giống như tăng cường nam châm không bị khống chế hấp dẫn lẫn nhau, rồi lại giống như là Satan ở dưới ma chú làm người ta khó có thể kháng cự, mắt thấy đôi môi lửa nóng sắp giao nhau —

"Cô Nghê, đồ ăn có chưa?"

Hai cặp môi giống như là bị bỏng tựa như hỏa tốc tách ra, cùng lúc, một thân hình khổng lồ tráng kiện mặc đồng phục đứng sững ở cửa.

"A. . . . . . Hoàn, còn chưa có!" Vội vàng từ bên cạnh Phùng Đốc nhảy ra, cô cầm lấy giấy bút giả bộ bận rộn nói, hoàn toàn không dám nhìn người, gương mặt đỏ bừng.

"Có thể hay không phiền nhanh một chút, nhiều người đang chết đói rồi!"

Bình thường tất cả công nhân bí mật cùng Nghê Tất Thư cãi nhau ầm ĩ tựa như bằng hữu, nhưng mà giờ phút này có chủ tịch ở đây, anh ta dùng từ có vẻ cực kỳ khách khí.

Anh ta cũng không quên sự kiện lần trước, bọn họ bị chủ tịch bắt một tuần lễ liên tục ở dưới ánh mặt trời tập hợp tinh thần. Nghe huấn thị bọn họ không sợ, nhưng sợ bị phơi chết dưới nắng 35 °C mà choáng váng té xỉu.

"Tôi sẽ đi!"

Vừa rồi hai người lau súng cướp cò, thiếu chút nữa ủ ra ngoài ý muốn, cô xấu hổ căn bản không dám nhìn anh lâu, vội vàng đi về bàn làm việc, cố tình bận rộn bắt đầu gọi điện thoại liên lạc bên ngoài mang bữa trưa đến.

Nhìn bóng dáng bận rộn của cô, anh như có điều suy nghĩ ánh mắt thật lâu không thu trở lại.

Tràn ngập hơi thở ngủ say trong phòng, u ám không tiếng động.

Ánh trăng nhàn nhạt từ cửa sổ sát đất phóng vào, mơ hồ chiếu ra một bóng người trên giường, thân thể chiếm hơn phân nửa cái giường.

Đêm khuya yên tĩnh, "vạn lại câu tịch" (không có một âm thanh), chỉ mơ hồ nghe được tiếng chó sủa nơi xa truyền đến.

Đột nhiên một bóng đen từ ngoài cửa sổ thoảng qua, bóng dáng lén lén lút lút. . . . . . Không mà là vụng về bò vào ban công, rơi xuống đất còn bị ngã bốn chân chổng lên trời.

Bóng đen hoảng hốt luống cuống vội vàng bò dậy hướng cửa phòng của nhìn quanh, thấy trong phòng không có động tĩnh mới vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm.

Bước chân khẽ khàng, bóng đen vọt đến cửa sổ sát đất thử dò xét tính đẩy cửa sổ sát đất, vui mừng phát hiện cửa không có khóa, đúng là ông trời hào phóng thành toàn ý tốt.

Bóng đen cẩn thận đẩy ra cửa sổ sát đất, bước vào gian phòng yên tĩnh, từ ngoài cửa sổ có một chút ánh sáng chiếu vào, cuối cùng thấy được mục tiêu tối nay.

Rón ra rón rén đến bên giường, bóng đen ngồi chồm hổm cúi người sợ bị phát hiện, nhưng kỳ thật so với người lùn chiều cao không sai biệt lắm căn bản không cần lo lắng.

Người đàn ông trên giường nhìn giống như ngủ không được an ổn, lông mày đang nhíu chặt khiến gương mặt tuấn tú thêm một vết gấp sâu, nhưng vẫn đẹp mắt khiến người nhìn thấy mê.

So với thật nhiều năm trước kia bây giờ mới được nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, anh bây giờ đã là một người đàn ông chân chính, anh tuấn thành thục, tràn đầy sức quyến rũ, ngay cả đang ngủ bộ dạng cũng đẹp mắt như vậy!

Bóng đen định cả người nằm ở bên giường, nhìn chòng chọc anh, nước miếng khi nào chảy xuống khóe miệng, nhỏ giọt trên cánh tay của anh cũng không hề hay biết.

Cảm thấy trên cánh tay ấm áp ướt khác thường, đã từng là lính huấn luyện nên lòng cảnh giác đã làm anh thần trí nhất thời tỉnh táo, hai mắt không ngờ cả kinh, cả người bật lên .

Anh phản ứng kịch liệt, trạng thái hoảng hốt nhìn thấy bóng người sợ đến nỗi ngay cả lui mấy bước, thiếu chút nữa nhẩy ra cửa sổ.

Có thể làm cho đường đường đấng mày râu hù dọa thành cái bộ dáng này, có thể khẳng định người này cực kỳ dọa người —

"Nghê Tất Thư? !" Phùng Đốc kinh sợ rống to, lập tức dùng tay bật đèn ở mép giường.

Bóng ánh đèn chiếu ra khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hoảng trắng noãn, giống như là Tiểu Bạch Thỏ nhu nhược đi nhầm vào hang hổ, sắp bị con cọp hung mãnh gặm không còn cái xương nào.

"Cô vào bằng cách nào?" Anh kinh ngạc trừng mắt nhìn cô, giống như nhìn sinh vật tuyệt chủng không nên xuất hiện ở thế kỷ hai mươi mốt.

"Đi tới." Tiểu Bạch Thỏ nhỏ giọng nói.

Len lén từ dưới mí mắt quan sát anh, Nghê Tất Thư lúc này mới ngạc nhiên phát hiện — Anh không có mặc áo!

Dưới ánh đèn, lồng ngực của anh hiện ra mầu đồng khỏe mạnh, bắp thịt rắn chắc, rõ ràng lộ ra cơ bắp sáu múi hấp dẫn khiến da đầu tê dại.

Trong lúc bất chợt, cô cảm thấy khô miệng, giống như là chạy hết tốc lực mười km, trong phòng …… lạnh lãnh khí cũng đều tắt không được cả người vẻ này mau thiêu đốt hơi nóng.

Cô chưa từng bao giờ nghĩ đến sẽ nhìn thấy loại hình ảnh này, nghĩ đến việc anh có thể dắt tay cô, hôn đôi môi nhỏ giống như hình ảnh trên phim nghĩ đến việc này làm cho cô đỏ mặt, thật sự quá kích thích!

Cảm giác khuôn mặt nhỏ nhắn nóng đến muốn nổ tung, biết rõ không nên nhìn, e lệ rồi lại đem ánh mắt thèm khát nhưng vẫn không nghe sai khiến hướng anh nhìn xuống cái mền nơi hạ thân quét tới.

"Tôi hỏi cô, làm thế nào đi vào được nhà tôi?"

Con cọp nhe răng nhọn tức giận gầm thét, đột nhiên trong đầu cô mập mờ nghĩ thế nào rống trống trơn.

"Bò vào. . . . . ." Đầu nhỏ rũ thấp hơn.

Tiểu Bạch Thỏ hoàn toàn đã phá vỡ định luật sinh vật, dám bò vào hang hổ.

Kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ — Phùng Đốc toàn thân lông mao dựng đứng.

"Cô có thói quen nửa đêm âm thầm vào phòng (của) đàn ông (trong nhà theo đạo Hồi)?" Con cọp răng sắc hận khàn giọng nói, đang suy nghĩ giống như Tiểu Bạch Thỏ tự mình nộp mạng.

"Dĩ nhiên không có!" Nghê Tất Thư mặt đỏ tới mang tai."Tôi không có ý đồ bất lương, chỉ là tới thăm anh."

"Tôi có cái gì tốt?" Lúc nào thì anh thành ngắm cảnh động vật?

"Anh hôm nay không đúng lắm." Cô một bộ rõ như bàn tay nói: "Anh bình thường không tới hai giờ sẽ không tắt đèn đi ngủ."

"Làm sao cô biết?" Anh trừng mắt nhìn cô."Cô rình tôi?"

"Nói rình thì không phải! Tôi chỉ là thỉnh thoảng quan tâm chú ý một chút thôi."

Trên thực tế, thất nghiệp hơn mấy tháng trong thời gian này, cô mỗi ngày trong lúc rãnh rỗi, mật thiết chú ý từng cử động của anh, quả thật so đám chó săn còn lợi hại hơn nhiều.

"Anh yên tâm, tôi cái gì cũng không thấy, anh mỗi lần bắt đầu thay quần áo tôi lập tức dời tầm mắt đi, thật!" Khá lắm giấu đầu lòi đuôi!

Đảo mắt thấy mặt Phùng Đốc vô lực rên rỉ.

Chờ một chút anh ta nhất định phải kéo rèm che, nếu không có việc gì tuyệt đối không kéo ra, canh phòng nghiêm ngặt tường ngăn có mắt, để miễn bị người có lòng rình coi!

"Anh đã khá hơn một chút chưa?"

"Cái gì khá hơn?" Anh phiền não hỏi ngược lại, thật sự rất khó ở, nửa đêm phát hiện có người phụ nữ bò vào phòng của mình, còn cố gắng suy nghĩ giữ tỉnh táo.

"Đầu của anh đau."

Giống như trăng lưỡi liềm cùng dạng miệng cười cong cong, lập tức làm cho anh nhớ lại cảnh hôm nay. . . . . . Không, là"Kịp thời" cắt đứt hôn.

"Vốn là tốt lắm, nhưng gặp lại cô lại bắt đầu đau rồi." Anh cố ý chọc giận cô.

"Tôi là quan tâm anh thôi." Nghê Tất Thư không có đần như vậy, dĩ nhiên nghe hiểu được lời nói giễu cợt của anh.

"Cô nên quan tâm bản thân mình đi, lát nữa cô muốn trở về thế nào."

"Đừng lo lắng, tay chân tôi rất gọn gàng, không thành vấn đề!" Bản lĩnh của cô luôn luôn tinh xảo, chuyện vừa rồi chỉ là — ách. . . . . . Ngoài ý muốn!

"Cô không thành vấn đề, nhưng tôi có!" Anh tức giận việc trở về của cô."Cô nghĩ định biểu diễn tuyệt kỹ võ nghệ cao cường à, làm phiền cô tới nhà người khác đi, chớ hại tôi mang nỗi oan trên người."

Người phụ nữ này thật lỗ mãng liều lĩnh, ai biết được lát nữa cô có thể hay không lại hồ đồ ngẩn người, không cẩn thận ngã xuống?

"Đó. . . . . ." Cô không che giấu được mất mát. Còn tưởng rằng anh là lo lắng cho cô, thì ra là anh lo lắng khi cô trở về lại bị ngã thành bánh thịt.

"Cô mau đi về đi." Anh khoát tay đuổi cô, ngộ nhỡ nếu bị cha anh thấy được, không tránh được cuộc cách mạng gia đình.

"Anh thật không có việc gì?" Miễn cưỡng xoay người đi hai bước, cô quay đầu lại không yên tâm hỏi.

"Tôi, rất, tốt!" Âm thanh của anh từ trong kẽ răng nói, thề rằng nếu như cô không đi, anh liền đem cô ném ra.

"Tôi đi đây?" Cô nhìn anh, chờ anh có chút phản ứng.

Anh đần mặt không lên tiếng, nét mặt sảng khoái giống như cuối cùng cũng đuổi đi một con con ruồi đáng ghét.

"Ngủ ngon." Cô thấp giọng nói, một cỗ phiền muộn xông lên đầu.

Kéo cửa sổ sát đất ra, gió mát đêm hè hướng mặt thổi tới, lại chà xát lòng cô lạnh lẽo dâng lên.

Đi ra ban công đóng cửa sổ sát đất, bên trong gian phòng cặp mắt sáng quắc căng thẳng nhìn cô vị khách không mời mà đến rời khỏi địa bàn của anh.

Bên ngoài ban công là cây Bồ Đề cổ thụ hơn hai mươi năm, hình như cây này do cô và anh gieo trồng từ bé, hôm nay trở thành cây đại thụ.

Không biết thế nào, từ ngọn cây ánh trăng lạnh lùng lại để cho cô có chút cảm thấy sống mũi cay, quan hệ giữa bọn họ không phải là như vậy ư!

Một cước nhảy ra ban công, cô không yên lòng đưa tay muốn leo lên một nhánh cây thô thì trong lúc bất chợt tay trợt xuống, không bám được nhánh cây, ngược lại cả người mất đi thăng bằng, thật may là một tay còn cầm chặt ở trên lan can.

Cô nhếch nhác vừa hoảng sợ, căn bản không dám lên tiếng kêu cứu, ngộ nhỡ kinh động hai nhà!

Người rũ xuống lan can lung la lung lay, trong lòng run sợ len lén nhìn xuống dưới, mặt đất xa xôi mà âm u giống như 18 Tầng Địa Ngục, chờ xách lấy cái mạng nhỏ của cô tự động đi báo danh.

Nghĩ là mình sẽ ngã thành thịt nát, trong lúc bất chợt, cửa sổ sát đất xoạt một tiếng kéo ra, ngay sau đó cánh tay cô tê dại đến cơ hồ sắp không chịu được nữa vì bị một đôi bàn tay vững vàng cầm, đem lấy cô từ từ kéo lên trên.

Trong hỗn loạn mở mắt nhìn lên trên, bóng đêm âm u nhìn bóng dáng của anh chỉ thấy trên người anh tản ra ánh trăng trắng muốt.

Đường cong này để cho cô chuyên chú quan sát một hồi lâu, trong lúc bất chợt, cô hung hăng hít hơi, gương mặt từ trắng bệch biến thành đỏ tươi.

Cái đó đúng. . . . . . Cái mông?

Này bày tỏ, anh, anh, thân dưới anh không có mặc quần dài? !

Nhất thời cứng ngắc, mắt cũng không dám nhìn loạn, bởi vì vị trí hiện tại của cô có lẽ lại vừa vặn đối với ở …anh —

Lập tức không nghe sai khiến máu mũi từ trong mũi cô chảy ra!