Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị

Chương 9




"Cái gì? Cô bé kia chính là người hàng xóm đối đầu với nhà cậu à?"

Cao Dương trừng lớn mắt, miệng há ra có thể đặt đủ chiếc bánh màn thầu.

Đi tới Đệ Nhất Gia công ty do huynh đệ tốt thành lập, mông ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ phía vả lại rỉ sắt nghiêm trọng giống như là sắp gãy; còn phía dưới chân làm anh ta sững sờ kinh ngạc sàn nhà như sắp sập đến nơi rồi.

Lấy tư cách là huynh đệ nghĩa khí đi tới quỷ ốc, sự hy sinh thật sự quá đáng ! Anh ta đắc chí thầm nghĩ.

"Đây là ý gì? Cậu nói rõ hơn một chút." Lần này chuyện thú vị!

Người là do hắn tìm, nhưng Cao Dương giống như hoàn toàn quên chuyện này, nói gì là có chút áy náy, chỉ cảm thấy giống như có chuyện kích thích sắp xảy ra.

Phùng Đốc híp mắt tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn ra ngoài cửa sổ mất hồn, hồi lâu không có đáp lời.

Hoàng đế không vội, thái giám lại gấp, người này thật đúng là thừa nước đục thả câu, cố ý nghĩ giết hắn phải không

"Hello, có người ở sao?" Cao Dương gõ gõ đầu của hắn.

"Cô là ta hàng xóm, cha tôi cùng với cha cô ta là kẻ thù không đội trời chung." Hắn thu hồi ánh mắt, phiền não giải thích.

"Vậy các người đây?" Hắn (Cao Dương) mặt mong đợi.

"Không lui tới." Miệng anh ta nói chứ không phải là tim nói. Chỉ có anh ta biết, bọn họ đã từng có thừoi gian vui vẻ, thời gian khi còn là trẻ con vô lo, vô nghĩ.

"Thì ra là ân oán của đời trước, các ngươi là người hy sinh? !" Thật là kịch hay đây.

"Đây thật là — rất có ý tứ rồi !" Anh ta ngạc nhiên thở hổn hển nói.

Phùng Đốc không vui lướt mắt nhìn hắn."Tại sao giọng điệu của cậu nghe như rất vui khi người khác gặp nạn nhỉ?"

"Không, làm sao biết chứ? Ý của tôi là, không khỏi cũng quá khéo chứ!" Hắn nở nụ cười thiện lương.

"Còn không phải là nhờ cậu ban thưởng." Phùng Đốc sắc mặt không tốt liếc hắn một cái.

"Vậy tại sao cậu lại giữ cô ta?" Cao Dương hoài nghi hỏi.

"Chuyện này. . . . . ." Anh ta nhất thời cứng họng." Tôi chỉ cho cậu chút thể diện, huống chi trước mắt tôi có nhu cầu cần một người giúp tôi xử lý chuyện vụn vặt."

"Thật sao?" Cao Dương mập mờ cười mờ ám."Sẽ không phải do nhiều năm không gặp mặt, đột nhiên phát hiện thấy người ta dáng dấp duyên dáng yêu kiều, mềm mại đáng yêu, mới cố ý đem người ta giữ lại, nghĩ từ từ ăn sạch chứ?"

"Cậu đi luôn đi!" Phùng Đốc không khách khí mắng.

"Giận, được, tốt! Cái này là bí mật nhỏ, tôi dù sao cũng là huynh đệ của cậu tuyệt đối sẽ không chọc phá." Hắn cười nhếch miệng, vỗ lấy ngực bảo đảm."Người kia thật là tiểu thư ký khả ái đây?" Hắn mặt mong đợi, ngoái đầu ra hướng ngoài cửa nhìn quanh.

"Quét kho hàng đi." Hắn không sợ hãi nói.

"Cái gì?" Hắn cả kinh, thiếu chút nữa ngã xuống ghế."Cậu vừa nói gì?" Hắn không nghe lầm chứ?

"Tôi nói cô quét kho hàng đi." Anh ta nhăn mày lại. Anh thế nào chưa từng phát hiện ra tiểu tử này nghễnh ngãng nghiêm trọng như thế?

"Ôi trời ơi!!, Phùng Đốc, nếu như cậu không phải là chủ tịch tàn nhẫn nhất chứ? người ta nhưng cô gái xinh đẹp, cậu lại bảo đi quét dọn kho hàng? !"

"Tôi đã nói rồi, tôi muốn tìm người có thể chịu khổ nhọc." Thật ra thì, mục đích cuối cùng của anh ta là muốn cho cô biết sự khó khăn ở nơi này.

Ai bảo anh nhất thời bị đấng mày râu này quấy phá, vì biểu hiện khí phách người đàn ông, nên mới lưu cô lại, sau đó bày ra vẻ mặt uy hiếp …..

"Vậy cậu nên đi tìm thanh niên cơ bắp mới đúng." Cao Dương oán giận anh ta không biết thương hương tiếc ngọc.

Dù gì, người ta cũng là phụ nữ vì anh ta mà tốn thời gian cả ngày, không phải ăn không ngồi rỗi, thế nhưng anh ta lại không đối đãi người ta thật tốt, lại bắt người ta làm lao công.

Loại cảm giác này, làm cho anh ta liên tưởng đến việc đào được một viên kim cương hiếm thấy, cực kỳ bảo bối nâng niu trong tay, nhưng Phùng Đốc lại đem so sánh với viên đạn là cùng một dạng.

Thật làm cho người ta đau lòng a!

"Cám ơn cậu nhắc nhở, tôi ngày mai sẽ đăng quảng cáo tìm."

Cao Dương trừng mắt nhìn anh ta, nghĩ có nên như anh hùng cứu mỹ nhân không."Cậu đã không cần, tốt lắm, phòng làm việc của tôi đang cần một thư ký chuyên nghiệp, tôi bảo đảm sẽ đối xử tử tế với cô ấy."

"Đừng mơ tưởng!" Anh ta trợn mắt nhìn.

"Công ty cậu quản lý là một công ty tốt, có rất nhiều nhân viên ưu tú chẵng lẽ thư ký không tìm được?" Phùng Đốc ngược lại kể khổ hắn.

Cao Dương sững sờ thật lâu cuối cùng cũng hiểu ý, hắn như thế nhưng quên mất ——Phùng đốc là người rất mạnh miệng.

"Được rồi, sẽ cho cậu một cơ hội, làm ơn đi "người ta, gầy yếu như vậy có cô gái nào lại chịu được vất vả như vậy?"

"Cậu có vẻ rất thích cô ta?" Phùng Đốc nheo mắt lại, giống như là muốn nhìn được đầu mối.

"Người là tôi chọn, tôi đương nhiên thích." Hắn đương nhiên nói

"Cậu thích người nào tôi trông nom không được, chỉ là cậu tốt nhất hiểu một chuyện, hiện tại cô ta là của tôi đấy, cậu đừng mơ ước vọng tưởng."

Nghe anh ta nặng nề biểu thị công khai, Cao Dương trong bụng cười nghiêng ngửa.

Người này căn bản là giấu đầu lòi đuôi!

"Ở đây bao giờ mới có thể thay hình đổi dạng?" Cao Dương quyết định phát huy một chút huynh đệ nghĩa khí, tha cho anh ta một lần.

"Giấy phép xây dựng còn chưa được, tối thiểu còn phải lại đợi thêm cả tháng." Trên mặt anh ta toát ra chút không nhịn được.

"Lại phải chờ à?" Cao Dương chỉ là nhìn anh ta ngồi làm việc trên chiếc bàn ghế cũ kỹ, da đầu cũng tê dại.

"Tôi không vội, cậu gấp cái gì?" Phùng Đốc giễu cợt lướt mắt nhìn hắn.

Thật ra thì, anh ta còn muốn nhìn thấy Nghê Tất Thư giống như ong mật nhỏ, ở nơi này dọn dẹp lau chùi với bộ mặt oán giận nghiêm túc, nhưng luôn làm cho anh ta có cảm xúc phiền não.

"Nói cũng phải." Cao Dương đồng ý gật đầu một cái.

"Chủ tịch, kho hàng đã dọn dẹp xong rồi." Ngoài cửa truyền đến hơi thở mong manh báo cáo.

Trong phòng làm việc hai người đàn ông này bị dọa sợ một giây, Nghê Tất Thư thấy rõ ràng trong phòng làm việc hai người đàn ông cùng giật mình giống nhau.

"Chủ tịch, xin lỗi, đã quấy rầy!"

Cô lúng túng liên tục khom người nói xin lỗi, nghĩ thầm chờ một chút lại bị đuổi đi.

"Tôi đi ra ngoài trước. . . . . . Là anh!" Đang muốn cáo lui, lơ đãng ngẩng đầu liếc thấy ngồi ở trong phòng làm việc, Nghê Tất Thư bỗng nhiên trừng to hai mắt.

Anh ta chính là người ban đầu đã phỏng vấn cô!

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm anh ta, trong đầu trí nhớ nhanh chóng nhớ lại, cô cuối cùng biết rõ nguyên nhân.

Thì ra là, bọn họ là bạn bè, anh ta chỉ thay thế Phùng Đốc phỏng vấn nhân viên, khó trách ngày đó cô đến khách sạn phỏng vấn, ngay cả cửa của Công ty cũng không nhìn thấy, hại cô khi nhận được thông tin trúng tuyển thế nào cũng nhớ không nổi ấn tượng Đốc thị công ty.

"Hi, chúng ta lại gặp mặt!" Cao dương mỉm cười mê người."Cô còn nhớ rõ tôi?"

"Dĩ nhiên, anh chính là tên lường gạt!" Nghê Tất Thư ánh mắt không tốt nhìn anh ta.

"Tên lường gạt?" Cao Dương thiếu chút nữa thì ngã xuống.

Dù gì anh ta đường đường cũng là quản lý công ty tên tuổi, cùng với tên lường gạt không khỏi chênh lệch quá xa chứ? !

"Không sai, anh hại tôi, làm cho tôi tưởng rằng mình đã trúng tuyển Công ty lớn!" Kết quả chỉ là một cuộc không vui.

Bên này, Phùng Đốc nghe vậy, không khỏi có cảm giác, giống như bị ai đó hung hăng đạp cho mấy phát.

Nghe giọng của cô, giống như đối với nơi này rất giận dữ cùng bất mãn, cũng không thể nghĩ là người nào đối với anh ta mặc kệ hiềm khích lúc trước mà chấp nhận sao? !

"Tôi cũng là do Phùng Đốc nhờ mà!" Oan uổng nha, tiểu thư!

"Anh giấu giếm sự thật." Cô một đôi mắt to tròn vo vẫn như cũ trừng mắt nhìn anh ta."Căn bản không có văn phòng chủ tịch Đốc thị!"

"Tôi là bị buộc." anh ta đột nhiên lại gần bên tai cô, lặng lẽ nói.

"Là chủ tịch yêu cầu anh làm sao?" Nghê Tất Thư rất hoài nghi. Phùng Đốc mặc dù tính tình không tốt một chút, là người nghiêm khắc, xem ra là người chính trực, không giống bộ dạng nói láo.

"Không sai, anh ta nói anh ta nhìn thấy lý lịch một người rất đặc biệt." Cao Dương há miệng ba hoa chích chòe không ai bằng.

"Người nào? Đúng, đúng người nào?" Lập tức, Nghê Tất Thư thấy tim mình loạn nhịp, âm thanh khẽ run.

"Cô!" Anh ta len lén tiết lộ.

"Chỉ là, anh ta - người này rất ㄍ—ㄟ, muốn tôi đến chết không được nói ra bí mật này, cho nên cô phải giả bộ không biết gì, tránh cho để cho tôi bị làm khó cô biết không?"

"Biết, biết!" Cô kích động khiến âm thanh run rẩy.

Phùng Đốc đúng là thằng ngốc!

Cô ở chỗ này, cô vẫn luôn ở chỗ này a! Chỉ có một bức tường ngăn cách, nhưng đối với bọn họ mà nói, giống như càng bất quá Vạn Trọng Sơn.

Lập tức, sự bất mãn trong lòng biến mất, chỉ còn dư một cỗ tình nồng mật ý và đem những suy nghĩ trong lòng hỏi —— Cô thích anh ta!

Đúng, từ rất lâu rồi, cô đã thích anh ta.

Nhưng đây là bí mật của cô, cho tới bây giờ cũng không có bất kỳ người nào biết.

Không có nguyên nhân, không có lý do gì, cô chính là thích anh ta, cho dù cô chỉ có thể yên lặng nhìn anh, nhìn anh từ trước đến nay đều biểu hiện rất xuất sắc học hành giỏi giang, sau đó xuất ngoại du học.

Mặc dù cô biết mình không tự lượng sức thích anh, cô vĩnh viễn không thể so được với anh, nhưng, cô chính là thích thôi!

Liếc nhìn người đàn ông tuấn tú sau bàn làm việc, Nghê Tất Thư nâng khóe mắt, khóe môi giống như nữ sinh thẹn thùng, hồn nhiên nhìn anh, quên mất hai giờ trước mình vẫn còn tức giận mắng anh ta.

Dĩ nhiên, cô mặt mày mỉm cười, trong đôi mắt tất cả đều là màu hồng sao, hoàn toàn không nhìn thấy do mình ngâm nước quá lâu nên đôi tay khô nứt, trên người quần áo bẩn thỉu giống như Cô bé lọ lem.

Phùng đốc ngồi thẳng mắt lạnh nhìn hai người bàn luận xôn xao không coi ai ra gì, xem ra có nhiều mập mờ, nhất là Nghê Tất Thư gương mặt còn đỏ hồng, thẹn thùng muốn nói lại thôi.

Bàn tay dùng sức vừa thu lại, dùng tay bẻ chiếc bút đang cầm.

Nghe tiếng âm thanh, hai người không hẹn cùng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn chòng chọc chiếc bút trong tay hắn.

Nhưng, Nghê Tất Thư không phải nhìn chòng chọc vào cái bút bị cắt thành hai khúc, mà là nhìn ngón tay thon dài sạch sẽ của anh ta, tiết lộ người đàn ông này sức lực và trí lực đều rất tốt.

Cô thậm chí ảo tưởng đôi tay đẹp này mà cầm tay của cô, ôm lấy hông của cô, ôm lấy thân thể của cô, không biết cảm giác sẽ thế nào. . . . . .

"Nghê thư ký."

Chợt nghe tiếng gọi, cô đột nhiên nhảy dựng lên.

"À? Chủ, chủ tịch." Cô liếm liếm đôi môi khô, gương mặt chột dạ đỏ hồng, mắt hoàn toàn không dám nhìn vào Phùng Đốc.

"Thay tôi đến ngân hàng một chuyến." Anh đem một xấp biên lai bỏ trên bàn.

"Đó, vâng" cô cẩn thận đến gần hai bước, duỗi tay hoảng hốt lấy chồng tài liệu, trong lòng run sợ phải giống như sư tử đoạt thức ăn.

Cầm lấy chồng tài liệu, Nghê Tất Thư hoảng hốt đi ra cửa.

"Cao Dương, nếu không có việc gì, cậu có thể đi về." Anh ta trả thù tính ra lệnh đuổi khách.

"Được rồi, tôi còn có thể thuận tiện đưa tiểu đáng yêu một đoạn đường."

Nói xong, Cao Dương đã như một làn khói không thấy người đâu.

Tiểu đáng yêu?

Trừng mắt nhìn cửa chính không có ai, Phùng Đốc sắc mặt rất khó coi.

Nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói, cười của hai người, anh ta một lần nữa đem chiếc bút cứng rắn bẻ gãy thành hai nửa.

Chiếc xe thể thao ngoài cửa đi mất, anh ta tức giận ảo não âm thầm khẽ nguyền rủa.

Anh ta đang cùng Cao Dương tranh ngọn gió nào, ghen cái gì?

Ngay từ lúc anh quyết định giữ lại Nghê Tất Thư một khắc kia, anh liền tự nói với mình, giữa bọn họ trừ công việc sẽ không có chuyện gì khác.

Nhưng vừa nhìn thấy hai người bọn họ có cử chỉ thân mật, anh lại không giải thích được vì sao trái tim của mình vô cớ tức giận, quả thật giống như. . . . . . Trúng tà

Một bên là bạn bè tốt nhất của anh, một bên là người phụ nữ anh hắn căn bản không để vào mắt, lại cho anh cảm xúc cả ngày làm cho hỏng bét tới cực điểm.

Hận hận đem bút ném vào thùng rác, anh nghĩ thầm, mình quả thực là dẫn sói vào nhà!