Chu Tước Ký

Quyển 1 - Chương 16: Chúng ta sẽ ở căn phòng lớn




Mặc dù Dịch Thiên Hành vẫn cho rằng siêu năng tựa như một chiếc máy ghi âm bằng hợp kim titan, rơi không nát, còn có thể đem những gì nghe được ghi nhớ, chỉ là như vậy mà thôi. Cho nên đối với trí thông minh của mình từ trước đến giờ không mong đợi vượt ra ngoài tưởng tượng.

Nhưng trên thực tế, đọc nhiều sách như vậy, còn đem tạp thư cũng ghi tạc trong đầu, muốn đần cũng không đần đến nơi nào. Ngươi thử đọc hết Trung Quốc cận đại văn học sử, mỗi từ mỗi chữ đều ghi nhớ, cũng có thể đọc thuộc Hồng Lâu Mộng làu làu đáng sợ cỡ nào. Bởi vậy có thể thấy được đọc nhiều sách, trí lực tự nhiên cũng tăng lên rồi.

Dịch Thiên Hành mặc dù đối với loại phán đoán này cũng có chút hoài nghi, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn rõ ràng đoán được Tiết Tam nhi cùng đám người kia sẽ không chịu để yên, khẳng định còn có thể nghĩ chiêu gì để đối phó chính mình.

Dù sao hắn từ nhỏ đã nhặt rác, trà trộn đúng là thuộc về xã hội tầng dưới chót, muốn đối với ý nghĩ của mấy nhân vật hắc đạo không có một chút hiểu rõ, cũng là không thể. Lưu manh coi trọng mặt mũi, dựa vào thường thường cũng chính là mặt mũi. Ở trước hồng du quán làm chuyện này, Dịch Thiên Hành có thể nói đem mặt mũi của Tiết Tam nhi cũng quét sạch, nếu như hắn tương lai không nghĩ tìm về, chỉ sợ suy nghĩ bằng mông cũng sẽ không tin tưởng.

Hắn cũng nghĩ tới có phải làm chút gì để ứng phó chuyện này hay không. Dù sao cường hãn như hắn, hết lần này tới lần khác là một kể sợ phiền toái. Nếu để một người ngày ngày bị một đám con muỗi vây quanh, vậy ai cũng cảm thấy phiền phức sao?

Nhưng một tuần lễ này hắn chẳng quan tâm lo lắng chuyện này, bởi vì có quá nhiều chuyện chiếm thời gian của hắn.

Có chuyện gì có thể đáng sợ hơn so với bị đám muỗi làm phiền? Đó chính là bị nữ nhân mình yêu thương kéo đi.

...

...

Ngộ Không: Mọi người xem đến? Người này không có chuyện gì thao thao bất tuyệt lề mề chít chít, giống như cả ngày có một con ruồi, ông... Thật xin lỗi, không phải một con, là một bầy ruồi vây quanh ngươi, ông... Ông... Ông... Ông... Bay đến trong lỗ tai của ngươi. Cứu mạng a! Cứu mạng a!

( Ngộ Không ngã xuống đất quay cuồng, dị thường thống khổ.)

...

...

Ngày sau ở tỉnh thành chiếu phim xem Đại Thoại Tây Du, Dịch Thiên Hành giống như là một con hầu tử tận tình rơi lệ, Trâu Lôi Lôi ngồi ở bên cạnh hắn như Quan Âm tỷ tỷ an ủi hắn, nhưng không biết hắn tại sao mà khóc.

Bất quá Dịch Thiên Hành so với Tôn hầu tử hạnh phúc nhiều, bởi vì hướng về phía không phải Đường Tăng đồng tính, mà là Lôi Lôi xinh đẹp động lòng người. Mặc dù miệng có chút càu nhàu, hơn nữa thường xuyên giám đốc công việc vệ sinh của hắn, bao gồm cổ áo cùng sau tai, nhưng... Dù sao cũng là Lôi Lôi a.

Dưới ánh mặt trời sau giờ ngọ, Dịch Thiên Hành cười cười nghĩ, trong đầu ở thiên mã hành không, lỗ tai cũng đang nghe lén thanh âm phía sau, vừa nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, hắn vội vàng khụ một tiếng, lộ ra nụ cười ôn hòa nhất, quay đầu lại nói: "Hội mở xong rồi?"

"Đúng vậy." Trâu Lôi Lôi mỉm cười, tựa như một đóa hoa nở rộ, "Ngươi chờ lâu sao?"

"Không lâu." Dịch Thiên Hành ánh mắt ở dưới ánh nắng chói chan vẫn lấp lánh sáng lên.

"Có mệt hay không?"

"Không mệt."

"Hôm nay mang ta đi nhà ngươi có được hay không?"

"Không được."

Trâu Lôi Lôi gương mặt vô tội lại bắt đầu chuẩn bị họa lên cảnh hoa lê trong cơn mưa.

Dịch Thiên Hành càng thêm vô tội, mang theo nức nở nói: "Lôi Lôi đồng học, đừng dùng mãi chiêu này."

Trâu Lôi Lôi cười một tiếng, nhẹ nhàng đập một cái vào vai hắn, giả giận hỏi: "Tại sao không chịu mang ta đi xem chỗ ở của ngươi?"

"À..." Dịch Thiên Hành suy nghĩ một chút, cân nhắc một chút, nói: "Theo như lời của lão Tiền suy diễn. Ngươi thích ăn trứng gà, không cần thiết phải biết gà mái, vậy càng không cần thiết đi thăm ổ gà sao?"

"Đi chết đi." Trâu Lôi Lôi những lời này không có chút nghiêm túc.

.....................

Trâu Lôi Lôi là một người rất quật cường, rất chấp nhất, rất khả ái, rất thiện lương, dĩ nhiên cũng trước mặt người khác rất dịu dàng, ở trước mặt Dịch Thiên Hành rất hung hãn rất nữ Bồ Tát. Tan học hôm đó, trời vừa tối, nàng cùng Dịch Thiên Hành ở ngã ba chia tay, nàng đem xe đạp dừng ở nơi quẹo vào, qua một lát, nhìn thấy Dịch Thiên Hành cỡi cỗ xe đạp cọc cạch hướng bờ sông đi, mới đem xe đạp đẩy ra ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Nàng lén lút đi theo.

Bờ sông có một mảng lớn gia đình sống bằng lều, là địa phương nghèo nàn nhất trong huyện thành, Trâu Lôi Lôi đối với vùng này vừa xa lạ vừa mang theo một tia quen thuộc, nàng khi còn bé cũng theo cha mẹ sống chỗ này.

Trên đường phố không thắp đèn, đường rất hẹp, đống rác chất đống, nàng mở to mắt to, lúc này rốt cục lạc đường.

Nàng nhẹ nhàng gãi gãi thái dương, hắn luôn miệng nhắc tới tiểu hắc ốc rốt cuộc là bộ dáng gì?

Lúc này nàng phát hiện địa phương cách khu dân cư rất xa, có một ánh đèn như điểm vàng nho nhỏ, tựa như đang réo gọi nàng.

Cho nên nàng từ từ đi tới.

Phía ngoài gian phòng tất cả đều là rác, một cỗ mùi thúi làm người ta khó có thể chịu được lan tỏa chung quanh, ánh đèn nhè nhẹ từ cửa gỗ khó có thể bế hợp tỏa đi ra ngoài.

Nàng giơ tay muốn gõ cửa, nhưng không nén được một tia hiếu kỳ từ chỗ khe cửa len lén nhìn vào.

Cửa bỗng nhiên mở ra.

Dịch Thiên Hành sau khi trở về đang chuẩn bị mặc vào "Đồng phục làm việc" đi cộng hòa thôn nhặt rác, xa xa nghe có người tới, cũng không chú ý, sau lại phát hiện người này lại đến trước cửa tiểu hắc ốc của mình, còn hoài nghi là người của Tiết Tam nhi đến tìm phiền toái, cho nên đem cửa kéo ra. Không ngờ mở cửa nhìn thấy nàng giống như tên trộm nửa ngồi ở cửa, ngây người một chút, bỗng nhiên giật mình: "Không phải là bảo ngươi đừng đến sao?" Trong giọng nói lộ ra một tia nghiêm nghị.

Lôi Lôi sửng sốt, chợt cười một chút, "Không mời ta vào ngồi một chút."

Dịch Thiên Hành quay đầu lại đang nhìn bên trong nhà mình bừa bộn không chịu nổi, trên mặt lộ ra một tia lúng túng: "Xin mời."

.....................

Lôi Lôi an vị ở trên giường của hắn, Dịch Thiên Hành sợ đệm chăn của mình làm dơ cái váy màu vàng của nàng, vội vàng cầm ra quần áo sạch mình bình thường đi học mặc kê ở phía dưới.

Nhìn ánh mắt của nàng quét qua đồ vật ngổn ngang trong nhà mình, Dịch Thiên Hành trong lòng hơi bối rối, lúng ta lúng túng nói: "Bảo ngươi đừng đến, ta cũng không thu dọn."

Trâu Lôi Lôi cười một tiếng nói: "C ăn phòng này còn có thể thu dọn làm sao?" Đưa tay đè nệm, phát hiện phía dưới chính là cỏ khô, trong lòng đau xót, vành mắt đỏ lên: "Ngươi sinh sống thật khổ."

"Không sao." Dịch Thiên Hành lúng túng nhức đầu.

Hắn quả thật không hy vọng Trâu Lôi Lôi đến tiểu hắc ốc—— thiếu niên nam tử thiên nhiên sinh lòng tự ái không cho phép hắn đem góc tối của chính mình, bại lộ trước mặt cô gái mình thích được.

Hắn nghĩ tới tương lai của mình và Trâu Lôi Lôi rất nhiều lần, thậm chí có lúc ảo tưởng nhiều năm sau này, chính mình tốt nghiệp đại học rồi, phát tài, ở tỉnh thành mua một gian nhà một phòng khách ba phòng ngủ, sau đó kết hôn với Lôi Lôi, đem thím Mập cùng Trâu lão sư cũng đưa đến tỉnh thành. Khi rãnh rỗi ngươi sẽ nhớ, đến lúc đó áo gấm về nhà, có thể trời cao biển rộng mà đem Lôi Lôi dẫn tới gian tiểu hắc ốc này, đầy cõi lòng thâm tình nói cho nàng biết: "Đây chính là chỗ ta ở trước kia."

Đúng là một cái kết hoàn mỹ.

Hắn có thể tiếp nhận sau khi hạnh phúc trở về chỗ cũ khổ nạn, cũng rất sợ đem khổ nạn đặt ở phía trước hạnh phúc.

.....................

Trâu Lôi Lôi có chút khó chịu, nhẹ nhàng lôi kéo tay của hắn, nhưng nói không ra lời gì.

Dịch Thiên Hành mỉm cười, cũng không biết nên nói như thế nào.

Ngọn đèn hôn ám chiếu vào thân ảnh hai người tuổi trẻ.

Không biết qua bao lâu.

Lôi Lôi trong mắt mang theo nước mắt, cười nói: "Sau này chúng ta sẽ ở căn phòng lớn."

"Phải!" Dịch Thiên Hành dùng sức gật đầu.

"Sau này phát tài, chúng ta không lấy rác, mà sẽ sai người đi lấy rác." Lôi Lôi mỉm cười, khuôn mặt khích lệ nhìn hắn.

"Phải." Dịch Thiên Hành lại dùng lực gật đầu, "Chúng ta mở bãi rác, xây cho mỗi người nhặt rác một chỗ ở."

Trâu Lôi Lôi khẽ tựa vào vai hắn, bỗng nhiên cánh mũi trừu động một chút, cười ra tiếng: "Đừng quên trong túc xá cần chỗ tắm, nếu không..."

Nàng nhìn con ngươi Dịch Thiên Hành như bảo thạch màu đen, chậm rãi nói: "Nếu không sẽ thúi." Tiếp theo tại trên trán của hắn hôn một cái.

.....................

Ánh trăng ôn nhu chiếu sáng nóc nhà cùng bãi cát bên bờ sông xa xôi. Ở Cao Dương huyện đầu đường khu gia đình sống bằng lều hẹp, Dịch Thiên Hành đi cỗ xe đạp màu xanh của Lôi Lôi, Lôi Lôi ngồi sau lưng hắn, hai tay ôm hông của hắn, mặt tựa vào trên lưng của hắn, nhẹ nhàng ngâm nga, bỗng nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, nhẹ nói.

"Không lấy làm phiền lòng, đừng làm như người xa lạ." Đây là đường xa bổn tiểu thuyết Điền Hiểu Hà ở công trường đưa Tôn Thiếu Bình tới giường mà nói.

"Không cho phép làm Điền Hiểu Hà."

"Ta thích thế giới bình thường."

"Điềm xấu."

"Đồ phong kiến."

"Ít nhất không cần tặng chăn đệm cho ta, cái kia mới mua hai năm."

"Sẽ đưa sẽ đưa, ngày mai sẽ lấy cho ngươi." Lôi Lôi nổi giận nói.

Dịch Thiên Hành thích loại giận dỗi này, cười ha ha, vui mừng đạp xe, ở dưới ánh trăng càng lúc càng xa.

.....................

Hai người đắm chìm dưới ánh trăng xinh đẹp không chú ý tới, ở nơi góc đường có một cỗ xe vận tải treo biển số xe Tứ Xuyên, lúc này lấy tốc độ làm cho người ta kinh hãi vọt sang bên này, trong đêm tối, đèn xe rực sáng làm lòng người hoảng sợ.

Oanh địa một tiếng vang thật lớn, cỗ xe đạp màu xanh khả ái bị xô văng lên trời, vặn vẹo ở trong bầu trời đêm vẽ thành một đạo dấu vết, cực kỳ giống —— vết thương trên bầu trời đêm. Trăng sáng tựa như cũng không đành lòng nhìn thấy chuyện tàn nhẫn như vậy, lén lút trốn vào phía sau tầng mây.