Chúa Có Đó Không? Là Con, Margaret

Chương 15




Tôi cùng gia đình Wheeler đến dự đêm Giáng sinh tại Giáo hội Giám lý Hiệp nhất ở Farbrook. Tôi hỏi Nancy xem liệu tôi có phải gặp ông mục sư không.

“Cậu đùa à!” nhỏ nói. “Đông như kiến ấy. Ông ấy còn không biết cả tên tớ nữa là.”

Có câu nói ấy tôi yên tâm thưởng thức các nghi lễ, nhất là vì không có tiết mục giảng đạo. Thay vào đó đội hợp xướng hát suốt bốn lăm phút.

Gần nửa đêm, tôi mới về đến nhà. Trông tôi mệt đến nỗi bố mẹ chẳng buồn hỏi han gì. Tôi đi ngủ mà quên cả đánh răng.

Chúa có đó không? Là con, Margaret. Con vừa ở nhà thờ về. Con thích đội hợp xướng lắm - bài hát nào cũng hay. Nhưng con vẫn không thật sự cảm nhận được Người. Con thấy mơ hồ hơn bao giờ hết. Con đang cố tìm hiểu nhưng ước gì Chúa giúp con một chút. Ước gì Chúa cho con chút dấu vết gì đó. Con nên theo đạo nào đây? Đôi khi con ước giá mà mình sinh ra đã theo đạo nào đó.

Bà kết thúc chuyến đi biển vừa kịp thời gian lên đường đi Florida. Bà bảo từ lúc tôi đi New York chẳng còn gì hấp dẫn. Mỗi tuần bà gửi cho tôi hai tấm bưu thiếp, gọi cho tôi vào tối thứ Sáu và hứa sẽ trở về trước lễ Phục sinh.

Chúng tôi nói chuyện lần nào cũng như lần nào. Tôi nói trước: “Bà à... Vâng cháu vẫn khỏe... Bố mẹ cháu khỏe ạ... Chuyện học vẫn tốt... Cháu cũng nhớ bà.”

Sau đó đến lượt bố: “Mẹ à... Vâng cả nhà vẫn khỏe... Thời tiết dưới đó thế nào?... Sớm muộn gì rồi cũng thế. Chính vì thế người ta mới gọi nó là bang Ánh Nắng.”

Cuối cùng là mẹ: “Chào mẹ Sylvia... Vâng Margaret vẫn ổn... Tất nhiên, con chắc chứ... Vâng - mẹ cũng giữ gìn nhé.”

Sau đó tôi lại cầm máy lần nữa: “Tạm biệt bà. Gặp nhau sau nhé.”

Vào tuần thứ hai của tháng Một, thầy Benedict thông báo các học sinh nữ khối Sáu sẽ được xem một cuốn phim vào chiều thứ Sáu. Lũ con trai sẽ không xem, trong lúc chiếu phim bọn con trai sẽ thảo luận với thầy giáo dạy thể dục từ trường cấp hai cử xuống.

Trong giờ học Nancy gửi cho tôi một mẩu giấy viếtBắt đầu thôi - Bộ phim khủng về giới tính.

Khi tôi hỏi lại thì nhỏ giải thích rằng ban phụ huynh bỏ tiền ra tài trợ và chương trình này có tên Những Điều Các Bạn Nữ Cần Biết.

Về đến nhà tôi báo luôn với mẹ. “Thứ Sáu này trường con sẽ tổ chức chiếu phim đấy.”

“Mẹ biết rồi,” mẹ tôi trả lời. “Trường đã gửi thư cho mẹ. Phim về kinh nguyệt.”

“Chuyện đấy con biết hết rồi.”

“Mẹ biết,” mẹ nói. “Nhưng vẫn cần phải chiếu phim để chắc chắn tất cả các bạn nữ đều biết, phòng trường hợp mẹ các bạn ấy không giải thích đầy đủ.”

“À ra thế.”

Thứ Sáu, lũ chúng tôi cười rúc rích với nhau suốt buổi sáng. Cuối cùng, đến hai giờ chiều, lũ con gái xếp hàng đi vào phòng chiếu. Chúng tôi chiếm hết ba hàng ghế đầu tiên. Trên bục đã có một phụ nữ mặc bộ đồ màu xám đứng sẵn. Mông cô này đến là hoành tráng. Và cô ấy cũng đội mũ nữa.

“Chào các em,” cô mở lời. Cô cầm một chiếc khăn tay, thỉnh thoảng lại vẫy về phía chúng tôi. “Hôm nay cô sẽ trình bày với các em về Những Điều Bạn Gái Nên Biết, do công ty Cô gái Bí mật. Sau khi cuốn phim kết thúc, chúng ta sẽ thảo luận thêm.” Giọng cô rất du dương, nghe như của phát thanh viên vậy.

Đèn phụt tắt và cuốn phim bắt đầu. Người thuyết minh trong phim đọc là kinh ngu-y-ệ-t. “Các em hãy nhớ lấy. Hiện tượng này gọi là kinh n-g-u-y-ệ-t.” Giọng thuyết minh vang lên. Gretchen ngồi cạnh, đá tôi một phát, tôi bèn đá Nancy; thế là chúng tôi cùng bụm miệng lại để không cười thành tiếng.

Cuốn phim giảng giải về buồng trứng và lý do vì sao phụ nữ có kinh ngu-y-ệ-t, nhưng không nói chúng tôi sẽ cảm thấy thế nào, chỉ trình bày qua loa là sẽ không đau, điều này thì chúng tôi biết rồi. Và phim cũng không quay hẳn cảnh phụ nữ có kinh nguyệt. Phim chỉ nói đó là điều tuyệt vời của tạo hóa và chúng tôi sẽ sớm trở thành phụ nữ, chỉ có thế. Hết phim cô mặc bộ đồ xám hỏi chúng tôi xem có muốn hỏi gì không.

Nancy giơ tay, khi được cô Đồ Xám chỉ, nhỏ hỏi, “Thế còn băng vệ sinh ống thì sao ạ?”

Cô Đồ Xám úp khăn tay lên miệng, ho một tiếng rồi giải thích, “Khi các em chưa lớn hẳn thì không nên dùng băng vệ sinh ống.”

Sau đó, cô Đồ Xám từ sân khấu đi xuống, phân phát cho chúng tôi những quyển Những Điều Bạn Gái Nên Biết nho nhỏ. Quyển sách khuyên chúng tôi nên sử dụng đồ vệ sinh cá nhân của công ty Cô gái Bí mật. Tất cả chỉ là quảng cáo. Tôi tự nhủ sẽ không bao giờ mua đồ của Cô gái Bí mật kể cả khi cần.

Mãi về sau tôi, Gretchen, Janie và Nancy vẫn nhại theo cái giọng kinh ngu-y-ệ-t của cuốn phim đó rồi cười nghiêng ngả. Thầy Benedict bảo chúng tôi phải giữ trật tự vì phải học rất nhiều thì mới lên được lớp Bảy.

Một tuần sau, Gretchen có kinh. Chúng tôi triệu tập ngay một cuộc họp chiều hôm đó.

“Tớ có tối hôm qua. Các cậu có nhận ra không?” nhỏ hỏi.

“Ôi Gretchen! Cậu sướng thế!” Nancy la oai oái cả lên. “Tớ cứ chắc mẩm tớ phải là đứa đầu tiên cơ đấy. Tớ lớn hơn các cậu mà!”

“Cái đó không nhất thiết,” Gretchen nói, vẻ am hiểu.

“Mọi chuyện như thế nào?” tôi hỏi.

“À, tớ đang ngồi ăn tối thì thấy như có cái gì đó đang chảy ra.”

“Tiếp đi, tiếp đi.”

“Sau đó tớ chạy vào nhà tắm, và thấy thế bèn gọi mẹ.”

“Rồi sao?” tôi hỏi.

“Mẹ tớ nói là đang ăn cơm.”

“Sao nữa?” Janie hỏi tiếp.

“Tớ lại nói là có chuyện quan trọng.”

“Rồi sao?” Nancy giục.

“Thế là... ờ... mẹ tớ vào và tớ cho mẹ xem.” Gretchen đáp.

“Sao nữa?” Janie lại chất vấn.

“Lúc đấy nhà tớ chẳng có đồ gì cả. Mẹ tớ hay dùng băng vệ sinh ống - thế là mẹ tớ gọi đến hàng thuốc đặt mua vài miếng.”

“Thế lúc đó cậu làm gì?” Janie hỏi.

“Tớ lót cái khăn trong quần thôi.”

“Thật thế á?” Nancy cười như nắc nẻ.

“Phải thế chứ bộ,” Gretchen đáp.

“Ừm... rồi sao nữa?” tôi hỏi.

“Ờ... khoảng nửa tiếng sau thì người ta mang mấy thứ đó đến.”

“Gì nữa?” Nancy vặn vẹo.

“Mẹ tớ dạy tớ cách dán cái băng đó vào quần lót. Ôi... mà các cậu biết hết rồi còn gì...”

Nancy quạu quọ. “Ê Gretchen, bọn mình đã hứa là sẽ kể cho nhau hết mọi chuyện còn gì.”

“Thì chẳng phải tớ đang nói đây à?”

“Chưa đủ,” Nancy nói. “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Tớ hầu như chẳng thấy sao cả. Có lúc thì cảm giác như nó đang chảy ra. Lúc nó chảy ra tớ không đau chút nào - nhưng tối qua mấy lần tớ bị co thắt.”

“Đau lắm không?” Janie hỏi.

“Không, chỉ thấy khác khác tí thôi.” Gretchen nói. “Ở dưới, lan ra lưng ấy.”

“Thế cậu có thấy mình lớn hơn không?” tôi hỏi.

“Tất nhiên rồi,” Gretchen trả lời ngay. “Mẹ tớ bảo bây giờ tớ phải ăn uống cẩn thận bởi vì năm nay tớ béo lên nhiều. Với cả tớ phải rửa mặt sạch hơn - dùng xà bông ấy.”

“Thế thôi à?” Nancy hỏi. “Hết rồi à?”

“Xin lỗi đã làm cậu thất vọng, Nancy. Nhưng thật sự chỉ có thế. À tớ quên mất một chuyện. Mẹ tớ bảo có thể bây giờ chưa phải tháng nào cũng có. Có khi một thời gian sau nó mới đều đặn.”

“Thế cậu dùng đồ của Cô gái Bí mật à?” tôi hỏi.

“Không, hiệu thuốc đó bán đồ Điệu Đà Tuổi Mới Lớn.”

“Chắc tớ là người tiếp theo rồi.” Nancy nói.

Janie và tôi nhìn nhau. Chúng tôi cũng nghĩ thế.

Về đến nhà, tôi kể cho mẹ nghe. “Gretchen Potter đã có kinh nguyệt rồi đấy mẹ à.”

“Thế à?” mẹ tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Vâng,” tôi khẳng định.

“Thế chắc con cũng sắp có thôi.”

“Bao nhiêu tuổi thì mẹ mới có ạ?”

“Ờ... hình như mười bốn thì phải.”

“Mười bốn! Điên à. Con không đợi đến mười bốn tuổi đâu.”

“Mẹ e rằng con không làm được gì khác đâu, Margaret ạ. Có người có kinh nguyệt sớm lắm. Nhưng bà chị họ của mẹ còn đến tận năm mười sáu tuổi mới có cơ.”

“Liệu con có thế không nhỉ? Thế thì chết mất!”

“Nếu đến mười bốn tuổi con vẫn chưa có, mẹ sẽ đưa con đi bác sĩ. Thôi đừng sốt ruột nữa!”

“Làm sao không sốt ruột được khi con không biết mình có bình thường không?”

“Mẹ tin chắc là con bình thường.”

Chúa có đó không? Là con, Margaret. Bạn con, Gretchen đã có kinh nguyệt rồi. Con thấy ganh tị đấy Chúa ạ. Con biết là mình không nên tức tối nhưng đúng là con đang tức tối đây: Con ước sao Chúa giúp con một chút. Nancy tin chắc bạn ấy sẽ sớm có kinh nguyệt. Mà nếu là người cuối cùng thì con không biết phải làm gì nữa. Con cầu xin Chúa! Con chỉ muốn được bình thường.

Cả nhà Nancy sẽ đi Washington đến hết ngày cuối tuần kỷ niệm sinh nhật Lincoln. Nhỏ chưa về mà tôi đã nhận được một tấm bưu thiếp, chứng tỏ đến nơi là nhỏ gửi cho tôi luôn. Trên tấm bưu thiếp đó chỉ có ba từ.

MÌNH CÓ RỒI!!!

Tôi xé nát tấm bưu thiếp nhỏ rồi chạy ù vào trong phòng. Có gì đó không bình thường trong tôi. Tôi biết chắc chắn thế. Nhưng tôi chẳng thể làm được gì. Tôi đổ ập xuống giường, òa khóc. Tuần tới Nancy sẽ về bắt tôi nghe từ đầu đến cuối chuyện kinh nguyệt của nhỏ, và chuyện nhỏ đã lớn như thế nào. Tôi chẳng hề muốn nghe tin vui chết tiệt đó!

Chúa có đó không? Là con, Margaret. Mọi chuyện ngày càng tồi tệ. Con sẽ trở thành đứa duy nhất không có kinh nguyệt. Con biết thế, Chúa ạ. Giống như con là đứa duy nhất không theo đạo nào ấy. Sao Chúa không giúp con với! Chẳng phải lúc nào con cũng làm điều Chúa muốn là gì! Xin Người... cho con được giống mọi người.