Chúa Có Đó Không? Là Con, Margaret

Chương 6




Ngày hôm sau, thầy Benedict gọi tôi lên bàn thầy sau giờ học. “Này Margaret,” thầy nói. “Thầy muốn nói chuyện với em một chút về bản giới thiệu của em. Ví dụ như, sao em lại ghét các ngày lễ tôn giáo vậy?”

Tôi hối hận vô cùng vì đã viết như thế! Thật là ngu ngốc! Nếu đúng là thầy đang kiểm tra xem bọn tôi có bình thường không thì chắc thầy nghĩ rằng tôi không bình thường.

Tôi cười gượng gạo. “Ồ, em chỉ viết thế thôi ạ,” tôi trả lời. “Chứ em không ghét thật đâu ạ.”

“Nhất định phải có lý do. Em nói cho thầy biết được không? Đấy là bí mật của thầy trò ta.”

Tôi nhướng lông mày bên phải về phía thầy Benedict. Tôi rất giỏi làm việc này. Nhướng một bên lông mày mà bên kia không hề động đậy. Tôi hay làm thế những lúc chẳng biết nói gì. Thường thì mọi người chú ý ngay. Có người còn hỏi sao tôi làm được thế. Họ quên biến chuyện đang nói mà chỉ chú ý vào lông mày của tôi. Tôi không biết cụ thể mình làm thế như thế nào. Tôi chỉ cần nghĩ đến lông mày, thế là nó tự động xếch lên. Tôi chỉ nhướng được bên phải thôi, chứ bên trái thì chịu chết.

Thầy Benedict nhận ra ngay điều ấy, nhưng không hỏi tôi làm như thế nào. Thầy chỉ nói, “Thầy tin chắc em có lý do vô cùng chính đáng khi ghét các ngày lễ tôn giáo.”

Tôi biết thầy đang chờ tôi nói gì đó. Không dễ gì mà thầy cho qua vụ này, vì thế tôi quyết định vượt qua thật nhanh. “Đối với em thì không một ngày lễ nào đặc biệt cả. Em không theo tôn giáo nào hết,” tôi nói.

Thầy tỏ vẻ hài lòng, như vừa khám phá được một bí mật sâu kín. “Thầy hiểu rồi. Thế còn bố mẹ em thì sao?”

“Bố mẹ em cũng thế. Khi nào lớn, nếu muốn em sẽ tự chọn tôn giáo.”

Thầy Benedict khoanh tay lại, nhìn tôi một lúc rồi nói, “OK, Margaret. Em đi được rồi.”

Sau chuyện này, mong là thầy xếp tôi vào dạng bình thường. Tôi sống ở New York mười một năm rưỡi rồi mà chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ai đó sẽ hỏi về tôn giáo của mình. Ngay cả tôi còn chẳng bao giờ để ý tới chuyện đó nữa là. Bây giờ, tự nhiên nó lại trở thành vấn đề trọng đại của đời tôi.

Tối hôm đó, bà gọi điện kể rằng đã đăng ký được hai suất ở Trung tâm Lincoln cho hai bà cháu. Mỗi tháng, hai bà cháu sẽ gặp nhau vào một ngày thứ Bảy, ăn trưa và đi xem hòa nhạc. Bà thật sáng suốt. Bà biết bố mẹ tôi sẽ chẳng nỡ lòng nào nói không với chuyện dành một ngày thứ Bảy hằng tháng ở Trung tâm Lincoln. Đó là văn hóa mà. Và bố mẹ nghĩ văn hóa hết sức quan trọng. Thế là bà và tôi có cơ hội gặp riêng nhau. Nhưng tôi cũng mừng vì Trung tâm Lincoln không bắt đầu chương trình ngay lập tức bởi tôi không muốn có chuyện gì xen vào ngày Áo lót.

Chuyện đầu tiên của sáng thứ Bảy là Moose Freed đến dọn cỏ cho chúng tôi. Bố tôi giận dỗi núp sau tờ tạp chí thể thao, ngón tay đã đỡ nhiều nhưng vẫn phải quấn băng.

Tôi ngồi tha thẩn ngoài vườn xem Moose cắt cỏ, cảm thấy thích thú khi anh vừa làm vừa hát. Tôi thích cả hàm răng của anh nữa. Tôi để ý khi anh cười với tôi. Hàm răng sạch sẽ, trắng lóa, một cái răng cửa còn hơi khểnh ra ngoài. Tôi làm ra vẻ đang bận đọc sách, nhưng thực ra tôi đang ngắm anh. Moose cứ hướng mặt về phía tôi là tôi lại cắm mặt vào quyển sách ngay. Nếu tôi đủ dũng cảm, nhất định Moose sẽ là cái tên đầu tiên trong quyển sổ Con trai của tôi, nhưng Nancy sẽ nghĩ gì nhỉ? Nhỏ ghét anh lắm.

Sau bữa tối, mẹ bảo với bố là chúng tôi sẽ đi mua sắm. Chúng tôi mới chỉ có một chiếc ô tô nên mẹ đang định mua thêm cái nữa, bởi vì ở Farbrook không có xe buýt còn taxi thì quá đắt. Bố bảo để xem đã nhưng tôi biết nhà tôi sẽ sớm có xe mới thôi. Bố lúc nào cũng nghe lời mẹ mà.

Mẹ đưa tôi đến gian hàng Lord & Taylor ở một trung tâm mua sắm. Tôi mặc váy kẻ xanh da trời, đi giày không tất và dán ba miếng băng vào vết mụn nước ở chân.

Đầu tiên, chúng tôi bước vào khu đồ lót rồi mẹ bảo với người bán hàng là muốn chọn áo lót cho tôi. Người bán hàng nhìn tôi một cái, sau đó bảo mẹ rằng chúng tôi nên đến khu đồ dành cho thiếu niên, ở đấy có áo lót cỡ rất nhỏ. Mẹ tôi cảm ơn cô ta còn tôi thì ngượng muốn chết! Chúng tôi đi thang máy xuống khu dành cho thiếu niên. Ở đây trưng bày rất nhiều quần, áo lót đồng bộ. Từ trước tới giờ tôi chỉ mặc quần con trắng và áo con loại thường. Thỉnh thoảng nếu đi dự tiệc, tôi hay mặc váy quần lót. Mẹ tôi đến quầy, nói với cô bán hàng là chúng tôi muốn tìm áo lót. Tôi lùi về phía sau, giả như không biết gì. Chưa hết, tôi còn cúi xuống gãi một vết muỗi đốt mới.

“Lại đây nào cháu yêu!” người bán hàng gọi.

Tôi ghét bị gọi là cháu yêu. Tôi bước về phía quầy, nhướng mày phải về phía cô ta.

Tay với lên nóc quầy, cô ta tiếp tục, “Để cô đo cho cháu nào.” Rồi vừa vòng cái thước dây quanh người tôi, cô ta vừa cười với mẹ tôi. “Hai tám,” cô ta nói rõ to làm tôi chỉ muốn cấu cho một cái.

Sau đó, cô ta lôi một đống áo lót ra, bầy trên mặt quầy trước mắt hai mẹ con. Mẹ tôi xem xét từng cái một.

“Cháu yêu này...

cô nghĩ cháu nên dùng cái Gro-Bra. Cháu lớn tới đâu nó giãn ra tới đó. Cháu chưa vừa cỡ A đôi đâu. Hay là cháu cứ mặc thử xem cái nào thoải mái nhất.” Cô ta dẫn chúng tôi vào phòng thay đồ cửa màu hồng có khóa. Mẹ tôi ngồi ngay trên cái ghế trong đó. Tôi cởi váy, bên trong không mặc gì ngoài quần lót. Cầm chiếc áo lót đầu tiên lên, thế nào tôi lại vướng tay vào dây áo. Không gài được móc áo, tôi phải nhờ mẹ giúp. Mẹ chỉnh lại cái móc áo rồi chạm vào phần đằng trước của tôi. “Thấy thế nào?” mẹ hỏi.

“Con không biết,” tôi đáp.

“Có chật quá không?”

“Không ạ.”

“Có lỏng không?”

“Không ạ.”

“Con thích cái này không?”

“Con nghĩ...”

“Thử cái này xem.”

Mẹ cởi chiếc đầu tiên ra rồi mặc chiếc thứ hai vào người tôi. Không biết đến lúc nào tôi mới tự làm được. Có khi ngày nào mẹ cũng phải mặc quần áo cho tôi mất.

Cái này mềm hơn cái trước. Mẹ bảo nó làm bằng sợi tổng hợp. Tôi thấy dễ chịu ra phết. Mẹ gật đầu. Cái thứ ba thì trông rất đẹp mắt. Nó làm bằng ren khiến tôi ngứa râm ran. Mẹ bảo cái này chả thực tế gì cả.

Trong khi tôi mặc lại váy thì cô bán hàng gõ cửa. “Thế nào rồi? Chị tìm được cái ưng ý chưa?”

“Tôi lấy ba cái loại này,” mẹ nói và chỉ vào cái áo lót loại mềm.

Lúc quay trở lại quầy, chúng tôi chạm mặt mẹ con Janie Loomis ở đó.

“Ô chào Margaret,” nhỏ nói. “Tớ đang chọn mấy bộ đồ ngủ mùa đông.” Hai má nhỏ đỏ dừ và tôi nhìn thấy một đống áo lót trên quầy trước mặt nhỏ.

“Tớ cũng thế,” tôi trả lời. “Tớ mua mấy bộ ngủ bằng nỉ mỏng để đông mặc.”

“Thế thì gặp nhau vào thứ Hai nhé,” Janie đáp.

“Ừ... thứ Hai.” May sao mẹ tôi đang ở cuối dãy quầy, trả tiền áo lót cho tôi.